Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Lưu Phong ngày thường không có yêu thích gì, chỉ thèm một ngụm rượu.

Tửu lượng Quân Hoài Lang cực tốt, mỗi lần đều có thể làm bạn, uống với Thẩm Lưu Phong đến tận hứng. Sau khi phát hiện chuyện này, Thẩm Lưu Phong càng thích đi cùng y hơn. Mỗi khi nghỉ tắm gội, Quân Hoài Lang mà không bận, hắn liền nài nỉ Quân Hoài Lang ra ngoài uống rượu với hắn.

Thời gian lâu dần, Quân Hoài Lang cũng quen.

Xe ngựa rung lắc một đường, không bao lâu đã đến quán rượu mà Thẩm Lưu Phong thường ghé. Lúc này gần đến giữa trưa, quán rượu rất náo nhiệt, đứng từ ngoài có thể nghe loáng thoáng tiếng hát Bình đàn* bên trong.

*Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc

Tiếng Ngô trong trẻo véo von, phối cùng với thanh âm tỳ bà như châu rơi, mơ hồ bay ra từ cửa sổ gỗ của quán rượu, tan giữa đường phố rộn ràng.

*Tiếng Ngô: tiếng địa phương vùng Nam Giang Tô, Bắc Chiết Giang.

"Giọng này nghe giống Tô Tiểu Thiến." Vừa xuống xe ngựa, Thẩm Lưu Phong lập tức nói với Quân Hoài Lang. "Nàng ca Bình đàn đặc biệt hay, tai huynh hôm nay có phúc rồi."

Quân Hoài Lang không khỏi ngạc nhiên: "Huynh vừa nghe tiếng đã biết ai hát ư?"

Thẩm Lưu Phong mở quạt roạt một tiếng: "Dĩ nhiên. Ở Kim Lăng người hát Bình đàn nhiều như vậy, thanh âm trong trẻo như vậy lại không mấy ai có được."

Hai người đi vào quán rượu. Thẩm Lưu Phong vừa phe phẩy cây quạt, vừa buôn chuyện với Quân Hoài Lang: "Tiểu cô nương này từ mười bốn mười lăm tuổi đã đến đây hát Bình đàn, nghe nói lúc ấy tổ mẫu nhà nàng bị bệnh, không có tiền chữa trị mới chạy tới xướng ca kiếm tiền. Bất quá mấy năm nay hình như tình hình tốt hơn, ít đến hẳn. Ta hay vào đây uống rượu, lỗ tai bị nàng nuôi đến kén chọn, nghe người khác hát lại không quen."

Quân Hoài Lang ngược lại chưa từng nghe qua Bình đàn. Y chỉ nghe nói, quán trà ở phương nam không thịnh hành kể truyện, truyện của họ đều được xướng ca.

Hai người coi như là khách quen, vừa vào quán đã được tiểu nhị dẫn lên vị trí cực tốt trên lầu hai có rào chắn.

Sau khi Quân Hoài Lang ngồi xuống, nhìn thoáng xuống thì thấy dưới đài một cô nương 17-18 tuổi, tóc dài búi lên, ăn mặc một bộ quần áo đối khâm xuân sam* màu vàng cam, trong tay ôm đem tỳ bà.

*对襟春衫- áo thân đối xuân sam. Áo đối khâm chỉ áo ngoài may cân xứng, còn xuân sam chỉ loại áo lót dành cho con gái trẻ tuổi thời đó.

Nàng lớn lên thanh tú xinh đẹp, có sự nhẹ nhàng thanh nhã đặc thù của con gái Giang Nam. Một ngón đàn tỳ bà còn rất tốt, tuy rằng Quân Hoài Lang không hiểu lời nàng hát, nhưng có thể nghe rõ, đúng là tiếng hát tuyệt hảo, tràn đầy nội lực.

Gọi rượu và thức ăn xong, Thẩm Lưu Phong không quên dặn dò tiểu nhị: "Hôm nay cũng như vậy, cho cô nương Tiểu Thiến ba xâu tiền thưởng, tính vào tiền cơm của ta."

Quân Hoài Lang nghe vậy, ngạc nhiên nói: "Ba xâu tiền thưởng? Đây không giống phong cách của Thẩm công tử huynh nha."

Thẩm Lưu Phong thở dài, nói: "Đương nhiên không phải phong cách của ta. Khó có dịp nghe nàng ca một khúc, ta hận không thể đào rỗng túi tiền cho nàng."

Xong, Thẩm Lưu Phong rót cho Quân Hoài Lang một chén trà, nói: "Nhưng cô nương ấy lại không nhận. Nàng có quy tắc, tiền thưởng chỉ nhận nhiều nhất ba xâu, hơn không lấy."

Quân Hoài Lang khó hiểu: "Quy tắc gì thế này? Nhà nàng nghèo khó, có lý nào lại không nhận tiền thưởng?"

Thẩm Lưu Phong nói: "Nếu nàng là nam tử, dĩ nhiên không cần từ chối."

Quân Hoài Lang đã hiểu.

Nữ tử này có dung mạo xuất chúng, kiếm sống lại bằng đánh đàn xướng khúc. Nàng mỗi ngày ở trong hàng trà quán rượu, hiển nhiên sẽ có nam tử mơ ước. Nếu ai đến cũng không chối từ, nhận quá nhiều vàng bạc của người ta sẽ tự nhiên bị xem là treo giá, trở thành đồ chơi của kẻ khác.

"Vậy mà biết nhìn xa." Quân Hoài Lang không khỏi thở dài.

"Còn không phải sao?" Thẩm Lưu Phong nghe vậy, gác cằm, điệu cười như có chung vinh dự. "Tiểu Thiến cô nương không chỉ hát Bình đàn hay, phẩm chất cũng cao khiết, không uổng ta thưởng thức nàng."

Quân Hoài Lang cười theo, yên lặng nghe cùng hắn.

Cô nương đang xướng ca là "oanh oanh gảy hồ cầm," có chút trầm bổng triền miên. Quân Hoài Lang sống ở Giang Nam một năm, tất nhiên hiểu rằng phong tục ở đây cởi mở, có thể tuỳ ý xướng bực này ca kịch tán tụng tình yêu.

Ví ở Trường An, nhất định sẽ bị xem là dâm từ diễm khúc; cho dù có người hát bên đường, chưa chắc có người dám ngồi nghe.

Không bao lâu, rượu và đồ ăn của bọn họ được đưa lên.

Rượu này ủ từ hoa đào mùa xuân, thanh ngọt vừa miệng, có hương vị của hoa đào. Gió cuối xuân ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, mềm mại nhu hoà, vậy mà say đắm lòng người hơn cả rượu.

Đúng lúc này, dưới đài phát ra một tiếng leng keng, đánh gãy tiếng đàn tỳ bà trong trẻo.

Quân Hoài Lang giật mình, nhìn xuống thì thấy một tên công tử áo gấm đứng giữa gian phòng đem bạc vứt dưới chân Tô Tiểu Thiến.

"Gia đưa tiền còn không muốn? Chẳng qua là đứa hát vài bài thô tục, tỏ vẻ với ai thế hả?"

Nghe đúng là khẩu âm phương Bắc, Quân Hoài Lang không khỏi nhíu mày hơi híp mắt, muốn nhìn kỹ diện mạo người nọ.

Tuy rằng không quen biết, nhưng nghe hắn nói chuyện như người Trường An.

Nhất thời, cả quán rượu xôn xao.

Có tiểu nhị bước đến khuyên gã, bị gã đẩy ra.

"Đã ở đây bán sắc thì tốt xấu cũng ra cái giá. Đưa tiền không cần, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao?" Công tử kia càng mắng càng khó nghe, ngay cả khách ngồi bên cũng lên tiếng bất mãn.

Nghe lời này, Thẩm Lưu Phong lập tức tức giận đứng lên.

"Người nào, ở đây ăn nói cuồng vọng?" Hắn đẩy ghế dựa, muốn đi xuống tranh cãi với người kia.

Chẳng qua ngay tức thì, chưởng quầy quán rượu đã chạy vội đến.

"Huynh từ từ trước đã." Quân Hoài Lang giơ tay ngăn hắn lại. "Chờ xem chủ quán giải quyết thế nào, chớ có làm lớn sự tình, cho quán người ta thêm phiền phức."

Thẩm Lưu Phong đành phải ngừng lại.

Cũng may chủ quán xem như bình tĩnh, lập tức bảo tiểu nhị và tạp dịch đưa gã kia lên ngồi trên lầu. Một lát sau lại đưa rượu đưa đồ ăn, trấn an người nọ.

Bạc trên đài được nhặt lên trả lại cho gã, không bao lâu, cô nương kia cũng tiếp tục đánh đàn ca hát.

Quán rượu bình yên trở lại, nhưng có điều hứng thú nghe Bình đàn của Thẩm Lưu Phong bị quấy nhiễu.

"Hát bài thô tục? Tên này đang nhục nhã ai chứ." Hắn nện chén rượu lên mặt bàn, thở phì phò nói. "Bình đàn này ai không nghe từ nhỏ đến lớn, thế nào vào mắt một mình gã ta lại thành ca khúc tục tằn?"

Quân Hoài Lang châm ly trà cho hắn, cười nhẹ an ủi: "Đầu óc người nọ xấu xa, đương nhiên nhìn cái gì cũng thành dơ bẩn."

Thẩm Lưu Phong nói: "Huynh nói đúng! Không phải người khác hát bài gì thô tục, mà là bản thân tên đấy là kẻ dâm ô!"

Hắn đang lửa giận nóng đầu, mắng chửi người ác độc, Quân Hoài Lang cũng không cản hắn, chỉ để hắn mắng. Chẳng qua, hào hứng của Thẩm Lưu Phong vẫn bị làm hỏng, uống rượu cũng không thoải mái, không bao lâu liền rời đi cùng Quân Hoài Lang.

Hai người tính tiền, ra khỏi tửu lầu.

"Chỉ gã ta có tiền sao? Ta hận không thể lấy bạc đập vỡ đầu hắn, cho gã xem không chỉ có gã có mấy đồng tiền bẩn thỉu." Trước khi ra cửa, Thẩm Lưu Phong còn lầm bầm mắng.

Quân Hoài Lang nhẹ giọng an ủi hắn, vừa bước ra khỏi cửa thì thấy có hình bóng quen thuộc đang đi về hướng quán rượu bên này.

"Quách đại nhân?" Quân Hoài Lang gọi hắn một tiếng.

Người này tên Quách Vinh Văn, là bạn tốt cùng bảng với phụ thân y năm đó, bây giờ đang nhậm chức ở Hộ bộ. Lần này hắn và phụ thân cùng đi Giang Nam một lượt, chuyên trách kiểm tra sự vụ sổ sách của các châu phủ Giang Nam.

Quách Vinh Văn thấy Quân Hoài Lang, dừng lại cười chào hỏi: "Thì ra là thế tử điện hạ! Thật trùng hợp, ngài cũng đến đây uống rượu sao?"

Quân Hoài Lang gật đầu đáp: "Hôm nay thời tiết tốt, bèn ra ngoài cùng Thẩm công tử một lúc. Quách đại nhân thì...?"

Một năm này y ở bên cạnh hỗ trợ phụ thân, xem như có chút giao lưu với Quách Vinh Văn. Tính cách người này ôn hoà, là kiểu người dễ nói chuyện, vì có quan hệ tốt với phụ thân y, thường ngày nếu có gì không hiểu, ông ta sẽ chỉ bảo Quân Hoài Lang vài câu.

Qua một thời gian, dù tính tình quạnh quẽ như Quân Hoài Lang, thấy ông ta cũng có thể trò chuyện đôi câu.

Quách Vinh Văn gật đầu nói: "Có bạn tốt từ nơi khác sắp đến. Rượu và thức ăn ở đây rất đặc sắc, nên hẹn ngay đây."

Quân Hoài Lang gật đầu, lại hỏi han vài câu, rồi mỗi người mỗi ngã.

——

Buổi tối hôm nay, Quân Hoài Lang nhận được thư từ trong nhà gửi đến.

Một xấp dày, mở ra rải rác rơi xuống nhiều trang giấy lẻ. Quân Hoài Lang đốt đèn lên, gom lại những tờ giấy kia thì bắt gặp mấy bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn là biết của Quân Lệnh Hoan.

Y không khỏi bật cười, ánh nến chiếu vào đôi mắt đen láy, hiện lên nét dịu dàng.

Y nghiêm túc ngắm mấy bức tranh một lần. Đều là tranh hoa và chim, có vẻ là Quân Lệnh Hoan mới học được. Thêu thùa nàng không có khiếu, hội hoạ cũng vậy, hoa này chim nọ, nghiêng nghiêng lệch lệch, nhìn không có khác biệt chỗ nào.

Quân Hoài Lang nhưng lại nghiêm túc ngắm nhìn một lượt.

Lật đến trang cuối cùng có viết một hàng chữ trẻ con.

"Ca ca, một năm không gặp, Hoan Nhi rất nhớ ca. Nhị ca nói mở đầu thư cần viết câu 'kiến tự như ngộ' (nhìn chữ như thấy người), muội cảm thấy không đủ, bèn vẽ thêm vài bức tranh, hy vọng ca ca nhìn chim nhỏ như thấy Lệnh Hoan."

"Nhìn chim nhỏ như thấy Lệnh Hoan." Quân Hoài Lang cười rộ lên dưới đèn, dịu dàng nhẹ giọng lặp lại một câu, sau đó trân trọng đem cất giữ xấp tranh xiêu vẹo.

Y kéo ngăn tủ ra, trong đó đã chất đầy một chồng dày.

Ngày thường, thư của mẫu thân đều gửi đến tay phụ thân, còn y thì được đôi huynh muội gửi đến.

Y bỏ mấy bức tranh vào ngăn kéo, lại cầm lên thư của Quân Tiêu Ngô.

Quân Tiêu Ngô ngày thường hay lảm nhảm, mỗi lần viết thư cũng sẽ viết rất nhiều. Nhưng hắn không kiên nhẫn, thư tay thường viết qua loa nguệch ngoạc, chỉ thấy rồng bay phượng múa, vặn bảy xoay tám, chữ như gà bới.

Quân Hoài Lang đọc chậm rãi.

Quân Tiêu Ngô viết chút việc vặt trong nhà, vài trang lưu loát. Từ muội muội ngày gần đây học cái gì mới, đến tin vỉa hè bản thân nghe được trên phố vài ngày trước, lại kể đến tháng ba Trường An giá rét, tuyết đọng trên đất kết băng, gã sai vặt trong viện nào đó trượt một phát, phải nằm nghỉ tận mấy ngày.

Đến tờ cuối cùng, mắt Quân Hoài Lang hơi chững lại.

Y thấy được cái tên quen thuộc.

"...... Ta trước đó vài ngày cùng vài công tử thế gia đi ra ngoài chơi, nghe bọn hắn nói, Ngũ điện hạ trong cung cô mẫu hiện giờ rất tốt, luân phiên công việc ở lục bộ một vòng, mọi người đều nói ngày sau hắn phải làm Hoàng Thượng.

Bất quá bọn họ lại nói, vị Ngũ điện hạ hình như nhân phẩm không được tốt, rất hung tàn. Hắn quản lý Cẩm Y Vệ, các đại thần trong triều đều sợ hắn bắt lỗi, nhưng hắn dù xoi mói, Hoàng Thượng còn cũ kỹ thiên vị hắn. Bọn họ nói, không chừng người này đúng thật là sát tinh, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị mê hoặc.

Đại ca, thư này xem xong thì đốt ngay đi, vạn lần không thể cho người khác thấy. Bọn họ đều nói, nanh vuốt Ngũ điện hạ có ở khắp nơi, nhỡ đâu hắn biết được, đệ sợ hắn tìm huynh gây chuyện."

Vài chữ ngắn ngủi thế mà Quân Hoài Lang không hiểu sao nhìn đi nhìn lại mấy lượt.

Đến khi gấp thư lại, y mới hồi phục tinh thần.

Y lúc này mới phát hiện, đã lâu y không nhận được tin tức của Tiết Yến.

Từ khi đến Giang Nam, y vẫn luôn căng thẳng bận bịu, thời gian gần đây mới miễn cưỡng nhẹ nhàng một ít, nhưng y cũng biết, đây chẳng qua là bình yên trước cơn bão mà thôi.

Y lại nghĩ, thời gian một năm trôi qua thật nhanh, dường như y chỉ vừa rời Trường An mấy ngày trước.

Nhưng y và Tiết Yến đúng thật đã cắt đứt liên lạc.

Khi y ở trong cung, bọn họ mỗi ngày mỗi ngày đều gặp mặt, rốt cuộc ở chung trong nội viện của một cung, ngày ngày còn nghe giảng ở một chỗ.

Nhưng ra cung, liên kết giữa hai người tựa hồ bị đứt đoạn, cho đến bây giờ chợt nghe được tin tức của đối phương cảm giác đã cách mấy đời. Y ngồi trước bàn bần thần hồi lâu.

Một lát sau, y mới chậm chạp cầm bút lên, trải giấy viết thư ra, định viết thư hồi âm cho em trai em gái.

Thế nhưng, y chấm mực rồi lại dừng.

Y chợt nhịn không được mà nghĩ, Tiết Yến bây giờ đang làm gì nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro