Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11 : CÁI NÀY CÓ THỂ ĂN

Editor : Hoài Thương 

“Tỷ, cái này không thể ăn.”

Lâm Diệp Nhi chỉ có thể lại giải thích một lần, “Ta trước kia đã từng nhìn thấy, hái nấm nấu canh, ăn cũng rất ngon, không trúng độc.” Nàng nhiều lần bảo đảm, Lâm Võ như cũ bán tín bán nghi.

Lâm Võ lo lắng sốt ruột, Tiểu Đoàn Đoàn nhưng thật ra một bộ dáng muội tin tưởng tỷ tỷ, hái nấm hái thực vui vẻ. Lâm Diệp Nhi biết nấm độc ở  đáy lòng hắn ăn sâu bén rễ, muốn lập tức làm hắn tin tưởng, còn cần chút thời gian.

Lâm Diệp Nhi cũng không giải thích  nhiều, chuẩn bị sau khi xuống núi, nấu một chút cho bọn hắn ăn, ăn rồi liền sẽ biết.

Chờ đến ba người xuống núi, mặt trời đã xuống núi, nhìn nơi xa khói bếp lượn lờ, trong tay xách theo thật nhiều nấm, tâm tình Lâm Diệp Nhi không tồi.

Thời điểm huynh muội ba người trở lại thôn, từng nhà đều đã ăn cơm, chờ khi ba người họ trở về, Tiểu Đoàn Đoàn liền đến phòng bếp rửa nấm .

Lâm Võ thấy Lâm Diệp Nhi ở chỗ này rửa nấm, xem ra là chuẩn bị đêm nay ăn cái này.

“Tỷ, cái này thật không thể ăn.” Lâm Võ đứng ở cửa phòng bếp, khuyên nhủ: “Tỷ, trong nhà còn có một ít ngô. Thứ này, vẫn là không cần ăn. Vạn nhất ăn rồi có chuyện gì,hối hận lại không kịp. Mấy năm trước, trong thôn  có người ăn cái này đã chết.”

Lâm Diệp Nhi hiểu rõ chính mình tính là làm ra tới, bọn họ cũng sẽ không ăn, ngược lại sẽ cực lực ngăn cản chính mình ăn, đề nghị nói: “Như vậy đi. Đệ mang về hai con gà rừng đều còn sống, sau khi tỷ làm xong, trước đút cho gà. Nếu như có độc, ta lập tức theo như lời đệ vứt bỏ nấm này. Nếu không có độc, chúng ta liền để lại làm thức ăn.”

Lâm Võ trong lòng đắn đo suy nghĩ, cắn răng một cái liền đáp ứng. Tuy rằng đau lòng một con gà, nhưng vì để tỷ tỷ bỏ ý niệm như tự sát, cũng chỉ có thể lãng phí một con gà.

Lâm Diệp Nhi lập tức động thủ đem canh nấm đã làm xong cho gà uống, ba người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm gà rừng. Đợi hết nửa ngày, trong nồi cơm đều nấu xong, con gà kia vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót.

Trên bàn cơm, Lâm Võ vẫn là không dám chạm vào bát canh nấm hương, nhưng thật ra Tiểu Đoàn Đoàn ừng ực ừng ực uống một hớp lớn, sau đó chép chép miệng, “Ăn ngon, ăn ngon.”

Lâm Diệp Nhi cười nhìn Tiểu Đoàn Đoàn ăn đến phình khuôn mặt nhỏ, cũng uống một ngụm canh, nghĩ trong đầu rốt cuộc cũng nếm được mĩ vị rồi. Hai ngày này, cuối cùng cũng ăn được một chút mỹ vị, quá thỏa mãn.

“Ngươi không nếm thử sao? Thật sự rất ngon đó nha.”

Lâm Võ nhìn hai người một ngụm canh một ngụm cơm ăn thơm ngọt, cũng có chút ý động, trộm nếm thử một ngụm, đôi mắt lập tức sáng ngời, lại uống một hớp lớn. Hương vị mĩ vị này, liền đầu lưỡi đều có thể nuốt vào.

Lâm Diệp Nhi thấy hai người ăn vui vẻ, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Diệp Nhi đã sớm nghĩ kỹ rồi, nhiều nấm tươi như vậy để không được bao lâu, bọn họ cũng ăn không hết, chuẩn bị rửa sạch sẽ phơi khô, chờ tới mùa đông cũng có cái để ăn.

Lâm Diệp Nhi đem ý nghĩ của chính mình nói với Lâm Võ, Lâm Võ cảm thấy không tồi, nghĩ đến trên núi còn có rất nhiều loại nấm này, chuẩn bị ngày hôm sau tiếp tục vào núi hái.

Lúc này đây, đem toàn bộ túi trong nhà đều mang đi, mỗi người mang theo thêm hai cái rổ, sáng sớm liền xuất phát. Bọn họ lúc này mục tiêu minh xác, hướng thẳng đến chỗ hôm qua hái nấm đi.

“Tỷ tỷ, cái này có thể ăn sao?” Tiểu Đoàn Đoàn cầm một cái nấm dài trắng trắng mập mạp hỏi.

Loại này nấm nàng không biết, Lâm Diệp Nhi không dám bảo đảm, “Không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ hái loại ngày hôm qua thôi. Muội nhìn rõ, ngàn vạn đừng hái sai. Loại nấm khác rất có khả năng có độc.”

Tiểu Đoàn Đoàn đáng tiếc nói: “Loại này có thật nhiều.”

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 12 : CHÓ CON NGỐC MANH

Editor : Hoài Thương 

Lâm Diệp Nhi thấy dáng vẻ tiểu muội rối rắm, cười nói: “Đừng luyến tiếc, đợi lát nữa chúng ta đến địa phương khác tìm xem xem.” Nếu người trong thôn, đều sẽ không ngắt lấy nấm dại, chắc chắn trên núi sẽ còn có rất nhiều.

Sau khi ba người đem toàn bộ nấm hái xong, trong tay còn có vài cái túi không, ba người chuyển dời đến nơi khác.

“Hướng bên kia đi, chỗ ngày hôm qua bắt được gà rừng ,đệ thấy có rất nhiều nấm.”

Ba người lập tức hành động, có thu hoạch, đi đường vô cùng vui vẻ. Lâm Võ mang theo hai người tới chỗ hắn nói, quả thực có rất nhiều nấm.

Lâm Diệp Nhi nhìn đến vui sướng, nơi này khí hậu cùng độ ẩm thực thích hợp nấm sinh trưởng, hơn nữa thời gian dài nấm không người để ý tới, tự nhiên là nhiều. Lúc này mới hết một buổi sáng, đã hái được bốn túi lớn. Thu hoạch khá là nhiều, nhưng nếu là phơi khô, cũng không tính là nhiều. 

“Ta đi tìm xem xem, còn có hay không thứ khác.” Lâm Diệp Nhi để hai người ở nơi đó hái nấm, một mình đi về phía trước.

Trong núi đồ ăn ngon hẳn là có không ít, liền xem chính mình có nhận biết hay không.

Ô ô hình như có tiếng động?

Lâm Diệp Nhi vãnh tai, thanh âm đứt quãng. Xuất phát từ tò mò, Lâm Diệp Nhi theo tiếng mà đi, ở trong bụi cỏ đầy gai thấy được một con chó nhỏ màu trắng, lông xù xù thân hình bé nhỏ rất là đáng yêu.

Tiểu gia hỏa bị bụi gai quấn lấy chân, trên chân đã tràn ra máu, tiểu gia hỏa nhìn Lâm Diệp Nhi anh anh ô ô, rất là đáng thương.

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi.” Lâm Diệp Nhi cẩn thận đem gai quấn lấy nó gỡ ra.

Tiểu gia hỏa vừa ra tới, Lâm Diệp Nhi mới phát hiện hai chân sau của nó bị quấn đến huyết nhục mơ hồ, trên thân cũng không ít vết thương. Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra một chút nước suối, không cần nàng phân phó, gia hỏa này tựa hồ biết cái này là thứ tốt, tự mình liền đi lên uống.

Uống xong, lại ngước mắt trông mong nhìn Lâm Diệp Nhi.

Lâm Diệp Nhi bị nó nhìn đến tâm đều mềm, lập tức lại lấy ra một chén lớn đặt tới trước mặt nó. Tiểu gia hỏa ngoe ngẩy cái đuôi nhỏ, trông thực vui sướng.

Một lát sau, vết thương trên người tiểu gia hỏa đã khỏi, thân mật liếm tay nàng.

“Tiểu gia hỏa, mau đi tìm mụ mụ đi.” Lâm Diệp Nhi nhìn chó con trước mặt, trong lòng rất thích thú, rất muốn chiếm cho riêng mình, nhưng cũng biết chó con vẫn là nên đi theo mẫu thân là tốt nhất.

Nàng hiện tại là người còn không nuôi sống nổi, sao còn có thể nuôi chó, bất quá, con chó hoang này thật đúng là xinh đẹp, lông toàn thân như tuyết trắng.

Tiểu gia hỏa anh ô một tiếng, đi rồi hai bước, quay đầu, thấy Lâm Diệp Nhi vẫn đứng ở nơi đó, lại lần nữa chạy đến nàng bên người, sau đó cắn ống quần nàng lôi kéo đi tới phía trước.

“Ngươi đây là làm ta đi theo ngươi sao?” Lâm Diệp Nhi cười hỏi.

Tiểu gia hỏa như là nghe hiểu nàng nói, anh ô đáp lại một tiếng.

“Ngươi phía trước dẫn đường.”

Tiểu gia hỏa đi ở phía trước, còn thường thường quay lại xem một cái,  sợ nàng không đi theo. Hai người đi qua một đoạn đường gập ghềnh, ở phía trước xuất hiện khe núi, lúc xem đến câu cối dưới khe núi phía dưới, Lâm Diệp Nhi đôi mắt đều sáng.

Đó là cây hạt dẻ, một phiến thành cây hạt dẻ, Lâm Diệp Nhi nhìn trên mặt đất rơi xuống hạt dẻ đã chín, hưng phấn không thôi. Tiểu gia hỏa thấy nàng lực chú ý toàn bộ đặt ở trên những cái đó, anh ô một tiếng, một ngụm cắn ống quần nàng lôi kéo, muốn kéo về lực chú ý của v nàng .

Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu gia hỏa nóng vội, khóe môi giương lên,“Được, liền đi theo ngươi đi.”

Xuyên qua cây hạt dẻ, chung quanh cỏ dại mọc thành cụm, đẩy ra lùm cây cao vhơn phần eo, lộ ra một cái  cửa động bí ẩn, bên trong truyền đến sói thấp thanh kêu.

Lâm Diệp Nhi dưới chân bước chân khựng lại, nhìn tiểu gia hỏa đã bò đến lối vào cửa động.

Ta đi, hoá ra tiểu gia hỏa này không phải chó hoang mà là sói hoang.

囧, nhìn ngang nhìn dọc, quả cầu thịt này, tựa như là con chó con.

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 13 : TÌM ĐƯỢC HẠT DẺ 

Editor : Hoài Thương 

Tiểu gia hỏa thấy nàng lại bất động, lại anh ô một tiếng, tựa hồ như thúc giục nàng nhanh lên.

Vì sao có một loại cảm giác chính mình biến thành con mồi đưa tới tận cửa.

Lâm Diệp Nhi không có động,lại ánh mắt hướng tới trong động nhìn, một đôi mắt phiếm lục sắc bén nhìn chằm chằm nàng. Lâm Diệp Nhi càng thêm không dám tiến lên, lỡ như nó nhào lên đến mạng nhỏ của mình có thể mất ngay lập tức.

Tiểu gia hỏa quay đầu nhìn thoáng qua thấy Lâm Diệp Nhi lùi bước, đối với con sói trong động kêu to vài tiếng, sói mẹ liền thu hồi ánh mắt nguy hiểm, gục đầu nằm xuống.

Tiểu gia hỏa tiến đến bên người sói mẹ, chui vào phía dưới bụng nó. Lâm Diệp Nhi mắt sắc thấy được bụng sói mẹ có máu, nhìn kỹ, lập tức liền phát hiện cách đó không xa còn một vũng máu nhỏ.

Mới vừa rồi bởi vì nhìn thấy đôi mắt hung mãnh dã thú, lại xem nhẹ những chi tiết này.

Tiểu gia hỏa trong chốc lát, lại đây lôi kéo nàng ống quần, tựa hồ là thúc giục nàng nhanh đi qua trị liệu vết thương cho sói mẹ.

Lâm Diệp Nhi đi lên trước, nhìn sói mẹ toàn thân tuyết trắng vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mãnh thú liếc mắt nhìn cũng đã không có hung ác như lúc trước.

Lâm Diệp Nhi nhìn máu trên mặt đất, nếu cứ chảy máu như vậy, chỉ sợ thực mau liền phải mất máu quá nhiều mà chết. Lâm Diệp Nhi không dám trì hoãn, nhanh tay từ trong không gian lấy ra linh tuyền.

Linh tuyền vừa xuất hiện,đôi mắt bạch lang tức khắc sáng, cuối đầu đem linh tuyền uống xong, cao ngạo mà nâng mắt sói lên nhìn nàng.

Lâm Diệp Nhi lại từ trong không gian lấy ra một chén lớn linh tuyền, tiểu gia hỏa cũng tiến lên uống ừng ực ừng ực. Chờ một lớn một nhỏ uống no, vết thương trên người bạch lang  cũng dần dần mà bắt đầu chữa khỏi.

Thấy nó vết thương bắt đầu khôi phục, sờ sờ tiểu bạch lang đầu, cười nói: “Đã chữa khỏi mẫu thân ngươi, ta muốn ta phải đi ngay.”

Tiểu gia hỏa anh anh ô ô kêu to, tựa hồ có chút không nỡ, nhưng nhìn thoáng qua mẫu thân bị thương, cuối cùng vẫn là lưu bên cạnh mẫu thân.

Lâm Diệp Nhi tưởng tượng đến cách đó không xa kia một mảnh cây hạt dẻ, có chút gấp không chờ nổi.

Sau khi tạm biệt bạch lang, Lâm Diệp Nhi đi thẳng đến mảnh rừng hạt dẻ kia, trên mặt đất có rất nhiều hạt dẻ đã chín rơi xuống, đem toàn bộ bỏ vào trong không gian. Nếu cái không gian thần bí này không thể để người khác thấy, thật đúng là muốn đem đồ vật bọn họ kím được toàn bộ để vào không gian.

Lâm Diệp Nhi ở chỗ này vui rạo rực nhặt hạt dẻ, núi rừng mơ hồ truyền đến tiếng Lâm Võ kêu to. Lâm Diệp Nhi chạy nhanh đem hai người gọi qua đây, đứng dưới khe núi vẫy tay với hai người ở trên. 

Lâm Võ nhìn Lâm Diệp Nhi đang lột thứ gì đó, “Tỷ, đây là cái gì?”

“Cái này kêu hạt dẻ, đem bên ngoài gờ ráp lột bỏ, bên trong cái này có thể ăn.” Lâm Diệp Nhi hiến dường như hiến vật quý đem hạt dẻ đưa đến trước mặt bọn họ.

Lâm Võ nhận lấy cắn một cái, nhíu mày lại, “Cái này cứng quá.”

Lâm Diệp Nhi nhìn hắn thế nhưng không lột vỏ liền ăn, không khỏi phá lên cười, “Tiểu tử ngốc, phải đem bên lớp bỏ bên ngoài lột bỏ, đồ vật mới có thể ăn.”

Lâm Diệp Nhi lột hai hạt, một người một viên đưa tới trong tay hai người bọn họ. Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn ăn xong, đôi mắt đều là sáng ngời.

“Ngọt ngào, ăn ngon.” Tiểu Đoàn Đoàn hưng phấn nói.

“Tỷ, ngươi như thế nào phát hiện cái này có thể ăn?” Lâm Võ hỏi.

囧, vấn đề này……

“Ta vừa mới nhìn thấy có sóc ăn, cũng liền thử ăn, không nghĩ tới hương vị không tồi.”

“Nơi này có nhiều như vậy, mùa đông năm nay chúng ta không phải đói bụng.” Lâm Võ trên mặt cũng treo lên tươi cười.

Ba người cũng không hàm hồ, lập tức bắt đầu động thủ thu hạt dẻ. Lâm Võ bò đến trên cây dùng một cái gậy gộc đem trên cây hạt dẻ chín hái xuống, chờ hái đến không sai biệt lắm, Lâm Diệp Nhi hai người liền dưới tàng cây nhặt.

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 14 : BIỆN PHÁP KIẾM TIỀN 

Editor : Hoài Thương 

Chờ bọn họ nhặt xong bốn năm cây hạt dẻ, mặt trời cũng dần lặn xuống, buổi tối rừng rậm là phi thường nguy hiểm, số hạt dẻ còn lại phải chờ tới ngày mai tới hái. Ba người trên vai đều khiêng đồ vật, đặc biệt là Lâm Võ trên vai khiêng hai túi, dưới khuỷu tay  lại kẹp một túi.

Lâm Diệp Nhi kỳ thật thật sự muốn đem mấy thứ này toàn bộ để vào không gian, nhưng là một màn như thế quỷ dị phỏng chừng sẽ dọa hư bọn họ, đến lúc đó bị người ngộ nhận vì muốn trách vậy xong đời.

Huynh muội ba người lần này xuống núi tự nhiên không có nhẹ nhàng so với hôm qua, tuy rằng mệt đến thở dốc, nhưng là ba người trên mặt lại là tươi cười tràn đầy thỏa mãn.

Thời điểm bọn họ xuống núi, sắc trời đã tối, nơi xa sơn thôn cũng bị đêm tối bao phủ,lúc tiến vào thôn, từng nhà đều đã sớm đi vào giấc ngủ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai hộ gia đình còn điểm đèn dầu.

Lâm Diệp Nhi dùng hạt dẻ làm một nồi cơm hạt dẻ, lại xào một bắp cải trắng, ba người ăn đến thơm ngọt. 

Mệt mỏi một ngày, ba người rửa mặt xong liền lên giường ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn người đều không có ra ngoài, mà lưu tại trong nhà sửa sang lại, hai ngày này từ trên núi lấy về đồ ăn, còn Lâm Võ lại tiếp tục vào núi nhặt hạt dẻ.

Hai người Lâm Diệp Nhi đem nấm hương rửa sạch sẽ, sau đó đem phơi trong viện, thừa dịp hai ngày này thời tiết tốt, phơi xong sớm chút. Miễn cho đụng tới thời tiết mưa dầm, vậy thì phiền toái.

Lâm Diệp Nhi từ một góc trong phòng ngủ tìm được bạc nguyên chủ cất dấu, còn có một quan tiền.

Một quan tiền lại nói thì rất ít, kỳ thật ở cổ đại có thể mua được không ít đồ vật. Một quan tiền tương đương một ngàn đồng tiền, tương đương với nửa lượng bạc. Đừng xem thường một lượng bạc, tương đương 2000 đồng tiền ở xã hội hiện đại. Một lượng bạc sức mua, có thể so hiện đại xã hội cao hơn nhiều. Bá tánh  bình dân sinh hoạt thường dùng tiền là tiền đồng, ngân lượng rất ít dùng đến. Dựa theo đường triều thời kỳ tính toán

“Tiểu Đoàn, ta đi nhà thợ rèn đầu thôn một chuyến, muội ở nhà ngoan ngoãn a.”

Tiểu Đoàn Đoàn lắc đầu, tay nhỏ gắt gao túm góc áo nàng, ánh mắt kia phảng phất nàng vừa đi liền sẽ không trở về, Lâm Diệp Nhi nhìn đến trong lòng tức khắc mềm.

Lâm Diệp Nhi mang theo tiểu gia hỏa hướng nhà thợ rèn đi. Lâm gia huynh muội ba người là ở cuối thôn,nhà thợ rèn đầu thôn, yêu cầu xuyên qua toàn bộ thôn, dọc theo đường đi gặp được không ít thôn dân quan tâm, một đám nhiệt tình thăm hỏi.

“Lâm nha đầu, hết bệnh rồi?” Cách vách vương thẩm quan tâm hỏi.

“Đã khỏe, cảm ơn vương thẩm quan tâm.”

Ngưu gia a bà nhắc nhở nói: “Bệnh vừa khỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ân, đã biết. Ngưu a bà.”

Dọc theo đường đi đều có người tiến lên nói vài câu, đương nhiên đi ngang qua nhà Lâm gia nhị thúc thúc, lại nghe thấy tiếng thím chửi bậy, “Ngươi cái thằng nhãi ranh này, mấy ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, xem ta đánh chết ngươi không.”

Liền nhìn thấy Lâm gia tiểu nhi tử từ sân nhà mình chạy vụt ra,chạy nhanh như chớp không ảnh, Lâm thẩm đuổi tới cửa, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, lạnh lùng liếc mắt quát nàng một cái, trong miệng la hét, “Tang Môn tinh.”

Loại này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Lâm Diệp Nhi trực tiếp làm lơ. Từ ngày nàng tỉnh lại, liền kiến thức qua sự lợi hại của nhị thẩm, chính mình phá hủy nàng đánh bàn tính, hiện tại nhìn đến nàng trong lòng tự nhiên khó chịu.

Lâm Diệp Nhi trực tiếp làm lơ, đạm mạc đi ngang qua trước cửa nhà bọn họ. Tới nhà thợ rèn, cùng vương thợ rèn nói chính mình muốn làm một cái bếp lò, vương thợ rèn nghe thực cẩn thận, thẳng thắn khích lệ Lâm Diệp Nhi thông minh.

“Vương bá, khi nào có thể làm xong tốt, thứ này ta cần dùng gấp.”

“Hành, hai ngày liền giúp ngươi làm xong.”

“Cảm ơn, vương bá.”

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 15 : PHIỀN TOÁI TÌM TỚI CỬA

Editor : Hoài Thương 

Sau khi rời khỏi nhà thợ rèn, Lâm Diệp Nhi về nhà nấu một nồi nước ấm, chờ Lâm Võ trở về liền có nước ấm tắm tẩy. Lâm Diệp Nhi nghĩ đến ngày hôm qua ở cạnh suối nước nhìn thấy hành dại, ngày hôm qua từ bình lấy ra hai cái trứng gà, buổi tối vừa vặn có thể nấu hành thái trứng.

“Tiểu Đoàn, ngươi ở nhà nhìn nước, tỷ tỷ đến ra ngoài đi hái chút đồ vật.”

Tiểu Đoàn Đoàn nghĩ muốn đi theo, nhưng là nhìn nồi nước đang nấu, cuối cùng nghe lời ngồi xuống nhìn lửa.

Ở ngoài nhà cách đó không xa cạnh suối nước,mọc lên một mảnh hành dại. Đồ ăn bỏ thêm chút hành dại, sẽ rất thơm. Lâm Diệp Nhi hái được một mớ, lại đào cả rể một bó để vào không gian, liền quay trở về. Còn chưa đến gần, rất xa liền nghe được âm thanh ầm ĩ, âm thanh là từ trong nhà sân truyền ra.

Vừa đến gần, liền nhìn thấy một đám người đứng ở cổng vào viện, bên trong truyền đến tiếng kêu la bén nhọn của nhị thẩm.

Thôn dân vây quanh ở cửa khi nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, tránh ra nhường đường, trong viện nhị thẩm tay chống nạnh, tay chỉ Tiểu Đoàn Đoàn, trong miệng nói lời lẽ không sạch sẽ.

“Ngươi còn tuổi nhỏ như thế nào có thể như vậy tàn nhẫn, muốn đem nhị Hổ Tử độc chết, nhị Hổ Tử cũng là đệ đệ ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy ngoan độc. Các vị hương thân, các ngươi nhìn xem, này toàn viện đều là đồ vật độc, nàng đây là muốn đem này đó độc đồ vật hại chết chúng ta.”

Tiểu Đoàn Đoàn xoạch xoạch rớt nước mắt, nuốt ngạnh nói: “Không có độc, không có độc.”

“Ngươi tên ngốc này, nào biết đâu rằng có độc không có độc. Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo theo Hổ Tử nhà chúng ta. Ngươi tên ngốc này khẳng định sẽ không làm như vậy, nhất định là có người dạy ngươi. Nói, là ai dạy ngươi làm như vậy?”

Tiểu Đoàn Đoàn bị bộ dạng nhị thẩm hung thần ác sát dọa sợ, Lâm thị một phen nắm vạt áo nàng xách lên, đem thân mình nho nhỏ của nàng toàn bộ nhấc lên, giống như là nhắc lên một con gà con, trái ném phải ném. Vạt áo lặc đến nàng thở không nổi, Lâm thị làm như không thấy.

Người chung quanh ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai tiến lên hỗ trợ.

“Ngươi đang làm gì!” Một tiếng rống giận thình lình đột nhiên vang lên.

Lâm Diệp Nhi xông lên trước, một phen đem Tiểu Đoàn Đoàn từ trong tay Lâm thị đoạt lấy, đột nhiên không kịp phòng ngừa Lâm thị lảo đảo ngã trên mặt đất.

Lâm thị té ngã đau mông, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi,lập tức tức giận, ngón tay chỉ Lâm Diệp Nhi, “Các ngươi nhìn một cái, nhìn xem,người làm tiểu bối, thế nhưng đem người thím là ta đánh. Này còn có hay không thiên lý a!”

Lâm thị ngồi dưới đất la lối khóc lóc, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Lâm thị nháo đến càng thêm hăng say, khóc kêu Lâm Diệp Nhi bất hiếu, không tôn trọng trưởng bối, ẩu đả trưởng bối.

Lâm Diệp Nhi từ đầu đến cuối tùy ý nàng ở nơi đó nháo, toàn bộ tâm tư đặt ở trên người Tiểu Đoàn Đoàn. Tiểu gia hỏa tựa hồ bị nhị thẩm dọa sợ, cả người trốn ở trong lòng ngực nàng, tay nhỏ gắt gao túm vạt áo nàng, trên nộn nộn khuôn mặt nhỏ tràn nước mắt.

“Tiểu Đoàn, nói cho tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Đoàn Đoàn nuốt ngạnh thanh âm, đứt quãng, “Nhị Hổ Tử hư, ăn vụng đồ vật.” Bao quanh chỉ vào một bên đổ đầy đất nấm.

Lâm thị vừa nghe, lập tức la lớn, “Loại đồ vật có độc này, Hổ Tử nhà ta sao có thể sẽ ăn, nhất định là có người xui khiến hắn ăn. Nhị Hổ Tử nếu là có chuyện gì, ta nhất định phải đem các ngươi đưa vào quan phủ, bắt các ngươi đền mạng cho hắn.”

Lâm Diệp Nhi nhẹ nhàng vỗ về tiểu gia hỏa, thanh lãnh ánh mắt nhìn về phía Lâm thị, “Nhị thẩm nói muốn báo quan, đúng lúc ta cũng muốn báo quan. Có người có ý định mưu sát, vừa hay cũng nhờ quan phủ đem việc ta rơi xuống nước kia tra rõ.”

Lâm thị bị nàng lãnh lệ ánh mắt xem đến mạc danh có chút chột dạ, “Báo quan, liền báo quan.” Thanh âm rõ ràng so vừa nãy yếu đi rất nhiều.

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 16 : CHỨNG MINH 

Editor : Hoài Thương 

Lâm Diệp Nhi nhìn bé trai trong lòng ngực Lâm thị, thấy nàng nhìn qua, hướng về phía nàng làm mặt quỷ, “Thím, ngươi nói nhà ngươi nhị Hổ Tử trúng độc, ta xem này không phải còn tốt sao.”

Lâm thị nghe nhắc tới cái này, ngầm hung hăng nhéo eo nhị Hổ Tử, nhị Hổ Tử ăn đau, oa oa khóc lớn ra, “Oa, có phải hay không nơi nào đau? Ai nha, ngươi ngàn vạn đừng có việc a. Chúng ta Lâm gia chỉ có ngươi một cái độc đinh, ngươi nếu là có chuyện gì, ta cũng đây không sống nỗi.”

Bá tánh cùng thôn vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bắt đầu hoài nghi các nàng.

“Sẽ không thật sự trúng độc đi?”

“Ta xem không giống, tiếng khóc còn thực to lớn vang dội.”

“Êm đẹp như thế nào sẽ khóc, khẳng định là trong bụng khó chịu. Mấy năm trước, lão Lý toàn gia người ăn đồ vật độc này không lâu thì chết.”

Có người nhắc tới đến cả nhà lão Lý, đều là lòng còn sợ hãi, nhìn lại toàn sận viện phơi đầy nấm, trong lòng đều tin lời Lâm thị.

Lâm thị nghe được thôn dân nghị luận, trong lòng đắc ý, nhưng là cũng không tránh được bắt đầu có chút lo lắng cho con mình, dù sao cũng là cốt nhục mình sinh ra, xảy ra chuyện gì, nàng còn không phải đau lòng chết sao.

Nghe được tiếng gió Lí chính vội vàng tới, vừa tiến đến nhìn thấy chính là một màn này. Lâm thị vừa thấy đến lí chính, tâm tư tức khắc lung lay, hướng tới lí chính khóc hô: “Lí chính, ngươi tới vừa lúc. Ngươi phải đem hung thủ đem độc con ta bắt lại.”

Lí chính trên đường tới đây đại khái cũng nghe quá trình, hiện tại thấy bộ dạng Lâm thị kêu cha gọi mẹ, trong lòng phiền chán, trên mặt lại là duy trì bình thản, “Mẹ Nhị hổ, ngươi đừng vội, chờ sự tình biết rõ ràng lại nói.”

Lâm thị vừa nghe, không động, kêu gào nói: “Sự thật liền ở ngay trước mắt, còn muốn tìm rõ ràng cái gì. Chính là một nhà Tang Môn tinh này muốn hại chết con trai ta.”

“Nháo cái gì.” Lí chính gầm lên một tiếng, đánh gãy Lâm thị kêu gào, quay đầu nhìn về phía Lâm Diệp Nhi, “Đây là có chuyện gì?”

Lí chính ánh mắt đảo qua trong viện phơi nấm, trong lòng cũng không khỏi nói thầm. Mấy thứ này hắn cũng là biết đến, đều là không thể ăn. Này huynh muội ba người, như thế nào liền tìm mấy thứ này về đây.

Lâm thị ở chỗ này nháo, đơn giản là muốn chiếm tiện nghi nhà bọn họ, từ trí nhớ nguyên chủ Lâm Diệp Nhi liền sớm biết Lâm thị muốn đem căn nhà tranh này của bọn họ chiếm cho riêng mình, vẫn luôn không có cơ hội, lần này nhìn đến nhị Hổ Tử ăn mấy thứ này, còn không thừa dịp nháo.

Giải quyết chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chứng minh này đó nấm không có độc là được.

Lâm Diệp Nhi đối với lí chính nói: “Lí chính thúc, cũng không có chuyện gì lớn, chính là nhị Hổ Tử tham ăn, ăn  nấm sống này. Thím kêu la muốn cho Tiểu Đoàn nàng đền mạng. Thúc, nấm không có độc, điểm này ta có thể bảo đảm.”

“Không có độc, mấy thứ này ngươi cho chúng ta cũng không biết là cái gì sao?” Lâm thị kêu la, người chung quanh cũng là vẻ mặt không tin.

Lâm Diệp Nhi thấy lí chính nhíu lại mày, trên nét mặt cũng là không tin, nàng biết nấm có độc ở trong lòng bọn họ đã ăn sâu bén rễ, giống như là Lâm Võ mấy ngày trước đây giống nhau, muốn bọn họ chấp nhận phải để bọn họ thấy rõ mới có thuyết phục lực.

“Các vị hương thân, ta biết mọi người đều không tin. Ta đây liền dùng nấm này làm một nồi canh, ăn xong rồi, nhìn xem ta có thể hay không chết.”

“Lâm nha đầu, ngươi làm gì vậy.” Lí chính nhíu lại mi, hiển nhiên không đồng ý cách làm của nàng.

Lâm thị ở một bên kêu la, “Ngươi đi nấu a, xem ngươi dám không dám ăn.”

Lâm Diệp Nhi không để ý đến Lâm thị kêu gào, tiến vào phòng bếp nấu một nồi canh nấm, bên trong còn cắt một chút hành thái, còn chưa chờ nàng mang ra tới, rất nhiều người đều nghe thấy được một cổ mùi hương.

“Nghe cũng thật thơm.” Không ít người đều bị gợi lên muốn ăn.

-----Dãy phân cách -----

Chương 17 : NGÁNG CHÂN 

Editor : Hoài Thương 

Một đám người duỗi cổ chờ, nhưng nhìn thấy bát canh hành thái nấm được mang sang, mùi hương càng thêm dày đặc. Thôn dân xem náo nhiệt thôn dân đều bị mùi hương kia gợi lên thèm thuồng, không ít người liếm miệng, muốn nếm thử hương vị.

Lâm Diệp Nhi trước mặt mọi người uống một hớp lớn, không có chuyện, “Không ai muốn nếm thử sao?”

Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không có người dám tiến lên, đợi nửa ngày, thấy Lâm Diệp Nhi còn hoàn hảo không có việc gì đứng ở nơi đó, có người gan lớn thèm ăn đứng dậy.

“Để ta tới nếm thử một ngụm.” Cùng ở cuối thôn Ngưu đại thúc đứng dậy, tiếp nhận canh nấm Lâm Diệp Nhi đưa qua, uống một ngụm, tức khắc đôi mắt đều sáng.

 “Uống ngon, uống quá ngon.” Ngưu đại thúc lập tức lại uống một hớp lớn.

Có một người dám nếm thử, lập tức có người đi theo, mọi người sau khi nếm một ngụm, đều là liên tục tán thưởng. Làm tất cả mọi người tò mò nấm kia có bao nhiêu ngon.

Người chưa nếm được vẻ mặt tiếc nuối, sôi nổi nhìn về phía Lâm Diệp Nhi.

Lâm Diệp Nhi đem canh nấm còn dư lại trong nồi đều cho bọn họ.

Hiện tại không cần nhiều lời, người ở đây đều tin nấm không có độc.

Lâm thị lại không thuận theo không buông tha, “Hiện tại không có việc gì, không đại biểu về sau không có việc gì. Ăn không quá một đêm, liền chết người.”

Lời này vừa nói ra, người uống canh nấm canh sắc mặt đều là biến đổi, người có trượng phu lên uống nấm canh lập tức vẻ mặt đưa đám, sôi nổi gia nhập trận doanh của Lâm thị, một đám đối với Lâm Diệp Nhi chỉ vào mũi mắng.

Lí chính thúc hét lớn một tiếng, “Đều câm miệng cho ta. Các ngươi quản cho tốt bà nương nhà mình.”

Lúc này, đại phu duy nhất trong thôn xích cước đại phu, bị người mời tới. Người đến là một người tuổi chừng năm mươi, lão giả tóc trắng bệch được người nâng hạ, đi vào sân.

Lí chính thấy hắn tới, lập tức tiến lên, “Lý lão, ngươi đã đến rồi. Giúp nhị Hổ Tử cùng mọi người nhìn xem.”

Lý đại phu thay mấy người xem mạch, lại sai người đem chén canh nấm mọi người đã uống qua lấy tới, bên trong còn có một chút nước canh, dùng ngân châm thử một chút, không có biến sắc.

“Không có việc gì, Lâm gia nha đầu trước kia thương thế cũng rất tốt.” Lão Lý đại phu đem ngân châm thu hồi.

Lâm thị thấy hắn không có nói tên nhị Hổ Tử, sắc mặt không vui, la hét nói: “Nhị Hổ Tử nhà của chúng ta đâu?”

Lý đại phu nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, không phải sao.”

Sao có thể không có việc gì! Lâm thị trong lòng hung ác, lại ở nhị Hổ Tử trên eo hung hăng nhéo, nhị Hổ Tử tránh không thoát mẫu thân ôm ấp, oa oa kêu to.

“Như thế nào không có việc gì, không có việc gì Hổ Tử nhà ta sẽ như vậy khóc sao? Lý đại phu, ngươi nhưng đừng bao che một số người.” Lâm thị ý có điều chỉ.

Lý đại phu nghe xong, tức khắc nổi giận, sắc mặt hơi trầm xuống, “Không tin, ngươi tự mình đến trấn trên nhìn lại.”

Lâm thị thấy Lý đại phu sinh khí, vội vàng nhận lỗi, tay mới vừa buông lỏng, nhị Hổ Tử không có kiềm chế tức khắc từ tay nàng trốn ra, xoa eo, trong miệng còn ồn ào: “Nương, ngươi làm gì vẫn luôn véo ta, thật đau chết mất.”

Mọi người hướng bên hông hắn vừa lộ ra thấy một chỗ bị véo xanh tím, một đám người ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lâm thị. Lâm thị sắc mặt tức khắc trở nên rất khó xem, hận không thể đem miệng tiểu tử đập nát.

Lâm Diệp Nhi cười nói: “Nha, thím người đối Lâm gia độc đinh cũng thật tốt. Người vẫn là đem Hổ Tử nhìn kỹ, nếu là chạy đến trong nhà nhà khác, có một số việc đã có thể nói không rõ. Này bị va chạm, nhà ai cũng bồi không dậy nổi.”

Nếu trưởng bối không giống trưởng bối, nàng cũng không cần thiết tôn trọng,nói có điều chỉ ý, làm Lâm thị đứng đối lập với mọi người. 

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 18 : CHẠY TRỐI CHẾT

Editor : Hoài Thương 

Các thôn dân vừa nghe nàng nhắc nhở, tức khắc nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Lâm thị ánh mắt đều trở nên không tốt, mang theo một tia phòng bị.

Trong thôn có phụ nhân vội vàng ứng hòa nói: “Lâm gia nha đầu nói đúng. Mẹ Hổ Tử, ngươi cần phải đem nhi tử bảo bối nhà ngươi xem kĩ. Nếu là có cái thương a bệnh a, nhưng ngàn vạn đừng chạy đến nhà khác đi, bằng không có miệng cũng nói không rõ, phải không.”

Lâm thị hung hăng liếc mắt một cái với phụ nhân đối địch mình lâu nay, trong lòng ảo não, đối nhà mình nhi tử cũng oán hận, nếu biết tiểu tử này không biết giữ miệng, nàng hôm nay cũng sẽ không mất thể diện như thế.

“Hồ quả phụ, ngươi cái miệng thối, cẩn tâm ta xé rách miệng ngươi.” Lâm thị hung hãn cả giận nói.

Hồ quả phụ cũng không phải dễ chọc, “Ngươi bản lĩnh ngươi tới, xem là ngươi xé rách ta miệng, hay vẫn là ta đập nát ngươi cái đồ đê tiện.”

Hai người tức khắc chửi bậy lên, trong miệng lời nói khó nghe không ngừng tuôn ra, chưa nói hai câu, liền bắt đầu sáp vào đánh nhau, thôn dân bên cạnh nhanh chóng đem hai người kéo ra.

Hồ quả phụ tóc tán loạn, Lâm thị càng thảm, trên mặt bị hồ quả phụ cào 2 đường, đau đến nhếch miệng.

Lâm thị thấy nhị Hổ Tử giận sôi máu, đang muốn muốn đánh nhị Hổ Tử, nhị Hổ Tử thấy tình thế không tốt nhanh chân chạy xa. Nhi tử chạy, Lâm thị rốt cuộc không mặt mũi ở tiếp chỗ này, vội vàng đi rời đi. 

Xem xong náo nhiệt , Lâm Diệp Nhi quay đầu cười đối với một chúng hương thân nói: “Các vị cũng thấy được, ta không có việc gì, mọi người cũng không có việc gì. Hiện tại đã qua Lý đại phu nghiệm chứng, nấm dại là không có độc. Nấm dại này, huynh muội ba người chúng ta ngày hôm trước đã ăn qua, hiện tại vẫn như cũ hảo hảo đứng ở chỗ này.”

Thôn dân cũng dần dần tin, nhìn trong viện bọn họ phơi đến tràn đầy  nấm dại, có chút người động tâm tư.Nếu nấm này có thể ăn, thu hoạch xong vụ thu liền phải bắt đầu mùa đông, có nấm này mùa đông này cũng sẽ bớt gian nan.

Lâm Diệp Nhi từ trên mặt bọn họ  nhìn ra điểm tâm tư này, không muốn bọn họ hái nhầm loại nấm dại khác, vội vàng bổ sung một câu, “Những nấm này đều là không có độc, ta cũng là ngẫu nhiên nhìn đến có người dùng ăn mới biết được. Mặt khác loại nấm dại khác, có độc hay không ta không rõ lắm, nhưng là ta  từng nhìn thấy có động vật ăn qua, không lâu liền tử vong.”

Lí chính hiểu rõ ý tứ trong lời nói Lâm Diệp Nhi, đây là nhắc nhở mọi người nếu là muốn hái, ngàn vạn không thể hái sai, “Lâm gia nha đầu, ngươi này nấm dại cấp mỗi người một cái coi như hàng mẫu, đỡ phải có người hái sai.”

Lâm Diệp Nhi tự nhiên sẽ không keo kiệt,  phát cho thôn dân mõi người một cái nấm dại xem như hàng mẫu, thôn dân một đám đầy mặt tươi cười nói lời cảm tạ.

Mọi người đi rồi, Lâm Diệp Nhi kiểm tra thân thể Tiểu Đoàn Đoàn, nhìn xem có hay không bị thương nơi nào, vừa mở cổ áo, nhìn thấy dấu vết trên cổ, lửa giận bùng cháy.

Nữ nhân đáng chết!

Lâm Võ sau khi trở về, nghe được việc này, cũng rất tức giận, tức giận đến muốn tìm nhị thẩm tính sổ, bị Lâm Diệp Nhi cản lại.

Nhị thẩm dù sao cũng là trưởng bối, tại đây cổ đại trưởng bối dù không đúng, làm tiểu bối cũng không thể đối trưởng bối bất kính, bằng không phải bị người lên án, nói xấu.

Ngày hôm sau, sáng sớm nữ nhân trong thôn nữ đều lên núi đi hái nấm dại. Không tốn mấy ngày, nấm dại trên núi có thể ăn toàn bộ bị người hái không còn một cây.

Lâm Võ một bên phơi phơi nấm dại, một bên oán giận nói: “Tỷ, nếu là tỷ không nói nói, nấm dại trên núi đều là  của chúng ta. Hiện tại ta đi lên núi, một cây cũng tìm không ra.”

Lâm Diệp Nhi cười nói: “Không có việc gì, về sau tỷ sẽ tìm càng nhiều thức ăn ngon cho ngươi.”

Trong thôn ngoài thôn, loại việc thế này ngươi muốn giấu cũng giấu không được. Nếu giấu không được còn không bằng nói thì tốt hơn, dạy cho người trong thôn, cũng coi như là làm việc thiện, cũng giúp cho mọi người nhiều một loại thức ăn, thiếu một ít chịu đói.

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 19 : BÁN HẠT DẺ

Editor : Hoài Thương 

Đã nhiều ngày nắng to, nấm dại thực dễ dàng phơi xong, lúc sau Lâm Võ mang về tới nấm dại đều giữ tươi ăn. Hôm nay, Lâm Võ mang theo một cái bếp lò đi vào sân.

“Tỷ,bếp lò tỷ đã đặt làm xong.”

Lâm Diệp Nhi vừa nhìn thấy bếp lò làm xong, trong mắt tràn đầy vui sướng.

“Tỷ, ngươi dùng cái này để làm gì?”. Trên đường Lâm Võ trở về nghiên cứu một đường, cũng không hiểu được tỷ tỷ nói dùng cái này kiếm tiền, là dùng phương pháp gì.

“Chờ ngày mai các ngươi sẽ biết.” 

Lâm Diệp Nhi hưng phấn nói, quay đầu nói với Lâm Võ, “Tiểu Võ, ngày mai đem hạt dẻ trong phòng mang lên trấn trên. Ta chuẩn bị đem những hạt dẻ này bán.”

“Cái kia có người mua sao?” Lâm Võ tỏ vẻ hoài nghi.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, huynh muội ba người liền hướng trấn trên đi. Từ thôn bọn họ đến trấn gần nhất, đi đường nhanh nhất cũng tốn hai canh giờ.

Chờ đến bọn họ tới được trấn trên, trời đã lên cao, trấn trên cửa hàng đều mở cửa, trên đường phố lui tới người chọn mua.

Lâm Diệp Nhi tìm một chỗ ở đoạn đường có nhiều người qua lại, bắt đầu đốt bếp lò.

“Tỷ, ngươi đây là muốn xào mấy cái hòn đá nhỏ này?” Tiểu Đoàn Đoàn há hốc mồm mà nhìn Lâm Diệp Nhi đem đá nhỏ mấy ngày nay từ suối nhỏ lựa được toàn bộ bỏ vào trong nồi.

Lâm Diệp Nhi đem Tiểu Đoàn Đoàn an trí một bên, đối với Lâm Võ nhắc nhở nói: “Tiểu Võ, cẩn thận chút, ngàn vạn đừng ngừng tay.”

Ở hiện đại đường xào hạt dẻ đều là không thiết phải đảo nhiều, nhưng là sẽ mở một cái lỗ nhỏ, lộ ra thịt hạt dẻ màu vàng, bên trong hương thơm cũng dễ dàng tràn ra, nhìn càng thêm mê người.

Lâm Diệp Nhi không dám bỏ vào nhiều, trước lấy ra nửa túi hạt dẻ bắt đầu xào, mới đầu thật ra không có ai chú ý bên này, chờ đến hạt dẻ chín, có mùi hương tràn ra, lại khiến cho không ít qua đường người chú ý.

Hạt dẻ loại đồ vật này, người bên người nhìn không biết là đồ ăn gì, nhưng là nghe mùi thơm, nhìn cũng có thể ăn, có tiểu hài tử tham ăn vây quanh quán trước mắt trông mong nhìn.

Tiểu Đoàn Đoàn cũng mắt nhìn cũng thực thèm, nhưng nàng biết đây là dùng để bán tiền, trong lòng muốn ăn, lại không kêu, liền mắt trông mong nhìn.

Lâm Diệp Nhi bị dáng vẻ kia làm trong lòng mềm mại, gắp vài khối hạt dẻ ra tới, đem xác lột tốt, đưa cho nàng. Tiểu Đoàn Đoàn xua tay nhỏ ngắn ngủn, “Không cần, bán kiếm tiền.”

Lâm Diệp Nhi bị bộ dạng hiểu chuyện này của tiểu gia hỏa, trong lòng một trận chua xót.

“Không có việc gì, có rất nhiều. Tiểu Đoàn ăn cũng không ảnh hưởng.” Lâm Diệp Nhi thực đau lòng, lột tốt xong, bỏ qua một bên để nàng tự mình từ từ ăn.

Lâm Võ tiểu tử này lại là chết sống cũng không ăn. Lúc này, tiểu hài tử vây quanh ở một bên nhìn thấy Tiểu Đoàn Đoàn ăn đến thơm ngọt, miệng cũng thèm, kêu la cha mẹ muốn mua.

“Cô nương, đây là cái gì?” Có tiểu phụ nhân bồng oa tử lại đây hỏi.

“Cái này kêu hạt dẻ, ăn có thể ăn đỡ đói, cũng có thể cho tiểu hài tử ăn vặt. Đại tỷ, ngươi nếm thử.” Lâm Diệp Nhi nói liền nhặt lên hai cái hạt dẻ đưa tới trên tay tiểu phụ nhân cùng tiểu hài tử.

Lâm Diệp Nhi quan sát phản ứng sau khi ăn của hai người, thấy thần sắc tiểu phụ nhân, trong lòng có phổ. Tiểu hài tử trong tay tiểu phụ nhân ăn xong trực tiếp ồn ào, “Nương, ta còn muốn ăn.”

Tiểu phụ nhân cười hỏi: “Cô nương, cái này bán thế nào?”

“Mười văn tiền một cân.” Lâm Diệp Nhi đại khái hiểu biết giá cả thế giới này, tỷ như: Thịt heo mười văn một cân, gạo 6 văn một cân, bạch diện 5 văn một cân.

Tiểu phụ nhân sửng sốt, “Đắt như vậy?”

Lâm Võ ở một bên nghe cũng là cả kinh, cái giá cả này tương đương với giá thịt heo, trong lòng lo lắng, đắc như vậy có thể bán đi ra ngoài không.

----- Dãy phân cách -----

CHƯƠNG 20 : KIẾM TIỀN 

Editor : Hoài Thương 

Lâm Diệp Nhi lại không cảm thấy như vậy, vật hiếm là vật quý, thứ này hiếm thấy, ở thị trấn người có tiền vẫn là tương đối nhiều, vẫn có người vui vẻ mua cho hài tử ăn.

Không ít người thấy tiểu hài tử nhà mình thực thèm ăn, đành cắn răng mua nửa cân. Người vây xem, thấy có người mua, cũng có người hào phóng mua cho hài tử nhà mình ăn.

Một cái ăn ăn ngon, hai cái ba cái đều cảm thấy không tồi, người vây xem náo nhiệt cũng theo mua nửa cân một cân ăn, dần dần sạp hàng cũng náo nhiệt lên.

Một nồi hạt dẻ thực mau liền bán hết, không ít người chưa mua được, nhìn nồi mới được xào, ở một bên chờ. Nồi này so lần trước nhiều gấp đôi, thời gian xào cũng so lúc trước lâu một chút.

Xào xong, một nồi hạt dẻ so lúc trước bán càng nhanh hơn. Người lúc trước đã mua, ăn xong cảm thấy không tồi, rất nhiều người quay lại  mua lần nữa.

Cả ngày nay, hai huynh muội vẫn luôn bận rộn, Lâm Võ vội vàng phiên xào, Lâm Diệp Nhi tính tiền, lấy tiền. Tuy rằng vẫn luôn vội vàng, nhưng khi nhìn túi tiền tiền càng ngày càng nhiều, dù có mệt cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc.

Hạt dẻ toàn bộ bán hết đã là buổi chiều, giữa trưa ba huynh muội ăn một chút lương khô đem theo đối phó đỡ đói liền tiếp tục việc. Trước khi về nhà, tưởng tượng về đến nhà không có lương thực, quyết định trước đi mua chút lương thực lại trở về.

Đi ngang qua một tiệm bánh bao tử, Tiểu Đoàn Đoàn đôi mắt thường thường nhìn bánh bao thịt, trong mắt tràn đầy khát vọng. Chính là bánh bao quá quý, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Lâm Diệp Nhi chú ý tới Tiểu Đoàn Đoàn khác thường, đi đến trước quán bánh bao, “Lão bản, bán mười cái bánh bao thịt, giúp ta đưa đến bên kia.” Ngón tay chỉ một bên trà nhỏ bên kia.

“Tỷ, ta bụng thực no, không cần mua phần ta. Các ngươi ăn đi.” Lâm Võ nghĩ tiết kiệm chút tiền, như vậy mùa đông muội muội sẽ không chịu đói, tỷ tỷ cũng không cần vất vả, ngày mùa đông còn đi ra ngoài suối giặt quần áo kiếm tiền. Mỗi lần nhìn đến tỷ tỷ, đôi tay đông lạnh đến sưng đỏ, hắn trong lòng liền khó chịu.

Chủ quán bánh bao nghi ngờ mà nhìn về phía Lâm Diệp Nhi, Lâm Diệp Nhi cười nói: “Mười cái bánh bao.” Đem tiền trả trước.

Chủ quán bánh bao tự nhiên hiểu rõ, nhiệt tình đem đồ vật mang đi qua.

Lâm Diệp Nhi cười đối hai người nói: “Còn không qua đây ngồi.”

Tiểu Đoàn Đoàn kéo kéo ống tay áo Lâm Diệp Nhi, nhỏ giọng nói: “Bánh bao quý, Tiểu Đoàn không ăn.”

“Tỷ, ta thật sự không đói bụng.” Lâm Võ nói theo.

“Tiền ta đã thanh toán, các ngươi không ăn rất lãng phí.” Nói, Lâm Diệp Nhi duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Đoàn Đoàn, “Không cần lo lắng, tỷ tỷ về sau cho các ngươi mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao thịt.”

Nhìn này hai tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy, Lâm Diệp Nhi trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không nên lời chua xót cùng đau lòng.

Ngẫm lại ở hiện đại những đứa trẻ đó, muốn cái gì có cái đó, bị cha mẹ sủng vô pháp vô thiên. Nhìn lại hai huynh muội gầy yếu trước mặt, Lâm Diệp Nhi trong lòng là càng thêm đau lòng bọn họ.

Lâm Diệp Nhi mua thêm một ấm trà, hai văn tiền, cũng không đắc, đủ ba người uống. Mười cái bánh bao thịt, hai mươi văn tiền, lập tức liền tiêu đi 22 văn tiền, Lâm Võ nhìn đau lòng một trận, nhưng thực mau liền bị mùi thơm ngào ngạt của bánh bao thịt hấp dẫn.

Lâm Diệp Nhi nhìn Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người đều không động thủ, cười nói: “Còn không mau ăn, lạnh rồi liền không thể ăn.”

Lâm Diệp Nhi đưa mỗi người một cái bánh bao thịt đến trong tay bọn họ, sau đó chính mình cũng cầm một cái lên ăn.

Bánh bao này khỏi phải nói, rất thơm, nguyên nước nguyên vị, không giống bánh bao ở hiện đại, thịt bên trong đều là những loại thịt heo tạp trên thị trường, không phải thịt sạch sẽ gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro