Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tào Chấn Lăng nhìn tấm thiệp đó, cười nhạo: "Ngươi và hắn đã kết thúc rồi, còn đến nhà hắn làm gì? Thật là không suy nghĩ cho ngươi chút nào."

Vẻ mặt Ngu Tú Miện bình tĩnh, nâng chung trà lên nhấp miệng, liền chậm rãi thả xuống, ném tấm thiếp mời kia cho Tây Triết: "Từ chối thay ta."

Đợi Tây Triết đi rồi, Tào Chấn Lăng mới mở miệng lần nữa: "Thế nhưng ngươi đến đây là để mượn chuyện này mà rời núi sao?"

"Ừ?" Ngu Tú Miện nhíu mày.

"Ta nói rồi, cho ngươi tự do, ngươi không nên lại bị gò bó ở trong mấy tấc vuông này." Ánh mắt Tào Chấn Lăng bất ngờ nghiêm túc.

"Ngươi muốn ta làm thế nào?" trong lòng Ngu Tú Miện cũng có mấy phần kích động, rũ xuống mi mắt nhìn màu xanh biếc của trà Long Tĩnh trong chén.

"Quyết đoán một chút, đừng nhăn nhăn nhó nhó giống như nữ nhân, cũng đừng bị người ta nắm mũi dẫn đi." Tào Chấn Lăng biết Ngu Tú Miện không phải không hiểu, chỉ là người trong cuộc khác người ngoài cuộc mà thôi.

Tình cảm hai mươi mấy năm không phải nói bỏ là có thể bỏ xuống được, nói quyết đoán là quyết đoán.

"Hừ. " trong lòng Ngu Tú Miện có chút buồn bực, không phải vì Lâm Cảnh Huy, mà là không biết nên đối mặt như thế nào với trưởng bối, đi tới: "Rảnh rỗi nói chuyện cùng ta như thế không bằng hôm nay luyện chữ đi?"

. . ."Sặc! Ta có lòng tốt khuyên ngươi, không biết tốt xấu." Hừ một tiếng quay đầu bước đi.

Dư Miểu và Lâm Cảnh Huy không nghĩ tới Ngu Tú Miện sẽ quyết đoán như thế, chỉ có một câu: "Đã gả, không tiện tới."

Văn chương cũng không, vừa nhìn cũng biết là người khác viết thay.

Lâm Cảnh Huy lúc này mới hơi tỉnh táo, chính mình thực sự là chọc giận đối phương rồi. Mấy ngày nay, Dư Miểu đã nói rõ ràng lợi hại trong đó nên tất nhiên là tỉnh ngộ không ít.

"Ai, xem ra ta chỉ có thể tới cửa một lần." Dư Miểu tuy biết rõ lần thứ nhất sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ rằng đối phương sẽ có thái độ như thế, tâm lý rõ ràng, chỉ sợ đối phương cũng xấu hổ về thái độ mình đối xử với An Tịch Dao lúc đó.

Kỳ thực, nếu như phụ thân Lâm Cảnh Huy vẫn còn ở đây, có một người phụ thân trực tiếp dạy bảo, hai vị Lâm gia này tuyệt không dám đối xử như vậy với Ngu Tú Miện.

Tuy Dư Miểu vất vả chống đỡ hậu viện Lâm gia, còn Lâm Cảnh Huy nhiều năm chinh chiến. Nhưng một người chưa bao giờ tiếp xúc qua Ngu Tú Miện ở ngoài, rốt cuộc vẫn là một nữ nhân ánh mắt hẹp hòi, không có dũng khí. Nếu năm đó bà có một phần khí phách, ba phần mưu trí của Đại công chúa: chém phụ thân xuống ngựa, phụ trợ đệ đệ đăng cơ, vì thiên hạ bách tính quét dọn hôn quân, lập một minh quân khác thì sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như bây giờ. Dư Miểu từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng về phía Ngu Tú Miện, chắc chắn sẽ không để An Tịch Dao tiến vào đại môn Lâm gia, thậm chí lúc phạm phải sai lầm vào năm đó, không phải vì muốn nhờ vào đó để chèn ép Ngu Tú Miện mà là để thức tỉnh nhi tử của bà thì đã không làm như vậy rồi.

Lâm gia đơn chiếc, Lâm Cảnh Huy chịu trách nhiệm một phần, một phần khác nên thuộc về Dư Miểu.

Phụ thân Lâm Cảnh Huy năm đó xem trọng Ngu Tú Miện không chỉ để cho hai người cùng trưởng thành, mà càng vì bọn họ mà định ra việc thành thân khiến cho Lâm Cảnh Huy một bước lên mây, chiến trường càng thuận buồm xuôi gió.

Mà ván bài tốt này, cũng phải nhìn xem người thật sự đánh bài là ai.

Lần thứ hai, Dư Miểu lại đưa bái thiếp, Tào gia Lưu Thu Liên cũng tới cửa bái phỏng.

Lưu Thu Liên đương nhiên chấp nhận, mụ bây giờ hận Tào Chấn Lăng muốn chết, ước gì có người giết chết tiểu tử này, tiền của mình cũng không cần quyên góp nữa. Ngay khi Dư Miểu tới cửa ngày ấy, lúc Lưu Thu Liên tới cửa mời Ngu Tú Miện, lại được hồi đáp: "Không có quan hệ, không gặp." sáu chữ đơn giản.

Đi cùng với Dư Miểu, Lưu Thu Liên tất nhiên là xấu hổ, Dư Diểu ngẫm lại: "Ta tới cửa nói xin lỗi đi."

"Tỷ là trưởng bối, cần gì phải đến cửa xin lỗi vãn bối chứ?" Lưu Thu Liên cảm thấy không thích hợp, đây không phải là đề cao thân phận Ngu Tú Miện sao? Một đứa con dâu còn có thân phận lớn hơn cả mình, nghĩ tới khiến cho cả người không thoải mái.

Dư Miểu đương nhiên biết ý tứ của Lưu Thu Liên, lúc trước bà cũng cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ vì nhi tử, không thể không cúi đầu.

Chậm rãi đứng dậy: "Dẫn đường đi."

Lưu Thu Liên không dám thất lễ, lập tức dẫn đường ở phía trước. Mà vừa mới đi tới cách cửa viện mười thước đã bị người ngăn lại.

Tào Chấn Lăng đứng phía sau Trịnh An Hoa, bên cạnh là Tây Triết và Tư Niên.

Dư Miểu nhận ra Tây Triết, liền dừng bước lại, cau mày, trọng lòng hiển nhiên là không vui, cảm thấy Ngu Tú Miện lên mặt rồi.

"Dừng lại." Tào Chấn Lăng đại diện ra mặt, trực tiếp cà lơ phất phơ mở miệng: "Người nhà của Lâm tướng quân, hiện tại Ngu Tú Miện không có quan hệ gì với bà, bà tới cửa gặp, chẳng phải là khiến người khác nghi ngờ thanh danh của Tú Miện hay sao? Lâm gia bà không cần thanh danh, Ngu Tú Miện Ngu tiên sinh lại vẫn cần. Ở trong đình viện của người khác nói cái gì, làm cái gì, người bên ngoài nào có biết? Ai không biết còn tưởng rằng Tú Miện gả cho ta, tâm lý còn nhớ mãi không quên Lâm tướng quân đấy. Nếu như người ngoài nói y hoa tâm thì phải làm sao đây?"

Dư Miểu bị lời này chặn lại nói không ra lời. Ngược lại, Lưu Thu Liên nói: "Chúng ta đều ở đây, người ngoài có thể nghe thấy gì mà truyền chứ?"

"Nương vẫn đang gom góp đồ cho Tú Miện, không phải sao? Bây giờ nương có nhân phẩm thanh danh gì để cam đoan chứ?" nói những lời mất mặt như vậy, Tào Chấn Lăng căn bản không kiêng kỵ.

Lưu Thu Liên tức giận đến mắt đỏ lên: "Ta là nương ngươi, một tay chăm sóc ngươi lớn lên, ngươi vốn là nhờ số tiền tài đó mà còn dám nói ta sao?"

Tào Chấn Lăng cười cười, câu nói đầu tiên đã đủ rồi, nói thêm một câu cũng chẳng có nghĩa gì. Một đại nam nhân hà tất lại cãi nhau với nữ nhân?

Nhưng hắn sẽ chịu thiệt sao? Bà vú cho phép sao?! Thúy Liên lắc người một cái, thân thể to béo ló ra từ trong xó: "Vị phu nhân này, chớ dát vàng trên mặt mình. Hiện tại, khắp kinh thành đều biết bà phủng sát, nuôi trưởng tử Tào gia như phế vật, vì nhi tử mà lót đường, còn tham tài sản của trưởng tử Tào gia cho thêm vào đồ cưới của nữ nhi mình, lại bị phu gia đuổi nữ nhi về, thực sự là làm tăng thể diện mà! Thiếu gia nhà ta không có trưởng bối như vậy."

"Đồ hạ nhân! Ai dạy ngươi dám nói chuyện như vậy với ta!" Lưu Thu Liên tức giận mắng, lại có dụng ý khác chỉ về Tào Chấn Lăng.

"Nào cần ai chỉ dạy? Chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi." Thúy Liên hừ lạnh một tiếng. "Kính xin lỗi Lâm phu nhân, nhị Thiếu phu nhân không gặp ai cả."

Trong lòng Dư Miểu vẫn còn tức giận, lại nhìn trượng phu bây giờ của Ngu Tú Miện, thật sự là không lọt vào mắt nổi, sao có thể so với nhi tử của bà chứ? Bất luận khí độ (khí chất + phong độ), tướng mạo, đều hoàn toàn không sánh được!

Cái cổ cứng ngắc, Dư Miểu biết dây dưa không ngừng nữa chỉ sợ là càng thêm khó coi, mím chặt môi rời đi.

Dư Miểu cũng đi rồi, Lưu Thu Liên ở lại làm chi nữa? Tất nhiên là lập tức đi tìm Tào Chí Hạo cáo trạng rồi.

Chỉ tiếc, thị muốn cáo trạng, Tào Chấn Lăng cũng có ý này. Hắn chạy thẳng một mạch, tốc độ đương nhiên nhanh hơn nữ nhân không ít. Lúc hắn đến thư phòng Tào Chí Hạo, Lưu Thu Liên mới đi được một nửa.

Tào Chấn Lăng nhảy nhót đến thư phòng, thuận lợi đóng cửa lại: "Cha."

"Ừ? Sao lại không để cho hạ nhân bẩm báo?" Tào Chí Hạo lật sổ sách, bởi vì chuyện mất mặt của Lưu Thu Liên đã khiến cho lão thương tâm cho nên mấy ngày nay đều ở trong nhà kiểm tra lại sổ sách.

Sổ sách này nhìn qua quá mức hoàn mỹ, mấy ngày nay lão cũng không tra ra có sự chênh lệch gì, trong lòng liền có hoài nghi.

"Tìm phụ thân của mình mà cũng cần người bẩm báo sao?" Tào Chấn Lăng đến gần liếc nhìn: "Hàng năm tiền mẫu thân đưa tới cũng không chỉ có chút tiền ấy, tối thiểu là gấp ba!"

Tào Chí Hạo nghe xong giận dữ, khép lại sổ sách, trên sổ sách không làm giả, mà là trực tiếp khấu trừ một số tiền lớn! Thật sự muốn bóp chết nữ nhân thấy tiền là sáng mắt này mà. "Hôm nay tới có chuyện gì?"

"Cha cũng biết Lâm gia phái người đến mời Tú Miện. Lần thứ nhất là đến phủ tướng quân, Tú Miện đương nhiên không thể đi rồi. Lần này là tới nhà bái phỏng, Tú Miện đương nhiên cũng không thể gặp được. Thế nhưng kế mẫu cũng thật là. . . trực tiếp đưa người đến cửa viện. Không tiện gặp thật mà! Con nói không tiện gặp mặt thì bị cho là bất hiếu. Bây giờ người nào không biết Lâm gia hối hận rồi, muốn người quay về. Con thật vất vả mới làm cho Ngu Tú Miện yên lòng. Vì thế, Lâm gia muốn người là được người sao? Sặc! Nương cũng thật đúng là "*Lấy tay bắt cá" ." Tào Chấn Lăng không vui nói.

(Nguyên văn 胳膊肘往外拐 dịch ra Hán Việt là "Lấy tay bắt cá": nghĩa theo giải thích trên Vns thì là 'việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng' )

Tào Chí Hạo nghe xong, trong lòng đã có quyết định của mình: "Chấn Lăng, có lẽ chúng ta nên trả Tú Miện lại cho Lâm tướng quân. Dù sao chức quan của hắn là Bát phẩm, mà ta chỉ là Tứ phẩm. Tay cũng không dài bằng chân, Tú Miện tuy đại tài, cũng có thể lót đường cho tương lai của con. Nhưng bây giờ tự thân của chúng ta cũng khó bảo toàn, miếu nhỏ không chứa được Đại Phật."

Tào Chấn Lăng xem thường: "Phụ thân, người cảm thấy Lâm đại tướng quân vì một đồ tiện nhân mà vứt bỏ Ngu Tú Miện tài hoa giàu có đi theo hắn nhiều năm, người ở phía trên sẽ không suy nghĩ gì sao? Lâm Cảnh Huy tự cao tự đại. Quả thực hắn rất có năng lực, nhưng là do có Ngu Tú Miện phò trợ ở sau lưng. Hắn kiêu căng khó thuần, khó quản giáo như thế, người trên vốn đã có mấy phần không vui với hắn, nhưng cũng không ngại để hắn xuất chiến. Dù sao ai cũng biết tướng quân nên có ngạo khí đó, huống chi hắn còn có dây cương. Mà bây giờ hắn vì một món đồ, lại vứt bỏ dây cương. Vị ở trên sẽ nghĩ như thế nào đây?

Nếu như Ngu Tú Miện lần này lại trở lại với hắn, trước tiên không nói Lâm Chấn Huy kiêu ngạo kia có thể chịu được bao nhiêu nhục nhã đang chờ hắn ở Lâm gia không? Mà là người trên sẽ cảm thấy gì về hắn?

Quân tâm khó dò, mà khi chúng ta đứng ở ngoài vòng tròn, dù sao cũng có thể thăm dò được một, hai.

Mà Ngu Tú Miện cũng là chúng ta, cũng là một bước ngoặt của Tào gia. Tuy vị phu nhân kia không có lòng tốt mang y đi. Nhưng nếu mình và y rời khỏi nhau, đời này thực sự khó tiến về phía trước, bị nước bọt của người đọc sách trong thiên hạ làm cho chết đuối mất thôi! Cho nên bây giờ, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi về phía trước."

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro