Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày trước Lưu Thu Liên có nói với lão Tào Chấn Lăng cãi nhau với y, ngay cả đợi Lưu Thu Liên cũng chả đợi là sao? Nếu không phải Lưu Thu Liên đi cầu Ngu gia, Ngu gia nào để Ngu Tú Miện tái giá nhanh như thế kia chứ? Nói không chừng người nhà Ngu Tú Miện sẽ chờ Lâm đại tướng quân quay đầu lại cầu xin y đấy. Nhưng tất cả đã bị Lưu Thu Liên phá hỏng, nên có lẽ vị kia sẽ hận cả nhà lão không chừng?! Tào Chí Hạo càng nghĩ lại càng cho là có chuyện như vậy. Dù sao không đề cập tới thế lực của phủ Lâm tướng quân, chỉ với hào quang của gã thì người đọc sách trong thiên hạ đều muốn dựa vào, nếu như nhà ông có điều thất lễ. . . Tào gia lão lập tức sẽ bị diệt cả tộc mất thôi.

"Trở về trông coi Tú Miện cho tốt, tính tình nó phải tém tém lại cho ta. Còn nữa, những người này cũng đừng mang vào trong viện, cha an bài người khác cho con." Tào Chí Hạo chỉ sợ Ngu Tú Miện nhìn thấy những hạ nhân như hoa như ngọc này sẽ trở mặt.

"Xì, thật phiền phức. Cha, người cho rằng hạ nhân sẽ bò lên giường ư?" Nói xong châm chọc nhìn cha hắn. tinhnguyetcotran.wordpress.com

Mặt lão gia tử đỏ lên, cả người không dễ chịu, chờ người đi rồi, mới nhớ tới, đây là ám chỉ Lưu Thu Liên đây mà. . . Xem ra quan hệ của đích tử và chính thê không có tốt như trong tưởng tượng của lão.

Lúc Tào Chấn Lăng quay về viện, trùng hợp gặp phải người tam đệ kia của hắn. Tào Khuê Hiền mỗi ngày đều đến xoay quanh Ngu Tú Miện, mà người kia thì không thèm để ý, thậm chí không cho gã vào trong viện.

Mà lá gan của thằng oắt này cũng càng ngày càng lớn, nếu người Ngu Tú Miện mang tới không có chút công phu, e là gã sẽ chạy vào trong được mấy lần luôn rồi.

"Tú Miện, hôm nay đệ mang đến một cuốn sách *độc bản (chỉ có một cuốn), muốn hỏi huynh một chút đây." Đứng ở trong viện hướng về phía trong phòng gọi.

Tào Chấn Lăng cau mày: "Đệ tới làm gì?"

"Ồ, nhị ca, huynh đã trở lại." Tào Khuê Hiền căn bản không để hắn vào trong mắt: "Tú Miện, quyển sách này nghe nói là của Tây Sơn tiên sinh sau khi từ quan năm ấy, rất quý."

"Gia ta hỏi đệ đang làm gì đó! Đứng ở trong viện của ta, nói chuyện với tức phụ của ta, trong mắt vẫn không có ta, lá gan của đệ lớn thật!" Nói xong, thô bạo xốc y phục gã lên lôi ra ngoài: "Đúng lúc để cha chúng ta phân xử thử đi!"

Ban đầu, Tào Chấn Lăng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thấy thằng nhóc này không để mình vào trong mắt, trong lòng không thoải mái mà thôi.

Nhưng ai ngờ, Tào Khuê Hiền lập tức hét lên: "Huynh là đồ mãng phu! Buông đệ ra, đệ và Tú Miện nói chuyện liên quan gì tới huynh? Tú Miện mấy ngày nay ở nhà cô quạnh lắm, đệ giúp huynh ấy giải sầu."

Tào Chấn Lăng lập tức giận tái mặt Mọe nó! Không biết xấu hổ mà muốn đào góc tường của ông đây à.

Tóm cổ gã, kéo thẳng đến thư phòng cha hắn, không để ý thằng ranh này sủa to, đá bay cửa, vứt người xuống mặt đất. "Ơ kìa, thế này là sao?" cơn sóng vừa rồi chưa tan tại sao lại đến một cơn sóng nữa chứ?

"Đệ ấy bất kính với người ca ca này con không tính. Ngược lại, thằng nhãi này xưa nay đều không coi trọng con." Tào Chấn Lăng trong mắt người khác chính là một phế vật không não đang kích động, cho nên nói chuyện thẳng thắn, khinh thường nói dối, chuyện này ai cũng biết: "Con vừa về viện, đã thấy đệ ấy xoay quanh tức phụ của con, tức phụ con không để ý tới đệ ấy, đệ ấy còn làm bộ gọi tức phụ con là Tú Miện! Có huynh đệ nhà ai gọi phu nhân của ca ca như vậy sao? Còn nói con không xứng với y! Nói tức phụ con cô đơn cần đệ ấy ở bên. Ông đây đánh chết súc sinh nhà mi, lại dám nhòm ngó phu nhân của huynh đệ mình! Đúng là gan to bằng trời mà."

Tào gia đều biết khí lực Tào Chấn Lăng lớn hơn người bình thường, đánh một cái này khiến Tào Khuê Hiền đau đến kêu to oai oái: "Huynh, huynh dám! Phụ thân còn ở bên cạnh đây này, huynh thế nhưng gan to bằng trời đánh đập thân huynh đệ. Phụ thân, phụ thân cứu con!"

Tào Chí Hạo bị hai huynh đệ này làm cho tức gần chết, nhưng quả thực là không thể nói đích tử nói gì không đúng. Tức phụ của bằng hữu không thể dòm ngó, huống chi thừa dịp huynh trưởng ra ngoài mấy ngày, lập tức đến nhà dây dưa với tẩu tử, nói ra thì thật là mất mặt! Tào Chí Hạo lão còn có thể làm quan ở kinh thành được nữa hay không chứ?

"Cho dù cha ở bên cạnh nhìn, ta cũng phải đánh chết ngươi!" Tào Chấn Lăng giống như đang bắt chuột vậy, nhìn như không có kết cấu, nhưng mỗi lần chạm một cái một cái cũng làm cho Tào Khuê Hiền đau quá trời quá đất nhưng lại không nhìn ra dấu vết.

"Con, trước tiên con dừng lại đi, chuyện này cha sẽ chủ trì công đạo cho con." Tào Chí Hạo nhức đầu xoa mi tâm.

Tào Chấn Lăng hừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Tào Khuê Hiền còn đang đau đớn kêu gào, la hét muốn gặp đại phu.

Mà cái rắm đi theo sau, Thúy Liên không yên lòng thấy thế lập tức đi ra thể hiện sự tồn tại: "Lão gia, thời gian qua nhị thiếu gia sống trong phủ như thế này ư?" Vừa nói vừa khóc: "Phu nhân mà biết được chắc sẽ đau lòng muốn chết, đích tử Tào gia lại bị thứ tử bắt nạt như thế, trèo lên đầu làm mưa làm gió như thế, không để vào mắt, thậm chí còn chửi ca ca mình là phế vật, đồ vô dụng, không xứng với phu nhân của thiếu gia. Đây, đây là câu mà huynh đệ nên nói ư? Ôi chao, phu nhân số khổ của ta, ngài ở dưới cửu tuyền sợ là cũng không thể nhắm mắt được mà."

Tào Chí Hạo vừa nghe nhất thời giận dữ: "Lời này của ngươi là thật sao?!"

"Con, con. . ." Tào Khuê Hiền theo thói quen muốn giải thích, nhưng vẫn chậm chạp, sau đó mới nói: "Con chỉ nói là ca ca đọc sách không tốt, tán gẫu với tẩu tử không đến nơi đến chốn được. Còn nữa, ý của bà già này là gì? Sao con lại không phải là đích tử của Tào gia?!"

Thúy Liên mắt lạnh nhìn gã: "Nương ngươi sinh ngươi ra khi còn là thiếp, cho dù là bình thê thì cũng là thiếp. Đích tử Tào gia đường đường chính chính chỉ có thiếu gia nhà ta mà thôi!" Nói xong kiêu ngạo ngẩng đầu.

Tào Khuê Hiền giận dữ, chỉ vào Thúy Liên liên tiếp nói: "Bà! Bà! Bà!"

Tào Chí Hạo căn bản không để tâm chuyện này, mà là phẫn nộ, xấu hổ. Cho dù lão có kém cỏi nhưng cũng ở trong chốn quan trường ngư long hỗn tạp lăn lộn không ít năm, còn yên phận vững vững vàng vàng từ ngũ phẩm thăng lên được chính tứ phẩm, nhãn lực vẫn phải có.

Liếc mắt một cái là đã nhìn ra Tào Khuê Hiền đang nói dối, nếu như ăn ngay nói thật, thì dáng vẻ há miệng đó, muốn mở miệng lại cần phải dừng lại hai, ba hơi thở ư? Đây không phải là đang suy nghĩ tìm cớ đó sao?

Lại liên tưởng đến sự vô liêm sỉ của mẫu thân gã, dưới cơn nóng giận, cầm cái chặn giấy đánh về phía Tào Khuê Hiền: "Nghịch tử! Đó là nhị ca ngươi!! Chuyện nhà của nó và phu nhân nó không cần ngươi bận tâm!"

"A!"

Lưu Thu Liên nghe hạ nhân bẩm báo, nói Tào Chấn Lăng nổi điên kéo tam thiếu gia đến thư phòng lão gia, còn đột nhiên hành hung, trong lòng hận muốn chết, cũng gấp muốn chết, vội vội vàng vàng chạy đi. Lúc đẩy cửa vào thì nhìn thấy nhi tử đầu chảy máu chật vật không chịu nổi, nhất thời trợn to mắt mềm cả người: "Con của ta, con làm sao vậy?"

"Nương, phụ thân và tên điên kia đánh con!" Tào Khuê Hiền ngày xưa sẽ không để Tào Chấn Lăng ở trong mắt, bây giờ bị bắt nạt lại càng thêm phẫn nộ không biết xấu hổ.

Mà Thúy Liên nghe thế lành lạnh mở miệng: "Lão gia ngài xem, tam thiếu gia gọi đích tử Tào gia như thế đấy, đã đặt thể diện của lão gia ở nơi nào rồi chứ? Hơn nữa cha đánh nhi tử chẳng lẽ không phải là chuyện *thiên kinh địa nghĩa sao?"

(*Thiên kinh địa nghĩa – 天经地义 = Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ)

Lời này thổi vào đúng chỗ tức giận của Tào Chí Hạo, lão chỉ vào Lưu Thu Liên tức giận mắng: "Đây chính là nhi tử tốt mà ngươi nuôi dạy đấy, chạy đi câu dẫn phu nhân của nhị ca, thật là người không an phận! Nó muốn làm Tào gia mất mặt đây mà. Ta giáo huấn một chút cũng không được ư?"

Lưu Thu Liên nghe thế nhất thời trợn to mắt nhìn về phía Tào Chấn Lăng, thấy vẻ mặt tức giận của hắn thì biết chuyện đã hỏng rồi: "Lão gia, Khuê Hiền quá kích động đúng là không đúng. Ông cũng biết Khuê Hiền giỏi giang nhiều mặt, bây giờ Ngu tiên sinh gả cho Chấn Lăng tự nhiên khiến cho nó vui đến nỗi không biết suy nghĩ, ông tha thứ cho nó lần này đi."

Tào Chí Hạo nghe thị nói thế, cũng cảm thấy có lý, có lẽ. . .

Thúy Liên sẽ không cho lão cơ hội. Vừa thấy Lưu Thu Liên tránh nặng tìm nhẹ giúp thân sinh nói chuyện, muốn cho thiếu gia nhà bà im lặng chịu thiệt thòi à, không có cửa đâu: "Lão gia, lão nô thấy cây trâm cài tóc trên đầu vị phu nhân này rất quen mắt, rất giống cây Nhạn Phi Trâm của tiểu thư nhà nô tỳ."

Lời nói này không nhẹ, Lưu Thu Liên nghe xong lập tức ngẩng đầu căm tức: "Ngươi là người phương nào?"

"Lão nô là bà vú của Nhị thiếu gia!" Thúy Liên trừng trở lại, nếu không phải năm đó bà bị thị bày trò đuổi ra khỏi Tào gia, sao thiếu gia có thể bị người khác bắt nạt như thế chứ?

Lưu Thu Liên nghe xong vốn đang chột dạ, lần này đột nhiên trợn to mắt: "Chuyện này, chuyện này, không thể nào."

"Chuyện gì không thể? Nhị thiếu gia đã đưa đồ cưới cho nhị thiếu phu nhân, ngày mai cữu cữu của thiếu gia sẽ đến để mở rương đồ cưới năm đó. Lão gia, ngài nói đi?" Thúy Liên căn bản không cho lão thời gian thở dốc: "Vả lại, cữu cữu của thiếu gia đã cảm thấy bất mãn khi không thể tham gia lễ thành thân của thiếu gia rồi." tinhnguyetcotran.wordpress.com

Lưu Thu Liên căn bản sẽ không mời người bên kia, mà bây giờ sắc mặt Tào Chí Hạo tái xanh, trong lòng cũng đã rõ ràng, thật sự có khả năng Lưu Thu Liên tham đồ cưới thuộc về mẹ của Tào Chấn Lăng, bây giờ lại để cho người thân đến vạch ra, thật là vô cùng mất mặt mà! Hơn nữa chính là ném đi mặt mũi của Tào gia lão.

"Việc này chờ một chút. . ." Tào Chí Hạo trước tiên muốn mọi việc vẹn toàn, để Lưu Thu Liên nôn đồ ra.

Chỉ tiếc Tào Chấn Lăng sao có thể để lão được như ý chứ? "Được rồi, vậy thì ngày mai. " trực tiếp cắt ngang, lớn tiếng nói trước một bước: "Nương ta sao lại tham đồ của ta được chứ? Nhất định là vú đã nhìn lầm rồi."

Trong lòng Thúy Liên hừ một tiếng, nhưng vẫn cho thiếu gia nhà mình mặt mũi cúi đầu nhận sai: "Có lẽ mắt lão nô mờ, nhìn lầm rồi."

"Được rồi đó cha, người đừng nghĩ lung tung nữa, ngày mai để cữu cữu con giao đồ cho Tú Miện là được rồi, dù sao cái rương niêm phong đó cũng ở trong khố rồi. Đều là người một nhà cả nên không cần phức tạp quá đâu, tùy tiện chiêu đãi là được." Tào Chấn Lăng tùy tiện nói. Thật ra chủ nhân của thân thể này cũng đã có ít nhất sáu năm không liên lạc với Lục gia rồi.

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro