Chương 3 : Lăng tiên sinh thích Phan Song Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như là một người qua đường nào đó, nhất định sẽ cảm thấy hợp đồng hôn nhân này là ngài Lăng bắt bà Lăng ký.

Nhưng sự thật là ngược lại, hợp đồng này là Hạ Lâm yêu cầu Lăng Dị Châu kí.

Ngày đó, lúc Hạ Lâm lần đầu tiên đi gặp Lăng Dị Châu đã tự đánh giá bản thân: Kích động, kích động, kích động.

Nhưng ngoài kích động ra, cô không tìm được cách nào khác.

Ở giữa Cảng Đông, mọc lên một tòa cao ốc Cảng Đông, dùng tên một địa phương để đặt tên cho cao ốc, cũng chỉ có Lăng Dị Châu mới làm được.

Hôm đó là một ngày bão táp, cả người Hạ Lâm ướt sũng cầu xin bảo vệ "Anh hai à, tôi thật sự có chuyện rất rất rất quan trọng cần tìm ngài Lăng mà."

Bảo vệ đánh giá cô một chút "Cô có thể có chuyện gì? Tôi nói cho cô biết, cô gái à đừng suốt ngày chỉ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, loại cải xanh như cô không lọt nổi vào mắt ngài Lăng đâu."

Hạ Lâm bị nghẹn lại "Tôi không phải đến quyến rũ ngài ấy, tôi thật sự có chuyện khác vô cùng quan trọng."

"Chuyện khác?" Bảo vệ đánh giá cô lần thứ hai, cảnh giác, hỏi cô: "Ngài ấy quen biết cô sao?"

Hạ Lâm vuốt vuốt vài sợi tóc trên trán "Không có quen biết."

"Không quen biết thì có thể có chuyện gì chứ!" Bảo vệ cũng không tiếp tục nhiều lời với cô, đẩy cô qua một bên "Chớ có cản đường, nên làm gì thì làm đi."

Nhưng mà một tiếng sau, lúc bảo vệ đi ra ngoài nhìn, thấy cô vẫn ngồi ở góc tường, tự ôm lấy bản thân run lẩy bẩy.

"Cô còn ở đây làm gì? Ngài Lăng sắp xuống rồi, nếu thấy cô ở đây la lối, xong đời tôi mất!" Bảo vệ vỗ đùi một cái, quay đầu ra hiệu các bảo vệ khác lôi cô đi.

"Thật sao! Anh nói ngài ấy sắp xuống? Này, các người làm gì vậy..." Cô còn chưa hết ngạc nhiên, đã bị hai bảo vệ trực tiếp lôi đi ném vào trong mưa.

Lúc này ở cửa lớn xuất hiện vài chiếc xe, một bóng người cao lớn từ cao ốc đi ra, bình ổn đi về hướng xe dưới tán dù của thư ký.

Hạ Lâm bị mưa xối đến mờ mắt, cũng không nhìn rõ đây rốt cuộc có phải Lăng Dị Châu không, không kịp suy nghĩ đã xông đến: "Ngài Lăng, ngài chờ một chút, đừng đi vội!"

Nhưng Lăng Dị Châu không nghe, thản nhiên lên xe, Hạ Lâm bước lẹ qua, trước khi thư ký kịp đóng cửa xe đột nhiên nắm lấy tay lái.

Lúc này ánh mắt Lăng Dị Châu mới nhìn đến cô, sâu xa, rõ ràng, thậm chí còn có chút thương hại, Hạ Lâm thầm vui vẻ, cảm thấy ngài Lăng không có khó giao tiếp như bên ngoài vẫn đồn.

Thốt lên: "Ngài Lăng, tôi chờ anh đã hai mươi mốt năm rồi."

Vừa dứt lời, Lăng Dị Châu kinh ngạc, thư ký cũng kinh ngạc, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có nhân viên bảo vệ kia phản ứng lại.

Người bảo vệ nhỏ giọng thì thầm: "Còn nói không phải đến quyến rũ ngài Lăng, đợi hai mươi mốt năm cơ đấy, buồn nôn chết tôi rồi, cơm tối hôm nay cũng ăn không vô..."

Lăng Dị Châu thu lại ánh mắt "Cô đây chắc là bị mưa xối đến mức hư đầu óc rồi, Văn Lập, không cần đi theo tôi, đưa cô ấy đến bệnh viện đi." Anh nói xong thì tự mình đóng cửa xe, Hạ Lâm cũng không kịp ngăn cản.

Mắt thấy xe rời đi, Hạ Lâm đuổi theo vài bước, "Anh mới bị mưa xối hư đầu óc, không phải, ý tôi là... À bệnh viện, ngài Lăng, anh đến bệnh viện với tôi một chuyến đi."

Tiếc là không đuổi kịp, còn bị nước mưa từ xe bắn trúng.

Hạ Lâm quay đầu lại nhìn, thư ký lạnh lùng như một hồn ma đang nhìn chằm chằm vào cô "Mời cô theo tôi đến bệnh viện."

Trên đường, Hạ Lâm liên tục trò chuyện với Văn Lập.

"Anh Văn, ngài Lăng đi đâu vậy?"

"Anh Văn, ngày mai ngài Lăng vẫn đến cao ốc Cảng Đông phải không?"

"Anh Văn, anh... Họ của anh thật đặc biệt."

...

Từ đầu đến cuối, dù cô nói cái gì, hỏi cái gì, Văn Lập đều không trả lời cô câu nào, Hạ Lâm gần như tuyệt vọng với khúc gỗ này.

Ngày thứ hai, Hạ Lâm vẫn đến cao ốc Cảng Đông, tiếc là công cốc, Lăng Dị Châu không có đến đây.

Ngày thứ ba, Hạ Lâm lại đến, Lăng Dị Châu có ở đây, nhưng cô không gặp được, cái người bảo vệ lại khó tính hơn lần trước.

"Anh hai à, tôi thật sự có chuyện quan trọng cần tìm ngài Lăng, cần nói chút chuyện với ngài ấy, thật sự là mạng người quan trọng đấy, anh nhìn đôi mắt chân thành của tôi xem." Hạ Lâm vừa đấm vừa xoa.

Người bảo vệ liếc cô một cái: "Lần trước cũng vì tôi tin tưởng đôi mắt chân thành của cô, kết quả thì sao? Còn không phải cô đến quyến rũ ngài Lăng sao, tôi nói cho cô biết, cô đừng diễn nữa, gần đây ngài Lăng dường như rất thích Phan Song Song, quảng cáo của công ty lần trước ngài ấy cũng chọn Phan Song Song."

"Là cái cô Phan Song Song vừa đoạt giải Kim Thố sao?" Hạ Lâm há to miệng như trứng ngỗng, lát sau mới cảm thấy mình chú ý sai trọng điểm rồi "Ấy, không phải, không liên quan đến Phan Song Song, tôi thật sự không phải đến quyến rũ ngài Lăng."

Cuối cùng bảo vệ cũng nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu rời đi "Cô gái như cô, không thể tin được."

Hạ Lâm tức đến giậm chân, ở đó đi qua đi lại vài vòng, vẫn không tìm được cách nào, sờ sờ cái bụng đang đói của mình, chạy đi mua một cái bánh mỳ kẹp thịt ở đối diện, trở lại tiếp tục đợi, nhưng còn chưa kịp cắn một miếng, một cánh tay duỗi ra, giật mất bánh mỳ kẹp thịt của cô.

"Này làm gì đấy..." Hạ Lâm sợ hết hồn ngẩng đầu lên, đây không phải thư ký khúc gỗ kia sao?

Văn Lập vẫn trưng ra bộ mặt không chút biểu cảm đó "Cô à, ăn cái này ngay trước cao ốc Cảng Đông, sẽ làm mất hình tượng của Lăng thị." Dứt lời liền trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.

Tôi giết cả nhà anh! Hạ Lâm nhìn đồ ăn bị ném đi thầm mắng Văn Lập một lần, nhưng rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt "Nhưng tôi rất đói, nếu không ăn sẽ không còn sức để chờ, không còn sức để chờ sẽ không gặp được ngài Lăng, anh đã ném đồ ăn của tôi, vậy nên..." Vậy nên anh phải có trách nhiệm đưa tôi đi gặp ngài Lăng.

Văn Lập lẩm bẩm vài chữ: "Ông chủ rất bận."

"Vậy khi nào mới rảnh được? Lúc nào tôi cũng có thể đợi ở đây." Hạ Lâm nói, sau đó thấy ánh mắt của Văn Lập nhìn mình, giống như gái làng chơi đang mời gọi, vội vã hắng giọng một cái "Anh Văn, anh đừng hiểm lầm."

"Chiều mai ông chủ sẽ đi bơi ở hồ bơi Thanh Nhàn." Văn Lập để lại một câu như vậy.

Hạ Lâm cao hứng đến nhảy cẫng lên, nói cách khác ngài Lăng chịu gặp cô, lập tức, cô cảm thấy cả bầu trời sáng bừng lên, tiếng hót của những chú chim nhỏ cũng trở nên êm tai hơn.

Hôm sau Hạ Lâm vừa ăn trưa xong liền đến hồ bơi Thanh Nhàn, nhưng khi đến mới biết, đó là hồ bơi cao cấp do Lăng thị đầu tư xây dựng, cực kỳ sang trọng, hơn nữa chỉ có hội viên mới được vào.

Hạ Lâm hỏi nhân viên ở quầy lễ tân "Xin hỏi, ngài Lăng đã đến chưa?"

Người kia ngẩng đầu nhìn cô một cái "Vẫn chưa."

"Vậy à, thế tôi... Chờ ngài ấy." Hạ Lâm chỉ chỉ ghế dài trong đại sảnh.

Nhân viên ở lễ tân cũng không nói gì, điều này làm Hạ Lâm cảm thấy họ tốt hơn nhiều so với đám người ở cao ốc Cảng Đông.

Đại khái đợi hơn mười mấy phút, nghe thấy ở cửa chính có chút động tĩnh, sau đó truyền đến tiếng bước chân của nhiều người, Hạ Lâm nhanh chóng đứng lên nghênh đón, quả nhiên là Lăng Dị Châu.

Tinh ý nhìn thoáng qua Văn Lập đã báo tin cho cô biết hôm qua, lần này sống chết gì Hạ Lâm cũng không để Lăng Dị Châu đi mất, trực tiếp chắn trước mặt anh,"Ngài Lăng, lần trước tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói..."

"Có lời gì để lát nữa nói." Lăng Dị Châu cắt ngang lời cô, hơi cúi người, chăm chú quan sát đến nỗi cô có chút sững sờ, mới vòng qua cô đi vào trong.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro