Phần 2: Giả thuyết trấn nhỏ - Chương 8: Bản đồ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Heo Hư Hỏng
────

Buổi sáng 6 giờ 30 phút.

Người phụ nữ mặc tạp dề hoa đứng trước kệ bếp chuyên chú chiên trứng gà.

Đỉnh lồng hấp toả ra khói trắng, tản mát một mùi hương vô cùng dễ ngửi.

Bà lo liệu không hết từng ấy việc cho nên dùng khuỷu tay cọ cọ tóc mai trên trán, lớn tiếng kêu lên: "Lão Chúc! Lão Chúc! Bánh bao chín, ông xuống đây phụ tôi một chút!"

Người đàn ông vóc dáng cao lớn có nước da màu ngăm đen hô một tiếng "Ai" vang dội, sau đó đi tới mở nắp nồi hấp ra, nắp nồi vừa mở, đập vào mắt chính là bảy tám cái bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp.

Một cu cậu mới hai ba tuổi bò đi bò lại trên mặt đất, bộ quần áo màu xanh nhạt đã lấm lem, trên mũi cậu nhóc còn treo một sợi nước mũi.

Người đàn ông khom lưng xách thằng bé lên, ôm nhóc đi xuống lầu, cổ vũ nói: "Nhị Bảo, gọi chị gái rời giường đi."

Cậu bé dùng giọng nói non nớt của trẻ con kêu lên: "Chị —— chị ——"

Thiếu nữ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, váy đồng phục màu xanh bước xuống từ lầu hai, làn da chỗ đầu gối ở đùi phải của cô có chút mất tự nhiên, động tác cũng hơi trì trệ. Cây gậy màu đen chống lên mặt đất, phát ra âm thanh "cộc cộc" có quy luật.

Sau khi tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, phát hiện đùi phải vẫn có vấn đề như cũ, Chúc Chân không phải không thất vọng.

Cô cuối cùng cũng hiểu rõ, bởi vì nguyên nhân nào đó mà cô không biết, cô đã bị cuốn vào một cái hệ thống không thể dùng khoa học để giải thích. Mà thân thể khuyết tật, có lẽ là trạng thái vốn có khi còn ở thế giới thực tại, điều này không thể sửa đổi.

Cô không biết mình đến từ đâu, mục đích của hệ thống là gì, nhưng lại rất rõ ràng một chuyện, trước mắt cô chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hệ thống, thông quan từng vòng từng vòng của trò chơi, nỗ lực sống sót mới có khả năng trở mình.

Trải qua trường hợp tử vong cực mạnh, đối với hệ thống mà nói lại chỉ là hình thức thí luyện cho tân thủ. Vậy nên, đối mặt với phó bản có "độ khó đơn giản" này, Chúc Chân không dám thiếu cảnh giác.

Cô cảnh giác đánh giá một nhà ba người trước mặt —— người mẹ dịu dàng chăm lo cho gia đình, người cha tuỳ tiện và cậu em trai còn chưa mọc răng.

"Chân Chân, tới ăn cơm nhanh đi, lát nữa lại đi học muộn bây giờ." Người phụ nữ từ góc tường lôi ra một hủ dưa muối, đặt nửa miếng trên bàn cơm, sau đó nhận lấy cháo người đàn ông đưa qua.

Tên cũng giống nhau.

Chúc Chân không lên tiếng, cô ngồi đưa lưng về phía cửa lớn nhìn cậu nhóc đang chu mông dùng sức bò lên ghế cơm, thật sự nhịn không nổi nữa bắt lấy thằng nhóc.

Cậu bé dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô, giống như hai quả nho đen ngâm nước, sạch sẽ, thuần tuý, ngây thơ, trong thời gian ngắn ngủi khiến người khác quên đi ác ý mãnh liệt đáng sợ xung quanh.

Nước mũi "phốc" một tiếng bắn ra, cậu nhóc nhếch miệng cười hì hì nhìn chị gái mình.

Chúc Chân cong cong khóe miệng, nghe thấy người phụ nữ kêu mình: "Chân Chân, giúp em trai con rửa tay đi, dơ muốn chết."

"Được." Chúc Chân đang chuẩn bị ôm cậu nhóc xuống, người đàn đông đã đặt cháo nóng trước mắt cô, giơ tay ngăn cản một chút, "Để cha, Chân Chân cứ ăn đi."

Bộ dáng vô cùng yêu thương con gái mình.

Lúc ăn được một nửa, người phụ nữ ngồi bên trái bỗng dưng nhìn cô một cách kỳ quái, hỏi: "Chân Chân, con đeo khuyên tai từ lúc nào vậy? Nên đặt tâm tư vào việc học, đừng bắt chước Trâu Giai Giai chỉ biết làm đẹp. Năm nay là năm mấu chốt, nhất định phải dốc hết sức lực học cho tốt biết chưa?"

Chúc Chân không chớp mắt sờ khuyên tai bằng bạc trên lỗ tai, ngoan ngoãn gật đầu.

Đây không phải khuyên tai, đây là đạo cụ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, nhắc nhở và liên lạc với cô.

Lúc cô mới vừa tỉnh lại, còn đang tiêu hoá tình trạng không thể tượng tượng trước mặt, lỗ tai đã bất chợt nóng lên.

Có thanh âm truyền vào trong đầu cô:
【 Người chơi đã tiến vào [ Trò chơi Sandbox: Giả thuyết trấn nhỏ ]】

【 Mong ngài mau chóng thích ứng thân phận mới, chờ đợi nhiệm vụ chủ tuyến mở ra 】

【 Nhắc nhỏ: Mong ngài không làm trái lại thiết lập nhân vật, nếu bị NPC phán định trở thành nguyên tố nguy hiểm sẽ tiến hành thanh trừ 】

Ăn cơm xong, Chúc Chân theo bước chân của mấy học sinh mặc đồng phục giống mình đi đến trường học.

Thị trấn này không lớn, chắc cũng chừng mấy trăm hộ gia đình mà thôi. Chỉ cần đạp xe điện khoảng nửa tiếng là có thể dạo một vòng quanh thị trấn. Trường học tự nhiên cũng chỉ có một cái, phục vụ từ tiểu học, sơ trung đến cao trung.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ đến những tin tức mấu chốt có liên quan đến trò chơi.

Tên trò chơi không giống nhau, quy tắc hẳn cũng không giống nhau.

Phân tích ý nghĩa trên mặt chữ, trải qua phó bản "Gia đình tranh cãi", manh mối mấu chốt và nguy cơ trí mạng đa số đều xảy ra xung quanh gia đình kia. Như vậy, phó bản "Giả thuyết trấn nhỏ" lần này lại là một bản đồ lớn hơn, biến số có lẽ cũng nhiều hơn.

Ở chỗ này, cô chưa chắc đã có ba cơ hội tử vong như lần trước, hoặc nói cách khác, khả năng lớn cô chỉ có một mạng mà thôi, chết là hết.

Còn cái gọi là ghép đôi đối chiến, "đối chiến" này cũng không phải là một từ tích cực, từ này đại biểu cho sự cạnh tranh, thậm chí có thể tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống.

Hệ thống đã từng nhắc tới một người khác có số hiệu 523, rốt cuộc người đó đang ở nơi nào?

Tin tốt duy nhất là, trước khi nhiệm vụ chủ tuyến được kích phát, cô vẫn còn một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.

Cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này để làm quen với hoàn cảnh mới, sưu tập những tin tức hữu ích và tìm kiếm những cơ hội để đột phá cửa ải này.

Còn đang miên man suy nghĩ, phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng chuông xe thanh thuý.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên vóc người cao dài, thần thái sáng ngời, quanh người thiếu niên dường như toả ra ánh hào quang, hấp dẫn người khác không thể rời mắt được.

Cậu ta phanh xe lại, chân dài chống đất, cười sang sảng với Chúc Chân: "Chúc Chân, bị muộn rồi, để tớ đèo cậu nhé?"

Nếu đáp lại thì có vẻ không được rụt rè cho lắm, nội tâm nai con của Chúc Chân lặng lẽ nhảy lên một chút.

Tình cảm mông lung của tuổi dậy thì căn bản không biết nói đạo lý, lúc đến không kịp phòng ngừa.

Ước chừng không có nguy hiểm gì trí mạng, Chúc Chân lúc này mới đỏ mặt nói cảm ơn, sau đó nghiêng người ngồi ghế sau xe của thiếu niên, đi theo hắn băng qua hẻm nhỏ, trên mặt là biểu tình dào dạt xuân phong.

Chúc Chân tâm ý viên mãn nghe mùi hương tươi mát tỏa ra từ chiếc áo sơ mi trắng của người trước mắt, sau đó cô nghe thấy cậu ta trầm giọng nói: "Trâu Giai Giai sao không đi cùng cậu? Hai người chẳng phải lúc nào cũng như hình với bóng hay sao?"

Lúc cậu ta hỏi câu này, lỗ tai đã có chút hồng.

"Ầm đùng" một tiếng, nai con trong lòng đã chết.

Đây đại khái là chuyện xưa về thiếu niên đẹp trai yêu thầm mỹ nữ, dùng kế tiếp cận khuê mật của người mình thích.

Mà Chúc Chân —— chính là bà mối bất hạnh kia.

Tình ý mới vừa nổi lên bỗng chốc phai nhạt, Chúc Chân không vui mà trả lời cho có lệ: "Hôm nay tớ ra khỏi nhà muộn."

Thiếu niên "Ừ" một tiếng dừng lại ở cổng trường, đúng lúc gặp mấy nam sinh cùng lớp.

Một cậu con trai cao lớn mập mạp to con chọc cậu ta: "Úi chà! Bùi Ngôn tốt với bạn cùng bàn vậy ư? Xe đón xe đưa?" Vừa nói vừa cùng mấy người khác làm mặt quỷ, bộ dáng vô cùng hài hước.

Thì ra hắn tên là Bùi Ngôn, bạn cùng bàn của cô.

Chúc Chân yên lặng ghi nhớ, sau đó cô nghe thấy Bùi Ngôn nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác: "Đừng có nói bậy, mau đi học đi. Đúng rồi, buổi trưa tan học đừng có đi vội, hôm nay đến lượt tổ chúng ta làm trực nhật."

Chúc Chân đi chậm nửa bước, theo bước chân những người khác đi về phía khu dạy học, cô liếc mắt một cái thì thấy trên cổ tay Bùi Ngôn có đeo một sợi dây làm bằng da.

Sợi dây màu đen, kết bằng đá kim cương trừ tà, phía trên còn đính hai viên ngọc cổ, bề ngoài viên ngọc như có khắc hoạ hình xăm gì đó.

Cô sờ sờ khuyên tai trên vành tai, dường như đang suy tư điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro