Chương 1: Không thể tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Giáo thụ* tốt” Khuôn mặt kiên nghị, thân mình thẳng, bước chân kiên định, nam nhân tiến vào dễ dàng thu hoạch vô số ánh mắt kính ngưỡng cùng sùng bái.

(Giáo thụ:  giảng viên, thầy giáo trong trường đại học)

“Thực nghiệm thể thế nào.” Nam nhân thanh âm lãnh đạm, đôi mắt dưới kính bị che đi hiện lên tia sáng kỳ dị.

“Giáo thụ, tối hôm qua từ 002 đến 010 không biết nguyên nhân vì sao mà lần lượt tử vong, chỉ có 001 còn duy trì được sự sống...” Nam nhân thấp bé nhu nhược nói.

Ai cũng không thể tưởng được chỉ một đêm mà thôi, này chín nghiệm thể sắp thành công lại lần lượt tử vong, nghĩ như vậy nam nhân thấp bé không khỏi theo bản năng mà rụt lui thân mình.

“A, đã chết a.” Nam nhân bình tĩnh nói, khóe miệng lại nghiền ngẫm gợi lên.

“Như vậy phải đi xem cái 001 còn sống kia đi, thật đúng không hổ là bị dự vì hoa quốc nữ tính thần tượng nhân đâu?, quả nhiên không giống người thường.” Nam nhân nói lại dẫn đầu bước nhanh đi vào phòng chứa thể nghiệm 001 Kia.

Toàn bộ phòng là mắt màu trắng cùng kim loại lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, trong phòng chỉ có một giường kim loại, một nữ nhân trần truồng, không nhúc nhích nằm ở trên, bên cạnh là máy móc thường thường vang lên âm thanh ngắn biểu thị nữ nhân này còn sống.

“Không sai đi, tại đây người sống cuối cùng được thế giới bàn tán, ngươi hưởng thụ đãi ngộ tối cao, sạch sẽ, tinh xảo, thậm chí là hoàn mỹ.” Nam nhân đạm cười nói, trong mắt cũng là một mảnh hắc ám, nồng hậu mặc sắc cơ hồ bao phủ hết thảy quang hoa.

Không có thanh âm, nữ nhân im lặng nằm, vừa không bởi vì thân thể mà bi phẫn, cũng sẽ không mở ra ánh mắt phản kháng.

“Lâu lắm a, lâu đến thế giới này sắp khôi phục quá khứ xa hoa truỵ lạc, ồn ào phồn vinh .” Nam nhân hoài niệm nheo lại ánh mắt, như đang chìm đắm trong tương lai tốt đẹp.

“Nhưng, thật đáng tiếc, ta và ngươi đều không có hy vọng , chúng ta là người nhất định phải xuống địa ngục, cho dù được tất cả mọi người tới cứu, chúng ta cũng phải đắm chìm trong bóng đêm vĩnh viễn không đc siêu sinh.” Nam nhân nói cơ hồ không ức chế  được bi thương, bàn tay hữu lực đưa lên cổ nữ nhân, chậm rãi buộc chặt.

“Giáo thụ” Nam nhân thấp bé vụng trộm xoa xoa trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, cúi đầu kêu.

“Ta sẽ không, ta như thế nào để cho kẻ địch như ngươi cứ như vậy chết được?” Nam nhân chậm rãi thu hồi cánh tay, mềm nhẹ vuốt ve tóc nữ nhân bởi vì không ngừng đưa vào dịch dinh dưỡng mà mái tóc có vẻ đen bóng mềm mại.

“Chúng ta cùng nhau đi, cùng nhau thống khổ sống trên thế gian này, nhận hết tra tấn.” Nam nhân như trước cúi đầu nức nở, giống như nữ nhân là trân bảo duy nhất trên thế gian, quyến luyến bi thương.

“Ô” Máy móc đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn. Theo cửa vào, một hàng người mặc trang phục màu đen rất nhanh tiến vào, vây quanh nam nhân cùng nữ nhân kia.

“Thu tay lại đi.” Nữ nhân trang phục màu đen thanh âm khàn khàn vàng lên.

“Thu tay lại? Mặc Hoa Hồng ngươi không biết là rất buồn cười sao?” Nam nhân châm chọc nói,“Ta làm cho nàng nhận hết tra tấn, đây chẳng phải là mong muốn của ngươi hay sao?” Nói xong nam nhân không hiểu nhìn về phía nữ nhân mặc bộ đồ đen kia, cũng chính là Mặc Hoa Hồng. Khóe miệng tà tứ gợi lên,“Bây giờ ngươi đổi ý, nghĩa là ngươi đã thả thứ cho nàng?” Tuy rằng là câu hỏi nhg lại như là khẳng định câu trả lời của Mặc Hoa Hồng .

“Không” Mặc Hoa Hồng có chút không khống chế được âm thanh nói,“Ta sẽ không tha thứ .”

Nam nhân vừa lòng cười yếu ớt , nhìn nữ nhân trên giường ánh mắt tàn nhẫn mà thống hận. “Tốt, nơi này mới là địa phương thích hợp với nàng, cả đời như vậy chết đi.”

"Không, không thể như vậy chết, ta hôm nay đến mang nàng đi .” Mặc Hoa Hồng thanh âm kiên định mà bướng bỉnh, nhìn vào ánh mắt lộ ra kinh ngạc của nam nhân mà tràn đầy cầu xin,“Dương Lâm, dừng ở đây đi.”

“Không có khả năng” Dương Lâm kịch liệt phản bác, nghiêm khắc nhìn về phía Mặc Hoa Hồng. "Những người chúng ta yêu thương nhất vì nàng mà chết, ngươi muốn ta dừng lại? Ngươi đang nói chuyện cười sao?” Dương Lâm nói xong động tác hung ác nhắm lên nữ nhân trên giường mà động thủ, thân mình nữ nhân khuynh đảo ở giữa không trung, máy móc phát ra âm thanh bén nhọn,“Nhìn xem nữ nhân này, vĩnh viễn một bộ dáng hoàn mỹ cao ngạo, sẽ không bởi vì ngươi hôm nay tới cứu nàng mà cảm kích, không, thậm chí nàng hoàn toàn không có tình cảm, một người lãnh huyết như vậy mà ngươi vẫn muốn cứu nàng, nàng xứng sao?”

“Đủ” Mặc Hoa Hồng lớn tiếng nói,“Nàng mất đi hết thảy, cứ như vậy để nàng đi đi.”

“Ta không cần” Âm thanh kiên định mà tàn nhẫn. “Cho dù tất cả mọi người tha thứ nàng, ta cũng sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.” Dương Lâm hung ác nói. “Mặc Hoa Hồng, ngươi không được quên Hi Dương, lại càng không được quên Trần Thần, bọn họ chết nguyên bản là có thể tránh khỏi.” Dương Lâm nói xong ác liệt nhìn Mặc Hoa Hồng, đối với hắn mà nói người nào có ý đồ cứu vớt nữ nhân này đều là địch nhân.

“Ta biết, ta cũng sẽ không quên, nhưng ngươi đã làm cho nàng nhận hết tra tấn, cứ như vậy đi, làm cho nàng im lặng chết, như vậy chúng ta mới có thể được đến cứu thục*.” Mặc Hoa Hồng nói xong chuẩn bị đi lạp nữ nhân.

(Cứu thục ta chả biết nó là cái j nàg nào biết chỉ ta vs)

“Phách” Dương Lâm hung ác hướng Mặc Hoa Hồng động thủ, ánh mắt như dã thú  gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Hoa Hồng,“Ngươi là hướng ta tuyên chiến, được ta nhận.” Dương Lâm nói xong xuất thủ nhấn một cái nút chỗ cổ tay, một màng thủy tinh rất nhanh bao quanh Dương Lâm cùng nữ nhân.

Trong phòng thí nghiệm rất nhanh dâng lên các loại dụng cụ kim loại, công kích mãnh liệt vào đoàn người.

Mặc Hoa Hồng đám người rất nhanh đánh trả, đem màng thủy tinh vây thành một vòng, đều tự sử dụng dị năng công kích, trong lúc nhất thời xung quanh màng thủy tinh đủ loại màu hào quang lóng lánh không ngừng.

Dương Lâm khôi phục bình tĩnh, đạm mạc nhìn, sau đó bước nhanh đi đến bên giường, rút ra nữ nhân trên người sở hữu Quản Tử?, trào phúng nói,“Nghe đủ đi, nghe đủ liền tỉnh lại cho ta.” Nói xong loạng choạng nữ nhân thân mình.

Đau, toàn thân rất đau đớn, tay chân hư nhuyễn vô lực, nghiêm trọng nhất là trên đầu thần kinh luôn kéo căng, cơ hồ ngập đầu đau đớn, ngay cả như vậy, Mặc Mẫu Đơn vẫn khó khăn mở mắt, đạm mạc nhìn về phía Dương Lâm.

“Thế nào, đã lâu không có trợn mắt xem thế giới này đi.” Dương Lâm nói xong động thủ kéo nữ nhân lên, đem nàng gắt gao dán tại màng thủy tinh mà nhìn.

“Hảo hảo nhìn xem đi, muội muội bị ngươi làm hại mà mật đi tất cả, cho dù chính mình thống khổ còn sống, cũng muốn cứu một cái lang tâm cẩu phế tỷ tỷ là ngươi, thật đúng là tỷ muội tình thâm a.”

Mặc Mẫu Đơn bình tĩnh nhìn phương xa   Mặc Hoa Hồng vẫn đang ra sức công kích, đôi mắt trầm tĩnh dần dần nổi lên gợn sóng, Mặc Hoa Hồng một thân hắc y, giống như từ địa ngục trở về ác sát, nhưng nàng nhìn về hướng mình trong mắt lại tràn đầy phức tạp cùng thống khổ.

Đúng vậy, là thống khổ, bởi vì chính mình mà dâng lên, chung thứ nhất sinh rốt cuộc không chiếm được cứu thục thống khổ?, Mặc Mẫu Đơn tâm đột nhiên bắt đầu chậm rãi nhảy lên, bị tra tấn mười năm, nhận hết thống khổ cùng mười năm tuyệt vọng, nghĩ đến tâm đã muốn chết lặng trống rỗng đột nhiên lại xuất hiện vô số trí nhớ, ngọt ngào , khoái hoạt cùng với càng nhiều thống khổ .

“Phanh” Một tiếng nổ, màng thủy tinh đã hỏng mất, tùy theo mà đến là đập mặt vào băng nhận, Mặc Mẫu Đơn xuyên thấu qua băng nhận nhìn về phía muội muội của mình, thật sâu giống như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng của nàng, sau đó nhắm hai mắt lại, nghênh đón tùy ý là cái chết giải thoát.

Lại bị đẩy mạnh ra, sau đó cảm giác máu tươi nóng hổi phun đến trên người, Mặc Mẫu Đơn trợn mắt thấy đó là Dương Lâm tươi cười như được giải thoát, chậm rãi ngã xuống thân mình, mang theo khuôn mặt giải thoát và khoái hoạt.

“Vì cái gì? Vì cái gì muốn như vậy?” Mặc Hoa Hồng rất nhanh chạy đi lên, không thể tin được Dương Lâm cứ như vậy đã chết, ngoài ý muốn mà bi thương.

“Ta rốt cục muốn đi gặp Cửu Nguyệt , như vậy Cửu Nguyệt sẽ không có trách ta .” Dương Lâm thản nhiên nói, chậm rãi khép lại ánh mắt.

Mặc Mẫu Đơn lẳng lặng nhắm hai mắt lại, vẫn là như vậy, tất cả mọi người bởi vì chính mình mà chết, ngay cả Dương Lâm này thống hận chính mình nhưng bởi vì bạn tốt nhờ vả mà không dám làm cho mình chết đi, cuối cùng vẫn là lựa chọn tử vong.

“Hoa Hồng” Thanh âm giồng như móng tay ở trang giấy thô xẹt qua, Mặc Mẫu Đơn gian nan gọi vào, một đôi mắt đen nhìn về phía này chính là muội muội cùng mình sống chết không ngừng, nhiều năm không gặp lại vì mình mà xông vào phòng thí nghiệm cứu mình, nàn đã của nàng bởi vì trải qua nhiều mưa gió mà trở lên thô ráp, quần áo thì nhiều dấu vết đánh nhau tạo thành, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn tràn ngập kiên định cùng ánh mắt tràn đầy sự sống.

“Tỷ tỷ” Xưng hô đã lâu chưa nghe thấy chầm chậm vàng lên, tỷ muội hai người trong lòng lại tràn ngập phức tạp, từng là ngươi chết ta sống, nhưng ở thời khắc cuối cùng lại thay đổi, các nàng vậy mà vẫn còn một màn bình thản như vậy.

“Là ta sai lầm rồi.” bị nhốt nhiều năm như vậy kỳ thật Mặc Mẫu Đơn từ lâu nói không rõ được kiêu ngạo tự tôn rốt cuộc có đáng giá hay không.

“Không nói nữa, ta đưa ngươi đi ra ngoài, mạt thế đã sắp kết thúc rồi, như vậy chúng ta vẫn có thể lại giống như trước kia sống hòa bình.” Mặc Hoa Hồng rất nhanh nói sang chuyện khác, cho dù đã quyết định hành động cứu tỷ tỷ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy không dễ chịu, người nàng yêu nhất kia sẽ không còn được gặp lại nữa, đã vĩnh viễn không về được a.

“Không còn thời gian nữa.” Mặc Mẫu Đơn nhẹ giọng nói, nàng đúng là vẫn còn là người ích kỷ, đã không có ý niệm ở lại thế gian này nữa, cũng tự biết nghiệp chướng nặng nề nhưng nàng cuối cùng vẫn ích kỷ lựa chọn cái chết, quên hết tất thảy, giải thoát chính mình.

“Ngươi lại đem tinh hạch hủy đi!” Mặc Hoa Hồng lớn tiếng nói, nhìn Mặc Mẫu Đơn trong mắt nháy mắt tràn ngập tàn nhẫn,“Ngươi vì cái gì lại vẫn như vậy, vẫn như vậy tự cho mình là đúng, ngươi gắt gao bao vây trụ chính mình, đem chúng ta đều ngăn cách bởi của ngươi thế giới ở ngoài, ngươi như vậy còn chưa đủ sao?”

"Một lần cuối cùng, Hoa Hồng, khiến cho ta lại ích kỷ một lần này thôi, ta không muốn sống nữa rồi, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.” Mặc Mẫu Đơn thở hào hển nói.

“Giải thoát” Mặc Hoa Hồng rốt cục nhịn không được nữa, cho dù vô số lần nói với chính mình hãy quên đi, tỷ tỷ cũng đã bị trừng phạt, nhưng Mặc Mẫu Đơn cuối cùng vẫn không đáng tha thứ,“Ngươi muốn giải thoát, còn ta thì làm sao bây giờ, mất đi hết tất cả, người thân cuối cùng là ngươi cũng muốn rời ta mà đi, một người là ta cô độc mà sống, ngươi nhất định muốn chết cũng không muốn làm cho ta được hạnh phúc sao?” Âm thanh rít gào dấu không được bi thương.

“Thực xin lỗi” Mặc Mẫu Đơn cuối cùng cũng chỉ nói được một câu thực xin lỗi, sau đó liền an tường nhắm mắt lại, cáo biệt thế gian.

“Không được, không được, Mặc Mẫu Đơn ngươi làm sai nhiều việc như vậy, như thế nào lại có thể cứ như vậy mà rời đi, tuyệt đối không thể.” Mặc Hoa Hồng cuối cùng hối hận, không còn có người, thế gian này không còn có người bồi chính mình, một mình cô độc tuyệt vọng sống làm sao có thể khoái hoạt được nữa.

Mặc Hoa Hồng hướng Mặc Mẫu Đơn điên cuồng kêu to cùng khóc, tuyên thệ nói:“Ta quyết không tha thứ, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Lời thề kiên định như sấm vang vọng ở bên tai, Mặc Mẫu Đơn ở giữa không trung nhìn muội muội như vậy, rốt cục nhịn không được rơi lệ đầy mặt, sai lầm rồi, rốt cục Mặc Mẫu Đơn mình vẫn làm sai rồi, rốt cuộc không thể cứu chữa được nữa, tội nghiệt đầy ngươi không thể siêu sinh.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi mau tới đây bắt ta nha, mau tới đây nha.” Mặc Mẫu Đơn đột nhiên nhớ tới vừa rồi một cái chớp mắt chính mình nhớ lại một đoạn ký ức, trong trí nhớ chính mình cùng muội muội ngọt ngào chơi đùa, vô ưu vô lo, ba ba mụ mụ ngồi ở dưới tàng cây nhìn chính mình và em gái hai người chạy nhảy lô đùa, ôn nhu khuyên nhủ không cần chạy quá nhanh, một nhà thật hạnh phúc a, bọn họ từng hạnh phúc như vậy.

Nếu, nếu lúc trước ta không có ích kỷ, bởi vì sợ hãi mà vứt bỏ em gái thì tốt rồi, nếu mọi chuyện đều không có phát sinh, có lẽ sau này mọi người lại vẫn như vậy có một cuộc sống hạnh phúc, nếu như là chính mình không hy vọng xa vời mẹ chỉ ôn nhu với riêng mình thì tốt rồi, chỉ cần không bướng bỉnh khát cầu tình thương không thuộc về mình của mẹ, như vậy chính mình có lẽ sẽ không u mê không hãm sâu vào, hoặc là chính mình lựa chọn buông tay, thành toàn cho muội muội cùng Trần Thần ở chung một chỗ. Nếu là như vậy có phải hay không hôm nay nàng vẫn còn cơ hội?

Chính là, chưa từng có nếu, bởi vậy chúng ta chỉ có thể thật sâu lâm vào trong đó, nếu không có thể giải thoát rồi đi.

Cứ như vậy đi, ích kỷ không nghĩ không hỏi, vĩnh viễn biến mất! Cuối cùng Mặc Hoa Hồng nói với chính mình như vậy.

Cầu vote (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
____19/12/2018____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro