Chương 3: Bạn cùng lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ vào học buổi sáng của học sinh cấp ba ở Thẩm thành là 8h30.

Hôm nay, Hướng Noãn dậy sớm.

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, cô bước xuống lầu, cửa phòng Cận Ngôn Châu vẫn đóng chặt, có vẻ như vẫn chưa ngủ dậy.

Hướng Lâm mấy ngày nay đều bận rộn, bây giờ đang chuẩn bị chén đũa trong phòng bếp. Nhìn thấy con gái, bà nhẹ giọng gọi: "Noãn Noãn, mau tới đây ăn sáng."

Hai mẹ con ngồi trước bàn ăn, Hướng Lâm lại nói xin lỗi với Hướng Noãn: "Lát nữa mẹ phải tới công ty, không thể đưa con và Cận Ngôn Châu đến trường, con đi học với cùng anh con đi."

Hướng Noãn nghĩ đến tối ngày hôm qua Hướng Lâm về nhà muộn, không nghe được những lời Cận Ngộn Châu nói với cô, mà cô cũng không muốn nhắc đến, gật đầu đồng ý: "Vâng"

Hướng Lâm ăn xong sáng liền lái xe đi làm.

Hướng Noãn đứng dậy thu dọn chén đũa đã dùng, để lại bữa sáng của Cận Ngôn Châu trên bàn, lên phòng lấy cặp sách xong liền rời nhà.

Tối ngày hôm qua, Hướng Lâm phải tăng ca không thể trở về sớm.

Trước khi đi ngủ, Hướng Noãn xuống tầng một lấy nước, vô tình nghe được giọng nói bực bội của Cận Ngôn Châu từ trong phòng truyền ra, có vẻ như đang nói chuyện điện thoại.

Chờ đến khi cô cầm theo ly nước chuẩn bị lên phòng thì đã thấy Cận Ngôn Châu đứng chặn ở cầu thang.

Anh ta đứng ở bậc thang trên cùng, từ trên cao rũ mắt liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén, trong giọng nói lộ ra sự chán ghét, cảnh cáo nói: "Ngày mai tôi sẽ đi xe đạp đến trường, không đi cùng cô được, cô tự mình đi đi, đừng có đi theo tôi."

Nói xong liền quay người trở về phòng, dường như nghĩ đến điều gì, lạnh lùng bổ sung: "Còn có, tôi hy vọng cô hiểu rõ, tôi không có em gái."

Vốn dĩ là đang ngẩng đầu nhìn anh ta, Hướng Noãn thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh trả lời: "Đã biết."

Cận Ngôn Châu khinh thường mà khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó liền bước nhanh trở về phòng.

Hướng Noãn hoài nghi cuộc điện thoại kia là cha của anh ta Cận Triều Văn gọi tới.

Nhưng điều đó cũng không quan trọng.

----------

Hướng Noãn chậm rãi bước đi trên đường, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời buổi sáng đang từ từ dâng lên.

Mấy ngày trước, cô đi dạo xung quanh nhà, đã quen thuộc với đường phố và các trạm giao thông công cộng trong khu vực này, cho nên cô biết phải ngồi tuyến xe buýt nào đến trường học.

Sau khi lên xe, Hướng Noãn tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Qua khoảng năm, sáu trạm, có một người nữa lên xe.

Hướng Noãn nghiêng đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc, cũng không chú ý đến người kia.

Khâu Chanh vốn dĩ chỉ nghĩ sau này nên đi học sớm một chút, không ngờ mới ngày đầu tiên đã gặp lại cô gái mình nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi mấy hôm trước.

À, là em kế của Cận Ngôn Châu.

Vừa vặn ghế ngồi bên cạnh Hướng Noãn không có ai, Khâu Chanh liền đi tới, đem cặp sách từ trên vai để xuống, ngồi xuống bên cạnh Hướng Noãn.

Bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người, Hướng Noãn quay đầu lại, theo bản năng nâng mắt nhìn lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt đầy ý cười của Châu Khanh.

Hướng Noãn trí nhớ cũng không kém, cô nhớ rõ người này.

Phát hiện người ngồi cạnh mình chính là cô gái ngày hôm đó đứng cạnh Lạc Hạ, lông mi Hướng Noãn hơi động, thực mau dời đi tầm mắt.

Khâu Chanh tính tình cởi mở, cười nhẹ nói: "Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau."

Hướng Noãn thanh âm rất nhỏ, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Khâu Chanh lại nói: "Tôi là Khâu Chanh, còn cậu?"

Hướng Noãn trả lời: "Hướng Noãn."

"Hướng Noãn," Khâu Chanh lẩm bẩm lặp đi lặp lại, rồi sau đó cười nói: "Nhớ kỹ rồi!"

Cuối cùng, hai người cùng nhau xuống ở trạm xe gần trường Nhất trung. Khâu Chanh tò mò hỏi Hướng Noãn: "Cậu ở ban nào vậy?"

Hướng Noãn nhẹ giọng đáp, tuy rằng nói tiếng phổ thông, nhưng trong giọng nói vẫn có điểm ôn tồn mềm mỏng của con gái vùng Giang Nam, nghe tới lại phá lệ ôn nhu: "Ban 13."

Đôi mắt Khâu Chanh chợt lóe lên, không kiềm chế được nói: "Tôi cũng ở ban 13, còn có hai nam sinh đi cùng với tôi hôm trước cũng ở ban 13."

Trái tim Hướng Noãn phút chốc căng thẳng, hô hấp đều ngừng trong nháy mắt.

Cô sẽ học cùng lớp với Lạc Hạ?

Hướng Noãn chưa kịp lấy lại tinh thần đã tiếng Khâu Chanh tiếp tục nói: "Cận Ngôn Châu cũng học lớp đó."

Hướng Noãn rũ mắt, không nói tiếp đề tài này, quay qua hỏi Khâu Chanh: "Cậu biết văn phòng chủ nhiệm ở đâu không?"

Khâu Chanh nhiệt tình mà nói: "Tôi dẫn cậu đi."

Trên đường theo Khâu Chanh đến tòa nhà văn phòng, từ miệng cô ấy, Hướng Noãn biết được không ít chuyện.

Ví dụ như, Khâu Chanh hóa ra lớn hơn bọn họ một tuổi, năm nay phải học lại.

Hay như, khu vực dạy học chia thành hai tòa. Khối lớp 12 độc chiếm tòa nhà phía đông, khối 10 và 11 thì ở tòa nhà phía tây.

Tòa nhà dạy học hai tầng và bốn tầng nằm đối diện nhau, đều thông với tòa nhà văn phòng.

Hướng Noãn đi cùng Khâu Chanh qua khu dạy học, sau đó từ tầng hai trực tiếp đi đến tòa văn phòng.

Chủ nhiệm lớp Dương Kỳ Tiến là giáo viên môn hóa học, văn phòng của thầy nằm ở tầng hai.

Khâu Chanh đưa Hướng Noãn đến cửa xong liền về lớp học, thuận tiện còn giúp Hướng Noãn cầm cặp sách về lớp, nói là có thể giúp cô chiếm chỗ ngồi.

Hướng Noãn lễ phép gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trong sáng ôn hòa: "Vào đi."

Hướng Noãn đẩy cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông đeo kính ngồi trước bàn làm việc, đại khái chỉ khoảng 30 tuổi, cô cất lời: "Thưa thầy."

Dương Kỳ Tiến nhìn phía cô, cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Là Hướng Noãn đúng không? Tiến vào đi."

Hướng Noãn đi đến bên cạnh bàn làm việc, lúc này mới thấy rõ trên bàn của Dương Kỳ Tiến là một chồng sách giáo khoa và đơn đăng ký học thêm, giống như là đang đợi cô.

Dương Kỳ Tiến chỉ vào những vật trên bàn làm việc, hướng về phía cô nói: "Đây là hai bộ đồng phục, còn có sách giáo khoa mà sẽ dùng."

"Nội dung giáo trình của Nhất trung và trường cũ của em ở Hưng Khê không giống nhau, chương trình học có nhiều điểm khác biệt, hơn nữa tốc độ ôn tập ở đây cũng nhanh hơn một chút, nhưng em cũng đừng gấp, từ từ thích ứng là được."

Hướng Noãn gật gật đầu, trả lời: "Vâng ạ."

Dường Kỳ Tiến cầm trong tay bảng điểm mà Cận Triều Văn và Hướng Lâm đưa khi làm thủ tục chuyển trường cho cô.

Từ lớp 10 đến lớp 11, thành tích các kỳ thi ở cả hai năm đều ổn.

Thầy giáo cúi đầu xem qua, như suy nghĩ điều gì, nói: "Thành tích nhìn chung khá tốt, nhưng chỉ có môn vật lý...... điểm chỉ vừa đủ tiêu chuẩn, để đuổi kịp chương trình học ở đây thì hơi khó."

"Như vậy đi, thầy sẽ nói chuyện với giáo viên môn vật lý, để thầy ấy để tâm đến em một chút, em cố gắng củng cố lại những kiến thức quan trọng, không hiểu có thể hỏi giáo viên và các bạn học cùng lớp."

Hướng Noãn ngoan ngoãn đáp ứng: "Được, cảm ơn thầy."

Ôm một chồng sách và hai bộ đồng phục từ văn phòng của Dương Kỳ Tiến đi ra, Hướng Noãn theo đường cũ trở về tòa nhà giảng dạy.

Khâu Chanh sáng nay có nói ban 13 nằm ở tầng hai.

Chỉ là, khi đi đến khúc quanh giữa tòa nhà văn phòng và tòa nhà dạy học, Hướng Noãn không thể không dừng lại, nâng một chân lên chống đỡ, miễn cưỡng ôm sách giáo khoa trong ngực chặt thêm một chút.

Bộ đồng phục đặt ở phía trên chồng sách bắt đầu xê dịch, lúc nào cũng có thể trượt xuống.

Hướng Noãn bước đi cẩn thận, muốn dùng cằm kéo túi đồng phục trở về một chút, nhưng chưa đi được mấy bước, bộ đồng phục lại có xu hướng rơi xuống.

Lần này Hướng Noãn thay đổi phương thức, thân mình hơi nghiêng, hạ thấp một bên vai.

Đang lúc cô muốn đẩy bộ đồng phục sắp rơi trở về vị trí cũ, phía sau đột nhiên có người đi tới, giọng nam trong trẻo vang lên bên tai cô, dò hỏi: "Có cần giúp không?"

Hướng Noãn cũng không biết vì sao, rõ ràng giọng nói này cô mới chỉ nghe duy nhất một lần vào mấy ngày trước, vậy mà nháy mắt có thể phân biệt được.

Đôi tay mềm nhũn, đồ vật trong ngực cũng theo đó mà rơi bồm bộp xuống đất.

Cô luống cuống tay chân ngồi xổm xuống nhặt sách và đồng phục lên, hàng mi dài run run như cánh bướm.

Lạc Hạ không nghĩ tới mình chỉ nói một câu lại có thể đem người dọa thành như vậy, cậu cũng cúi người xuống giúp cô nhặt sách, đồng thời xin lỗi nói: "Thật ngại quá, dọa cậu rồi."

Trái tim Hướng Noãn nhảy bùm bùm trong lồng ngực, âm thanh lớn đến nỗi tai cô cũng có thể nghe được.

Cô cúi thấp đầu, căn bản không dám ngẩng lên nhìn cậu một cái, chỉ đáp bằng giọng rất nhỏ: "Không có việc gì."

Tóc đuôi ngựa rũ xuống phía bên phải, che khuất một mảng đỏ bừng trên tai, nhưng tai trái không được che chắn, bại lộ triệt để.

Cửa sổ bên cạnh hành lạnh mở lớn.

Một trấn gió tiến vào làm xao động trang giấy của những quyển sách chưa được nhặt lên, cực kỳ giống với tâm trạng của Hướng Noãn lúc này, vì cậu xuất hiện mà trở nên hoảng loạn.

Hướng Noãn vươn tay nhặt những quyển sách nằm ngổn ngang trên mặt đất, lại không nghĩ tới Lạc Hạ cũng vươn tay ra.

Ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau trong nháy mắt, xúc cảm rất nhỏ, như lông chim nhẹ nhàng phất qua.

Cô thậm chí còn chưa kịp cảm nhận độ ấm trên tay cậu, nhưng lại phản xạ kịch liệt như đụng phải hòn than nóng bỏng, đầu ngón tay run rẩy nháy mắt lùi về.

Lạc Hạ căn bản không để ý đến.

Cậu đem sách nhặt lên, đặt ở trên cùng, sau đó cầm hai cuốn sách đứng dậy.

Lúc này, cậu mới phát hiện nữ sinh này là người cậu gặp ở cửa hàng tiện lợi mấy hôm trước, cũng là em kế của Cận Ngôn Châu.

Hướng Noãn lần này đem đồng phục để ở dưới cùng, đặt sách giáo khoa lên phía trên rồi cũng đứng dậy.

Cô như cũ cúi đầu, rũ mắt không nhìn người phía trước, nỗ lực làm cho âm thanh của mình nghe thật tự nhiên, nhưng ở khoảnh khắc mở miệng kia, giọng nói vẫn không kiềm chế được mà run run: "Cảm ơn! Cậu giúp mình đặt sách......" ở phía trên này là được.

Cô còn chưa dứt lời, Lạc Hạ liền nói: "Tôi giúp cậu cầm. Ban nào?"

Hướng Noãn chớp mắt một cái hoảng thần, theo sau nhẹ giọng nói: "Ban 13."

Lạc Hạ không nói gì nữa, hạ mi bước đi.

Lạc Hạ đi phía trước, Hướng Noãn đi theo phía sau cậu, lúc này cô mới dám chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cậu không chớp mắt.

Nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, rõ ràng là đồng phục vừa to vừa xấu, nhưng cậu mặc lên lại ngoài ý muốn làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp, sống lưng thon gọn, chắc chắn.

Bên cạnh dãy hành lang dài, cách vài bước chân lại có một phiến cửa sổ.

Hướng Noãn nhìn đến ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ rơi xuống bước chân Lạc Hạ, chốc lại bao chùm quanh thân cậu, chốc lại biến mất không thấy.

Lúc sáng lúc tối dừng ở trên người cậu, giống như ngôi sao liên tục lóe sáng.

Trong một năm học này, khung cảnh như bây giờ có lẽ sẽ xuất hiện vô số lần.

Cậu ấy chậm rãi bước đi phía trước, mà cô chỉ dám yên lặng đi theo phía sau, trộm nhìn lên.

Hai người vừa mời tiến vào lớp học, Lạc Hạ còn chưa hỏi xem Hướng Noãn ngồi ở chỗ nào, Khâu Chanh đã nhìn về Hướng Noãn, tay chỉ vào vị trí bên cạnh, cười ấm áp gọi: "Hướng Noãn! Bên này!"

Trái tim Hướng Noãn lộp bộp, da đầu căng thẳng.

Nhưng mà, cô khẩn trương như vậy, Lạc Hạ lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Tâm trạng Hướng Noãn đột nhiên trầm xuống.

Tuy rằng trong lớp, ngoại trừ Hướng Noãn mới chuyển đến và Khâu Chanh là học sinh học lại, những người các đều là bạn học cùng lớp từ lớp 10, nhưng bởi vì phòng học mới đổi sang tòa nhà phía đông nên cả lớp liền đổi chỗ ngồi đến loạn.

Hướng Noãn và Khâu Chanh tạm thời ngồi cùng nhau ở dãy bàn thứ ba từ dưới lên.

Mà Lạc Hạ ngồi cùng với Cận Ngôn Châu ở bàn cuối cùng cạnh cửa.

Dư Độ ngồi phía trước Lạc Hạ, cùng bàn là một bạn học nữ.

Không lâu sau, tiếng chuông lớp học reo lên.

Theo truyền thống của trường Nhất trung, ba phút trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi sáng và tiết đầu của buổi chiều, chuông sẽ reo một lần.

Sau khi tiếng chuông vang lên, lớp học dần dần yên tĩnh.

Dương Kỳ Tiến ôm giáo án bước vào phòng học, tiến đến phía bàn giáo viên đặt sách xuống, đối diện với những gương mặt quen thuộc nói: "Tiết đầu của hôm này là tiết hóa học, thầy cùng giáo viên môn toán đổi tiết cho nhau."

"Trước tiên, chúng ta làm quen hai bạn học mới một chút." Thầy giáo gọi tên Hướng Noãn và Khâu Chanh: "Hướng Noãn, Khâu Chanh, các em lên đây giới thiệu bản thân đi."

Khâu Chanh dẫn đầu đi lên bục giảng, hào phóng cười nói: "Chào mọi người, tôi là Khâu Chanh, trước kia là học tỷ của mọi người nhưng hiện tại chúng ta là bạn học, đương nhiên, nếu mọi người muốn tiếp tục gọi tôi là học tỷ, tôi cũng rất vui lòng."

Khâu Chanh nói xong liền xuống dưới, nhường lại bục giảng cho Hướng Noãn.

Bị mọi người trong phòng học nhìn chằm chằm, Hướng Noãn thực không được tự nhiên, làn da trên mặt bắt đầu nóng, đặc biệt khẩn trương, cổ họng khô khốc.

Hướng Noãn nhấp nhấp môi, thanh âm nhẹ nhàng mang theo chút mềm mại vang lên: "Chào mọi người, mình là Hướng Noãn."

Cô nặng nề thở ra, trong lòng sinh ra một cỗ xúc động như đã nghẹn lại từ lâu.

Hướng Noãn ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cửa sau, giống như nhắc nhở mà nhìn cậu, tiếp tục nói: "Hướng trong phương hướng, Noãn trong ấm áp."

Nhưng Lạc Hạ ngồi ở gần cửa sau cũng không nhìn cô.

Thần sắc cậu lãnh đạm, nghiêng đầu nhìn bài thi trên bàn như đang suy nghĩ gì.

Nam sinh tay trái đỡ đầu, tay phải không nhanh không chậm đặt bút bắt đầu viết, động tác lưu loát lại xinh đẹp.

Cậu ấy căn bản không nghe cô nói chuyện.

Hoặc là, nghe thấy, nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt quen thuộc, cho nên mới không có bất luận phản ứng nào.

Chuông vào lớp chính thức reo lên.

Tiếng chuông giống như âm thanh gõ búa của thẩm phán, rơi xuống đầu Hướng Noãn, cắt đứt hoàn toàn tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô.

Có lẽ, đối với Lạc Hạ mà nói, cô chỉ là một học sinh chuyển trường, là em kế của Cận Ngôn Châu, là bạn học cùng lớp.

Không phải Hướng Noãn.

—— người hát tặng cậu ấy bài Chúc mừng sinh nhật – Hướng Noãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro