Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dương đứng ở cửa phòng nghỉ, cả người run lên, tim đập dữ dội, cảm giác như đang lơ lửng trên không trung không chạm đất,  âm thanh từ trong phòng truyền rõ mồn một vào tai mà không có bất kỳ trở ngại nào.

" Dạo này bọn trẻ thế nào ? " 

"Bọn trẻ đều khỏe , tôi thấy chúng lớn lên rất nhiều . Ôi ! Tôi rời xa chúng đã lâu quá rồi, bọn trẻ lớn nhanh quá . Qua đoạn thời gian nữa không biết chúng còn nhận ra tôi không ? Nhiều lúc tôi cứ nghĩ chúng vẫn giống như khi chúng còn nhỏ, tựa vào vòng tay của tôi, như thể chúng sẽ không bao giờ lớn lên vậy . "

" Đúng vậy , chúng lớn nhanh quá pi , em còn nhớ lần đầu nhìn thấy chúng nó còn nhỏ, ngồi trong nôi và cười với em, rất dễ thương, chúng rất giống anh, nhất là Pluem , giống như tạc vậy ,như cùng một khuôn và tính khí giống với pi nhất. "

" Vậy sao ? Pluem hẳn là thích tôi nhất " Trịnh Minh Tâm dường như cười, rồi nói: "Ah, tự nhiên cậu lại nhắc đến chúng .... làm tôi lại nhớ chúng "

" "Hai ngày trước em có video call với chúng ,  chúng khoe với em sẽ được đi tham quan vào mùa thu , đúng không ? "

" "Ừm, chúng đã nói với tôi hôm nọ, tôi không nghĩ chúng sẽ nói với cậu "

" Trẻ con rất thích nói chuyện phiếm với người lớn "

" Xin lỗi vì chúng đã làm phiền cậu "

" Không sao , không có phiền toái gì hết "

Những gì họ nói lúc sau Lâm Dương không còn nghe được nữa, những lời đó cứ văng vẳng trong đầu anh.

" Hey ! Mày đứng đực ra đấy làm gì đấy ? "

Arm từ phía sau đi tới, khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc và sững sờ của Lâm Dương, anh ta giật mình.

" Mày bị sao vậy ? "

Lâm Dương che miệng kéo anh ta đi.

" Sao lại kéo tao ? " Arm giãy nảy nhìn Lâm Dương vẻ mặt nhăn nhó, Lâm Dương còn chưa khôi phục trạng thái, thất thần ngồi ở trên ghế sopha 

" Lâm Dương ! Lâm Dương ? "

Lâm Dương không ngừng hít thở sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, tiếp thu những gì vừa nghe được

Đứa nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ . . .

Trông rất giống Newwie  ... rất giống?

Có phải ... nó là con của Newwie ?

Vậy .... người cha khác của đứa nhỏ là ai ?

Sẽ không phải là ......

Earth ?

Là Earth .....

Giữa em ấy và Earth ... có một đứa con?

Họ đã kết hôn ?

Hai người bọn họ ..... 

Không, em ấy nói bây giờ em ấy độc thân ... và em ấy đã chấp nhận sự theo đuổi của mình , em ấy không phải là loại người một cước đạp hai thuyền 

Vậy, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? !

Có lẽ nào ... họ đã ở cùng nhau? Đứa trẻ cũng được sinh ra vào thời điểm đó ?

Không đúng .... em ấy có nói Earth không phải là mẫu người em ấy thích .....

Nếu đó là mẫu người trước đây em ấy thích thì sao ?

" Anh đến rồi ? "

Lâm Dương ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Minh Tâm đang dần tiến đến gần mình, nở nụ cười.

" Newwie ... "

" Ừ ? "

Hàng ngàn câu hỏi tích tụ ở trong lồng ngực nhưng  nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu khiến cho anh không nói nên lời 

" ... không có gì , chúng ta đi thôi được không? "

" Được rồi, đi thôi "

Anh không muốn hỏi, anh sẽ không hỏi, vì cậu chưa nói với bất cứ ai về đứa trẻ ... điều đó có nghĩa là cậu nghĩ nó không cần thiết  ... hoặc ... cậu không muốn anh biết, vì vậy anh ấy sẽ không hỏi, có thể một ngày nào đó, cậu sẽ nói với anh về điều này , vào một ngày nào đó ...... 

Lâm Dương lướt qua Trịnh Minh Tâm , đây là lần đầu tiên anh để ý Earth ở khoảng cách gần như vậy , ấn tượng của anh đối với hắn có thể nói là chạm đáy , không nên xem thường 

Lâm Dương vô thức vươn tay nắm lấy tay Trịnh Minh Tân , khẩn trương tự trấn an bản thân 

" Nào chúng ta đi hẹn hò thôi "

Trịnh Minh Tâm cười gật đầu " OK "

"Anh làm sao vậy? Tối nay anh có vẻ lơ đễnh , có chuyện gì ?"

Lâm Dương định thần lại, nhìn Trịnh Minh Tân đối diện đang lo lắng, anh gượng cười "Không có gì đâu... chỉ là về công việc ... em ăn xong chưa? Gọi phục vụ món tráng miệng nhé ? "

Trịnh Minh Tâm tựa hồ càng lo lắng , "Anh còn nói không có việc gì, chúng ta ngay cả tráng miệng đều ăn xong rồi a."

"A ..." Lâm Dương nhìn một đĩa bánh và hai ly kem ở đối diện, đúng rồi... Sau khi ăn xong, anh còn đưa cho Trịnh Minh Tâm phần của mình ...

" Anh thực sự không có việc gì đúng không ? " Trịnh Minh Tâm thở dài " Nếu anh mệt chúng ta có thể về sớm . Anh không cần miễn cưỡng sức khỏe của bản thân vì tôi "

Trái tim Lâm Dương đau đớn nhưng không biết phải nói thế nào, anh nhìn Trịnh Minh Tâm , thấy ánh mắt thật sự chứa đầy sự quan tâm của cậu . Trong ba năm qua cậu là duy nhất của anh , là thứ cuối cùng anh không muốn đánh mất.

Đúng vậy, thứ cuối cùng anh không muốn mất, anh đã để vuột mất một lần , không thể đành lòng nhìn cậu rời đi được 

Lâm Dương nắm chặt tay Trịnh Minh Tâm "Thực xin lỗi, hôm nay tâm trạng anh không tốt, chúng ta về nhà đi? Anh sẽ đưa em về "

" Ừm " Trịnh Minh Tâm gật đầu, cả hai trở lại xe của Lâm Dương sau khi thanh toán hóa đơn.

Lâm Dương muốn đưa cậu tới tận cửa nhà , nhưng khi ở dưới tiểu khu , Trịnh Minh Tâm đã dừng lại không muốn anh đi lên cùng  "Đến đây được rồi , anh trở về nghỉ ngơi đi, không cần cùng tôi đi lên đâu , tôi cũng không phải là trẻ con , không cần đưa lên tận cửa "

" Không sao , anh .... "

" Thực sự là không cần " Trịnh Minh Tâm ngắt lời "Nghe tôi , về sớm nghỉ ngơi ngủ một giấc, được không? "

" ............ " 

" Nghe tôi " 

" ......... ừm , vậy ...... em nghỉ ngơi sớm đi "

" Đừng lo lắng, anh mau trở về đi  "

" Anh sẽ đợi đến khi em vào nhà rồi mới đi "

Trịnh Minh Tâm bất lực vẫy tay với anh rồi xoay người đi vào cửa, trước khi vào thang máy liếc nhìn ra ngoài, thấy anh vẫn đứng đó, cậu lại vẫy tay với anh.

Lâm Dương vẫn quan sát cậu đi vào vẫn đứng tại chỗ bất động cho đến khi nhân viên bảo vệ của tòa nhà cảm thấy có điều gì đó không ổn liền chạy tới hỏi anh , anh mới lắc đầu rời đi 

Về đến nơi , anh nằm dài trên sàn nhà, trong đầu hiện lại tất cả những gì anh nghe thấy ở phòng nghỉ hôm nay, anh nhắm mắt lại và buộc mình phải chấp nhận sự thật rằng trong ba năm kể từ khi Trịnh Minh Tâm biến mất, có thể có một người khác đang ở bên cạnh cậu ấy, họ có thể kết hôn và có những đứa con xinh xắn của riêng mình, nhưng ... không hiểu sao họ lại chia tay nhau. Sau khi chia tay , Trịnh Minh Tâm mới quay về ...

Khi ở một mình , con người sẽ có khuynh hướng suy nghĩ về nhiều điều khiến bản thân sợ chết khiếp . Về phần Lâm Dương, anh đã nghĩ đến cả những kết cục tồi tệ nhất, nếu những điều đó được viết ra, chúng sẽ là những kịch bản hay nhất trong năm.

Trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Lâm Dương lấy điện thoại di động ra xem là Quan Chung Bằng . Lâm Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nếu bản thân cứ tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này , anh thực sự cần một người trò chuyện cùng mình.

" Alo "

" Hey peng !!!! Giọng của mày làm sao thế ? Chết rồi đấy à ? "

" ..... Tao cũng cảm thấy như tao sắp chết rồi đây "

" Phi phi phi .... mày nói linh tinh cái gì thế "

" Peng à ! "

" Sao ? Này ! Tao thấy mày đang thực sự không ổn . Tao đã không tin khi thằng Arm nói với tao đâu , nhưng hôm nay khó có dịp mày đi hẹn hò với Trịnh Minh Tâm , đáng lẽ mày nên có bộ dạng xòe đuôi như con công chứ sao lại mang vẻ mặt buồn sầu thế này ? Xảy ra chuyện gì ? "

" Arm ? "

" Peng à lúc chiều có chuyện gì xảy ra vậy ? Thằng Arm nói với tao bỗng dưng mày trở nên kỳ lạ , nói cho tao đã có chuyện gì xảy ra ? Mặc dù tao dám chắc rằng phần lớn là liên quan đến Trịnh Minh Tâm "

". . . . . . Tao. . . Tao hỏi mày. . ." Lâm Dương cắn chặt răng"Chính là. . . Nếu. . . Nếu, chính là nếu a. . . Nếu. . ."

" Mày ổn không đấy ? "

" ... Nếu, trước khi Gun ở bên mày ... cậu ấy đã thích người khác ... Sau đó, cậu ấy ... cậu ấy đã có con với người đó ... mày, mày nghĩ sao? "

" Trước tiên , điều này sẽ không bao giờ xảy ra "

" .... chỉ là giả sử !! Nếu như !!!! Nếu như "

" Được rồi, giả sử, nếu Gun đã thích người khác trước khi ở bên tao, nếu ở bên người khác, tao nghĩ đó là chuyện bình thường, dù sao thì bảo bối của tao tốt như vậy, hẳn là nhiều người thích em ấy. Trước khi gắn bó keo sơn với tao , em ấy đã từng mắc vài sai lầm, không sao cả, cuối cùng thì chỉ cần tao là người cuối cùng ở bên em ấy là đủ rồi "

" ........ ờm , nhưng nếu có một đứa trẻ giữa hai người họ thì sao ? "

" .......... có một đứa nhỏ ? "

" Phải , không chỉ ... với người khác, mà còn có con, hai người họ vốn dĩ là một ... gia đình đẹp đẽ ... thế thì sao? "

Lâm Dương trong lòng cảm thấy đau xót, Trịnh Minh Tâm có một tổ ấm hạnh phúc với người khác,  gia đình này ... không có anh, có lẽ ... thậm chí ... sẽ không chấp nhận sự hiện diện của anh. Có lẽ anh chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của Trịnh Minh Tâm , một người ... xuất hiện nhưng không thể ở bên cạnh cậu cả đời.

" .................... " Quan Chung Bằng im lặng một lúc, dường như cũng đang suy nghĩ về điều này.

" Peng "

" Tao đây ! Nếu họ ... bên nhau, có một đứa con, ban đầu là một tổ ấm tuyệt vời ... thì tao phải hỏi người đàn ông tại sao anh ta không thể đem lại hạnh phúc cho Gun và để Gun phải tách khỏi anh ta "

" ........... sao cơ ? "

Quan Chung Bằng thở dài, "Ừ, nếu đó là một mái ấm tuyệt vời và người đó cho em ấy hạnh phúc tốt nhất, thì người đến sau dù tốt hay hoàn hảo đến đâu cũng phải đối tốt với Gun hơn anh ta gấp trăm lần, thế thôi. Tất cả đều là giả dối nếu nói chỉ có người này mới có thể cho em ấy những điều tốt nhất; nhưng bây giờ, em ấy đã gặp tao , em ấy đã ở bên tao, bọn tao đã sống rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, em ấy không muốn quay lại cũng có nghĩa là người đó không thể cho em ấy hạnh phúc, vì vậy em ấy đã rời đi . Người trong quá khứ không thể cho em ấy hạnh phúc nhưng tao có khả năng này, tao yêu em ấy và tự nhiên yêu mọi thứ ở em ấy, tao sẽ học cách bao dung với mọi thứ về em ấy, nên đối với tao , những quá khứ đó không quan trọng, vì quan trọng nhất đó là em ấy "

" ... Đúng, mày nói đúng... nhưng... làm sao tao biết được, tao có phải là... đúng người đó không "

" Lâm Dương " Quan Chung Bằng cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của anh " Mày trước trả lời  cho tao câu hỏi , đã bao giờ mày nghĩ đến việc rời xa cậu ta chưa? "

" Dĩ nhiên là không . Sao tao có thể rời xa em ấy được cơ chứ "

" Sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra ? "

" Sẽ không "

Lâm Dương sửng sốt một chút, mới chợt tỉnh. Tất cả những giả định mà anh đã suy nghĩ trong vài giờ qua dường như đã là trò hề . Anh đang nghĩ gì vậy ? Người đàn ông đó như thế nào? Làm thế nào mà đứa trẻ đó lại đến được với thế giới này ? Những điều đó không quan trọng chút nào, tất cả những điều này cộng lại không thể bằng một Trịnh Minh Tâm được 

Nghĩ đến điều đó, anh càng cảm thấy đau lòng hơn cho Trịnh Minh Tâm- người đã bị cô lập ở nước ngoài trong suốt ba năm qua , nghĩ một cách tích cực là cậu bắt đầu một mối quan hệ, bắt đầu một cuộc hôn nhân, có đứa con quý giá của mình và cuối cùng lại có một kết thúc khá buồn

Trịnh Minh Tâm của anh, năm xưa anh đã yêu thương và chăm sóc cậu như thế nào, người đàn ông đó là ai, người đã khiến cậu phải ở lại Trung Quốc, sẵn sàng có con với anh ta nhưng cuối cùng anh ta lại tàn nhẫn để cậu quay về một mình ( IT'S YOU CHỨ CÒN AI (ʘ言ʘ╬) )

Có thể Trịnh Mịnh Tâm không phải là người sẵn sàng bỏ các con của mình, có thể là người đàn ông kia đã cấm cậu mang những đứa trẻ về và chia cắt họ !!!! 

Người đàn ông khốn nạn kia !!!! Hắn đối với Newwie như thế nào ..... như thế nào lại nhẫn tâm như vậy !!!! Cậu đã gặp phải người xấu gặp phải người xấu 

Anh sẽ không để Trịnh Minh Tâm tiếp tục rơi vào quá khứ đen tối đó, vết sẹo đó hẳn phải đau đến mức nào! Anh nhất định sẽ bảo vệ cậu cùng với con của cậu , anh cũng sẽ coi nó như con đẻ của mình . Thậm chí nếu nó không thừa nhận anh , nó không muốn có em , anh sẽ đi buộc garo

 Phải nói rằng ngài Lâm này vừa thoát khỏi một hố sâu đã lao vào một cái hố khác , mãi mãi ở dưới vực, không bao giờ có thể leo lên được.

" Hey !!! Hey !!! Lâm Dương !!! Lâm Dương "

" Tao đây "

" ????? Bộ mày đang khóc đấy à ? "

" Không "

" . . . . . . Rốt cuộc sao lại thế này a? "

" Không có gì "

" ....... là Trịnh Minh Tâm à ? "

" Im mồm " 

" .......... là Trịnh Minh Tâm có sao ? "

" Tao bảo mày im mồm "

" .......... không phải đâu "

Quan Chung Bằng nhìn điện thoại đã ngắt kết nối,  có chút không phản ứng kịp.

Ầy ..... chắc không phải đâu? ? Trịnh Minh Tâm có ? Có con ? Mẹ nó. . . Nội dung vở kịch. . . Ít hẳn cũng drama quá đi  ? Này con mẹ nó như thế nào lại như thế được ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro