Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù ngủ không ngon, nhưng hôm sau Hạ Tê vẫn dậy rất sớm, chỉ mới 5 giờ, trời còn chưa sáng, chuyên gia trang điểm còn chưa đến, cậu đã ra trường quay tìm cảm giác.

Đối với Hạ Tê, đóng phim đơn giản mà nói cũng không phải chuyện khó khăn lắm, tốt xấu gì cậu cũng được đào tạo chính quy, kỹ năng diễn xuất vẫn phải có. Sáng sớm có chút se lạnh, Hạ Tê bọc trong áo gió, đứng ở trước cửa, an tĩnh nhìn ra ngoài, màn diễn của ngày hôm nay, Ứng Nhiễm chính là từ cửa ngõ, một đường hướng cậu đi tới.

Nghe nói, là một diễn viên tốt, trước khi vở kịch bắt đầu mấy tiếng đã có thể nhập vai, nghe nói, một ca sĩ tốt trước khi buổi biểu diễn bắt đầu nửa ngày liền có thể tiến vào trạng thái, nghe nói...

Hạ Tê thống khổ ôm lấy đầu, quả nhiên cậu và những nghệ thuật gia danh tiếng khác vẫn kém xa lắm, cảm giác duy nhất hiện tại của cậu chính là lạnh quá đi mất!!! Hạ Tê thu tay vào trong áo, chạy trở về phòng mình.

Hạ Tê vặn xong đồng hồ báo thức, liền ngủ thêm một giờ. Hơn sáu giờ sáng, mọi người trong đoàn phim lục đục rời giường, Hạ Tê thu xếp sẵn sàng chờ chuyên gia trang điểm đến, nhân viên trong đoàn cũng bắt đầu tán gẫu.

Phí đạo đến rất sớm, thấy Hạ Tê đã sớm chờ bên trong phòng hóa trang cũng rất bất ngờ. Hạ Tê đứng dậy chào hỏi, Phí đạo nói: "Hóa trang xong trực tiếp diễn luôn, trước diễn thử hai lần, 8 giờ ăn sáng."

Hạ Tê gật đầu, trong lòng tính toán, chờ Lục Hiên đến đây thì ba câu lời thoại kia của cậu phỏng chừng đã xong rồi, vừa vặn hoàn tất, rất tốt rất tốt.

Sau khi chuẩn bị xong Hạ Tê liền ra sân diễn, đạo diễn còn cùng nữ chính hướng dẫn diễn, quay phim ngồi trên xe di chuyển ống kính máy quay hướng vào nam chính điều chỉnh, Hạ Tê ở một bên nhìn kỹ, tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn dò của Lục Hiên trước khi tiến vào đoàn phim: học nhiều, quan sát kĩ.

Từ biên kịch đến đạo diễn đến diễn viên đều là hàng đầu, ở đoàn phim như thế này có thể học được rất nhiều điều, Hạ Tê cảm kích vô cùng, bất tri bất giác một giờ liền trôi qua.

Đồ ăn của đoàn phim đã tới, Hạ Tê vẫn còn ngẫm nghĩ hồi tưởng lại lời Phí đạo vừa nói, mãi đến tận khi ăn xong mới phát hiện... đoạn diễn của mình còn chưa bắt đầu!

Đã hơn 8 giờ, nếu không có gì xảy ra thì rất nhanh sẽ bắt đầu, Lục Hiên vẫn còn cơ hội nhìn thấy một đoạn kia của cậu a.

Hạ Tê đúng là đánh giá thấp trình độ hà khắc của Phí đạo. Đầu tiên là Phí đạo đột nhiên đối với bộ đồng phục học sinh màu đen của Hạ Tê không hài lòng, yêu cầu đổi bộ khác.

May mắn đoàn kịch chuẩn bị đầy đủ, trang phục diễn của Hạ Tê có khoảng mười mấy bộ, Phí đạo cuối cùng nhìn trúng một áo gió màu vàng nhạt, sau khi Hạ Tê thay đổi thì cả người trở nên ấm áp, mềm mại hơn rất nhiều.

"Không nhất định phải là ngày đi học, không nhất định phải mặc đồng phục, thế nhưng lần đầu tiên Hạ Tê xuất hiện, phải làm cho người khác cảm thấy ấm áp." Phí đạo giải thích như vậy.

"Một hồi Ứng Nhiễm đến, cậu muốn cô phải nhìn thấy cậu, cậu muốn cùng cô nói nhiều hơn vài câu, nhưng cô mất tập trung, trong lòng chỉ nghĩ đến anh trai cậu." Phí đạo nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Tê, ánh mắt rất sắc bén, "Tôi biết cậu yêu cô ấy, nhưng mà không thể quá mức, phải đúng mực, hiểu không?"

Hạ Tê gật đầu nói: "Không thể để cho bất kì ai phát hiện."

Phí đạo ừ một tiếng, gọi nữ diễn viên đóng vai Ứng Nhiễm lại đây, hai người diễn thử vài lần. Sau khi thử, đạo diễn đều không hài lòng lắm.

"Ánh mắt không đúng." Phí Đạo đối với nữ chính nói, "Tâm tư của cô không nghĩ đến cậu ta, chỉ là qua loa thôi."

Nữ chủ đại khái không còn để ý đến màn cãi nhau nghiêm trọng với nam chính ngày hôm qua mà từ từ đi tới, cô điều chỉnh trạng thái một chút, qua hai lần, sau đó là Hạ Tê vào vị trí.

"Đừng cho cậu ta ám chỉ, bình thản một chút."

Phí đạo hiển nhiên không yên lòng về kỹ năng diễn xuất của Hạ Tê, sau khi dặn dò nữ chính xong mới để cho thư ký trường quay đóng bảng.

Vốn là nữ chính được một chiếc xe kéo từ ngoài ngõ tiến vào trước ống kính, đạo diễn vì để tiện cho Hạ Tê nhập vai, liền để cho nữ chính trực tiếp từ trên xe kéo bước xuống, đi một đoạn đường tiến tới, nữ chính chỉ cách Hạ Tê khoảng một trăm bước, đủ để Hạ Tê tiến vào trạng thái.

Hạ Tê hít sâu một hơi, không thể để cho bất kỳ ai biết cậu thích hắn, bất cứ lúc nào cũng liều chết giữ cho bí mật này ở trong lòng... Hạ Tê ngước mắt, nhìn thấy ở xa xa có người tiến vào, là Lục Hiên!

Hạ Tê nhắm mắt, thời điểm mở mắt ra, trong mắt bảy phần kinh hỉ hai phần đau lòng một phần không cam tâm.

"Ứng tỷ đến ạ?"

Hạ Tê dường như theo bản năng hướng bên trong cửa nhìn một cái, mới tiếp tục nói: "Anh của tôi ở bên trong đấy."

Nữ chính có chút tiều tụy, cúi đầu làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh ấy tối qua ngủ có ngon không?"

"Không." Hạ Tê giống như đang khuyên người thân, vừa thiện ý lại có chút nghịch ngợm nói, "Anh ấy ngủ hơi muộn."

Nữ chính tâm tình tốt một chút, đè xuống nụ cười ngượng ngùng hơi câu lên nới khóe miệng: "Chị đi xem anh ấy một chút có được không."

Hạ Tê cười gật đầu: "Được, chị đi đi."

Nữ chính đi vào bên trong, đợi khoảng hai giây Hạ Tê mới chậm rãi quay đầu, nhìn theo hướng nữ chính lên lầu, ống kính rút ngắn, một lát sau Hạ Tê rũ xuống con ngươi, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.

"Cắt!"

Hạ Tê thoát vai, Phí Đạo nói thẳng: "Qua."

Hạ Tê sợ hết hồn, đây là đang cho Lục Hiên mặt mũi sao? Thấy Lục Hiên đến nên mới không cho mình NG?

Hiển nhiên là không phải. Phí đạo xem lại thước phim mới phát hiện ra Lục Hiên, hai người tránh né mọi người đến một bên hút thuốc tán gẫu, Hạ Tê không biết chính mình có nên đi qua hay không, nghĩ một hồi hay là đi chuẩn bị diễn, đi được một nửa lại bị kêu trở về.

"Càng ngày càng không hiểu chuyện." Lục Hiên đang cùng Phí đạo nói chuyện, thấy Hạ Tê đến liền mắng, "Thấy tôi đến cũng không thèm chào?"

Mấy người phó đạo diễn ở cách đó không xa, có người tò mò quay đầu xem, bị người khác đè đầu lôi trở lại.

Hạ Tê trên mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Xin lỗi, không biết ngài tìm em."

"Quên lời ngày hôm qua tôi đã nói với em?" Lục Hiên không nhìn Hạ Tê, quay đầu nói với Phí đạo, "Là người mới của công ty, rất không hiểu chuyện, đã làm phiền cậu nhiều."

Phí đạo lắc đầu một cái, có sao nói vậy: "Không tệ đâu, dậy rất sớm, rất chăm chỉ, kỹ năng diễn xuất cũng không tồi, tuy rằng không có kinh nghiệm gì... Nhưng kinh nghiệm đều là chậm rãi tích lũy, từ từ thôi."

Hai người lại nói những chuyện khác. Phí đạo rất bận, không có nhiều thời gian để tán gẫu, hai người hẹn cùng đi dùng cơm xong thì Phí đạo liền đi. Lục Hiên nhìn về phía Hạ Tê, nở nụ cười: "Diễn không tồi."

Hạ Tê biết mình vừa nãy là vì nhìn thấy Lục Hiên nên mới thể hiện tốt hơn bình thường, có chút chột dạ, Lục Hiên quay đầu cầm lấy hộp giữ ấm nhỏ trong tay Nghiêm Trác Dịch, cười khẽ: "Ăn sáng chưa?"

Hạ Tê gật đầu, lại nói: "Bất quá... Không ăn no, sợ ảnh hưởng đến quay phim."

Ý cười trong mắt Lục Hiên lại sâu hơn một chút, nhìn xung quay: "Có chỗ nào có thể ngồi một chút hay không?"

Hạ Tê vội vàng gật đầu, mang theo Lục Hiên tới một khu nghỉ ngơi trong sân, Nghiêm Trác Dịch trông coi ở bên ngoài, Lục Hiên cùng Hạ Tê đồng thời ăn bánh ngọt, uống trà.

"Lục tiên sinh có cần gì không?" Hạ Tê đối với việc Lục Hiên đột nhiên đến tham ban luôn canh cánh trong lòng, "Có cần em giúp một tay không?"

Lục Hiên lắc đầu một cái: "Có chút việc cần nói với Phí Hạo, đã nói xong rồi."

Hạ Tê thầm nghĩ, quả nhiên là do có việc mới tới a, vừa thả lỏng tâm tình, Lục Hiên lại hờ hững nói tiếp: "Chủ yếu là tới thăm em một chút."

Hạ Tê gian nan nuốt miếng bánh trong miệng, đè xuống trái tim đang nhảy kịch liệt, tận lực bình tĩnh nói: "Em sẽ cố gắng đóng phim, sẽ không làm ngài cảm thấy khó xử đâu."

Lục Hiên bật cười: "Em không cố gắng diễn tôi cũng không khó xử, đó là chuyện của Phí Hạo, tôi mới vừa hỏi hắn, mấy ngày nữa là em có thể rời đoàn, lúc đó tôi sẽ để Nghiêm Trác Dịch tới đón em."

Lục Hiên dựa vào gần bên người Hạ Tê, thấp giọng nói: "Lúc đó phải tận tâm bồi thường cho tôi... Đúng rồi, lúc nãy nói chuyện với Phí Hạo mới biết, em có học qua võ cổ truyền?"

Khí tức của Lục Hiên quét khắp mặt Hạ Tê, làm cho tâm tình Hạ Tê có chút không bình tĩnh: "Dạ... lúc trước vào đoàn có hỏi, em học lúc ở trường đại học."

Lục Hiên dường như rất có hứng thú: "Cái khác thì sao? Có học cái gì nữa không?"

Hạ Tê nghiêm túc trả lời: "Cũng từng học nhảy đường phố, là sau khi tiến vào công ty mới học."

"Chẳng trách thân thể mềm như vậy." Lục Hiên cười khẽ, "Trở về nhảy cho tôi nhìn một chút."

Cái này không tính là khó, tóm lại cũng từng luyện qua mấy năm, không đến nỗi rụt rè, Hạ Tê nghe lời gật đầu: "Dạ."

Lục Hiên nghiêng đầu, ở bên tai Hạ Tê hôn một cái: "Lúc thực hiện, không mặc quần áo."

Đôi tai đáng thương của Hạ Tê trong nháy mắt đỏ bừng, cậu không biết Lục Hiên nói đến võ cổ truyền hay là nhảy đường phố, nhưng bất kể là loại nào, không mặc quần áo mà làm động tác đó... Hạ Tê cả người đỏ ửng như bị cảm.

Lục Hiên tâm tình ngược lại rất tốt, nhìn đồng hồ trên tay một chút đứng lên nói: "Tôi còn có việc, đi trước, có việc gì cứ liên hệ với Nghiêm Trác Dịch."

Hạ Tê lúng túng đứng dậy theo, Lục Hiên xoa đầu cậu: "Thật ngoan."

Lục Hiên tham ban đem lại hiệu quả cực lớn, bên trong đoàn phim, những người từng xem Hạ Tê không vừa mắt bắt đầu thu liễm rất nhiều, có mấy người tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có ai dám làm bậy, dám nói lời châm chọc trước mặt Hạ Tê, người trong giới đều biết Lục Hiên là ai, cũng không dám nhiều lời bàn tán nữa, biết chuyện của Lục Hiên cùng Hạ Tê đều thành thành thật thật ngậm miệng. Hạ Tê bên tai thanh tịnh rất nhiều, tâm tình tốt, tiến độ đóng phim bất tri bất giác cũng nhanh hơn, không tới một tuần mấy cảnh diễn trải qua cũng rất thuận lợi, Phí đạo được Lục Hiên dặn dò, phê chuẩn cho Hạ Tê rời đoàn, sau một thời gian rồi về quay mấy cảnh còn lại cũng được.

"Phí đạo nhờ tôi nhắc nhở cậu, trở lại phải chú ý giữ vững trạng thái." Ngày rời khỏi đoàn phim là do người đại diện Diêu Miêu Miêu đến đón Hạ Tê. Diêu Miêu Miêu cúp điện thoại, cười nói, "Không thể mập, hơi gầy một chút thì tốt, cũng không thể quá sức."

Hạ Tê đương nhiên rõ ràng, vội vàng đồng ý: "Dạ, em sẽ để ý cân nặng."

"Ừm." Diêu Miêu Miêu nghĩ một hồi lại nói, "Gần đây có mấy cái quảng cáo không tệ, sẽ tranh thủ cho cậu."

Tuy rằng trước khi bắt đầu quay phim đã có tuyên truyền, nhưng phim dù sao cũng chưa ra, Hạ Tê bây giờ không có bất kỳ tác phẩm nào trong tay, dùng thân phận gì đi đóng quảng cáo đây? Hạ Tê - tân binh của Thịnh Thế? Hạ Tê lắc đầu một cái: "Lục tổng đồng ý sao? Như vậy không tốt lắm thì phải?"

Hạ Tê nói Lục tổng ở đây là chỉ Lục An Kỳ, Diêu Miêu Miêu thả lỏng cười: "Chính là Lục tổng giúp cậu, Lục tổng luôn nói, trước tiên cho cậu xuất hiện nhiều một chút."

Lục An Kỳ đối với tiểu tình nhân tri kỉ biết điều, ngoan ngoãn khả ái này của em vẫn luôn rất hài lòng, để ý rất nhiều, Hạ Tê rất cảm kích, cảm ơn Diêu Miêu Miêu xong liền tìm từ cẩn thận để nhắn tin cảm ơn Lục An Kỳ. Lục An Kỳ trực tiếp gọi điện thoại lại, dặn cậu chịu khó nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm trạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro