Chương 2: Sát hạch kỵ sĩ tùy tùng (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giáo quan, ngài cho hắn sát hạch một lần nữa đi.". Mở miệng là người đầu tiên thông qua sát hạch cũng là người lớn tuổi nhất trong đám trẻ con, Tương Hổ.

"Đúng vậy! Giáo quan, ngài cho Hạo Thần một cơ hội nữa đi." 

"Giáo quan, Hạo Thần mỗi ngày đều huấn luyện rất nỗ lực, cho hắn thử lại đi." 

Trong lúc nhất thời, gần như tất cả thiếu niên ở đây đều mở miệng giúp cho Long Hạo Thần. Đây là do người làm nhiều việc tốt nên được báo đáp,  huống chi bọn họ chỉ là một đám trẻ con, còn xa mới tới quan hệ về vấn đề lợi ích.

Ba Nhĩ Trát trầm giọng nói: "Yên lặng." Căn phòng rộng rãi nhất thời trở nên yên tĩnh. 

Ba Nhĩ Trát nói: "Được, ta sẽ cho hắn một cơ hội nữa, nhưng để công bằng với mọi người, Long Hạo Thần, ngươi trước hết phải chiến thắng Tương Hổ trong quyết đấu 1 vs 1 mới có thể có được cơ hội này. Các ngươi ai sát hạch thất bại cũng như thế, nếu ai có thể chiến thắng Tương Hổ, ta đều cho người đó cơ hội sát hạch lại lần nữa, giới hạn thời gian trong vòng ba ngày." 

Long Hạo Thần vui sướng, đầu tiên là một lần nữa hướng về phía đồng môn của mình cảm ơn, sau đó chuyển hướng sang Ba Nhĩ Trát "Cảm ơn ngài, giáo quan."

Nhìn hắn tựa như tuyệt sắc thiếu nữ, trên khuôn mặt tràn ngập sự vui vẻ* cùng nụ cười trong sáng, dù Ba Nhĩ Trát là nam nhân cũng không nén nổi có chút ngẩn người. Không để ý đến Long Hạo Thần nữa, hắn nhìn về phía Tương hổ, nhàn nhạt nói: "Toàn lực ứng phó, nếu không ta hủy bỏ tước hiệu kỵ sĩ tùy tùng của ngươi, hiểu rồi chứ?" 

(* qt là tràn ngập dương quang nhưng mình không biết dịch như nào, ai biết chỉ mình với :")))

"Dạ." Tương Hổ đáp một tiếng, rút ra cây kiếm gỗ sau lưng, các thiếu niên khác tản ra bốn phía để lại một mảnh đất trống. 

"Hạo Thần, cẩn thận, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Tương Hổ để kiếm gỗ trước người, hướng phía Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ. 

Long Hạo Thần cũng đồng dạng đáp lễ,

"Tương đại ca, mời."

Tương Hổ khẽ quát một tiếng, tiến về phía trước một bước, trong tay cầm kiếm gỗ bổ thẳng tới Long Hạo Thần, mục tiêu là vai trái hắn.

Long Hạo Thần có vẻ rất bình tĩnh, nhìn qua, động tác của hắn như là chậm một nhịp, mãi đến khi kiếm gỗ trong tay Tương Hổ bổ ra được một nửa đường hắn mới động. Kiếm gỗ trong tay vừa quét trúng vị trí phía dưới mũi kiếm Tương Hổ.

"Ô hay" * một tiếng vang nhỏ, Tương Hổ linh lực rõ ràng lớn hơn Long Hạo Thần dưới tình huống này, một kiếm của hắn lại bị đẩy ra.

(*ai biết coi bản raw ở đâu coi giúp mình chỗ này là sao vậy chứ mình cũng không có hiểu TT)

Chứng kiến một kiếm này, trong mắt giáo quan Ba Nhĩ Trát nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Kiếm gỗ của Tương Hổ mặc dù bị đẩy ra nhưng hắn phản ứng rất nhanh, mượn thế thân thể xoay một vòng tròn, lấy lực của lưng eo cánh tay, kiếm gỗ trong tay xoay tròn một vòng, chém ngang ra.

Tương Hổ ứng phó rất tinh tế, với độ tuổi này của hắn mà có thể làm được như thế đã là không tệ. Nhưng Long Hạo Thần phản ứng lại càng làm mọi người giật mình hơn.

Trong khi đẩy ra một kiếm công kích của Tương Hổ thì hắn cũng đã tiến về phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người vốn là gần sát, hắn vừa bước tới thì cũng đã đi tới bên người Tương Hổ. Mà lúc này, trong khoảnh khắc đó, thân thể Tương Hổ xoay tròn.

Hắn tấn công như thế nào? Ba Nhĩ Trát trong lòng xuất hiện nghi vấn, kiếm gỗ dài ba thước mà Long Hạo Thần đã ở ngay sát, tuyệt đối không thể nào thi triển được.

Nhưng vào lúc này, công kích của Long Hạo Thần đánh tới. Thứ hắn dùng chính là chuôi kiếm.

Thân thể hướng xuống phía dưới mà trùng xuống, đồng thời trên đỉnh chuôi kiếm vừa vặn đánh vào phía dưới xương sườn Tương Hổ, một kích này Long Hạo Thần thậm chí còn không phát lực, nhưng thân thể Tương Hỗ đã ngã lui ra ngoài, cũng đúng lúc kiếm gỗ của hắn quét ngang xẹt qua đỉnh đầu Long Hạo Thần.

"Dừng." Ba Nhĩ Trát quát.

Trong mắt Ba Nhĩ Trát hiện lên một tia sáng, trầm giọng nói: "Mất đi thăng bằng, chiêu thức dùng hết, Tương Hổ, ngươi thua rồi. Nếu như Long Hạo  Thần dùng chuôi kiếm với sức lớn hơn một chút thì ngươi hẳn đã ngã nằm trên mặt đất rồi."

Tương Hổ có chút xấu hổ gãi gãi đầu, "Hạo Thần, ngươi thật sự gian xảo quá."

Long Hạo Thần đứng thu kiếm, có chút áy náy nhìn về phía Tương Hổ thật vất vả mới có thể đứng vững.

Ba Nhĩ Trát hướng phía Long Hạo Thần gật gật đầu, nói: "Ngươi có thể tiến hành sát hạch lần thứ hai."

Một lần nữa trở lại trước đôn gỗ, thần sắc trên mặt Long Hạo Thần rõ ràng nghiêm trọng hẳn lên, thần sắc như vậy xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên của hắn thật sự làm cho người ta có cảm giác dị thường.

Hai tay nắm chặt kiếm gỗ, trong mắt Long Hạo Thần hiện lên vẻ kiên nghị mạnh mẽ, giống như là trên người hắn có một tầng vầng sáng như ẩn như hiện. Nhất là ánh mắt hắn, trong đôi mắt màu lam trong suốt ấy, ánh lên vẻ kiên định.

Đột nhiên, Long Hạo Thần xoay người một cách mạnh mẽ, mang theo vẻ kiên nghị vượt xa bạn bè cùng lứa tuổi chém kiếm gỗ trong tay ra. 

Bịch.

Viên bi đá nhảy lên, mà bản thân Long Hạo Thần cũng vì lực phản chấn nên ngã về phía sau một bước, kiếm gỗ trong tay suýt nữa rơi xuống, có thể thấy rõ ràng, vị trí hổ khẩu* hai tay hắn đã chảy máu.

(* huyệt hổ khẩu, nằm ở khe đốt bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ) 

"Linh lực mười một, thông qua." Thanh âm của Ba Nhĩ Trát vang lên mang theo vẻ khiếp sợ. Từ linh lực chín đến linh lực mười một, nghe thì chỉ là chênh lệch hai con số, nhưng quan trọng là trong lần sát hạch trước Long Hạo Thần rõ ràng đã dùng toàn lực! Lúc này có thể sinh ra tăng phúc lớn như vậy, nghĩa là hắn đã kích phát tiềm lực của chính mình đến cực hạn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Ba Nhĩ Trát hồi phục lại như bình thường và để cho Long Hạo Thần tự mình đi đến phòng y vụ băng bó một chút sau đó tiếp tục sát hạch.

"Sát hạch kết thúc, ai không thông qua ngày mai không cần quay lại nữa. Ai thông qua ngài mai sẽ được phân giáo quan mới. Bây giờ giải tán, sau khi nhận bồi nguyên dịch thì có thể về nhà."

"Cảm ơn giáo quan." Tất cả thiếu niên đồng thanh hô to.

"Long Hạo Thần, ngươi ở lại một lát."

Đám thiếu niên rời đi trong tiếng hoan hô, bất luận có hay không thông qua khảo hạch đều giống nhau cả. Tại tuổi này của bọn họ rất dễ dàng tìm được cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc.

Trong đại sảnh Áo Đinh phân điện rộng rãi chỉ còn lại hai người Long Hạo Thần cùng giáo quan Ba Nhĩ Trát."

"Hạo Thần, ngươi nói cho ta biết, tại sao khi chiến đấu với Tương Hổ ngươi lại chọn cách công kích như vậy?"

Ba Nhĩ Trát nghiêm túc hỏi.

Long Hạo Thần không chút do dự trả lời: " Bởi vì sức mạnh của con không bằng Hổ ca, chỉ có thể tìm kiếm sơ hở của hắn. Ngài đã dạy qua chúng con, lúc chiến đấu sức mạnh lớn nhất nằm ở phía mũi kiếm, càng về phía chuôi kiếm sức mạnh càng nhỏ. Sau đó khi hắn công kích lần thứ hai, con quan sát thấy phần eo là chỗ trọng tâm của hắn, sở dĩ con tiếp cận hắn là để sức mạnh của hắn không có cách nào phát huy hoàn toàn, phá vỡ trọng tâm, hắn sẽ không có biện pháp duy trì công kích liên tục."

Ba Nhĩ Trát trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, "Nói cách khác, tất cả những điều đó đều là do ngươi thông qua quan sát mà biết được sao?"

Hắn chưa từng dạy những đứa trẻ này thực chiến, bởi vì tại tuổi của bọn chúng thì quan trọng nhất là tạo nền móng, còn chưa đến thời điểm cần huấn luyện thực chiến. Long Hạo Thần có thể trong lúc chiến đấu mà tỉnh táo và nắm chắc thời cơ một cách chuẩn xác thật sự làm hắn rung động.

"Tốt lắm, ngươi cũng về nhà đi." Ba Nhĩ Trát khoát tay áo, hắn mơ hồ cảm giác được đứa trẻ này có một loại tiềm năng mà những người khác không có.

"Giáo quan, ta đi nhận nguyên dịch.."

Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn toát ra vài phần ngại ngùng, Long Hạo Thần hỏi dò.

"Ừ, đi nhận đi."

"Hẹn gặp lại giáo quan." Long Hạo Thần hết sức phấn khởi mà rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn tung tăng như chim sẻ mà đi, Ba Nhĩ Trát trên mặt không nén nổi hiện ra vẻ tươi cười, "Đứa nhỏ này tính tình hiền lành lại còn cố gắng, lại còn có thiên phú chiến đấu. Thật sự là một hạt giống tốt hiếm có mà."

"Ngươi biết vì sao nó lại có thể tìm được sơ hở của đối thủ không?" Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên bên cạnh Ba Nhĩ Trát.

Bởi vì âm thanh tới không hề báo trước, nhất thời dọa cho Ba Nhĩ Trát nhảy dựng lên.

Chẳng biết từ khi nào bên cạnh Ba Nhĩ Trát xuất hiện một người trung niên, nhìn qua bộ dạng khoảng hơn ba mươi tuổi, một thân trường bào đơn giản mộc mạc, chỉ là hắn lại có một đôi mắt sáng như sao. Tại sâu trong đôi mắt ấy hiện lên một sự buồn bã nhớ nhung thậm chí còn có vẻ thống khổ.

"Đại nhân, thuộc hạ không biết."

Ba Nhĩ Trát nhìn thấy người trung niên này liền hành lễ. Người này mấy ngày trước mới đến phân điện Áo Đinh, hắn không biết tu vi và thân phận của người này, hắn chỉ biết người này là một đại nhân vật được phái tới từ Phân Điện Kỵ Sĩ thành Hạo Nguyệt.

Người trung niên thu hồi ánh mắt lại rồi thản nhiên nói: "Bởi vì hắn có tinh thần lực khác hẳn người thường. Nếu không ngươi cho rằng vì sao hắn có thể kích phát tiềm lực lớn như vậy?"

Long Hạo Thần bây giờ đang rất vui vẻ, hắn trân trọng nắm lấy bình thủy tinh nhỏ trên tay rồi tươi cười chạy về nhà.

Đối với những đứa trẻ khác thì chai nước này chỉ là một loại nước khó uống mà thôi nhưng đối với hắn đây chính là nguyên nhân hắn gia nhập Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Vừa đi, hắn vừa lầu bầu nói:

"Hổ ca nói đúng, Bồi Nguyên Dịch này thật sự là thứ tốt mà, mỗi khi mẹ uống một lọ liền cảm thấy thân thể tốt hơn. Mẹ, xin lỗi mẹ, mẹ đã dạy con đầu gối nam nhi quý tựa như vàng, nhưng mà nếu ngày hôm nay con không thông qua thì con không thể mang Bồi Nguyên Dịch về cho mẹ được. Con không muốn mất mẹ, vì mẹ con có thể làm bất cứ điều gì."

Nếu Ba Nhĩ Trát nghe được những lời mà Long Hạo Thần nói chắc chắn sẽ trừng to mắt.

Bồi Nguyên Dịch là một loại thuốc mà Thánh Điện gửi xuống, nó đối với những đứa trẻ dưới 15 tuổi có hiệu quả bồi dưỡng căn nguyên, dùng để hỗ trợ bọn họ tu luyện, tạo cho thân thể trụ cột vững chắc. Long Hạo Thần ngày hôm nay suýt nữa không thể thông qua sát hạch là vì từ trước đến giờ hắn không hề uống qua thứ này, tất cả hắn đều để lại cho mẹ hắn. Mà một năm trước hắn còn là một đứa nhóc rất gầy yếu, một năm sau hắn bằng việc bản thân không ngừng cố gắng, không uống Bồi Nguyên Dịch mà để lại cho mẹ mình vậy mà vẫn có thể đột phá cột mốc mười điểm linh lực. 

Đối với một đứa nhỏ chỉ có 9 tuổi mà nói, khó khăn của việc này còn lớn hơn cả việc một Kỵ Sĩ vượt qua khảo hạch trở thành Kỵ Sĩ chân chính nữa. Phải có loại thiên phú và sự cố gắng như thế nào mới có thể được như vậy đây!

Ánh mặt trời chiếu lên người Long Hạo Thần, ánh sáng màu vàng kim lấp đầy người hắn, tựa như trái tim hắn được làm bằng vàng.

Nhà Long Hạo Thần nằm ở một góc hẻo lánh phía tây của trấn Áo Đinh, thậm chí còn phải vượt qua một con sông nhỏ mới có thể tới đó. Rất nhanh, hắn đã đi qua một cây cầu độc mộc, có điều hắn cũng không trực tiếp trở về nhà, mà đi dọc theo một con đường nhỏ vào một mảnh rừng rậm nằm ở phía tây trấn Áo Đinh.

Trước khi hắn đem Bồi Nguyên Dịch cho mẹ mình uống hắn đều phải đi hái một ít rau dại sau đó đem dược dịch trộn vào trong chén súp rau cho mẹ hắn uống, chỉ có như vậy mẹ hắn mới có thể không nhận ra được mùi thuốc bên trong. Hắn cũng không muốn cho mẹ mình biết việc này, Long Hạo Thần còn nhớ rõ Ba Nhĩ Trát đã từng nói là một nam nhân thì phải đứng ra gánh vác tất cả.

Đi vào rừng cây, hắn nhanh chóng bắt đầu làm việc, mấy năm nay, Long Hạo Thần và mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, cho dù là trong trấn Áo Đinh thì nhà của bọn họ cũng là gia đình khổ nhất, đứa trẻ nhà nghèo thì trường trưởng thành sớm, trong khi những đứa trẻ khác chỉ biết chơi đùa thì hắn đã có thể giúp mẹ mình một số công việc. Hai mẹ con tuy sống dựa vào những đồng mà mẹ Bạch Nguyệt của hắn sửa y phục cho người trong trấn để sống qua ngày nhưng mà chỉ như vậy thôi thì hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi. 

Một lát sau, trên mặt đất chồng chất không ít rau dại, những thứ này Long Hạo Thần đều rất quen thuộc, tuy chỉ là rau dại nhưng hương vị cũng không tệ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã ăn không ít những thứ này rồi. 

Lúc Long Hạo Thần đang thu thập những thứ này rồi định trở về thì một tiếng vang làm cho hắn nhảy dựng lên. Mảnh rừng rậm này không hề bình yên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít dã thú lui tới. 

Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, mơ hồ hắn thấy một bóng người đang ngã xuống. Dưới sự tò mò thúc giục, hắn từ từ lại gần chỗ đó, chỉ đi vài bước hắn đã thấy được bóng người vừa mới ngã xuống kia không phải dã thú gì mà là một cô bé.

Cô bé này có vẻ ngoài khoảng bảy tám tuổi, thân hình rất nhỏ bé yếu ớt, trên đầu là mái tóc ngắn màu tím. Quần áo trên người cô bé có chút rách nát, ít nhất có sáu bảy chỗ có vết máu chảy ra. Tuy là té trên mặt đất nhưng cô bé vẫn còn tỉnh táo, cô đang dãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được.

Long Hạo Thần nhanh chóng bước tới rồi kinh ngạc hỏi: 

"Ngươi làm sao vậy?"

Cô bé dường như kinh ngạc, thân thể theo bản năng giật giật, cô nghiêng đầu lại nhìn hắn. Lúc này, Long Hạo Thần mới nhìn thấy bộ dáng của cô bé.

Trên khuôn mặt xinh đẹp dính không ít bùn đất. chỗ khóe miệng còn có một vết máu, cho dù dáng vẻ của cô rất chật vật nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô bé. Có điều sự xinh đẹp của cô khác với Long Hạo Thần, dáng vẻ của Long Hạo Thần vô cùng hiền lành, khuôn mặt này làm cho người ta dễ có cảm giác thân thiết. Mà cô bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng trên khuôn mặt tràn đầy sự quật cường và sắc lạnh như băng, khi nhìn vào ánh mắt cô Long Hạo Thần nhịn không được rùng mình một cái.

Khi nhìn thấy Long Hạo Thần, cô bé dường như có chút sợ hãi, nhưng không biết có phải do sự hiện diện của Long Hạo Thần quá rõ ràng hay không mà cô bé rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Không sao chứ?" Long Hạo Thần hỏi.

Cô bé cố gắng nâng cánh tay lên rồi viết:

"Ta không thể nói chuyện, có người xấu đuổi theo ta, sắp đuổi tới nơi rồi, tỷ tỷ, cứu ta."

Nhìn hàng chữ cô bé viết Long Hạo Thần hoảng sợ, nhưng mà khi nhìn thấy những chữ cuối cùng, mặt Long Hạo Thần đen lại.

"Ta là ca ca, không phải tỷ tỷ." 

Buồn bực giải thích một câu rồi động lòng trắc ẩn, hắn liền bế cô bé lên. Nói như nào đi chăng nữa hắn cũng là một Kỵ sĩ tùy tùng, sức mạnh rất lớn, hơn nữa cô bé này cũng không nặng lắm nên khi bế lên cũng không có cảm giác gì.

Ôm cô bé tới chỗ đống rau, Long Hạo Thần dùng một cọng rau buộc bó rau lại. Cô bé kia thì lo lắng kéo vạt áo hắn.

Long Hạo Thần có chút sửng sốt rồi vội đặt cô bé xuống, cô bé viết vài chữ:

"Ta cảm nhận được hơi thở của bọn chúng, bọn chúng rất nhanh sẽ đến đây, bọn chúng có thể ngửi ra mùi của ta, ngươi đi nhanh lên nếu không sẽ không kịp nữa đâu."

Long Hạo Thần nhíu mày rồi kiên quyết lắc đầu, nói:

"Không được, ta là nam tử hán, ta sẽ bảo vệ cô."

Cho dù hắn mới chín tuổi nhưng khi nói ra những lời này trên khuôn mặt của hắn đã xuất hiện một sự kiên nghị.

Mùi sao? Hai mắt Long Hạo Thần khẽ nhúc nhích, hắn bóp nát vài sợi rau rồi chà lên người hắn và cô bé, sau đó ôm cô chạy sang một lùm cây, hắn đem cô đặt trong lùm cây rồi mình thì nằm đè lên đó, hắn dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể để cơ thể không tiếp xúc với cô bé, hơn nữa hoàn toàn có thể che chở thân thể cô.

Hắn cũng không có chú ý tới khi hắn làm việc này, cô bé vẫn luôn dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn nhưng cô chỉ im lặng mà không nói gì.

Long Hạo Thần vừa mới làm xong mọi việc thì bên ngoài bụi cây có một đám mặc đồ đen xuất hiện. Những tên này đều vô cùng cao lớn, trên người bọn chúng mơ hồ còn có mùi máu tanh truyền tới. Trong đó có mấy người không ngừng hít vào.

"Sao đến đây lại mất mùi rồi? Chẳng lẽ con nhóc đó được người khác cứu đi?"

Một giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong rừng cây.

Nhưng theo những tia sáng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá, Long Hạo Thần thấy rõ khuôn mặt của một trong những người mặc đồ đen kia, khi nhìn thấy mặt của người này hắn suýt chút nữa đã kêu lên. Trên mặt người này đầy những sợi lông màu đen, đồng tử vàng kim nhìn hết sức đáng sợ, lỗ mũi hắn thì liên tục ngửi ngửi, dường như là đang cố gắng đánh hơi vậy.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chấm dứt ở đây thôi, nếu các ngươi đã đuổi tới đây thì không cần quay về nữa."

Một đạo ánh sáng trong suốt yên lặng xuất hiện trên không tung rồi nhanh chóng lóe lên vài cái trong khu rừng. Bảy tám người mặc đồ đen trong nháy mắt sững người lại rồi ầm ầm ngã xuống.

Long Hạo Thần thậm chí có cảm giác hoa mắt, một người mặc đồ trắng che mặt xuất hiện ở chỗ những kẻ mặc đồ đen vừa ngã xuống, ngay sau đó, một màn kinh dị hiện ra trước mắt hắt. Không thấy người mặc đồ trắng có động tác gì nhưng Long Hạo Thần lại thấy trên ngực hắn có mấy nghìn tia sáng từ từ xuất hiện. Trong phút chốc cả khu rừng giống như là được chiếu sáng lên. Ánh sáng chói mắt làm Long Hạo Thần chịu không được nên nhắm mắt lại.

Đợi đến khi hắn mở mắt ra thì hoảng sợ phát hiện những tên mặc đồ đen vốn nằm trên đất bây giờ đã biến mất hết, người mặc đồ trắng thì vẫn còn đứng tại chỗ cũ đó.

Mọi việc xảy ra quá nhanh giống như là Long Hạo Thần vừa mới hoa mắt vậy, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, những kẻ mặc đồ đen mặt mũi hung ác lúc nãy dường như chưa từng xuất hiện vậy.

Người mặc đồ trắng xoay người lại nhìn về chỗ Long Hạo Thần và cô bé kia đang trốn rồi nói:

"Ra đi."

Long Hạo Thần thấy căng thẳng trong lòng, rất rõ ràng rằng đối phương đã phát hiện ra mình. Đồng thời hắn cũng đã hình thấy hai mắt của người mặc đồ trắng này. Đó là một đôi mắt không hề có chút tình cảm nào trong đó, hai tròng mắt hắn màu đen nhưng đồng tử phía sau lại là màu xám, một đầu tóc dài được buộc sơ sài đằng sau, trên bộ quần áo trắng đơn giản mà hắn mặc không hề có một món trang sức nào.

Sự mạnh mẽ của người này làm cho Long Hạo Thần cảm thấy căng thẳng, dù sao hắn chỉ mới có 9 tuổi mà thôi, nhưng mà khi hắn cúi đầu xuống nhìn cô bé phía dưới thì nhất thời nhiệt huyết dâng trào biến thành dũng khí.

Trước tiên hắn lắc lắc đầu ý bảo nàng không cần lên tiếng rồi hắn chống đỡ cơ thể rồi nhảy ra bên ngoài, ngay khi ra ngoài hắn tranh thủ rút thanh kiếm gỗ sau lưng ra.

Người mặc đồ trắng đứng đó không hề nhúc nhích, Long Hạo Thần cảm thấy người đứng trước mặt này còn mạnh hơn rất nhiều so với những dã thú mà hắn đã gặp.

Long Hạo Thần không hề hé răng, hắn cầm chặt thanh kiếm trên tay rồi chăm chú nhìn người này. Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hy vọng người này không phát hiện ra nàng là tốt rồi.

"Chúng ta cần phải trở về." Giọng nói của người này không hề có một tia tình cảm nào, chỉ vài từ như thế thôi cũng đủ để hắn cảm thấy một luồng hơi lạnh thổi dọc sống lưng mình.

Ở phía sau, sau một tiếng, một bóng người nho nhỏ xuất hiện trước mặt Long Hạo Thần, hắn giật mình phát hiện ra bóng dáng mà hắn thậm chí còn nhìn không kịp kia là của cô bé câm mà hắn vừa giúp.

Tốc độ của cô bé thật là nhanh! Long Hạo Thần ngẩn ngơ.

Cô bé vươn tay ra rồi dùng thân thể nhỏ bé của mình chắn trước mặt Long Hạo Thần,  ánh mắt cô bé kiên định và quật cường nhìn lên tên áo trắng trước mặt, cô dùng sức lắc đầu.

Đôi mi bao phủ đôi mắt không hề có chút cảm tình kia dường như có chút giật giật, ngay sau đó, thân thể hắn di chuyển, thân thể hắn giống như một luồng sáng chớt lóe lên. Cô bé đứng trước mặt Long Hạo Thần cũng di chuyển, tốc độ rất là nhanh.

Khả năng quan sát của Long Hạo Thần đã vượt qua bạn bè cùng lứa tuổi nhưng hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được trong tay cô bé có một thanh chủy thủ ngắn, lúc di chuyển thân thể cô bé chuyển động không có quy tắc, nhìn giống như một con cọp hung hãn vậy. Tốc độ này thật là nhanh, có lẽ chỉ có người có số linh lực vượt qua 20 mới có được tốc độ như vậy chăng?

Đáng tiếc, cô bé và người mặc đồ trắng hiển nhiên là chênh lệch rất lớn, thời gian chỉ có một lần hô hấp thì mọi thứ đã bình yên trở lại.

Thanh chủy thủ trên tay cô bé không thấy nữa, thân thể cô cũng bị người mặc đồ trắng kẹp ở dưới nách, việc tên này làm thế nào làm được những việc này thì Long Hạo Thần không hề nhìn thấy.

"Buông cô ấy ra."

Long Hạo Thần hô to một tiếng rồi bước tới một cách rất chính quy theo kiểu kỵ sĩ, thanh kiếm gỗ trong tay lập tức bổ tới tên đồ trắng. Lúc này hắn căn bản không để ý tới việc tên này có bao nhiêu lợi hại, trong lòng hắn chỉ nghĩ tới một việc là cứu cô bé này mà thôi.

Một lực lượng truyền tới, thanh kiếm của Long Hạo Thần văng ra xa, trong nháy mắt ý thức liền rơi vào bóng tối. Mà bên kia người mặc đồ trắng chỉ nhấc tay lên mà thôi.

Cô bé bị tên này xách lên kịch liệt giãy dụa, người mặc đồ trắng bỗng nhiên kinh hãi, hắn cảm thấy cô bé mình đang xách theo bắt đầu nóng lên, một tầng ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên làn da cô bé.

"Yên tĩnh một chút, ta sẽ không làm tổn thương hắn."

Tên mặc đồ trắng cuối cùng cũng nói ra được một câu có giọng điệu hơi giống con người, trong giọng nói dường như chưa đựng sự bất đắc dĩ.

Cô bé ngừng giãy dụa lại rồi ngẩng đầu nhìn tên mặc đồ trắng này.

Tên này gật gật đầu rồi từ từ đi tới chỗ Long Hạo Thần, sau đó ngồi xổm xuống dùng một tay sờ soạng Long Hạo Thần, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp kia hắn cũng không buông tha.

Sau một lát, tên đồ trắng nhíu mày:

"Tư chất khá cao, nhưng cốt cách phát triển không đủ, khí chất và tư chất của hắn rất thích hợp làm kỵ sĩ."

Vừa nói, hắn vừa buông cô bé ra.

Cô bé làm ra một thủ thể với hắn.

Đồ trắng nói"

"Thành tựu tương lai của hắn? Khó mà nói. Từ tư chất thì thấy hắn cùng lắm chỉ là một đại địa kị sĩ mà thôi. Nhưng mà khi mới 9 tuổi mà hắn đã có bốn trong mười tiêu chí của kỵ sĩ là thương cảm, anh dũng, kiên nghị, hi sinh, thì thành tựu tương lai của hắn không thể đoán trước được. Một kỵ sĩ vĩ đại nhất, nhất là thủ hộ kỵ sĩ thì yêu cầu về tâm tính cao hơn tư chất nhiều."

Cô bé chỉ chỉ về phía mình rồi chỉ chỉ Long Hạo Thần sau đó quơ tay làm ra vài động tác.

Tên đồ trắng gật đầu nói:

"Được rồi, dũng khí vừa rồi của hắn rất đáng được nhận phần thưởng này."

Một đạo ánh sáng xuất hiện trước ngực tên đồ trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một cái hỏa lô nhỏ, ở giữa có một ngọn lửa màu xanh óng ánh.

Người đồ trắng vươn tay ra, một ngọn lửa màu xanh bay tới trên người Long Hạo Thần, bàn tay hắn làm vài động tác kì lạ, ngay lập tức ngọn lửa xanh bám lên người Long Hạo Thần.

Một lúc sau, luồng ánh sáng thu lại rồi chui vào cơ thể tên đồ trắng, ánh mắt hắn rõ ràng có chút mệt mỏi.

"Được rồi, ta đã dùng linh lô bài trừ tạp chất ra khỏi 12 kinh mạch chính của hắn, tiềm lực của hắn ít nhất cũng đã tằng thêm một bậc. Lần thí luyện này đã xong, chúng ta quay về thôi."

Vừa nói, tên đồ trắng liền đứng lên vẫy vẫy về phía cô bé.

Cô bé đi nhanh tới chỗ Long Hạo Thần rồi tháo một chiếc nhẫn màu xanh trên người ra đeo vào ngón giữa của Long Hạo Thần. Nói ra cũng kì quái, chiếc nhẫn nhỏ kia vừa tới tay Long Hạo Thần liền tự động to lên, hoàn toàn vừa khít với ngón tay của Long Hạo Thần.

"Thải Nhi...."

Người mặc đồ trắng nhỏ giọng kêu lên nhưng điều hắn nhận lại được lại là ánh mắt quật cường của cô bé. Cô bé đem mớ rau của Long Hạo Thần lại gần người hắn rồi mới đi tới bên cạnh người mặc đồ trắng.

Tên mặc đồ trắng cau mày một chút, sau khi trầm mặc hắn rốt cuộc cũng gật gật đầu rồi nắm tay cô bé kéo lên sau đó biến mất.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro