Chương 14- Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, không đợi nàng báo cảnh sát, Lâm Kiến Sơn đã đoạt lấy điện thoại của nàng.

"Mày náo đủ chưa! Có phải còn muốn náo đến long trời lở đất, mọi người đều biết, đem bộ mặt của Lâm gia ném sạch đi mới thôi!" Lâm Kiến Sơn nói xong, đùng một cái đem điện thoại nàng ném trên bàn trang điểm, quay người liền bước đi.

Lâm Kiến Sơn ở thành B cũng tính là nhân vật có máu mặt, tự nhiên cũng sẽ không đem chuyện xấu trong nhà náo đến vứt đi mặt mũi của chính mình.

Cho nên, lúc Lâm Diệc Khả nói muốn báo cảnh sát, Lục Tuệ Tâm vốn dĩ cũng không sợ hãi, bà ta cười nhìn Lâm Diệc Khả, tiểu nha đầu này đấu với bà ta, vẫn còn non nớt lắm.

Sắc mặt Lâm Diệc Khả lạnh đi vài phần, nhưng vẫn nén lại sự tức giận. Mặc dù mục đích của nàng không đạt được, nhưng Lục Tuệ Tâm muốn hãm hại nàng cũng không thành.

" Con chút nữa thì quên, Tiểu Lệ là bà con xa của dì. Đem người thân trong nhà tống vào tù, mặt mũi của dì thật sự sẽ khó coi." Lâm Diệc Khả bày ra nụ cười, nói.

"Vẫn là Tiểu Khả của chúng ta hiểu chuyện. Gặp phải người thân như vậy, dì cũng không còn cách nào." Lục Tuệ Tâm ngoài mặt cười nhưng lòng không cười nói.

"Theo con thấy, mặc dù không thể giao cho cảnh sát xử lý, nhưng trong nhà thì không thể lưu lại loại người tay chân không sạch sẽ này, dì, dì nói xem có đúng không ạ?" Lâm Diệc Khả lại nói.

Mặc dù không thể đem người tống vào tù, nhưng loại bỏ cái tai mắt này của Lục Tuệ Tâm ở Lâm gia cũng tốt.

"Đương nhiên, dì hôm nay liền đuổi việc cô ta." Lục Tuệ Tâm hầu như là nghiến răng nghiến lợi đáp. Bà ta bây giờ như cưỡi trên lưng hổ, chỉ có thể từ bỏ Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ bị mẹ Ngô và một người giúp việc khác kéo ra khỏi phòng, những người xem náo nhiệt khác cũng nối tiếp nhau ra ngoài.

Lục Tuệ Tâm đi đến cửa, vô thức quay đầu nhìn vào ống kính camera trên trần nhà, "Tiểu Khả à, không phải dì nói con, ở Lâm gia còn lắp camera gì chứ, dì nghe nói loại đồ này rất không an toàn, không may bị hacker trộm vào được, con ở trong phòng tắm rửa thay quần áo, còn không phải bị xem sạch hết."

"Thật ra, con vốn dĩ cũng cảm thấy có một vài người tâm tiểu nhân bề ngoài thì quân tử, nhưng bây giờ xem ra, việc thường phòng trước tránh hoạ cũng tốt. Dì yên tâm, cháu cũng sẽ rất "cẩn thận" sử dụng."

Lâm Diệc Khả cố tình nhấn mạnh hai chữ "cẩn thận".

Lục Tuệ Tâm cười đến giả dối, Lục Vũ Hân hừ lạnh một tiếng, hai mẹ con nối tiếp nhau rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, trong phòng rơi vào một mảng tĩnh mịch.

Lâm Diệc Khả đứng trước bàn trang điểm, cuối đầu nhìn vào lòng bàn tay trái, giữa lòng bàn tay có một vết thương dài và sâu, dán vào một miếng băng keo cá nhân.

Vết thương là do nàng đập bể chiếc vòng không cẩn thận cứa phải, mảnh vỡ thạch anh cứa vào da thịt, vẫn là rất đau.

Lâm Diệc Khả câu môi cười lạnh, ánh mắt nổi chút hàn quang.

Nàng từ nhở thời gian ngẩn ngơ ở Tả gia còn nhiều hơn Lâm gia, tự nhiên cũng thấy qua đôi vòng thạch anh này, mẹ Tả thậm chí không chỉ một lần nói qua, "Đợi Tiểu Khả của chúng ta lớn lên, để anh Tả Diệp tự tay đeo chiếc vòng này cho cháu."

Nhưng đến cuối cùng, đôi vòng này lại giao đến trong tay Lục Vũ Hân.

Phá huỷ đôi vòng ngọc giá trị như vậy, Lâm Diệc Khả ít nhiều cũng có chút đau lòng, nhưng Lục Vũ Hân cư nhiên đưa cơ hội đến trước mặt nàng, nàng cảm thấy không cần phải khách sáo.

Không phải có một câu nói: Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, thạch anh là cực phẩm trong các loại ngọc, cũng nên có khí khái của nó.

Tiếng gõ của vang lên cốc cốc, Lâm Diệc Khả nắm chặt lòng bàn tay, nhàn nhạt lên tiếng: "Mời vào."

Mẹ Ngô đẩy cửa tiến vào, bưng lấy một bát tổ yên chưng cho nàng an ủi.

"Cảm ơn mẹ Ngô." Lâm Diệc Khả tiếp lấy, uống lấy một ngụm. Sau đó, cầm lên một trang giấy đã ghi sẵn địa chỉ kí tên đưa cho bà.

"Mẹ Ngô, phiền mẹ giúp con đem cái này gửi đi."

"Được, mẹ lập tức đi." Mẹ Ngô đối với phân phó của Lâm Diệc Khả một chút cũng không dám trì hoãn.
Lời editor: Hi vọng mọi ngươi đọc xong sẽ vote chương cho mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung