Chương 17- Người vật khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Tú Vi ngẩn ra, cô ta không nhìn thấy sự phẫn nộ và hoảng loạn của Lâm Diệc Khả, Lâm Diệc Khả cười như vậy, dường như chỉ xem lời cô ta nói là trò đùa.

Hồ Tú Vi cảm thấy rất thất bại, cảm giác giống như đấm ra một quyền mạnh như vậy, cư nhiên chỉ trúng vào bông vải.

Lâm Diệc Khả không thèm chú ý đến cô ta, mắt hướng về chiếc xe thể thao huênh hoang phía sau cô ta. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một nam nhân đeo kính đen, mặc đồ da màu đen bước xuống xe, miệng huýt một tiếng sáo, môi nhếch lên nụ cười tựa tên lưu manh.

"Lâm đại mỹ nữ, lâu rồi không gặp, nhớ đến chết anh mất."

"Tống sư huynh, lâu rồi không gặp." Lâm Diệc Khả ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lâm Diệc Khả là hoa khôi của ngành truyền thông, Tống Thành Bằng tựa như thuốc dán chó dính lấy nàng hai năm, Lâm Diệc Khả luôn không cho hắn sắc mặt tốt.

Hôm nay vừa tốt hắn đeo một cái kính đen, nếu không, Lâm Diệc Khả nhìn thấy đôi mắt hí sắc của hắn, liền muốn ói cả ra.

"Thành Bằng, anh không cùng em đi vào sao?" Hồ Tú Vi uốn éo thanh âm nói, thân thể liền giống như không có xương, cả người đều dán chặt vào Tống Thành Bằng.

"Nghe lời, tự mình tiến vào. Tối nay anh ở trên giường của quán rượu chờ em." Tống Thành Bằng cười gian xảo nói, tay vẫn là không thành thật sờ mó Hồ Tú Vi.

"Đáng ghét!" Hồ Tú Vi uốn éo đánh vào lồng ngực Tống Thành Bằng, sau đó, đạp trên giày cao gót tiến vào toà dạy học. Lúc đi qua Lâm Diệc Khả, còn cố ý nhìn nàng một cái, ánh mắt lấp đầy sự khoe khoang.

Lâm Diệc Khả thật không biết cô ta có gì đáng để khoe khoang. Hồ Tú Vi dùng bản thân chỉ để đổi lấy vị trí sinh viên tốt nghiệp ưu tú, loại buôn bán này tính thế nào cũng không thoả đáng.

Tống Thành Bằng mặc dù là công tử nhà hiệu trưởng, nhưng mọi người đều biết, con người hắn phong lưu thành tính, càng là loại thích mới ghét cũ, căn bản không có khả năng cưới Hồ Tú Vi làm vợ.

Hồ Tú Vi hiện tại cười đến đắc ý, sớm muộn cũng tới lúc cô ta khóc.

Lâm Diệc Khả vừa tính bước đi, Tống Thành Bằng cư nhiên giơ tay cản lối đi của nàng.

"Đã lâu như vậy không gặp, cùng nhau uống cà phê ôn lại chuyện cũ chứ?" Tống Thành Bằng lấy xuống kính đen trên mặt, ánh mắt háo sắc đảo trên người Lâm Diệc Khả, nhìn đến Lâm Diệc Khả cảm thấy rất không thoải mái.

"Tôi còn có việc, chuyện cũ thì không cần, chúng ta dường như cũng không thân." Lâm Diệc Khả không để mặt mũi cho hắn nói.

Tống Thành Bằng thấy nàng phụ lòng người khác như vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh, "Lâm Diệc Khả, em không cần mặt mũi. Anh chỉ cho em cơ hội này, chỉ cần em ở trên giường phục vụ anh tốt, vị trí sinh viên ưu tú vẫn chỉ cần một câu nói của tiểu gia anh đây."

Tống Thành Bằng từ trong túi áo lấy ra thẻ vào phòng của quán rượu, trực tiếp đặt vào trong tay nàng, "Anh làm nữ nhân trước giờ không mang bao, nếu như bụng em hăng hái tranh giành, sinh cho anh một nam bán nữ, cưới em vào nhà không phải là không thể. Anh đây cũng không phải là loại người đã cởi ra quần nhưng không dám thừa nhận."

Bên tai Lâm Diệc Khả đều là tiếng cười dâm loạn của Tống Thành Bằng, nàng chơi đùa với tấm thẻ phòng trong tay, xem thường cười cười.

"Tống sư huynh, anh cao trung có học qua sinh vật. Vậy anh chắc sẽ biết, không cùng giống loài không thể giao phối, cho dù giao phối cũng không thể sinh ra đời sau."

Lâm Diệc Khả một mặt uyên bác nói.

"Cái gì loạn cả lên." Tống Thành Bằng nghe đến mờ mịt.

"Đơn giản mà nói, chính là người và súc vật khác nhau. Người và vật không thích hợp giao phối." Lâm Diệc Khả lúc nói đến "người" liền chỉ vào bản thân, nói đến "súc sinh" liền chỉ về hướng Tống Thành Bằng, không chút khách khí đem thẻ phòng ném vào người hắn, xem thường xoay người đi.

"Tôi hừ, loại đồ bị người khác chơi đến hư còn vờ thanh cao gì chứ." Tống Thành Bằng hướng về phía rời khỏi của Lâm Diệc Khả xì một tiếng, sau đó, lấy ra điện thoại, gọi cho một số máy.

"Bà Lâm, chuyện bà giao tôi đã làm xong, việc thăng chức của ba tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung