Chương 7- Xuất ra chút sức lực cũng không khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Diệp là một nam nhân vô cùng truyền thống, cho nên, Lục Vũ Hân mới đi vá lại màng trinh, cùng hắn từ gạo nấu thành cơm. Chuyện nàng từng mang thai qua, cũng từng phá thai đương nhiên không thể để hắn biết.

"Lâm Diệc Khả, cô bớt uy hiếp tôi. Tả Diệp yêu tôi như vậy, lời cô nói anh ấy sẽ không tin." Lục Vũ Hân phẫn nộ nhìn nàng.

"Hắn yêu chị bao nhiêu tôi không rõ, nói chung, nam nhân dễ thay lòng tôi cũng không cần. Chẳng qua, căn phòng này tôi không có ý sẽ nhường cho chị. Nếu như chị còn không ra ngoài, tôi liền gọi điện cho Tả Diệp, vừa đúng xem xem hắn cuối cùng có tin lời tôi nói hay không..." Lâm Diệc Khả trong lúc nói chuyện, ra vẻ cầm lấy điện thoại.

Lục Vũ Hân không đợi nàng nói xong, tức giận đùng đùng đi tìm Lục Tuệ Tâm.

"Tiểu tổ tông của tôi, con lại thế nào rồi. Mẹ vừa làm yên lòng ba con, con gần đây tốt nhất thành thật một chút cho mẹ, để mẹ bớt chút phiền lòng." Lục Tuệ Tâm cảnh cáo.

"Mẹ, đều tại mẹ hiền lành nhẹ nhàng, ban đầu đáng lẽ nên đem hai mẹ con nó đuổi ra khỏi nhà, xem nó thế nào ở trước mặt con kêu gào cùng con giành phòng."

"Tiểu tổ tông của mẹ, con nhỏ tiếng một chút, cẩn thận bị ba con nghe thấy." Lục Tuệ Tâm hoảng hốt che miệng Lục Vũ Hân.

"Không phải chỉ là một phòng ngủ, con cùng nó tranh cái gì chứ. Không phân nặng nhẹ. Một năm sau con liền gả cho Tả gia, con bây giờ nên đem tâm tư đặt trên người Tả Diệp, các con đã đính hôn rồi, nắm chắc thời gian cùng cậu ta đi đăng ký kết hôn, miễn cho đêm dài lắm mộng."

"Mẹ đừng nhọc lòng, anh ta sớm đã bại dưới váy con, ngoan giống như một con chó nhỏ." Lục Vũ Hân một mặt đắc ý nói.

Lục Tuệ Tâm nhắc nhở nói: "Lúc này lại đắc ý rồi, ban đầu là ai khóc náo lo sợ Tả Diệp không chịu trách nhiệm, nếu như không phải Vũ Đồng cho con chủ ý, để con giả mang thai, sau đó giả vờ sinh non đổ tội cho Lâm Diệc Khả, con có thể đem Tả Diệp thu phục dễ dàng vậy sao?"

Lục Vũ Hân và Lục Vũ Đồng là một đôi song sinh, em gái xinh đẹp, chị gái thông minh, hai cô con gái luôn là sự kiêu ngạo của Lục Tuệ Tâm. Trước mắt, Lục Vũ Đồng đang ở nước ngoài đóng phim, nàng ta là tiểu hoa đáng vừa nổi trong hai năm nay.

"Đúng vậy, trong mắt mẹ chị hai lúc nào cũng giỏi hơn con." Sau khi Lục Vũ Hân chua ngoa nói, từ bàn trang điểm lấy hộp trang sức đưa cho Lục Tuệ Tâm.

"Tả Diệp hôm nay vừa tặng cho con, nghe nói là gia bảo của Tả gia, chỉ truyền lại cho con dâu."

Bên trong hộp là một đôi vòng đá ngọc bích, màu sắc xanh của ngọc bích, không có chút tạp chất, nhìn qua liền biết là loại thượng phẩm. Hoàng kim có giá còn ngọc là vô giá, đôi vòng này có thể nói giá trị vô cùng, khó trách dùng làm vật gia truyền.

Lục Tuệ Tâm cầm chiếc vòng lên, đột nhiên liền nảy lên mưu kế: "Lục Vũ, thật sự nếu con muốn ra một chút sức cũng không khó..."

Lâm Diệc Khả đêm đầu tiên trở về Lâm gia ngủ cũng khá yên ổn.

Nàng có thói quen ngủ nướng, trời vừa sáng, vẫn là mẹ Ngô đánh thức nàng.

"Mẹ Ngô, mấy giờ rồi?" Lâm Diệc Khả ngồi trên giường, đưa tay dụi hai mắt đang lim dim.

"Đã 8 giờ rồi, bây giờ xuống lầu, vừa kịp có thể cùng ba con ăn sáng, con không phải có chuyện muốn nói với ông ấy sao?" Mẹ Ngô nhắc nhở, vừa tìm được chiếc áo khoác khoác lên vai Lâm Diệc Khả.

Sau khi Lâm Diệc Khả thay xong quần áo, vệ sinh cá nhân đơn giản liền xuống lầu.

Trong phòng ăn, Lâm Kiến Sơn và mẹ con Lục Tuệ Tâm đang dùng bữa sáng, không khí huyên náo, có nói có cười.

Lâm Diệc Khả không thể không khâm phục thủ đoạn của Lục Tuệ Tâm, chuyện tối hôm qua cư nhiên không có bất cứ ảnh hưởng gì với bà ta. Lâm Kiến Sơn thân là chính khách, vốn không dễ bắt lấy, nhưng Lục Tuệ Tâm đối với ông ấy lại nắm trong lòng bàn tay.

Nếu như mẹ nàng có một nửa khả năng như Lục Tuệ Tâm, cũng sẽ không thu lấy kết cục ly hôn. Tần Phi rất kiêu ngạo, vốn xem thường chuyện lấy lòng đàn ông. Nữ nhân cần tự tôn, nhưng quá kiêu ngạo lại không phải chuyện tốt.

Lâm Diệc Khả ngồi vào chỗ ngồi thuộc về nàng, khéo léo hướng mọi người chào hỏi: "Ba, dì, chị, chào buổi sáng."

Lục Vũ Hân đầu cũng không ngẩng, trong mũi phát ra tiếng đáp nhẹ.

Ở dưới bàn, Lục Tuệ Tâm kéo lấy vạt áo nàng ta, ão não con gái không kìm lại sự tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung