Chương 12: Có thể đứng dậy được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: LQNN203

"Tại sao chị lại hứa giúp chị ta đứng lớp?" Dữu Nhã Nhã ngồi trên ghế đàn piano, một tay cầm trà sữa, tức giận than thở với Đường Miểu.

"Lớp học của chị ta đến tận khuya. Lần này chị đồng ý, lần sau chị ta chắc chắn sẽ nhờ chị tiếp." Dữu Nhã Nhã nói.

Khi rảnh rỗi sau buổi học, Đường Miểu sẽ đến lớp học piano của Dữu Nhã Nhã, sau khi Dữu Nhã Nhã biết Đường Miểu dạy thay cho Khâu Vũ bài học buổi tối, cô ấy như một con cá nóc tức giận.

Khác với mối quan hệ lạnh nhạt với Khâu Vũ, mối quan hệ của Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã ngay từ ngày đầu tiên đã trở nên gần gũi.

Cho dù không phải là quan hệ đồng nghiệp, Đường Miểu cũng sẽ thích một cô gái như Dữu Nhã Nhã. Cô ấy có vẻ ngoài trắng trẻo, dịu dàng, nói năng và làm việc gì cũng ngay thẳng và hồn nhiên vô tư, khi cười có má lúm đồng tiền, toàn thân tỏa ra mùi dâu thơm dịu.

Mặc dù nhỏ hơn Đường Miểu vài tuổi nhưng cô ấy là tiền bối của cô trong tiệm đàn piano này, mấy ngày trước khi Đường Miểu mới vào tiệm đàn, Dữu Nhã Nhã đã đưa cô đến làm quen với công việc và giới thiệu học sinh cho cô. Giống như con người của cô ấy, sự nhiệt tình của cô ấy cũng rất nồng nhiệt.

Không thể không yêu thích cho được.

Dữu Nhã Nhã trắng trẻo, dịu dàng, khi tức giận đôi mắt to ngấn nước, Đường Miểu nhìn cô ấy, cười nói: "Cô ấy nói có việc."

"Chị ta có thể có việc gì? Không phải hẹn hò với đàn ông sao!" Dữu Nhã Nhã nói.

Thực ra Dữu Nhã Nhã không thực sự thích Khâu Vũ, nhưng là đồng nghiệp, hai người không có nhiều xung đột, vì vậy bề ngoài họ vẫn duy trì hòa bình.

Nhưng Dữu Nhã Nhã rất phẫn nộ về việc Khâu Vũ bắt nạt Đường Miểu.

"Chị ta chỉ muốn bắt nạt chị. Mọi người đều không thích lên lớp buổi tối muộn như vậy." Dữu Nhã Nhã nói với Đường Miểu về những bất lợi khi lên lớp buổi tối.

Sau khi nói xong, Dữu Nhã Nhã kết luận: "Chị chờ xem, sau này chị ta nhất định sẽ nhờ chị giúp đỡ."

Dữu Nhã Nhã tức giận nói xong liền cắn ống hút uống một ngụm trà sữa, hai má phồng lên, vừa nhai trân châu vừa cau mày.

Đường Miểu nhìn cô ấy, cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt cô ấy.

Bị Đường Miểu véo như vậy, Dữu Nhã Nhã trừng mắt nhìn cô, giả bộ tức giận: "Làm gì vậy?"

"Em thật đáng yêu." Đường Miểu bắt chước cô ấy.

Nghe Đường Miểu bắt chước giọng điệu của mình, dáng vẻ tức giận của Dữu Nhã Nhã không duy trì được nữa, khóe môi không kìm chế được nhếch lên, nhưng vẫn quay đầu sang một bên.

"Hừ!"

Đường Miểu bật cười.

...

Buổi tối, Đường Miểu đứng lớp cho Khâu Vũ.

Dữu Nhã Nhã tức giận khi Đường Miểu dạy thay cho Khâu Vũ không phải là không có lý do.

Khâu Vũ có năm buổi học piano vào buổi tối, từ 6 giờ chiều đến 9 giờ 30 tối. Giữa các tiết học không có giờ nghỉ, Đường Miểu thậm chí còn không có thời gian để uống nước và đi vệ sinh. Trong một đêm, ngón tay của cô không hề rời khỏi phím đàn piano, sau năm bài học, ngón tay của Đường Miểu có chút cứng ngắc.

Sau khi tiễn học sinh cuối cùng và phụ huynh đi, Đường Miểu mới có chỗ để thở. Cô ngồi trên băng đàn piano, nhào nặn những ngón tay cứng ngắc của mình, sau đó đóng nắp đàn lại, rời khỏi phòng học.

Buổi học cuối cùng của cửa hàng piano dự kiến ​​vào lúc 9 giờ 30 tối. Đèn ở quầy lễ tân ở tầng một đã tắt, Tiểu Khương ở quầy lễ tân đang đợi Đường Miểu tan làm và mở cửa.

Đường Miểu từ trên lầu đi xuống, nói đã làm phiền Tiểu Khương rồi. Tiểu Khương mỉm cười vẫy tay, nói lời chúc ngủ ngon với cô. Sau khi tạm biệt Tiểu Khương, Đường Miểu rời khỏi cửa hàng piano.

Cửa hàng piano nơi Đường Miểu làm việc nằm trong một khu thương mại ở Hoài Thành. Mặt sau của cửa hàng đàn piano là trung tâm mua sắm, tòa nhà thương mại và cao ốc văn phòng, phía trước là trung tâm tài chính, thuộc khu vực phồn hoa hơn của Hoài Thành. Hiện tại đây là thời điểm bận rộn nhất trong ngày. Nhà hàng đồ nướng, nhà hàng lẩu, quán ăn, những đám đông ồn ào, đầy hơi nóng, làm tăng thêm điểm nhấn của pháo hoa cho đêm oi bức này.

Trong hoàn cảnh nhộn nhịp này, Đường Miểu đi bộ băng qua đường và lên vỉa hè.

Đường Miểu đi bộ đi làm. Tiểu khu nơi cô ở cách cửa hàng không xa. Nhớ khi cô nộp hồ sơ vào cửa hàng đàn piano, điểm này cô rất thích.

Trên đường về nhà của cô, về cơ bản có những khu dân cư hai bên đường giống với nhà của cô. Tầng một của một số khu dân cư cũng có khu thương mại nhưng lúc này không kinh doanh gì, hàng quán cơ bản đã đóng cửa, có vẻ hơi vắng vẻ.

Sau khi Đường Miểu đi qua ngã tư thứ nhất thì đến ngã tư thứ hai.

Giao lộ thứ hai là một nơi tương đối yên tĩnh trên đoạn đường này.

Khi mua nhà, người môi giới đã giới thiệu cho cô. Bên đường này là khu nhà tái định cư và phá dỡ lớn nhất ở Hoài Thành, đối diện với khu nhà tái định cư là một khu đất hoang có tường bao quanh. Theo người môi giới lúc đó nói, khu đất hoang này còn được sử dụng để xây dựng các tòa nhà thương mại và cao ốc văn phòng, do đó giá nhà ở khu dân cư nơi họ tọa lạc cũng sẽ tăng theo như thủy triều.

Tuy nhiên, Đường Miểu lại không hứng thú lắm với những thứ này, cô mua nhà để ở, cũng không có ý định bán.

Bước đến trước hàng rào, ở ngôi nhà đối diện, đèn các tầng trên gần như tắt hết. Trong khu đất hoang có tường bao quanh càng thêm im lặng, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng gió.

Cô không cảm thấy gì khi thường đi bộ trong khu vực này, nhưng đi bộ vào ban đêm vẫn có hơi sợ.

Đặc biệt khi quá yên tĩnh, âm thanh sẽ được khuếch đại rõ ràng, gặp một chút động tĩnh sẽ khiến bản thân giật mình.

Trong hoàn cảnh yên ắng như vậy, Đường Miểu nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Có lẽ là do cô sống một mình, hoặc là do cô từng bị theo dõi một lần khi mới đến Hoài Thành, Đường Miểu đặc biệt nhạy cảm với tiếng bước chân.

Lần thứ hai nghe thấy tiếng bước chân, thân thể Đường Miểu cứng đờ. Sau đó, cô tăng tốc độ và chạy về phía trước.

Nhưng cô chạy nhanh quá không để ý chân, vừa nhấc chân chạy về phía trước, mũi chân của Đường Miểu đụng phải thứ gì đó. Ngay lúc va chạm, Đường Miểu loạng choạng mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Đường Miểu rên lên một tiếng.

Khi cô ngã xuống, tiếng bước chân phía sau cũng trở nên rõ ràng hơn. Trái tim Đường Miểu nhấc lên theo tiếng bước chân rõ ràng, vừa lúc cô không nhịn được gọi ai đó, thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

"Cô chạy cái gì?"

Đường Miểu quay đầu lại.

Là Hạ Khiếu.

Nhìn thấy Hạ Khiếu, nỗi sợ hãi tràn ngập trong cơ thể Đường Miểu đồng thời biến mất. Hạ Khiếu đứng sau lưng cô, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, khi cô định thần lại, môi dưới mấp máy nói.

"Tôi..."

Đường Miểu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh, thân thể vẫn còn đang run rẩy sau khi hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, giống như khi cô gõ cửa bước vào nhà anh ngày hôm đó.

Hạ Khiếu trầm mặc nhìn cô, nhìn một hồi liền nói: "Có thể đứng dậy được không?"

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu mới nhớ ra mình vẫn còn ở trên mặt đất. Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu gật gật đầu, chống tay đứng lên thân cây bên cạnh.

Vừa đứng lên, Đường Miểu cau mày, suýt nữa ngã xuống.

Trước khi cô ngã, Hạ Khiếu đã nắm lấy cánh tay cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông rộng và thon dài, một tay nắm chặt lấy cánh tay cô, giữ chặt cơ thể cô. Nhiệt độ lòng bàn tay liên tục truyền vào cơ thể cô qua làn da mà họ tiếp xúc, Đường Miểu đứng vững nói: "Cảm ơn."

Hạ Khiếu không buông cô ra, vừa rồi liếc nhìn cái chân cong của cô. Anh hỏi: "Sao vậy?"

"Chân tôi bị bong gân." Đường Miểu nói.

Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc mắt nhìn mắt cá chân của cô.

Khung xương của người phụ nữ rất mảnh mai. Cô đang mặc một chiếc váy, làm váy buông xuống ngay trên mắt cá chân, lộ ra đôi mắt cá chân mảnh mai và xinh đẹp của cô.

Mắt cá chân tạm thời không nhìn thấy gì, chỉ có thể thấy nó phát ra màu trắng dưới ánh sáng của đèn đường.

Hạ Khiếu liếc nhìn, mím môi nhẹ.

"Còn đi được không?" Hạ Khiếu hỏi.

Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu nói: "Được."

Sau đó, Hạ Khiếu buông cánh tay của cô ra. Đường Miểu thiếu chút nữa chống đỡ, mắt cá chân phải mất đi sức lực, đau đớn nhíu mày.

Sau khi cau mày, Đường Miểu đi về phía trước.

Nói có thể đi, quả thực là có thể đi. Nhưng tư thế đi bộ và tốc độ, có một chút khó khăn. Đường Miểu kiễng chân, khập khiễng đi về phía trước.

Hạ Khiếu nhìn cô đang đi rồi nói: "Tôi cõng cô."

Đường Miểu dừng lại, quay người lại.

Bây giờ đã rất muộn, tuy nói cách tiểu khu nơi cô sống không xa nhưng cô vẫn phải đi bộ mất nửa tiếng đồng hồ. Và bàn chân phải bị bong gân, nên nếu mắt cá chân tiếp tục cử động sẽ tồi tệ hơn.

Nhưng sau khi anh nói xong, Đường Miểu nhìn anh, do dự một lúc, mới nói: "Cậu không phải..."

"Có đi không?" Hạ Khiếu hỏi.

Cô đang định nói gì liền bị Hạ Khiếu cắt ngang, ánh mắt Đường Miểu vừa động, nói.

"Đi."

"Lên đi." Hạ Khiếu nói, đứng trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.

Thân hình anh cao lớn, nhìn vào khoảng 1m9. Tuy cao nhưng nhìn không mảnh mai, gầy gò, có khung xương rắn chắc và khỏe khoắn của người trưởng thành, được nâng đỡ bên trong là các cơ săn chắc và trôi chảy khiến anh trông mảnh mai và cao ráo.

Khi anh nghiêng người ngồi xổm trước mặt cô, Đường Miểu sững sờ hai giây. Nhưng cô cũng không do dự hồi lâu, sau khi hoàn hồn, liền nghiêng người ôm lấy anh ở phía sau.

Thân thể Đường Miểu mềm mại nhẹ nhàng, vải váy dính vào lưng anh, để giữ thăng bằng, Hạ Khiếu vòng tay qua cổ trước của anh, siết chặt ngón tay của cô, cõng cô từ trên mặt đất đứng lên.

Cứ như vậy, Hạ Khiếu cõng Đường Miểu trên lưng đi về phía tiểu khu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro