[Trả flag 1] Ly nô duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Trú ở Tây Các Tự có một vị thư sinh tiến kinh nương nhờ họ hàng. Nghe nói tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt đẹp tựa Vệ Giới. Vào thành ba ngày đã khiến cho tâm hồn thiếu nữ của không ít cô nương rung động.



            "Thật là nhàm chán, nhàm chán, buồn chết ta." Giữa sân tứ hợp viện, trên cây thị, có một con ly miêu nằm cuộn tròn, thậm chí còn mở miệng nói chuyện, hết sức kì dị. Nếu có người ở chỗ này, nhất định sẽ không ngừng kêu yêu quái.

            Dưới tàng cây, người thiếu nữ không hề kinh ngạc, ngược lại còn căm hận mắng: "Ly miêu ngu ngốc! Ngươi ăn sạch quả thị, đánh vỡ hơn bảy, tám gương quý bằng ngọc trên bậc thềm. Còn dám hô nhàm chán? Ta chưa tính sổ với ngươi đâu đấy. Mau leo xuống, dọn sạch Vân Tử đài!"

            "Y!" Ly miêu liếc mắt, cũng không để ý nàng, nghiêng người hướng phía ngoài tường chạy mất, "Đạo hạnh của ngươi so với ta cao hơn nhiều. Sớm đã hóa hình, có tay có chân thì tự mình quét dọn đi. Kêu miêu nhi ta làm việc, thật không biết xấu hổ, Tô Sam Sam."

            "Ngươi!" Thiếu nữ dậm chân một cái, tức giận mắng, "Ly miêu ngu ngốc!"

            Bên này Tô Sam Sam giận đến không chịu được, bên kia ly miêu đã nhảy lên nóc gian nhà khách của Tây Các Tự, thông qua một lỗ hỏng mà dò xét bên trong.


            "Vi chính giả, thí như bắc thần, cư kỳ sở. . . cư kỳ sở. . ." Lưu Lực Phi bôn ba mấy ngày, lại vây khốn giữa đống sách vở khổng lồ, buồn ngủ đến không chịu được.

            "Một thư sinh ngây ngô! Luôn đọc ba chữ này, chẳng lẽ tá túc nơi đây, không có nơi ở cố định, mới tâm tâm niệm niệm ba chữ 'Cư kỳ sở' này?" Ly miêu nhìn kỹ mặt mũi thư sinh này, tuy rằng hết sức tuấn tú, nhưng chính là nữ tử, xem ra cũng chưa hẳn sống tốt như vậy. Nghĩ đến dung nhan, ly miêu liền nhớ đến Tô Sam Sam, "Tô Sam Sam, kẻ nhàm chán kia, tướng mạo ngược lại không tệ, so với thư sinh này cũng không hề kém."

            Nghĩ đến đây, ly miêu lại có chút tự hào.

            "Xem ra trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, trong sách tự có nhan sắc như ngọc tất cả đều là chuyện hoang đường gạt người. Mọt sách này không nhà, cũng không có hồng tụ thiêm hương(*), xem ra lại là một kẻ ngu ngốc bị lừa gạt."

            Ly miêu dòm ngó bên trong nhà, nhìn thấy một sa di(**) đưa tới cho thư sinh mâm cá chép chua ngọt, không khỏi nước miếng chảy ròng.

            "Lưu thí chủ, phương trượng bảo trong chùa không có thức ăn mặn, biết ngài học hành cực khổ, kêu ta đem món ăn ngon nhất Đại Quán Trai đưa tới, giúp ngài bồi bổ thân thể."

            Lưu Lực Phi cung kính nhận lấy, biết là ý tốt từ phương trượng. "Nhờ ngài thay mặt tại hạ cảm tạ phương trượng."

            Ly miêu nhìn cá chép thơm ngon kia, thèm thuồng không kiềm lòng được, tung người nhảy xuống, theo hướng cửa sổ mở toang, quay người nhảy vào bên trong, thừa dịp Lưu Lực Phi xem sách, ngậm lấy con cá chạy mất.

            "Ly nô, cá của ta."

            "Thư sinh này, thật là ngu ngốc, đuổi theo ta không tha." Thấy Lưu Lực Phi truy cùng đuổi tận, ly miêu vội vàng nhảy vào đình viện, trốn trong phòng chứa củi.


            "Ly miêu ngu ngốc này, ngươi lại trộm cá nhà nào đấy?" Tô Sam Sam thấy ly miêu bước chân hốt hoảng, đoán nó lại chọc phá nhà nào trong thành, đang muốn gặn hỏi kỹ càng, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

            "Ai?" Tô Sam Sam mở cửa, phía ngoài chính là Lưu Lực Phi. Lưu Lực Phi sống động tinh xảo, Tô Sam Sam từ trước đến giờ thích nhất là mỹ nhân, chăm chú nhìn người kia, ánh mắt nóng bỏng.

            Lưu Lực Phi không dám cùng nàng đối mặt, "Tiểu sinh, tiểu sinh họ Lưu, trú tại Tây Các Tự. Cô nương, ly nô nhà cô trộm cá của tiểu sinh. Mong, mong cô nương bảo nó trả lại cho ta."

            "Trong thành này ly nô rất nhiều, cũng không phải chỉ mỗi nhà ta có, tướng công làm sao biết chính xác ly nô nhà ta trộm cá của ngài?" Tô Sam Sam có ý muốn đùa giỡn thư sinh ngây ngô này, liền giả vờ như không biết.

            "Cô nương, cái này, cái này, ly nô nhảy vào đình viện, dĩ nhiên là của nhà cô nương rồi."

            Tô Sam Sam cố ý ép tới gần, chóp mũi hai người chạm nhau, Lưu Lực Phi nhất thời chao đảo. "Vào trong viện nhà ta, chính là ly nhà ta nuôi. Vậy thư sinh này, ngài cũng là thư sinh nhà ta sao?"

            Lưu Lực Phi gấp đến độ đỏ mặt tía tai, muốn lui về phía sau, không đề phòng trật chân té, đưa tay muốn ổn định thân thể, nhưng lại đem Tô Sam Sam ôm vào trong lòng, "Cô, cô nương, tại hạ, tại hạ, tại hạ không phải là cố ý, mong cô nương không nghĩ . . ."

            "Nguyên lai, tướng công là nữ thư sinh a!"

            Lưu Lực Phi thấy nàng đoán được, thời khắc tình thế cấp bách, đỏ mặt. "Cô nương, con cá kia là cơm canh của tiểu sinh. Nếu ly nô là của nhà cô nương, xin hoàn . . ."

            "Là ly nhà ta, con cá này nó cũng đã sớm ăn sạch. Nếu thư sinh không ngại, lưu lại nơi này cùng dùng bữa trưa, xem như là ta thay nó nhận lỗi với ngài."

            "Cái này, cái này, có phần quá. . ."

            "Sợ quá mức?"

            Tô Sam Sam kéo tay Lưu Lực Phi, hướng vào bên trong.

            "Tay nghề ta tốt lắm, được thưởng thức là may mắn rồi . . ."


            Nửa đêm, trong phòng khách Tây Các Tự.

            Lưu Lực Phi nhớ đến chuyện xảy ra lúc ban ngày, bất giác cười thành tiếng. Nụ cười Tô Sam Sam hết sức lay động lòng người, tay nghề cũng rất tốt. "Hồng nhan. . ." Vừa nhắc tới đây, Lưu Lực Phi kinh sợ tỉnh mộng, mình rốt cuộc đối với Tô Sam Sam là vừa gặp đã yêu? Nhưng hai người đều là nữ tử . . .

            Ngoài cửa sổ trăng sáng soi rọi, nội tâm Lưu Lực Phi phiên giang đảo hải, choáng ngợp rối rắm, nghĩ không ra nên làm thế nào.


            Ngày kế Lưu Lực Phi lại tới đình viện của Tô Sam Sam, vẫn có chút cẩn trọng, hỏi có thể tới đây ăn nhờ hay không, Tô Sam Sam đối với đề nghị này hết sức vui vẻ, đồng ý cho thư sinh thường xuyên lui tới, cũng không biết trong lòng Lưu Lực Phi đã suy nghĩ vạn lần.


            Mười lăm tháng tám trung thu, Tô Sam Sam biết Lưu Lực Phi muốn tới, chú tâm chuẩn bị thức ăn. Nửa tháng này, Lưu Lực Phi thường xuyên tới đây ăn nhờ, bất tri bất giác, quan hệ hai người cũng bộc phát mấy phần thân mật. Chọc cho ly miêu bất mãn, "Thư sinh ngu ngốc này, chỉ biết tới đây ăn chùa. Ta thấy ngươi đối với nàng là thập phần để tâm, thật thiên vị."

            Tô Sam Sam chờ tới đêm khuya, mới nghe được tiếng gõ cửa. Mở cửa nhìn thấy Lưu Lực Phi, liền kéo vào trong.

            Lưu Lực Phi đi vào nhưng không nói câu nào, thần sắc kỳ quái, lộ rõ vẻ mất tự nhiên. Tô Sam Sam đang muốn thúc giục, lại thấy đối phương chắp tay một cái.

            "Tại hạ, tại hạ suy nghĩ hồi lâu, đối với cô nương chính là vừa gặp đã yêu, lại sợ phân thận hai ta đều là nữ tử, người đời chỉ trích. Nhưng, nhưng ta suy tư hồi lâu, chính là mặc kệ người đời chỉ trích, ta, ta vẫn, muốn kết hôn cùng cô nương. Cô nương, có bằng lòng hay không, gả cho ta?"

            Lưu Lực Phi nói xong những lời này, sắc mặt đã đỏ bừng. Dưới đêm trăng mờ tối, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời từ Tô Sam Sam.

            "Ta là yêu, ngài cũng cưới ta?" Tô Sam Sam hiện nguyên hình mèo mun, sau đó lại hóa thành người.

            Lưu Lực Phi không sợ, "Nàng là yêu, ta liền yêu yêu."

            "Được, ta đáp ứng ngài." Tô Sam Sam tiến đến gần Lưu Lực Phi, hôn phớt lên gò má tiểu thư sinh.


            Ly miêu nhìn hai người ôm nhau, meo meo kêu một tiếng rồi nhảy lên tường rào, hướng về phía trăng sáng chớp mắt, "Nguyệt lão, người hữu tình cuối cùng cũng thành gia quyến!"

            Một câu nói này lại kinh sợ đến cô nương đi ngang qua.

            "Kha, Kha, ly miêu, ly miêu, nói chuyện! Nó còn chớp mắt!" Cô gái chỉ về phía ly miêu hô yêu quái.

            Trần Kha nhìn về hướng nàng chỉ, nhưng không thấy ly miêu nào.

            "Trịnh Đan Ny, ngươi nhìn lầm rồi. ."

            "Không có, thật sự có ly miêu biết nói chuyện!"


            . . .


            Nhìn hai người kia đã đi xa, ly miêu ẩn thân từ trên cây nhảy xuống, "Ô, thật là, thiếu chút nữa đã bị phát hiện meo ~ "

            (Chúc người hữu tình trong thiên hạ đều trở thành gia quyến! )

END


(*)Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương

(**) sa di: hòa thượng mới xuất gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro