Tra nam xứng đôi với tiện nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Triều Nhan nhìn ra vẻ thất thần của Chu Hành, nàng quay đầu nhìn lại, cũng không thấy Cố Tịch Nhan, nụ cười của nàng càng thêm xinh đẹp.

Tỷ tỷ tốt sớm đã không còn là uy hiếp của nàng, đợi khi nào nàng bước chân vào cửa phủ Tần Vương, nàng sẽ trở thành người của hoàng thất chân chính.

Nếu một ngày kia Chu Hành trở thành thái tử, nàng sẽ trở thành thái tử phi, thậm trí còn có khả năng là hoàng hậu một nước.

Lại nói số nàng cũng thật tốt, Cố Tịch Nhan đã từng có được, cuối cùng lại trở thành vật sở hữu của nàng. Bất luận là phụ thân, hay là Chu Hành, thậm chí cả cái tên Liễu Triều Nhan này, Cố Tịch Nhan cũng cho nàng.

Cố Tịch Nhan vừa thấy Liễu Triều Nhan đi tới, thầm nghĩ Liễu Triều Nhan tới thật nhanh.

Liễu Triều Nhan có bao nhiêu lo sợ nàng sẽ cướp mất Chu Hành?

Bước chân nàng nhanh hơn, sảnh lớn náo nhiệt đã bị nàng ném lại phía sau, mà bước chân của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng chưa từng có.

Ba ngày trước nàng bị chuyện từ hôn đả kích quá lớn, hôn mê ước chừng một ngày, ngày hôm qua mới tỉnh.

Cũng là ngày hôm qua, nàng sống lại.

Một đời này tóm lại sẽ không giống nhau, nàng tuyệt đối sẽ không đi lại con đường của kiếp trước.

Xuân Hoa và Thu Chân là người hầu gần gũi nhất với Cố Tịch Nhan, hai người đều cảm thấy bất bình cho cô nương nhà mình.

Tần Vương điện hạ đã từng thích cô nương như vậy, cuối cùng lại vì Liễu Triều Nhan mà tổn thương cô nương, vậy mà các nàng còn tưởng ngài ấy là phu quân của cô nương cơ đấy.

Cô nương bây giờ đã bị tư hôn, hôm nay Tần Vương điện hạ lại tới cầu hôn nhị cô nương, chẳng phải đã biến cô nương trở thành trò cười của toàn kinh thành hay sao?

Tần Vương điện hạ làm người thật quá ngoan độc, lại còn không niệm chút tình xưa nghĩa cũ nào.

Nhưng thật ra ngày hôm qua khi cô nương tỉnh lại, tính tình dường như không còn mềm yếu để người ta bắt nạt nữa, đây là chuyện tốt.

Vốn dĩ cô nương lúc còn nhỏ trắng trò đáng yêu, lại hiểu chuyện, người gặp người thích.

Nếu như cô nương có thể quay về như trước kia, thật là tốt biết bao?

Thời gian cơm trưa, Chu Hành dùng bữa ở phủ Vạn Khánh Hầu, sảnh đường phía trước vô cùng náo nhiệt, Cố Tịch Nhan một mình dùng bữa ở Tây Uyển.

Chỉ có Tiểu Cố thị vẫn còn nhớ đến nhân vật Cố Tịch Nhan này, bảo ma ma tặng một ít đồ ăn mang sang.

Kiếp trước phần lớn thời gian của Cố Tịch Nhan là ở bên người Chu Mộ.

Kiếp trước nàng chết sớm, sau khi chết cũng không thể đầu thai, hoá thành một cô hồn, sau đó bị nhốt bên cạnh Chu Mộ.

Chu Mộ không nhìn thấy nàng, nàng chỉ có thẻ tự chơi. Ngày tháng trôi qua, nàng đã hoàn toàn hưởng thụ sự cô độc.

Giờ phút này một mình nàng cũng rất tự tại, Xuân Hoa và Thu Chân lại kêu oan cho nàng.

Tiểu Cố thị là em gái ruột của mẫu thân Cố Tịch Nhan, cũng là phu nhân Vạn Khánh Hầu.

Sau khi mẫu thân Đại Cố thị qua đời, có đạo sĩ đoán mệnh cho nàng, bảo nàng khắc cha khắc mẹ, Liễu Thư Chính lại là đích trưởng tử, kế thừa tước vị Vạn Khánh Hầu, Liễu Thư Chính đem hết mọi sai lầm đổ lên đầu Cố Tịch Nhan, muốn đưa đích trưởng nữ Cố Tịch Nhan này ra khỏi hầu phủ.

Năm ấy Tiểu Cố thị cảm thấy Cố Tịch Nhan đáng thương, muốn đưa Cố Tịch Nhan đi.

Tiểu Cố thị là em gái ruột của Đại Cố thị, thay chị gả cho nhị gia của Vạn Khánh Hầu kế thừa tước vị.

Lại kiên trì sửa họ của Cố Tịch Nhan thành họ Cố.

Đến nỗi cái tên Triều Nhan này, hơn một năm sau khi Đại Cố thị qua đời, bị Liễu Triều Nhan cướp đi, vì thế nàng từ Triều Nhan biến thành Tịch Nhan.

Trên dưới phủ Vạn Khánh Hầu đều cảm thấy mệnh nàng không tốt, đi cùng nàng cũng có nguy cơ dính phải vận xui, thời gian dài, khiến cho bản thân nàng sinh ra một loại ảo giác, nàng sinh ra là số goá bụa, tất cả đều là nỗi của nàng.

Sau đó Chu Mộ lại dạy cho nàng biết, chúng sinh bình đẳng, không có người sinh ra đã ti tiện hèn mọn.

"Từ hôn cũng tốt, Tần Vương điện hạ như vậy không xứng với cô nương. Nửa tháng nữa chính là sinh thần của lão phu nhân, lấy tư dung của cô nương, nếu lấn áp hoa thơm cỏ lạ trong tiệc mừng thọ, còn buồn không tìm được người trong sạch gả hay sao?" Xuân Hoa bên cạnh Cố Tịch Nhan vừa bày món vừa đưa ra ý kiến.

Cố Tịch Nhan còn chưa đáp lại.

Kiếp trước nàng vì không cam lòng bị từ hôn trở thành trò cười, nóng lòng muốn đánh vào mặt Liễu Triều Nhan, liền ăn mặt thật xinh đẹp xuất hiện trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân.

Lúc ấy đúng thật nàng đã làm mọi người bất ngờ, nhưng lại khiến Chu Hành nhớ kỹ nàng, tiệc mừng tho của lão phu nhân chính là nơi bi kịch của cuộc đời nàng bắt đầu.

Sự xinh đẹp có khi là vũ khí sắc bén, cũng có khi là mầm tai hoạ.

Sang năm Chu Hành sẽ cưới Liễu Triều Nhan về làm vợ.

Kiếp trước sau khi Chu Hành thành thân, được hưởng phúc, muốn nạp nàng làm trắc phi, nàng không cam lòng làm thiếp, Chu Hành lại cưỡng ép bắt nàng đi, nhốt nàng tại biệt uyển ở núi Đoạ Tiên, hai năm không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Năm nàng 18 tuổi đi đời nhà ma ở núi Đoạ Tiên, sau khi nàng chết, hồn phách nàng bị nhốt ở chùa Đoạ Tiên, vì thế đã gặp được một nam tử kinh diễm tuyệt luân, người nọ đó chính là Chu Mộ, là con trai trưởng của hoàng đế nuôi thả ở nhân gian . . .

"Cô nương cười lên thật xinh đẹp."

Tiếng của Thu Chân truyền vào tai của Cố Tịch Nhan, khiến nàng bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ.

"Cô nương mới vừa rồi nghĩ đến ai vậy?" Thu Chân tò mò cực kỳ.

"Một người rất tốt." Cố Tịch Nhan lười biếng nhìn Thu Chân, không dám nói người mình vừa nghĩ tới là nam nhân, bằng không hai nha đầu này biết nàng nghĩ đến nam nhân, còn tưởng nàng hận không thể gả.

Nàng than ngắn thở dài, phát hiện mình sống lại chỉ muốn gặp lại Chu Mộ.

Nàng đang cân nhắc xem có nên tìm một cơ hội, đi sang Chu phủ bên cạnh liếc trộm một cái?

Không phải là chuyện tình yêu nàng chỉ thực lòng nghĩ đến ơn "làm bạn" kiếp trước, muốn biết người ta hiện giờ như thế nào.

Xuân Hoa và Thu Chân liếc nhau, hai người đều nghi ngờ, cho rằng Cố Tịch Nhan bối rối vì Tần Vương.

Sáng sớm một ngày sau, Cố Tịch Nhan dậy sớm đến thỉnh an lão phu nhân.

Hành vi cử chỉ của nàng trở nên hào phóng khéo léo, lại không còn không có sức sống giống như lúc trước, rất có phong phạm của đích trưởng nữ, ngay cả lão phu là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng không tìm ra lỗi sai của Cố Tịch nhan.

Liễu Triều Nhan cũng thấy được sự thay đổi của Cố Tich Nhan, trước kia nàng khinh thường Cố Tịch Nhan gặp rắc rối, gần đây lại cố ý vô tình đụng phải Cố Tịch Nhan để khoe sự nuông chiều của trưởng bối.

Đổi lại ngày xưa, nhất định Cố Tịch Nhan sẽ đau buồn, nhưng hiện tại lòng đã như nặng ngàn cân, những cảm xúc ấy không thể ảnh hưởng tới nàng.

Đêm trước tiệc mừng thọ của lão phu nhân, Liễu Triều Nhan lại đi vào Tây Uyển, cố ý khoe trước mặt Cố Tịch Nhan một đôi khuyên tai: "Đây là khuyên tai mà A Hành ca ca tặng cho muội, tỷ tỷ thấy đẹp không?"

"Đẹp, rất hợp với cô. Không chỉ là khuyên tai hợp với cô, Tần Vương điện hạ cũng thật xứng với cô." Cố Tịch Nhan ra vẻ ôn hoà.

Tra nam xứng đôi với tiện nữ, lại còn không phải trời sinh một cặp?

Liễu Triều Nhan không thể nhịn được nở một nụ cười, nàng muốn tìm ra dấu vết trên gương mặt của Cố Tịch Nhan, đáng tiếc không có kết quả.

Liễu Triều Nhan cũng không cười nữa, nàng nhẹ nhấp một miếng trà: "Tỷ tỷ cũng nên biết, phàm là đồ mà ta muốn, không có không lấy được. Nếu như tỷ tỷ an phận một chút, ta sẽ đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với tỷ tỷ, bằng không . . ."

Cố Tịch Nhan nghe vậy nhìn về phía Liễu Triều Nhan, ánh mắt nhu hoà ấm áp. Nhưng Liễu Triều Nhan nhìn chăm chú nàng, lại cảm thất có hơi yếu thế.

"Tỷ tỷ đây là ánh mắt gì thế?" Liễu Triều Tịch không chịu nổi Cố Tịch Nhan nhìn nàng với vẻ "dịu hiền".

Hết chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro