Trai đơn gái chiếc, trốn trong một tủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Chu Nhan dừng trên gáy Cố Tịch Nhan, chỉ cảm thấy cái cổ kia xinh đẹp như thiên nga, lại vừa trắng vừa thơm. Thiếu nữ trước mặt giống như em bé, da trắng như tuyết, khiến ngón tay hắn thấy ngứa.

Dáng người nàng đẹp bao nhiêu, dung mạo khuynh thành bao nhiêu, hắn đều biết.

Trong lúc nhất thời, trái tim hắn đập rộn ràng, hơn nữa đứng ở nơi vắng vẻ này, hắn muốn bóp vòng eo mảnh khảnh của nàng, hung hăng bắt nạt nàng . . .

Cố Tịch Nhan chỉ đang khẩn trương, hôn nhiên không biết đầu Chu Hành có nhiều suy nghĩ như vậy.

Nàng mở hồ cảm thấy ánh mắt Chu Hành nhìn mình không đúng, tức khắc cảnh giác: "Dân nữ muốn đi chúc thọ tổ mẫu, mời Tần Vương điện hạ!"

Chu Hành yên lặng nhìn Cố Tịch Nhan, đột nhiên hạ quyết tâm: "Tịch Nhan, nàng làm trắc phi của bổn vương đi!"

Cố Tịch Nhan chỉ cảm thấy như có sét đánh trên đầu mình, vẻ mặt đỏ bừng vì khẩn trương trên mặt nàng liền biến mất.

"Ngoại trừ không thể cho nàng vị trí chính phi, những ân sủng khác nàng sẽ không kém Triều Nhan. Chỉ cần nàng vào phủ Tần Vương, ngoan ngoãn theo bổn vương . . ."

"Tân Vương điện hạ chớ quên, Triều Nhan với ngài một mảnh tình thâm, sáng qua nhìn thấy muội ấy, muội ấy còn rất vui mừng vì sắp được gả. Hôm nay Tần Vương điện hạ lại nói những lời này, dân nữ sẽ làm như không nghe thấy." Cố Tịch Nhan cắt ngang lời Chu Hành đang thao thao bất tuyệt.

"Nàng với ta là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta biết nàng yêu ta sâu đậm . . ."

Chu Hành vẫn đang lải nhải không thôi, Cố Tịch Nhan đang suy nghĩ có nên rút lưỡi của Chu Hành, vùi đấu hắn vào hố phân, để cho vị Tần Vương điện hạ này tỉnh ra hay không?

"Đợi đến sang năm bổn vương cưới Triều Nhan xong, sẽ đón nàng vào phủ, phía Triều Nhan, bổn vương sẽ làm nàng ấy cam tâm chấp nhận nàng . . ."

Lời của Chu Hành còn chưa dứt, tiếng Liễu Triều Nhan đã từ xa vọng lại: "A Hành, A Hành . . ."

Cố Tịch Nhan cũng nghe thấy tiếng của Liễu Triều Tịch, nàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo Chu Hành chạy nhanh đến nhà gỗ.

Chu Hành nhìn Cố Tịch Nhan gần trước mặt mới lập tức nhớ ra bọn họ là trai đơn gối chiếc ở chung một phòng, bị Liễu Triều Nhan thấy không thể giải thích.

Lại nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Triều Nhan càng ngày càng gần, hắn nhìn về phía tủ gỗ, thấp giọng nói: "Nàng trốn vào trong đi, nếu Liễu Triều Nhan nhìn thấy nàng, bổn vương sẽ ra ngoài đuổi nàng ấy đi."

Hắn mới vừa đính hôn với Liễu Triều Nhan, nếu vì Cố Tịch Nhan mà xảy ra chuyện, không đáng giá.

Ánh mắt Cố Tịch Nhan nhìn về phía tủ gỗ, cái tủ này đã chứa một người rồi, còn có thể chứa thêm nàng hay sao?

Còn nữa, nàng cũng không thể để Chu Hành chui vào trong, bằng không Chu Mộ sẽ bị bại lộ.

Cố Tịch Nhan nghe tiếng bước chân của Liễu Triều Tịch đến gần, đưa mắt ra hiệu với Chu Hành, ý bảo hắn nắm chắc thời gian - chạy!

Chu Hành cũng không dám trì hoãn, xoay người đi ra cửa.

Trong chớp mắt khi hắn xoay người, Cố Tịch Nhan lập tức chui vào trong.

Ở trong tủ gỗ, nàng mới biết bên trong chật thế nào.

Nàng co tay chân lại, mắt đối mặt với Chu Mộ ở khoảng cách gần, chóp mũi của hai người chạm vào nhau.

Cố Tịch Nhan rốt cuộc vẫn là hoàng hoa khuê nữ, kiếp trước sau khi chết hoá thành hồn phách, tuy rằng đi theo chàng nhiều năm, nhưng nàng cũng không đụng đến chàng.

Giờ phút này hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, cả người nàng dán vào ngực chàng, hai người như hoà vào làm một.

Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập như đánh trống, không dám nhìn thẳng người nam nhân gần trước mặt, chỉ có thể lẩm nhẩm thanh tâm chú, nói với bản thân không thể có ý nghĩ không an phận với nam nhân này.

Nam nhân này là trăng trong nước, là hoa trong gương[3], gương mặt này của chàng, dáng người này hấp dẫn bao nhiêu nữ nhân. Ở cùng nam nhân như vậy, khác gì ở goá đâu.

Cho nên ngàn vạn lần không thể bị túi da này của chàng mê hoặc . . .

Chàng lớn lên trong chùa Đoạ Tiên, tuy rằng cũng thường đi lại trong kinh đô, không ít nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ ném khăn cho chàng, còn có cả túi thơm nữa, nhưng chàng đều giả bộ như không thấy, cũng chưa có nữ tử tới gần chàng như vậy.

Chàng vẫn luôn cảm thấy nam nhân và nữ nhân chẳng có gì khác biệt, chúng sinh bình đẳng, nhưng giờ phút này thân hình mảnh mai mềm mại của Cố Tịch Nhan dựa hẳn vào lòng chàng, trên người nàng có mùi đàn hương chàng thường dùng, còn có mùi ngọt ngào của thiếu nữ, không ngừng len vào cánh mũi chàng.

Giờ này khắc này, chàng mới biết nam tử khác một trời một vực với nữ tử.

Chàng nhắm hai mắt, im lặng niệm chú tĩnh tâm.

Chỉ là cho dù có niệm thế nào, nữ tử mềm ấm trong lòng cũng không bỏ qua cho chàng, hơi thở ngọt ngào của người con gái mới lớn phả vào vành tai chàng, khiến tai chàng ngứa ngáy.

Chàng bất giác mở hai mắt, lọt vào tầm mắt là đôi môi đỏ khẽ nhếch của nàng, đầu lưỡi thơm tho như ẩn như hiện kia, chàng im lặng nhìn người đẹp trước mặt hồi lâu, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy mờ mịt.

Chàng như vậy, có tính là không hủy hoại danh dự của nàng hay không?

Cố Tịch Nhan căn bản không dám nhìn Chu Mộ, nàng cảm thấy thanh tâm chú có tác dụng không tồi, rất nhanh đã chú ý tới động tĩnh của Chu Hành và Liễu Triều Nhan bên ngoài

Khi Liễu Triều Nhan tới đây, nhìn thấy Chu Hành từ trong nhà gỗ bước ra, nàng chạy tới đón trước, nở một nụ cười xán lạn: "A Hành, chàng làm gì ở chỗ này? Để ta tìm mãi."

Đi đến gần, thấy rõ vẻ mặt xám xịt của Chu Hành, nụ cười sáng lạn của Liễu Triều Nhan nhạt dần.

"Tâm trạng không tốt, muốn đi dạo một chút, về thôi." Chu Hành nhẹ liếc nhìn về phía tủ gỗ.

Hắn tự nhủ với bản thân, lựa chọn của mình là đúng.

Liễu Triều Nhan tốt hơn Cố Tịch Nhan, tính tình tốt, dung mạo đẹp, gia thế cũng tốt. Thê tử tương lai của hắn phải quán xuyến được mọi việc trong vương phủ, Cố Tịch Nhan yếu đuối u buồn như vậy, không đảm trách được vị trí chủ mẫu.

Liễu Triều Nhan đột nhiên lướt qua hắn, đẩy cửa gỗ ra, nhìn quanh, cũng không thấy có gì khác thường.

Nàng còn muốn vào trong xem kỹ: "Ta vào nhà gỗ nhìn xem."

Đầu Chu Hành nhảy số: "Nàng vào mà xem, bổn vương đi tìm Tịch Nhan nói chuyện đây."

Hắn cũng không thèm nhìn Liễu Triều Nhan thay đổi sắc mặt, không quay đầu lại đi luôn

Liễu Triều Nhan vừa nghe đã chẳng còn tâm tư nào vào trong nhà gỗ, vội vàng đuổi theo: "A Hành, chàng không thể tìm tỷ tỷ, làm vậy sẽ tổn hại đến danh dự của tỷ tỷ . . ."

Nghe thấy tiếng bước chân của Chu Hành và Liễu Triều Nhan càng ngày càng xa, Cố Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ cảm thấy may mắn Liễu Triều Nhan không đi vào xem tới cùng, bằng không cả nàng và Chu Mộ sẽ bị phát hiện, rửa thế nào cũng không sạch.

"Bọn họ hình như đi rồi." Cố Tịch Nhan ngẩng đầu mở miệng, môi mềm lại chạm vào cằm cứng của Chu Mộ.

Sự cố này, khiến Cố Tịch Nhan như sét đánh, tức khắc mặt đỏ tới tận mang tai.

Mọi xúc cảm tụ lại trong khoảnh khắc môi mềm chạm vào cằm Chu Mộ, thân thể nháy mắt trở nên đờ, chàng chỉ cảm thấy may mắn vì đang ở trong tủ gỗ tối tăm.

Hắn đứng quá gần thiếu nữ trước mắt, trên người nàng có mùi thơm ngọt ngào của thiếu nữ mới lớn, còn có mùi đàn hương lạ kia, khiến cho suy nghĩ của chàng xưa nay vốn tỉnh táo lại trở nên rối như tơ vò.

Chàng nhìn Cố Tịch Nhan, Cố Tịch Nhan cũng đang nhìn chàng, hai người mắt nhỏ trừng mắt to, đã quên phải phản ứng như thế nào rồi.

Hết chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro