Chương 8:Lật bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----

Những lời nói này dường như đã thức tỉnh mọi người, cũng đồng thời đánh thức Tề Hạ.

Đúng vậy, phần thắng của "Kẻ nói dối" thực sự quá lớn.

Tề Hạ nhíu mày, tại sao phần thắng của mình lại lớn như vậy?

Cùng một đám người xa lạ nói dối, họ không biết mình, cũng không hiểu rõ bản thân mình, dù có tùy tiện nói dối, thì vẫn rất khó để có ai đó nhận ra.

Chẳng lẽ việc sử dụng một cái tên giả nhưng nói thật có thể chôn vùi tám mạng người sao?

Hay là...

Người rút được "Kẻ nói dối" là kẻ được ông trời ưu ái, ngay từ đầu đây là một trò chơi không công bằng?

"Không đúng..." Tề Hạ thầm nghĩ trong lòng, "Nếu như rút trúng có thể sống sót, vậy tại sao không viết thẳng chữ 'Sống' hoặc 'Chết' trên thẻ bài, như thế sẽ dễ đạt được mục tiêu hơn. Nếu không, trò chơi này có ý nghĩa gì?"

Một cảm giác không hài hòa sâu sắc lan tràn trong lòng anh.

Tề Hạ không ngừng nhớ lại từng lời mà đầu dê đã nói.

Chẳng lẽ...

"Ê, đến lượt cậu rồi." Kiều Gia Kính đưa tay vỗ vai Tề Hạ.

Anh mới chợt bừng tỉnh, phát hiện mọi người đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Tình thế hiện tại không cho phép suy nghĩ nhiều, nếu không bản thân sẽ càng khả nghi hơn.

Chỉ thấy anh lấy lại bình tĩnh, một lần nữa sắp xếp lại những suy nghĩ.

Trong đầu của anh không ngừng nhớ lại câu nói "Tôi tên là Lý Minh, người Sơn Đông"...

Nhưng trong khoảnh khắc này, tuyệt đối không thể dùng câu trả lời này, nếu muốn tìm ra "giải pháp" cho trò chơi này, chỉ có thể đặt cược một lần.

Tề Hạ mở to mắt, nói với mọi người: "Các vị, tôi tên là Tề Hạ, người Sơn Đông, là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp."

"Lừa đảo?"

Mọi người ở đây vừa nghe Tề Hạ nói câu đầu tiên đã đồng loạt kêu lên kinh ngạc, dù sao nhân vật "lừa đảo" này thường xuất hiện trong rất nhiều câu chuyện.

Kẻ lừa đảo này cũng giống như trong câu chuyện của những người khác, ẩn hiện không rõ.

Điều châm biếm nhất là, họ còn phải đoán xem kẻ "lừa đảo" có nói thật hay không.

"Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ cách rửa sạch số tiền 2 triệu mà mình có."

"Cuối cùng thì tôi chỉ rửa được 1 triệu 400, đó là cách tiết kiệm nhất mà tôi có thể nghĩ đến."

"Nhưng trên đường mang tiền trở về, tôi gặp động đất, khi đến cửa nhà, tôi nhìn thấy ngôi nhà của mình đang rung lắc dữ dội."

"Theo lý thuyết, trong tình huống này tuyệt đối không nên vào trong nhà, vì ngôi nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi rất lo lắng cho người trong nhà, nên bất chấp nguy hiểm xông vào."

"Quả nhiên, khi tôi vừa vào nhà, hiên nhà sụp đổ, tôi bị chôn vùi và mất đi ý thức."

Tề Hạ kể câu chuyện này một cách bình thản, mọi người cẩn thận theo dõi anh.

Anh biết mình đang làm một việc rất mạo hiểm, nhưng chỉ có cách này, anh mới có thể kiểm chứng suy đoán của mình có chính xác hay không.

Chỉ cần đầu dê lúc này mở miệng, điều đó sẽ chứng minh suy đoán của anh đúng đến tám chín phần.

Đúng như Tề Hạ nghĩ, đầu dê chậm rãi tiến lên phía trước, nói với mọi người: "Rất tốt, tất cả mọi người đã kể xong câu chuyện. Tiếp theo là hai mươi phút tự do thảo luận. Sau hai mươi phút, mỗi người cần viết tên một người lên tờ giấy trắng trước mặt mình."

"Quả nhiên!" Tề Hạ nhíu mày, "Quả nhiên thời gian có hai mươi phút!"

Như vậy mọi thứ đều có thể giải thích!

Lúc này mọi người trở nên hơi hoảng loạn, vì khoảng khắc quyết định sống chết của họ chỉ còn lại hai mươi phút cuối cùng.

Kiều Gia Kính và Lý Thượng Võ đều muốn bỏ phiếu cho đối phương, có lẽ vì mâu thuẫn trong nghề nghiệp, hai người tràn đầy địch ý.

Còn bác sĩ Triệu bắt đầu chất vấn tác giả Hàn Nhất Mặc, vì câu chuyện của Hàn Nhất Mặc không liên quan gì đến câu chuyện của mọi người.

Luật sư Chương và Tiêu Nhiễm dường như tỏ ra nghi ngờ Tề Hạ, còn Lâm Cầm, Hàn Nhất Mặc, và Điềm Điềm vẫn còn đang do dự.

Theo quy tắc ở ngoài, trò chơi này "Kẻ nói dối" đã giành phần thắng.

Vì số phiếu không đồng nhất.

Quy tắc rất rõ ràng, chỉ khi tất cả mọi người chọn đúng Kẻ nói dối, tám người mới có thể sống sót cùng nhau.

Tề Hạ không tham gia bất kỳ cuộc thảo luận nào, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Vô số manh mối xoay quanh trong đầu anh.

Đầu dê đã nói "Trong số người kể chuyện, chỉ có một kẻ là Kẻ nói dối".

Đầu dê đã nói "Quy tắc là tuyệt đối".

Đầu dê đã nói "Các vị đã ngủ say suốt mười hai tiếng".

Tề Hạ mở mắt, hiện tại chỉ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng, và "đề bài" này có thể được giải quyết.

Nhưng mảnh ghép đó ở đâu?

Bỗng nhiên, một luồng sáng lóe lên trong đầu hắn.

Trên tường, trên sàn nhà, những đường kẻ chồng chéo nhau khiến anh tỉnh táo ngay lập tức. Anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn, đã gần 1 giờ.

"Thì ra là thế..." Tề Hạ mở to mắt, "Tốt lắm... Tôi rõ ràng là đang nói dối, nhưng lại suýt nữa bị các người lừa lại."

Mọi người dường như nhận ra sự khác thường của Tề Hạ, nhưng kẻ lừa đảo này từ ngay đầu đã ít nói, chẳng ai biết anh ta đang nghĩ gì.

"Này, có thể cho tôi một tờ giấy nữa không?" Tề Hạ hỏi đầu dê.

Nghe thấy câu hỏi này, đầu dê rõ ràng sững sờ, sau đó dò hỏi: "Ngươi... còn muốn một tờ giấy nữa?"

"Đúng." Tề Hạ gật đầu, "Tôi cần một tờ giấy nháp."

Đầu dê im lặng một lúc, rồi lấy một tờ giấy khác từ túi áo vest, đưa cho Tề Hạ.

Tề Hạ không khách sáo, nhận lấy tờ giấy và bắt đầu tính toán.

Anh đếm các ô vuông trên tường, tổng cộng là chín ô, còn trên sàn và trần nhà có tổng cộng 16 ô.

"Không sai lời nào..." Tề Hạ nhanh chóng viết gì đó, "Khoảng cách mỗi mét vuông là một ô, điều này có nghĩa là chúng ta đang ở trong một căn phòng cao 3 mét, dài và rộng 4 mét..."

"4 nhân 4 nhân 3... 48 mét khối."

Tề Hạ khẽ run tay: "Không đủ... Hoàn toàn không đủ..."

Mọi người không hiểu nhìn chằm chằm Tề Hạ, đây rõ ràng là một câu hỏi về việc ai đang nói dối, nhưng anh lại đang làm toán.

Chỉ thấy anh viết ra rất nhiều công thức dựng thẳng, cuối cùng cho ra hai con số "54.6" và "49.14".

Khi nhìn thấy hai con số này, Tề Hạ mặt xám như tro, phảng phất như đang cố chấp nhận điều gì đó.

Nếu suy đoán của anh hoàn toàn chính xác, tình huống hiện tại thực sự quá kinh khủng.

Anh không ngừng chớp mắt, suy nghĩ đã bay xa tận chín tầng mây.

Tiếng tranh luận của mọi người cũng dần lắng xuống.

Người thanh niên trước mặt này không tham gia bất kỳ cuộc thảo luận nào, chỉ đơn thuần tập trung tính toán điều gì đó, chẳng lẽ anh ta thực sự đã tìm ra "đáp án" của bài toán này?

Sau một thời gian dài, anh mới ngẩng đầu lên và nhìn mọi người.

Trong ánh mắt ấy hiện lên nỗi sợ hãi, do dự, nghi ngờ và bối rối.

"Các vị." Tề Hạ nói bằng giọng rõ ràng, nhỏ nhẹ, "Ban đầu tôi không muốn cứu các người, nhưng nếu các người chọn sai, tôi cũng sẽ chết, tôi tuyệt đối không thể nào chết ở đây được, có người đang chờ tôi ở bên ngoài, vì vậy dù thế nào tôi cũng phải tìm cách ra ngoài. Tôi chỉ có thể công bố đáp án ở đây, hy vọng các người cẩn thận nghe tôi nói."

"Đáp án?" Kiều Gia Kính, người đứng gần Tề Hạ nhất, hơi sững sờ, "Cậu  biết ai đang nói dối sao?"Tề Hạ không trả lời, chỉ đưa tay cầm lấy "Thẻ thân phận" của mình, sau đó chậm rãi giơ lên trước mặt mọi người."Đây là thân phận mà tôi đã rút được."

Đám người tập trung nhìn vào, trên thẻ rõ ràng nổi bật ba chữ "Kẻ nói dối".

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro