Chương 17 : Ly Hôn(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hứa Cẩm Vi về tới nhà, Hứa Quân còn chưa trở về, Trịnh Bình đang ở trong bếp bận rộn.

"Mẹ, con về rồi!"

"Niếp Niếp về rồi à!" Vừa thấy con gái trở về, Trịnh Bình vội vàng đi ra ngoài cầm lấy hơn hai mươi hộp cơm trên tay con gái xuống, "Con đi rửa tay đi, một lát cha con về là có thể dọn cơm ăn."

Bởi vì không cần bày sạp bán hàng cho nên Trịnh Bình từ Cung tiêu xã mua không ít nguyên liệu nấu ăn mang về, ăn cơm trưa đơn giản một chút, thong thả ngủ trưa, sau đó buồi chiều đi tổ dân phố một chuyến hỏi rõ về việc liên quan tới giấy chứng nhận con gái một, sau đó đi đến nhà bà nội Vương ngồi một lát, đến bốn giờ mới về nhà nấu cơm, hiếm có ngày nào thảnh thơi như hôm nay.

"Mẹ, mẹ đi hỏi thế nào? Chuyện giấy chứng nhận con gái một làm thế nào?"

"Mẹ hỏi rồi, một tháng có không ít tiền phụ cấp, nghe nói sau khi về hưu còn có phân tiền nữa, chính sách của nhà nước thật sự không tệ." Trịnh Bình vui vẻ trả lời: "Chờ cha con về, mẹ liền nói với cha một chút, chỉ cần chúng ta cầm giấy kết hôn đi bên tổ dân phố đăng kí là được, cấp trên kiểm tra thông qua, ba ngày sau là có thể nhận được giấy chứng nhận."

Hứa Cẩm Vi cố nhịn cười, cô hơi nheo mắt lại: "Dạ, vậy thì tốt rồi."

"Niếp Niếp, cơm hộp con bán thế nào?" Nói xong chuyện giấy chứng nhận con gái một, Trịnh Bình lại quay đầu hỏi tới chuyện cơm hộp, bà rốt cuộc cũng có chút bận tâm, bà rất sợ những học sinh kia chẳng qua thích cái mới lạ ăn qua rồi sẽ không muốn mua nữa. Xem như thích tay nghề của bà nhưng năm hào một phần cơm hộp, ai có thể ngày nào cũng ăn?

"Bán cực kỳ tốt ạ! Bọn Thẩm Lâm Xuyên trả con bốn mươi đồng bao cả tháng tiền cơm nữa." Hứa Cẩm Vi cầm một sấp tiền lẻ cùng các loại phiếu lương thực ra, "Tổng cộng hai mươi phần, tất cả đều bán sạch, ngay cả ngày mai cũng được đặt trước hết rồi, còn có nhiều người không đặt được đâu."

"Thật sao?" Trịnh Bình nhìn về phía xấp tiền giấy trong tay con gái, cùng với tên người thật dài trên danh sách, bà vô cùng ngạc nhiên vui vẻ, nụ cười trên mặt mãi không tắt.

Chuyện làm ăn này thật đúng là có khả thi.

***************

Cũng không lâu lắm, Hứa Quân cũng tan làm trở về, theo lẽ thường ông ta ném đồ và áo khoác lên trên ghế salon, đợi Trịnh Bình thu dọn xong, ông ta mạnh mẽ ngồi xuống bên cạnh bàn, đến khi bà mang thức ăn lên, một nhà ba người liền bắt đầu ăn cơm.

Cơm tối là ớt xanh xào thịt bằm với canh thịt viên cà chua, trong tay dư dả, Trịnh Bình chỉ hy vọng có thể cho chồng và con gái ăn ngon một chút, vốn dĩ bà còn muốn làm thêm một món ăn nhưng ruốt cuộc vẫn nhịn xuống, dù sao cũng nên tiết kiệm, cho dù trong tay có nhiều tiền cũng không thể tiêu sài phung phí.

Hứa Quân ngược lại là một người nhìn thấy đồ ăn thay đổi liền mở miệng hỏi: "A Bình, gần đây gian hàng làm ăn khá hơn à?"

"Đúng vậy, cũng không tệ lắm..." Hôm nay Trịnh Bình rất vui vẻ, bà đang định cùng chồng chia sẻ một chút vui sướng nhưng lại bị Hứa Cẩm Vi cắt ngang.

"Con và mẹ thương lượng một chút, chuẩn bị đóng gian hàng bán bữa sáng đổi thành bán cơm hộp."

"Vậy sao được!" Hứa Quân nghe vậy, chân mày nhất thời nhíu chặt, ông ta trầm giọng quát lên: "Bán cơm hộp và bánh khoai tây sợi là hai chuyện khác nhau, giá cả vốn cao hơn rất nhiều, hơn nữa thức ăn đều phải tươi, lỡ như không bán được thì tất cả đều lãng phí, rủi ro rất lớn, chuyện làm ăn này sao có thể làm? Nếu em có nhiều tiền tiêu hoang vậy lấy ra đây cho anh dùng! Vừa vặn anh rể cũng chuẩn bị bày sạp làm ăn nhỏ, em xem như cho anh ấy mượn chút tiền làm vốn khởi đầu cũng được."

Nhất thời nụ cười trên mặt Trịnh Bình cứng đờ: "Em làm gì có nhiều tiền như vậy, hai mẹ con em chỉ muốn thử một chút thôi..."

Bà ghét cay ghét đắng họ hàng bên nhà họ Hứa. Bình thường cho trẻ con mua ít đồ cũng được đi, muốn bà lấy tiền cho nhà bọn họ làm ăn, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Hứa Quân thật ra cũng chính là cố ý nói để Trịnh Bình từ bỏ ý định bán cơm hộp, ông ta biết mỗi ngày Trịnh Bình bày sạp bán bánh khoai tây sợi, một ngày cũng có thể kiếm được năm ba đồng là nhiều nhất, đàn bà mà, không cần có tiền đồ quá lớn, kiếm nhiều tiền tâm tư càng lung lay, không bằng ngoan ngoãn như cũ.

Huống chi chuyện làm ăn vốn là đầu tư nguy hiểm, bây giờ bán bánh khoai tây sợi mặc dù tiền kiếm không được nhiều nhưng được cái ổn định, mỗi tháng bù vào tiền dùng trong nhà cũng đủ, đổi sang bán cơm hộp tất nhiên lời cao, nhưng nếu tổn thất, tiền này ai bỏ ra? Còn không phải dùng tiền của ông ta ư!

"Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm trước đi." Thấy chồng không vui, Trịnh Bình đang vui vẻ bị tạt một chậu nước lạnh làm bà cũng thu hồi chuyện muốn nói, bà vội vàng nói sang chuyện khác.

"Ừ." Hứa Quân chậm chạp đáp một tiếng, ông ta liền cầm đũa lên ăn, khuôn mặt lạnh lùng không nói thêm câu nào.
Khóe miệng Hứa Cẩm Vi hơi nâng lên, có thể xem như bữa cơm này ăn rất ngon.

Mới vừa rồi là cô cố ý nói như vậy, cô không nói chuyện hai người đã thí nghiệm qua trước, hơn nữa kết quả còn không tệ, mà chỉ nói muốn thay đổi bán cơm hộp, cứ như vậy, lấy tính cách của Hứa Quân chắc chắn sẽ không đồng ý, ông ta rất sợ hai người thua lỗ sau đó sẽ cầm tiền của ông ta bù vào, nếu để cho Hứa Quân biết hai người dựa vào việc bán cơm hộp kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyện tiếp theo không dễ thực hiện.

Phản ứng của Hứa Quân quả nhiên không làm cô thất vọng. Tính cách ông ta bảo thủ, trước cũng bởi vì chuyện Trịnh Bình bày sạp làm ăn mà cãi nhau nhiều lần, ở điều kiện tiên quyết không biết hai người kiếm được bao nhiêu tiền, nghe được Trịnh Bình định ngừng công việc bán bữa sáng đang ổn định đổi sang bán cơm hộp cần tiền vốn cao, dĩ nhiên là sẽ không đồng ý.

Hơn nữa ông ta còn nhắc tới những người trong gia đình nhà họ Hứa bên kia, Trịnh Bình dĩ nhiên sẽ không lại tiếp tục đề tài này nữa.

Vui vẻ ăn xong bữa cơm tối, Hứa Cẩm Vi cầm chén đũa dọn đi, cô quan tâm để lại không gian cho Trịnh Bình và Hứa Quân, hơn nữa còn cười nhắc nhở bà: "Mẹ, con đi rửa chén, mẹ đừng quên nói chuyện giấy chứng nhận đó."

"Trịnh Bình nói: "Được."

"Chứng nhận gì?" Hứa Quân không rõ hỏi, ông ta có chút ngạc nhiên hỏi bà.

"Giấy chứng nhận con gái một. Chỉ cần chúng ta mang giấy kết hôn cùng với sổ hộ khẩu đến tổ dân phố xin điền tờ đơn là được, mỗi tháng có thể nhận trợ cấp của chính phủ năm đồng, ngay cả sau này về hưu cũng nhận được không ít tiền đâu." Trịnh Bình nói. Hộ khấu của bà và Hứa Cẩm Vi là ở nhà này, mẹ con hai người chung một hộ khẩu, nhưng Hứa Quân vẫn còn ở hộ khẩu nhà cũ họ Hứa, nhà kia là hai cụ nhà họ Hứa để lại cho người con trai độc đinh, cho nên Hứa Quân là chủ nhà, chính ông ta có riêng một cái hộ khẩu khác.

Trịnh Bình vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ làm chồng vui vẻ, không ngờ tới Hứa Quân vừa nghe xong sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi thậm chí buồn bực, có chút gắt gỏng kêu một câu.

"Không được!"

Trịnh Bình sửng sốt một chút, "Tại sao lại không được?"

Hứa Quân ấp úng nữa ngày, không nói ra được lý do.

Trịnh Bình suy nghĩ một hồi rồi buồn bực nói: "Lão Hứa, không phải anh muốn sinh con trai đấy chứ? Trước tiên không nói chính phủ không cho phép, mà hiện tại tuổi tác chúng ta cũng lớn rồi, Niếp Niếp cũng mười bốn tuổi, muốn nuôi thêm một đứa bé nữa là không thực tế a."

"Tất nhiên không phải!" Hứa Quân phiền não đi tới đi lui: "Vốn anh không biết hộ khẩu để ở đâu. Đi tìm lại quá phiền phức."

"Đây là phiền phức gì? Anh suy nghĩ kỹ đi, lúc trước anh để ở đâu, tìm cẩn thận một chút là...."

"Nói chung là không làm!" Hứa Quân cứng rắn cắt đứt lời nói của Trịnh Bình.

Ông ta tất nhiên biết giấy chứng nhận này, trong trường học của ông ta cũng có không ít đồng nghiệp hưởng ứng kế hoạch sinh sản này, đồng nghiệp đi xin trình đơn còn hỏi qua ông ta có muốn làm hay không, đều bị ông ta nói qua loa xong chuyện.

Vấn đề nằm ở chỗ trên cuốn sổ hộ khẩu.

Một khi ông ta cầm ra cuốn sổ hộ khẩu gốc này, tất cả những việc ông ta muốn giấu giếm đều không được nữa.

"Rốt cuộc tại sao không làm? Lão Hứa. Anh nói rõ ràng cho em!" Trịnh Bình quả thực không hiểu tại sao Hứa Quân lại không đồng ý đi làm giấy chứng nhận con gái một, chuyện này không có chỗ xấu, còn có trợ cấp của chính phủ, không phải chồng bà luôn hy vọng có nhiều thêm chút tiền sao, chuyện này lại không có chỗ xấu, làm sao lại đột nhiên thái độ mạnh mẽ cố chấp như vậy?

Hứa Quân phiền não buồn bực nói: "Nói cái gì? Đều nói với em chuyện tìm thấy hộ khẩu quá phiền phức! Nhất thời tìm không ra."

"Làm sao tìm không ra chứ? Hộ khẩu vốn phải là đồ cất kỹ, nếu thật sự tìm không được lại đi làm bổ sung, cũng không có gì phiền phức..." Trịnh Bình vẫn cảm thấy khó hiểu, lại bị Hứa Quân không nhịn được cắt ngang.

"Em có phiền hay không? Anh đã nói hết rồi, em nghe không vào có phải hay không?" Hứa Quân chịu đựng đủ việc Trịnh Bình khăng khăng một mực với chuyện này, rốt cuộc không nhịn được nữa ông ta rống to lên: "Nhà chúng ta chẳng lẽ còn thiếu chút tiền trợ cấp đó sao?"

Trịnh Bình bị Hứa Quân hét vào mặt thì sững sốt một chút, trong ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, bà cũng không phải một người ngu, huống hồ trực giác phụ nữ có đôi khi vô cùng nhạy bén, bà mơ hồ phát giác ra chỗ không đúng, chẳng qua nhất thời còn không xác định là vì sao.

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, vấn đề không phải thiếu chút tiền trợ cấp này hay không mà là chồng bà không chịu lấy sổ hộ khẩu ra.

Hứa Quân giống như là chịu không nỗi ánh mắt trách móc của Trịnh Bình, bên ngoài mạnh miệng bên trong yếu thế, vội đứng dậy: "Chính em suy nghĩ cho thật kỹ đi. Hai ngày tới anh ở trong trường học."

Hứa Cẩm Vi rửa chén xong trở lại thì thấy bóng lưng của Hứa Quân vội vã rời đi, cô vội vàng chạy trở về nhà liền thấy sắc mặt Trịnh Bình hết sức khó coi ngồi ở dưới đất.

"Mẹ, sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Cẩm Vi vội vàng vào phòng bếp rót một ly nước nóng mang ra, bên trong đổi thành một nửa nước dị năng có thể giúp bà ổn định tâm trạng một chút.

Sau khi Trịnh Bình uống nước xong, sắc mặt dần dần khôi phục không ít, cả người tay chân lạnh lẽo cũng khôi phục nhiệt độ, lúc con gái hỏi lại lần nữa, bà đem chuyện Hứa Quân phản đối làm giấy chứng nhận con gái một kể cho cô nghe, chẳng qua suy đoán thoáng qua của bà lại không nói cho cô. Mặc dù con gái đã mười bốn tuổi, hơn nữa càng ngày càng hiểu chuyện khôn khéo, nhưng chuyện của cha mẹ, tóm lại bà vẫn không muốn để con gái biết.

Hứa Cẩm Vi nhìn sắc mặt Trịnh Bình, biết chắc trong lòng bà đã có suy đoán, cô cũng không có trực tiếp chọc thủng mà là mở miệng nói: "Hộ khẩu của cha vốn nên ở nhà cũ đúng không ạ? Quả nhiên không được, chúng ta đến nhà cũ hỏi một chút đi, có lẽ là cô giữ."

Chuyện tận mắt thấy mới là thật, có một số việc vẫn là tận mắt nhìn mới có thể hoàn toàn buông xuống.

Trịnh Bình nghe vậy nhất thời trong lòng cũng động một chút, cảm thấy con gái nói có lý.

"Ngày mốt chính là thứ bảy, đến lúc đó con đi cùng mẹ." Hứa Cẩm Vi lại không yên tâm để Trịnh Bình một mình đi chỗ đầm rồng hang hổ đó, lỡ như tức giận dẫn đến nguy hiểm thì không được.

"Được." Trịnh Bình cố gắng kéo ra một nụ cười, bà nói sang chuyện khác: "Được rồi, Niếp Niếp, chúng ta chuẩn bị cơm hộp ngày mai đi."

Hứa Cẩm Vi biết là bà không muốn tiếp tục nói về chuyện này, liền nghe lời phụ họa: "Dạ, con giúp mẹ."

Có chuyện khác để làm phân tán sự chú ý, tinh thần của Trịnh Bình dần dần khôi phục, nói chuyện cũng nhiều hơn.

"Hôm nay mẹ mua không ít thịt về, có thể làm món thịt kho tàu, lại dùng dưa leo xào thịt." Hôm nay Trịnh Bình cố ý mua nhiều thịt về, lo lắng bị những người hàng xóm nhiều chuyện nhìn thấy được lại lải nhải, bà còn phải dùng cái túi bọc lại cẩn thận.

"Vâng ạ!" Hứa Cẩm Vi vô cùng hào hứng, mẹ cô tay nghề tốt, làm cái gì cũng ngon.

Hai mẹ con chuẩn bị trong hai tiếng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong cơm hộp cho ngày mai, bên trong mỗi hộp cơm bỏ một miếng thịt kho tàu còn to hơn quả trứng gà một vòng, một phần thịt xào dưa leo, một phần rau muống xào tỏi, Hứa Cẩm Vi cố ý nếm thử.

Thịt kho tàu là tự tay cô nấu, mùi vị rất vừa vặn, lớp ngoài cùng thấm một lớp dầu biến thành màu đỏ thẫm, bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm mại trắng như tuyết. Cắn một miếng còn có thể thấy được nước thịt trong suốt ứa ra. Vỏ dưa leo cũng cố ý gọt bỏ, cắt thành từng miếng mỏng sau đó xào chung với thịt trên lửa lớn, sau đó đậy nắp lại một lát, cuối cùng thành phẩm vừa mềm lại vừa ngon miệng. Rau muống xào tỏi vừa mềm vừa dẻo, ăn vào có vị ngọt, cộng thêm vị hăng của tỏi, mùi vị đó hoàn mỹ đến mức tuyệt đỉnh, tin tưởng mọi người nhất định sẽ thích.

Đêm khuya hôm nay, Trịnh Bình cùng Hứa Cẩm Vi đều không ngủ ngon giấc, Trịnh Bình bởi vì trong lòng có chuyện, Hứa Cẩm Vi chính là vì hưng phấn, cô thật sự rất mong tới ngày thứ bảy.

Chẳng qua làm Hứa Cẩm Vi không ngờ tới là, Trịnh Bình lại không chờ được tới thứ bảy. Thời điểm ở một mình luôn suy nghĩ linh tinh, sau khi đưa Hứa Cẩm Vi đến trường học, một mình bà trở về nhà, ngồi ở trong phòng nhớ lại cuộc nói chuyện tối ngày hôm qua cùng Hứa Quân, càng nghĩ càng khả nghi, rốt cuộc thì nhịn không được mà ra cửa, bà chạy thẳng tới nhà cũ của nhà họ Hứa.

Chuyện này, bà nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Bà ngồi xe buýt, đi gần hai tiếng đến khu vực thuộc nhà cũ nhà họ Hứa bên kia, sân nhỏ trong ấn tượng đã không thấy, toàn bộ khu vực này đã thay đổi rất lớn, chỗ vốn là nhà cũ nhà họ Hứa giờ đã biến thành bệnh viện.

Trịnh Bình hỏi thăm vài người, vất vả lắm mới hỏi thăm được chỗ nhà cũ nhà họ Hứa đã chuyển đi cách đây bảy năm do di dời, hiện giờ đang ở trong tiểu khu đường Cẩm Giang.

Trịnh Bình lấy làm kinh hãi, bà không thể hiểu được, chuyện bán nhà lớn như vậy tại sao Hứa Quân không nói cho bà? Ngôi nhà kia hai người lớn để lại, cho dù tiền đền bù không chia cho bà, bà cũng không để ý. Tuy nhiên, suy nghĩ đến những người mặt mũi khó coi của nhà họ Hứa đó, bà lại an ủi mình, nói không chừng là bởi vì chuyện nhà cửa, ba người chị em gái lại ầm ĩ, ông ta không muốn để bà bị cuốn vào cho nên mới một mình xử lý?

Trong lòng ôm suy nghĩ tích cực như vậy, Trịnh Bình lại đi tới đường Cẩm Giang.

Không biết nên nói bà may mắn hay xui xẻo nữa, bởi vì bà vừa tới cửa tiểu khu đường Cẩm Giang liền thấy chị hai của Hứa Quân là Hứa Yến cùng con trai bà ta là Hứa Dương.

Bởi vì chồng Hứa Yến bị bệnh mất sớm chỉ để lại một người con trai, Hứa Yến sinh con không dễ, cộng thêm nhà họ Hứa cũng không có đàn ông, bà ta cho con đổi thành họ Hứa. Bởi vì Hứa Quân thích con trai, cho nên mặc dù Trịnh Bình không thích họ hàng nhà họ Hứa, nhưng ngày lễ tết bà cũng sẽ mua vài món đồ để Hứa Quân cầm đi, thỉnh thoảng Hứa Yến cũng vào nhà, có thể nói chuyện vài câu.

Hứa Dương đi bộ khập khiễng, thoạt nhìn bị trặc chân, Hứa Yến ở bên cạnh muốn xách cặp cho cậu ta.

Trình Bình thấy vậy, vội vàng bước nhanh hơn, bà định tiến lên gọi một tiếng, thuận tiện nhìn xem có thể giúp được gì hay không.

Nhưng bà vừa mới đi tới phía sau bọn họ mấy bước xa, đột nhiên thấy khúc quanh có một người phụ nữ xa lạ đi ra, Hứa Yến cùng Hứa Dương liền phất tay.

"Mẹ!" Hứa Dương vẫy tay cười đáp lại.

"Ừ! Con trai ngoan!" Trịnh Bình mắt thấy người đàn bà kia đi nhanh tới, ôm lấy đứa con trai vốn nên là con của Hứa Yến, bà ta đi tới chỗ Hứa Dương, cười tủm tỉm mắng: "Ai nha, con nhìn con xem, chơi đá bóng còn có thể trật chân, còn phiền cô của con phải đi một chuyến."

Vẻ mặt Hứa Yến cũng không kiêu căng như lúc bình thường nói chuyện với bà mà ngược lại rất hòa nhã, còn ân cần siết chặt vòng tay người phụ nữ xa lạ một cách thân thiết nói: "Em dâu, em nói lời này quá khách khí, Dương Dương giống như con ruột của chị vậy, vì cháu đi một chuyến có gì đâu?"

Ba người thân thiết đi vào tiểu khu, chỉ để lại Trịnh Bình đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt trắng bệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro