Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

http://minhuoly.wordpress.com/

Tần Thủy Mạn cúi đầu, trên tay cầm thảo dược cao phu quân cho nàng trước kia, chậm rãi bôi lên vết thương trên cánh tay bị đánh. Bình thảo dược cao này nàng đã dùng qua, đối với vết bầm do bị đánh rất hữu dụng, không quá vài ngày sẽ tốt như lúc đầu.

Cứ như vậy một bên bôi thuốc, một bên nghĩ đến phu quân, cuối cùng nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Nàng nhớ hắn. Rất nhớ. Chỉ cần nghĩ đến không thể nhìn thấy phu quân lần cuối, chỉ có thể nhìn thấy cỗ thi thể lạnh băng kia, nàng vẫn vô cùng tiếc nuối.

Cho tới bây giờ không nghĩ tới, lần ở chung cuối cùng với trước khi phu quân chết, cứ như thế là xong, khiến nàng nhớ lại cảm thấy mất mát rối loạn vô cùng, ngay cả phu quân yêu nàng hay không cũng không biết, cứ như vậy bỏ lại mình nàng ở thế gian, nàng oán, nàng không oán mới là lạ, nhưng vẫn là nhớ thương a.

Đến bây giờ nàng vẫn có thể nhớ rõ khoảng một tháng trước khi chết, hắn ở trước mặt mẹ chồng nói chuyện giúp nàng, loại ánh mắt đó bảo vệ nàng, khí phách như vậy, tự nhiên như vậy, giữ lấy chiếm hữu như vậy, như đau lòng nàng, như tương liên với nàng ... .

Phanh một tiếng -

Cửa phòng đột nhiên bị một cỗ cường lực đá văng ra, Tần Thủy Mạn bị dọa, thảo dược cao trên tay đổ nhào, lăn đến bên một đôi cẩm hài nâu lớn, sau đó, một đôi bàn tay to đẹp nhặt lên, nắm vào lòng bàn tay.

Tần Thủy Mạn vẫn nhìn bình thuốc mỡ kia, cho nên, cũng không thấy được chủ nhân bàn tay lớn kia - một người anh tuấn cao lớn, mặt mày kinh dương, cao lớn khí phách lại tôn quý bất phàm.

Cặp mắt kia đen như mực, sâu như biển, nhìn thẳng vào mắt nàng, chớp cũng không chớp, gắt gao nhìn nàng, như muốn đem nàng hút vào ...

Lòng của nàng, lùm bùm nhảy dựng, trong lúc lăng lăng nhìn cặp mắt kia lại nghĩ đến phu quân của nàng.

Liên tưởng này thật kỳ dị, rõ ràng là hai người khác nhau, một người nho nhã thư sinh, một người khí phách ngang trời, nhưng đôi mắt đang nhìn nàng, giống như đã từng quen biết ...

Không thể nào ...

Nàng bị dọa choáng váng, dọa ngất, bằng không chính là quá mức nhớ thương, mới có thể liên tưởng đại nam nhân xa lạ trước mắt cùng phu quân tao nhã của nàng là một. Điều này thật quỷ dị! Cũng thật không nên!

Nàng cúi mắt, không nhìn tiếp cặp mắt kia, mâu quang chuyển xang thảo dược cao trong bàn tay to kia, đó là đồ phu quân để lại cho nàng, đó là của nàng, nàng phải lấy lại.

"Lại bị đánh sao?" Lạc Thiên Dương nhìn thảo dược cao trong tay, im lặng một lúc lâu mới mở miệng. Nhìn thấy bình thảo dược cao này, hắn không cần nhìn cũng biết nàng lại bị thương. Tức giận khiến lồng ngực giống như bị bỏng, lạnh giá tỏa ra, tựa như sương tuyết.

Lại? Tần Thủy Mạn ngạc nhiên dương mâu, không hiểu rõ nên lại nhìn hắn, rồi lại lần nữa đắm chìm trong cặp mắt đen kia.

Hắn biết nàng sao? Gặp qua nàng sao? Biết nàng bị mẹ chồng đánh sao? Nếu không, sao hắn lại có thể thốt ra chữ "lại" kia đây? Là nói nhầm sao?

Bộ dáng nàng ngây ngốc nhắc nhở hắn, nói sai lời rồi.

Hắn bây giờ là Lạc Thiên Dương, cũng là lần đầu gặp mặt nàng, như thế nào biết chuyện của nàng?

"Thảo dược cao này chuyên trị thương, nếu cô nương không biết võ, tự nhiên là bị đả thương, hay tại hạ nhìn nhầm thuốc?" Lạc Thiên Dương thản nhiên giải thích, thấy nàng lộ ra vẻ mặt giật mình, cảm thấy hài lòng không ít.

"Các hạ là?" Lòng nhẹ nhõm, lúc này mới nghĩ tới không biết nam nhân này vì sao, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nữ tắc cứ như vậy xông thẳng vào tẩm phòng của một nữ nhân là nàng?

"Lạc Thiên Dương." Hắn báo thẳng họ tên.

Nàng mê man nhìn hắn.

Hắn lại không có ý định giải thích cho nàng, hướng phía giường nàng đang ngồi đi tới, vén áo bào khuất chân ngồi xổm xuống phía trước ngẩng đầu nhìn nàng.

"Kéo làn váy lên, ta bôi thuốc lên vết thương ở chân cho nàng."

Tần Thủy Mạn bị hành động của hắn dọa sợ, lúng túng đứng dậy, lại không cẩn thận giẫm lên chân váy, lảo đảo suýt ngã ngồi xuống giường, ngay lúc đó một bàn tay to giữ lấy nàng, ngược lại khiến cho thế ngã của nàng rơi vào một bộ ngực rộng lớn hữu lực -

"A!" Đứng không vững, Tần Thủy Mạn gần như hoàn toàn ngã vào lòng Lạc Thiên Dương.

Lạc Thiên Dương ôm lấy thân thể mềm mại kia, giữ vững thân hình mảnh mai, lúc nàng ngã vào lòng hắn ẩn ẩn phát đau, đáng chết.

Nàng sợ hắn sao?

Bộ dáng hắn rất đáng sợ sao?

"Mau thả ta ra!" Nàng túm góc áo hắn, bối rối kinh kêu.

Cho dù nàng sợ hãi, giờ phút này hắn cũng không muốn buông nàng ra.

Có thể dùng cỗ thân thể này ôm nàng, là việc may mắn cỡ nào a. Hắn - Lạc Thiên Dương, quả thật vừa trải qua sống chết có một không hai, thiếu chút nữa phải sống trong thân thể, thân phận của người khác, nếu thân phận kia có gì khiến hắn không muốn rời bỏ thì chỉ có nàng mà thôi.

Hắn không thể bỏ lại nàng.

Cho dù là một nữ nhân không nên tồn tại trong sinh mệnh của hắn, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể ngang ngạnh đem nàng giữ chặt bên người mình, không để cho nàng bị người ức hiếp, không để nàng vì nam nhân khác thương tâm cả đời, không để trong mắt nàng chỉ có phu quân đã chết kia, cho dù hắn cũng từng là một phần nào đó của phu quân trong mắt nàng....

"Xin ngươi buông ra!" Nàng giãy dụa, né tránh cái ôm của hắn.

"Ta muốn nàng, Tần Thủy Mạn." Hắn lạnh nhạt tuyên bố.

Cái gì? Tần Thủy Mạn bất động, ngơ ngác nhìn hắn.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nam nhân tên Lạc Thiên Dương này? Hắn điên rồi sao?

Lần đầu tiên gặp mặt liền kéo nàng vào lòng, còn nói muốn nàng? Tự nhiên như vậy, như đã làm trăm lần nghìn lần, lời nói ra mạnh mẽ lại vô lý, ánh mắt nhìn nàng lại ôn nhu như vậy, như là yêu nàng, như muốn đem nàng khắc sâu vào đáy mắt ...

Nhất định là nàng bị hoa mắt!

Nàng cũng điên theo hắn rồi sao? Cho nên mới đem nam nhân cường thế nói muốn nàng, nhìn thành thâm tình như biển?

"Ngươi ... rốt cuộc đang nói bậy cái gì vậy?" Nàng bối rối không nhìn hắn tiếp.

Lạc Thiên Dương nở nụ cười, giữ lấy mặt nàng, làm cho nàng không thể không nhìn vào mắt hắn. "Nghe cho rõ, Tần Thủy Mạn, ta muốn nàng làm thị thiếp của ta, làm nữ nhân của ta. Vào Vương phủ ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đánh nàng, ta sẽ bảo vệ nàng ... cả đời."

Mùa đông năm nay, rất lạnh.

Nàng - Tần Thủy Mạn mới lập gia đình ba tháng thì phu quân qua đời, lúc này lại bị nhà chồng bán vào vương phủ, làm cho lòng nàng trở nên lạnh lẽo.

"Ta không muốn!" Tần Thủy Mạn quỳ trước bài vị Mộ Thương, trảm đinh chặt sắt cự tuyệt. "Mẹ! Thủy Mạn là con dâu Mộ gia, cho dù phải chết, cũng sẽ chết ở Mộ gia!"

Nàng không biết rốt cuộc tất cả là chuyện gì xảy ra, vị gia kia sao lại biết nàng? Còn vì sao nói sẽ bảo vệ nàng cả đời? Sâu xa hơn nữa là bỗng nhiên muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn, làm thị thiếp của hắn? Nàng đã lập gia đình a! Làm sao có thể chồng vừa mới chết liền lập tức đi theo người ta?

Mộ lão phu nhân lạnh lùng nhìn nàng. "Bán ngươi, vị gia kia sẽ cho Mộ gia một vạn lượng hoàng kim, xem như ngươi vì Mộ gia tích một chút đức, chỉ cần ngươi đi theo vị gia kia, Mộ gia không những có thể vượt qua ải khó khăn lần này, còn có thể ăn ngon sống tốt cả đời, không phải ngươi nói ngươi muốn thay Thương nhi hiếu kính ta cả đời sao? Đây là lúc ngươi có thể hiếu kính ta, sao lại từ chối? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ để lại ngươi cho ngươi câu đẫn Lâm Nhi sao?"

"Mẹ! Con cùng tiểu thúc thật sự không có quan hệ gì!"

"Vậy theo vị gia kia đi thôi. Vị gia kia quyền cao chức trọng, ngươi đi theo hắn là phúc khí của ngươi, dù sao ngươi vẫn là tấm thân hoàn bích, Thương Nhi cũng đã chết, không có Mộ gia ngươi vẫn có thể sống, cũng không có lỗi với vị gia kia, chí ít ngươi tự nguyện theo hắn, hắn biết được chắc sẽ rất vui, đối xử với ngươi cũng sẽ tốt."

"Mẹ! Vạn vạn không thể a! Thủy Mạn không muốn - "

"Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Mộ gia cửa nát nhà tan sao? Lâm nhi ở bên ngoài thiếu nợ, cho dù bán hết cả nhà này cũng không trả nổi, ngươi cho là ngươi ở lại có thể giúp được gì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn từng người nhà này đi tìm chết? Đây là điều ngươi muốn sao?"

Tần Thủy Mạn lắc đầu, vừa lắc vừa cầu. "Mẹ, xin người đừng bán con đi .... "

Mộ lão phu nhân nhìn nàng, đột nhiên quỳ xuống trước nàng. "Ta cầu ngươi, van cầu ngươi cứu Lâm Nhi, cứu Mộ gia chúng ta, nếu ngươi thật sự yêu Thương Nhi, thật sự là con dâu Mộ gia chúng ta, hẳn sẽ không nhẫn tâm cứ vậy mà nhìn từng người Mộ gia ta chết đi?"

Nước mắt Tần Thủy Mạn chậm rãi chảy xuống, sau một lúc lâu nói không ra một chữ.

"Ta xin con, con dâu." Mộ lão phu nhân hướng phía nàng dập đầu.

Tần Thủy Mạn chịu không nổi vội vàng nâng bà dậy. "Mẹ, người đừng như vậy! Đừng như vậy! Con xin người đừng như vậy ... "

"Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng lên." Lão phu nhân ngậm đắng quyết tâm. Vì cứu đứa con Mộ Lâm, lão bà như bà cái gì cũng phải làm.

Chỉ có thể như vậy, đúng không?

Nam nhân cao cao tại thượng kia đã mở miệng, việc này căn bản một đường thoát cũng không có đúng không?

"Con đồng ý." Nàng muốn cười, nước mặt lại rơi rơi từng giọt.

Mộ lão phu nhân giật mình nhìn nàng.

"Mẹ, con đồng ý." Tần Thủy Mạn lẳng lặng nói xong, quỳ trên mặt đất thật lâu không dậy nổi, ánh mắt nhìn thẳng tên trên bài vị.

Phu quân a, thiếp phải bỏ chàng mà đi.

Vì Mộ gia, bỏ chàng mà đi ... .

Lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, nặng như vậy, nặng đến nỗi sợ là cả đời không bỏ xuống được.

Khoảng cách từ Đông Liễu trấn đến Kinh Thành, cỡi ngựa ước chừng khoảng năm canh giờ, nếu ngồi kiệu đi thẳng một mạch chắc cần mất một ngày.

Dọc theo đường đi, Lạc Thiên Dương ngồi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng, tâm tình lần này cả ngày rất tốt, mà Tần Thủy Mạn sau vài canh giờ ngồi trong kiệu đầu choáng váng đến nỗi buồn nôn, khuôn mặt trở nên tái nhợt, may mắn nam nhân ngồi trên lưng ngựa kia hảo tâm, khi đi qua đường mòn bên bìa rừng đột nhiên để cho cả đội nhân mã dừng lại nghỉ ngơi, thế này nàng mới có thể thở một hơi.

Chính là không ngờ được, nàng mới cảm thấy đỡ hơn một chút, bên ngoài cỗ kiệu truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp -

"Ra đi, Thủy Mạn." Lạc Thiên Dương gọi thẳng tên nàng, lúc gọi cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đúng là dịu dàng ngoài tưởng tượng.

Khi Tần Thủy Mạn xốc lên màn kiệu liền nhìn thấy nụ cười vô cùng dịu dàng kia, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống phía nàng, ánh mắt sáng ngời.

Nàng không xuống kiệu, dung nhan tái nhợt của nàng lại lọt vào đáy mắt Lạc Thiên Dương, mi nhíu một cái, hắn lập tức xuống ngựa đi tới phía nàng, nhanh chóng lôi nàng ra khỏi cỗ kiệu, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã vào lòng hắn, hắn dễ dàng bế ngang nàng lên quay lại trước ngựa, đặt nàng lên lưng ngựa rồi tự mình cũng nhảy lên.

"Khương Dũng, các ngươi nghỉ ngơi một lát rồi hồi kinh trước đi." Cứ theo tốc độ này mà đi chắc phải tới ngày kia mới có thể trở về Vương phủ.

"Nhưng mà Gia..."

"Cứ vậy đi, không cần chờ ta quay lại, ta sẽ tự đưa Thuỷ Mạn hồi phủ." Dứt lời, Lạc Thiên Dương liền kéo cương giục ngựa rời đi -

Mã tốc bất khoái, nhưng đối với Tần Thủy Mạn chưa bao giờ cỡi ngựa khó chánh khỏi sợ hãi, nàng ôm chặt lấy thắt lưng Lạc Thiên Dương, một đường cứa thế ôm hắn, ngón tay trở nên trắng bệch.

Gió từng đợt xoẹt qua bên tai, Tần Thủy Mạn dường như nhắm chặt hai mắt, ngay cả dũng khí mở mắt nhìn đêm trăng xinh đẹp này một cái cũng không có, so với ngồi kiệu, ngồi trên lưng ngựa đón gió như vậy, dường như khiến nàng cảm thấy đỡ hơn chút ít, nhưng lại không được thoải mái, ngoại trừ ... trong lồng ngực rộng lớn ấm áp này, không hiểu sao lại cho nàng cảm giác an toàn.

Nàng không biết, vận mệnh sau này ra sao, cũng không biết nam nhân này sẽ đối xử với nàng thế nào, tuy nàng không đồng ý cứ vậy mà bị Mộ gia bán đi, hơn nữa là bán cho một nam nhân xa lạ, nhưng việc này có lẽ là việc cuối cùng nàng thay phu quân đã chết của nàng tẫn hiếu, cứu vớt Mộ gia, trả lại cho Mộ gia một đời giàu có.

Nên vừa lòng, không phải sao?

Vô luận như thế nào, nàng đều thay phu quân hoàn thành hiếu tâm lớn nhất.

"Sợ sao?" Lạc Thiên Dương cúi đầu hỏi nàng. Tóc đen dài vì gió thổi mà quấn quanh hai gò má lạnh như băng của nàng, ánh mắt đen của hắn sáng như sao.

Tần Thủy Mạn mở to mắt, nhìn thẳng đôi mắt đen sâu tựa biển, lòng vừa động, nháy mắt lại cụp mắt xuống.

Ánh mắt nam nhân này quá sâu trầm khí phách, mỗi khi hắn nhìn nàng, lại khiến cho nàng cảm thấy bị một thứ gì đó lôi cuốn, bối rối khó xử.

"Rất sợ?" Là sợ hắn đi? Vì hắn, nàng không thể không đi theo hắn, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đối mặt với một nam nhân xa lạ là hắn.

"Không, ta không sợ." Nàng khẩu thị tâm phi, trái tim nhảy loạn.

"Chán ghét ta sao?"

Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi nàng như vậy.

"Đúng ... Không thích." Nàng nhỏ giọng nói. Ai sẽ dám thích một nam nhân tự nhiên ném ra một đống tiền lớn để mua mình?

Tuy rằng, nàng kỳ thật cũng không chán ghét hắn như vậy, bởi vì cặp mắt kia của hắn khiến nàng nhớ tới phu quân đã mất, trên người hắn nàng dường như có thể cảm nhận được hơi thở của phu quân đang quanh quẩn bên nàng ... Đúng vậy, nàng tham luyến tất cả những thứ giống phu quân của nam nhân này, nhờ vậy nàng mới có thể cảm thấy như đang ở bên phu quân.

Lạc Thiên Dương bật cười, dùng lực thúc mạnh, khiến ngựa chạy nhanh hơn. "Mặc kệ nàng có thích ta hay không, ta đã chọn nàng."

"A." Nàng kinh kêu, nhanh ôm hắn chặt hơn, sợ bản thân cứ vậy ngã xuống bị ngựa dẫm chết.

"Dùng một vạn lượng hoàn kim mua ta, chỉ để dọa ta sợ sao?" Nàng có chút không kiềm chế được kêu lên, suýt chút nữa vì sợ mà khóc lớn.

"Đương nhiên không phải." Hắn không chạy chậm lại, rất thích cảm giác đôi tay nhỏ bé của nàng ôm chặt.

"Ta sắp ngã xuống rồi!" Nàng lại hô.

"Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn cúi đầu cười, trong hai tròng mắt nhìn màn đêm kia tràn đầy quang ảnh, ở dưới ánh trăng thần bí mà mê người. "Sắp tời rồi, nếu nàng sợ thì nhắm mắt lại."

Nàng nhắm mắt lại, không lâu sau, trên trán vốn lạnh như băng truyền đế một cảm giác mềm mại ...

Là, hôn?

Môi hắn hôn trán nàng?

Tần Thủy Mạn bị dọa choáng váng, mắt nhắm càng chặt hơn, một chút cũng không dám mở, giống như giả chết coi việc vừa rồi chưa xảy ra, chôn mặt vào trong ngực hắn. Nàng nhích gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, tiếng tim đập này nàng như đã nghe hơn trăm ngàn lần, có loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, còn có mùi hương kia ...

Tần Thủy Mạn bỗng dưng mở mắt, không khỏi mê man ngẩng đầu nhìn hắn.

Mùi hương này ... Từ đâu mà tới? Sao nàng có thể ngửi được mùi hương rất giống mùi hương không biết tên mà phu quân mang theo mỗi khi xuất môn trở về ở đây?

"Làm sao vậy?" Lạc Thiên Dượng dịu dàng cười, đem nàng ôm xuống ngựa.

Cho đến khi hai chân đứng trên cỏ mềm, Tần Thủy Mạn mới phát hiện ra ngựa đã dừng lại, phóng nhãn nhìn xung quanh, thấy một mảnh nước suối lóng lánh tỏa sáng dưới ánh trăng, còn có hơi nước lượn lờ, nàng không khỏi hít sâu một hơi, hương vị quen thuộc khiến nàng cảm thấy thương cảm lại rất kích động.

"Trời ơi, nơi này thật đẹp." Nàng kìm lòng không được thốt lên tán thưởng.

Núi vây quanh tứ phía, mặc dù trong đêm tối nhìn không rõ, nhưng sóng trên mặt hồ lăn tăn, hòa vào ánh trăng sáng cùng sương trắng bồng bềnh, quả thực chỉ có thể dùng tiên cảnh chốn nhân gian để hình dung.

Là mùi hương này sao? Hương suối hòa cùng mùi hoa rừng quấn lấy thân...

Lạc Thiên Dương lẳng lặng nhìn vẻ mặt say mê lại mang chút hoài niệm của nàng, lòng cũng theo đó rung động.

Nàng đang nghĩ về hắn sao? Giờ phút này nàng đang nhớ hắn ư? Trong khoảng thời gian hắn giả làm phu quân của nàng, hắn thường hay tới đây luyện công kiêm tắm rửa, mùi hương nơi này thường lưu lại trên thân hắn, nàng vẫn ngủ bên người hắn hẳn không xa lạ mới đúng.

"Đây là Kính Hồ, là hồ ôn tuyền tự nhiên, hồ này quanh năm ấm áp, là thế ngoại đào nguyên ta ngẫu nhiên phát hiện được, cũng là nơi ta thường đến ngâm nước nóng." Hắn thật may, hồ ôn tuyền tự nhiên này có khả năng trị liệu đối với cơ thể, hơn nữa khi tổn thương do luyện võ khiến khí huyết tắc nghẽn ngâm mình ở đây lập tức có hiệu quả.

"Là nước nóng?" Mắt Tần Thủy Mạn lập tức sáng lên. Chẳng nhẽ cả một chỗ lớn này là nước ôn tuyền? Trời ạ! Ngâm mình tắm trong hồ như thế này là chuyện hạnh phúc cỡ nào a, nàng thực không thể tin được trên thế gian có chỗ đẹp như vậy.

"Ân." Lạc Thiên Dương cười gật đầu, nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử kia trong mắt nàng. "Đi xuống đi."

Hắn cảm thấy may mắn vì hồ ôn tuyền này ở chỗ thâm sơn, người bình thường khó mà tìm thấy, đi cũng không dễ, nếu không hồ như thế này chắc chắn truyền danh thiên hạ, hắn sẽ không có được yên tĩnh.

"Hả?" Tần Thủy Mạn kinh ngạc không thôi. Hắn bảo nàng xuống? Ở trong hồ tắm rửa sao? Nhưng nơi này một chút chút che chắn cũng không có, hắn lại là một đại nam nhân, nàng sao có thể cứ vậy mà xuống hồ?

"Bây giờ ta muốn tắn rửa xong rồi mới hồi phủ." Khóe môi Lạc Thiên Dương cong lên. "Nàng không muốn xuống có thể chờ ta bên bờ."

Nói xong, hắn lấy từ yên ngựa ra một túi vải lớn, đi tới ven hồ bắt đầu cởi quần áo.

Tần Thủy Mạn sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi thấy tấm lưng trần đẹp mắt của nam nhân này, mới vội vã xoay người đi, che hai mắt lại.

Phía sau truyền đến từng trận tiếng nước, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngân nga từ miệng nam nhân, tiếng ngân nga kia quanh quẩn trên mặt hồ, êm tai khiến nàng bất giác chuyên chú lắng nghe.

Dường như hắn tắm rất vui vẻ, nghe tiếng ngân nga của hắn chỉ biết tâm tình nam nhân này hiện tại rất tốt, có lẽ, có thể thừa dịp lúc này ... .

Nghĩ, Tần Thủy Mạn quỳ cúi xuống, giương giọng nói. "Vị Gia này, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, giặt quần áo nấu cơm, thứ gì ta cũng có thể làm cho ngài, ngài nhận ta làm nô tỳ đi! Thủy Mạn là quả phụ, không có nửa điểm tư cách làm thị thiếp, thỉnh gia thu ta làm nô tỳ đi, nô tỳ nguyện cả đời hầu hạ Gia, trung tâm với ngài, Thủy Mạn lúc này cầu ngài!"

Tiếng nước ngừng.

Khúc hát cũng ngừng.

Đại địa yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng tiếng ếch kêu.

"Ngươi thà làm nô tỳ cũng không nguyện làm thị thiếp của ta sao?" Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Lạc Thiên Dương trầm thấp không hờn giận từ phía sau truyền tới.

Tần Thủy Mạn cắn môi, mặc kệ hắn có nhìn thấy mình hay không, nhẹ nhàng gật gật đầu. "Đúng vậy, ta là con dâu Mộ gia, hơn nữa vừa mới trở thành quả phụ, Gia, trên đời này nhiều cô nương như vậy, Gia sao phải khó sử Thủy Mạn như vậy đây? Thủy Mạn thế nào cũng không xứng với gia a."

"Nghe qua không giống tự ti, mà giống như là ghét bỏ ta đây." Hắn khẽ hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy không vui.

"Không phải vậy! Ta chỉ là ... ."

"Chính là muốn bảo vệ đền thờ trinh tiết của ngươi đến chết, phải không?" Lạc Thiên Dương lại hừ lạnh lần nữa, quát lên. "Vì một tên nam nhân chưa từng ôm ngươi, ham muốn thân thể ngươi mà thủ tiết cả đời, nghe thấy khiến người ta không đồng tình thì cũng rất ảo não, ngươi định ở bên ta để chọc giận ta sao?"

Hả? Tần Thủy Mạn ngạc nhiên không thôi, quên lảng tránh, mà xoay người lại quỳ kinh ngạc nhìn hắn -

"Ngươi ... làm sao biết ta .... Ý ta là, làm sao ngươi biết... phu quân ta không ôm ta?" Chẳng nhẽ mẹ nói cho hắn? Làm sao có thể? Loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra với một nam nhân?

Chuyện này đối với nàng mà nói, là vô cùng nhục nhã a, cho dù nàng luôn phủ định chuyện này, nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ từ miệng nam nhân xa lạ này nghe được... . Nàng cảm thấy khó chịu nan kham, hốc mắt nháy mắt đã nổi lên một tầng sương.

Cho dù khoảng cách hai người không gần, Lạc Thiên Dương vẫn có thể ở trong đêm tối liếc mắt một cái thấy được lệ quang trong đáy mắt nàng.

Vẫn rất để ý sao? Vì hắn không ôm nàng?

Đứa ngốc này!

Lúc trước hắn không ôm nàng, vì hắn căn bản không phải Mộ Thương, không phải phu quân thật của nàng a, nếu khi đó hắn bế nàng, mới là tàn nhẫn với nàng.

Nhưng hắn đã trở lại, lấy thận phận thật sự của hắn trở lại bên người nàng, hắn muốn dùng thân mình này ôm nàng, còn muốn giữ nàng bên người cả đời, sẽ không buông tay .. .

"Nghe cho rõ, làm nô tỳ hay thị thiếp tùy ngươi, bất quá, với ta mà nói, mặc kệ ngươi là gì, ta đều muốn ngươi, ôm ngươi, có được ngươi, ta, Lạc Thiên Dương, sẽ là nam nhân đầu tiên của Tần Thủy Mạn ngươi, cũng là người duy

http://minhuoly.wordpress.com/edit/that-gia-phu-quan-tong-vu-dong/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro