Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

http://minhuoly.wordpress.com/

Khi Tần Thủy Mạn tỉnh lại trong tẩm điện rộng lớn đã có hai nô tỳ đợi ở trước giường, một người là Phương Hoa trước kia hầu hạ Gia, một người vốn được xắp xếp hầu hạ nàng Thải Nhạn, thấy nàng mở mắt Phương Hoa mỉm cười tiến lên gọi người -

"Phu nhân chúng nô tỳ tới giúp người tắm rửa thay quần áo, Vương Gia có dặn qua, thân thể phu nhân không khỏe muốn chúng nô tỳ cẩn thận hầu hạ."

Nha đầu kia gọi nàng "phu nhân"?

Tần Thủy Mạn vô cùng kinh ngạc vẻ mặt xấu hổ, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ, lòng ngược lại trầm xuống, khó xử như mình làm sai lại được người ta đối tốt.

Hơn nửa tháng nay nàng ở trong tẩm cung Lục Vương Gia thị tẩm mọi người đã sớm biết, nhưng trước kia nàng vẫn là một thân hoàn bích, khi đó bọn nha đầu không hề gọi nàng là phu nhân mà là tiểu thư, bây giờ ... .Bở vì đêm qua thân thể nàng chấp nhận Vương Gia sao?

" Phương Hoa, đừng gọi ta như vậy." Nàng bình tĩnh kháng cự, nhưng không cách nào không nghĩ tới đêm qua, bản thân mặc cho Vương Gia đùa nghịch đến mức hét to rển rỉ ... nàng đỏ mặt, hoàn toàn không thể tưởng trong lúc nam nữ hoan ái có thể kinh thiên động địa đến như thế, làm cho người ta vừa thẹn lại thích.

Phương Hoa che miệng cười. " Phu nhân, đây là Vương Gia tự mình hạ lệnh, trong Vương Phủ không ai có thể không tuân theo, thỉnh phu nhân thứ lỗi."

" Ta không muốn!"

" Hay là ... phu nhân muốn chúng nô tỳ gọi ngài là Vương Phi?"

Cái gì? Vương Phi? Đó là chính thất Vương Gia cưới vào cửa mới được xưng như vậy, như nàng từng gả cho người còn là quả phụ có đức hạnh gì để nhận?

" Vương Phi vị này ta nhận không nổi, Vương Gia là người ra sao, người trở thành vương phi cũng không phải là ta, chờ ngày nào đó Vương Gia dùng kiệu mười tám người khiêng cưới ta vào cửa các ngươi mới gọi ta là Vương Phi đi." Tần Thủy Mạn nhẹ nhàng mà ngăn cổ họng nói. Nàng biết 'ngày nào đó' sẽ không bao gời đến.

Nữ nhân Lạc Vương Gia sẽ dùng kiệu mười tắm người khiêng vào cửa tuyệt đối không thể là một quả phụ không địa vị như nàng! Điều chắc chắn sẽ khiến người ta cười rụng quai hàm, mà chuyện khiến người trong thiên hạ nhạo báng, chắc chắn hắn sẽ không làm. Có thể đem nàng âm thầm giấu nàng trong Vương Phủ sủng ái yêu thương đã là vạn hạnh, nàng sao có thể hi vọng nhiều hơn?

"Như vậy là được sao?" Âm thanh trầm thấp dễ nghe từ ngoài cửa truyền vào, Lạc Thiên Dương tư thế oai hung hiên ngang xuất hiện ngay cạnh cửa, cười nói: "Chỉ cần ta dùng kiệu mười tám người khiêng nàng nhập môn, nàng liền cam tâm tình nguyện làm vương phi của ta, lời này ta nghe nhất thanh nhị sở, về sau không được nuốt lời."

"Tham kiến Vương Gia."

"Vương Gia vạn phúc."

Hai nha đầu nhìn thấy Lạc Thiên Dương liền phúc than hành lễ thỉnh an.

Lạc Thiên Dương nhìn vẻ mặt Tần Thủy Mạn kinh hách lại ảo não, vui vẻ cười to, quay sang hai nha đầu nói:" Hai ngươi phải làm nhân chứng cho bổn vương, nghe rõ chưa?"

Hai nha đầu nhìn nhau cười gật đầu. "Vâng, Vương Gia."

Lạc Thiên Dương đến gần Tần Thủy Mạn, không hề e dè ngồi lên giường, đem nàng còn chưa mặc quần áo ôm vào lòng.

"Ta đã nói rồi, trên đời này không ai có thể định đoạt thay Lạc Thiên Dương ta, Thủy Mạn a, nàng chờ làm vương phi đi, chỉ cần nàng vui, cho dù làm lăm mươi đại kiệu rước nàng, thậm chí thỉnh Hoàng Thượng chiêu cáo thiên hạ, ta đều vui vẻ làm theo."

"Ngươi điên rồi ..." Nàng ở trong lòng hắn nhẹ giọng nói. Thấy hắn, vẫn nhịn không được thẹn thùng, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Hắn đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nàng. "Môt nam nhân vì nàng mà điên cuồng, nàng nên vì hắn mà cười thật thoải mái a, nào có thể như vẻ mặt nàng hiện tại đau khổ nhíu mi?"

"Ta không xứng ..."

"Tần Thủy Mạn! Tuy nàng từng gả cho người, nhưng Lạc Thiên Dương ta là nam nhân đầu tiên của nàng phải không?" Hắn chăm chú nhìn nàng. "Biết đạo lý tương tự không? Ta nếu đã là nam nhân đầu tiên của nàng, đời này nàng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta, hiểu chưa?"

Tần Thủy Mạn sâu kín nhìn lại hắn, không thể hiểu đạo lý trong miệng nam nhân này là từ đâu. Những gì hắn nói đều là quan tâm, mà chuyện nàng từng là thê tử của nam nhân khác đối với hắn như chưa từng tồn tại, ngay cả chấn an vấn đề như vậy hắn cũng làm.

"Vì sao ta phải theo người? Thân thể ta đã cho người , người vẫn không muốn buông tha sao?" Nàng bất an hỏi.

Không phải, nàng nhìn hắn nhưng không đem lời thật lòng nói ra miệng.

"Tần Thủy Mạn, ngươi có biết ngươi rất có bản lĩnh làm người ta tức muốn chết không a? Hiện tại ta thật muốn bóp chết ngươi." Không để ý bọn nha đầu khinh ngạc, Lạc Thiên Dương phất áo bỏ đi.

"Phu nhân, vì sao người muốn đem Vương Gia thôi ra xa? Người không thích Vương Gia sao?" Phương Hoa ngưng mi, lo lắng nhìn Vương Gia rời đi, lại quay đầu nhìn Tần Thủy Mạn vẻ mặt đẫm lệ, nhịn không được nói thầm. "Rõ ràng luyến tiếc a, sao lại làm như vậy?"

Thải Nhạn là người ít nói, đi lên phía trước giúp Tần Thủy Mạn thay quần áo. "Phu nhân, lúc trước Vương Gia có dặn qua muốn dẫn người đến hồ lộ thiên tắm rửa, nơi đó rất đẹp, trước kia chỉ có một mình Vương Gia tới đó, là nước ấm từ trong suối chảy ra, nghe nói có thể dưỡng nhan mỹ dung nha ... . Tối hôm qua người nhất định mệt muốn chết rồi, đợi lát nữa ngâm nước nóng tắm, thân mình chắc chắn sẽ cảm thấy thoái mái hơn, được không?"

Nghe lời Thải Nhạn nói, Tần Thủy Mạn rơi lệ không ngừng.Vì sao lòng của nàng đau như vậy? Vì sao thấy Lạc Thiên Dương không quay đầu lại tiêu sái rời đi đột nhiên khiến nàng cảm thấy sợ hãi bất an?

Nàng muốn đuổi theo ngăn hắn lại, nói cho hắn đêm qua không phải nàng nghĩ vậy mới để hắn 'ôm' nàng, tuy rằng nàng thực sự từng nghĩ như thế.

Nhưng, lý trí lại ngăn trở nàng.

Làm sao có thể đây? Trượng phu nàng mới chết không bao lâu liền động tâm với nam nhân khác sao?

Không, không phải như vậy, nàng vì cảm kích, vì ỷ lại, vì tịch mịch nên mới như vậy, cho dù tạm thời có chút đau lòng, nhưng nhất định sẽ qua đi.

Trong cung, đương kim Thánh Thượng vì Vương Gia tỉnh lại sau hôn mê làm tuyển phi yến ồn ào huyên náo, trong Vương Phủ cũng bắt đầu hạ lệnh chuẩn bị mở tiệc mừng, tuy rằng nhóm hạ nhân không biết Vương Phi tương lai sẽ là ai, nhưng vài vị trong lời truyền kia không phú cũng quý, trong đó có một vị là công chúa nước láng giềng, dù là ai đối với trong phủ mà nói đều là đại hỉ sự.

Cũng phải nói, Vương Gia gần đây không ở trong phủ, chính vì đích thân đi nghênh đón công chúa nước láng giềng đang trên đường vào kinh.

Đông Nguyệt Hiên nơi này lại vô cùng iên lặng, ngoại trừ nha đầu Thải Nhạn từng được Vương Gia khâm điểm ra vào hầu hạ vị Vương Gia Phu Nhân Tần Thủy Mạn này ra, gần như không có ai bước vào nơi này, bởi vậy có thể nói Tần Thủy Mạn trải qua những ngày vô cùng im lặng.

Nhưng lỗ tai của nàng cũng không được iên tĩnh, chuyện về Lạc Thiên Dương Thải Nhạn sẽ đem hết chuyện nghe được ở bên ngoài nhất năm nhất bảy nói cho nàng.

Tần Thủy Mạn bình thường nghe xong chỉ thản nhiên cười, trong tay không cầm sách chính là cầm tranh, tất cả những thứ đó đều lấy từ thư phòng trong Vương Phủ, lần đầu tiên nàng phát hiện ra nơi đó, vui vẻ như tìm được châu bảo, gần như muốn ở mãi trong đó không bao giờ trở ra.

"Phu nhân, người thật sự không quan tâm sao? Nếu Vương Gia cưới chính thất, đị vị người trong phủ có thể sẽ không bảo đảm, nô tỳ biết người muốn nói địa vị không trọng yếu, nhưng sủng ái rất quan trọng đi? Một nữ nhân gả cho một nam nhân, không phải vì muốn có được sủng ái cùng quý trọng sao? Như vậy mới có thể hạnh phúc cả đời a."

Thải Nhạn lại lải nhải, ngày thường không hay mở miệng nói nhàn thoại, nhưng vẫn thường xuyện lải nhải chuyện này bên tai nàng.

Tần Thủy Mạn đặt sách trên đùi, vẻ mặt vẫn chứa ý cười nhìn nàng. "Ta đã nói rồi, ta là được mua về, vốn là không thân phận không địa vị, nếu ta đã bị Vương Gia mua về là người của hắn, cũng chỉ có vậy mà thôi, về phần hạnh phúc ... với ta mà nói đã là chuyện quá mức xa vời."

"Nhưng mà Vương Gia vốn muốn lập người làm phi, là người không cần ..."

Tần Thủy Mạn đưa mắt nhìn Thải Nhạn một cái, Thải Nhạn tự biết nói lỡ, không ngừng cúi đầu.

Nha đầu ngốc này, nàng là không dám muốn, cũng không thể muốn a, tuy nàng rất cảm động nhớ tới Vương Gia yêu thương cùng quan tâm nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn còn phu quân đã chết, ngày còn quá ngắn, có thể nào quên? Mỗi khi nghĩ đến một tháng trước khi chết phu quân đối tốt với nàng, mỗi khi nghĩ tới ngay cả lần cuối cũng không thể gặp hắn, trong lòng nàng rất bi thương.

Nếu trước khi nàng thực sự quên đi một người nam nhân, đã mang tâm mình giao cho người sau, nàng không chỉ có lỗi với Vương Gia, cũng rất có lỗi với bản thân mình, bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không biết là do bản thân đối với Vương Gia động tâm, hay vì quá mức tịch mịch vẫn là bởi vì thực sự yêu?

"Phu nhân! Phu nhân!" Bên ngoài Đông Nguyệt Hiên truyền đến một trận ồn ào.

Thải Nhạn bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy nha đầu Phương Hoa mang theo vài người giống thương nhân vào Đông Nguyệt Hiên.

"Phương tỷ tỷ mang thứ gì tới vậy?" Trên tay những người đó đều mang những thứ nhìn như vật phẩm rất trân quý, thực khiến người ta tò mò.

"Là những thứ hơn nửa tháng trước sau khi Vương Gia tỉnh lại sai tổng quản phái người đi tìm, nói là lễ vật tặng cho phu nhân, phu nhân thấy nhất định sẽ vui mừng." Phương Hoa thực hưng phấn, bắt đầu chỉ đạo những người nọ đi nhanh một chút, đem đồ đạc chuyển vào Đông Nguyệt Hiên.

Thải Nhạn nghe xong rất hiếu kì. "Rốt cuộc là thứ gì a?"

Phương Hoa chỉ cười không nói.

Sau đó đợi tới lúc Tần Thủy Mạn tự tay mở ra những thùng này, cuối cùng thay Thải Nhạn giải đáp thắc mắc - "Là tranh chữ của Tôn Minh cùng Sở Ngọc Nhi ..." Tần Thủy Mạn không thể tin được, mang từng bức từng bức tranh chữ trong rương mở ra, kinh thủ kinh cước lấy từng bức ngắm rồi lại ngắm, con ngươi tỏa sáng lấp lánh. "Trời ạ! Sao có thể tìm được nhiều như vậy? Toàn bộ đều là tranh chữ tiền triều danh gia lưu lại a, làm sao có thể ..."

Nàng từng nghĩ chỗ tranh chữ bị thiêu cháy tại Mộ gia, có lẽ là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn đến tiền triều danh họa, không nghĩ tới ...

"Phu nhân, đây chính là Vương Gia động viên hằng trăm thương nhân, thiên tân vạn khổ tiêu phí cự tư mới mua được về tay, Vương Gia dụng tâm đối với phu nhân có thể thấy rõ, đúng không Phu Nhân?" Phương Hoa nhìn đến nụ cười vô cùng sáng lạn của Tần Thủy Mạn, trong lòng cảm thấy vui thay Vương Gia.

"Đúng vậy Phu Nhân, lúc ấy Vương Gia mới tỉnh lại sau khoảng một tháng hôn mê, không nghĩ tới vừa mới tỉnh lại đã hạ lệnh tìm tranh chữ Phu Nhân yêu thích, thật sự làm cho người ta cảm động!" Thải Nhạn cũng tiếp lời. Vừa nghĩ tới Vương Gia vốn khô khan thế nhưng vì Phu Nhân mà trở nên săn sóc lãng mạn, ý cười trên mặt hắn muốn ngưng mà không được.

"Thật là trời cao không phụ lòng người! Thật để Vương Gia tìm được! Vương Gia nhất định rất vui mừng!"

"Không phải vui mừng là Phu Nhân sao?" Thải Nhạn nhìn về phía chủ tử, lại phát hiện mặt chủ tử bỗng dưng tái nhợt.

"Phu nhân vui, Vương Gia mới càng vui hơn, Nha Đầu ngốc!" Phương Hoa cười vỗ Thải Nhạn một chút, nhưng đồng thời cũng thấy vẻ mặt Tần Thủy Mạn bối rối mê man, không khỏi thu lại nự cười. "Phu Nhân, người làm sao vậy? Người không thích chỗ tranh chữ kia sao?"

Tần Thủy Mạn giương mắt, mâu quang yên lặng dừng trên mặt Phương Hoa. "Khi đó ... Thật là Vương Gia vừa tỉnh lại sau hôn mê liền hạ lệnh sai người tìm tranh chữ tới cho ta?"

Phương Hoa gật gật đầu. "Đúng vậy, lúc ấy Vương Gia chưa nói muốn đưa cho ai, nhưng hơn nửa tháng trước Vương Gia liền dặn nô tỳ, chỉ cần có người mang đồ tới Vương phủ, liền bảo bọn họ đưa đồ vào Đông Nguyệt Hiên cho Phu Nhân, Vương Gia còn nói, Phu Nhân rất yêu những tranh chữ này, phải vận chuyển cẩn thận, không thể có gì sơ xuất.

Nghe vậy tranh chữ trên tay Tần Thủy Mạn không cẩn thận rơi trên mặt đất -"Phu Nhân!" Thải Nhạn bị dọa nhảy dựng, chạy nhanh nhặt đồ lên giúp nàng. "Phu Nhân người có khỏe không? Phu Nhân? Người đừng làm Nô tỳ sợ a, có muốn nô tỳ kêu đại phu tới hay không? Mặt của người tái nhợt cả rồi ..."

Tần Thủy Mạn đờ đẫn lắc đầu, chân nhuyễn ngã ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn tranh chữ trên bàn, trái tim như bị quăng vào hầm băng rồi bị quăng vào trong lửa, lúc nóng lúc lạnh vo cùng khố chịu, đến mức sắp không thở nổi.

"Vương Gia hắn ... ở đâu?"

Phương Hoa ngoài ý muốn nhìn nàng, đây là lần đầu tiên từ khi Tần Thủy Mạn tiến Vương phủ đến nay chủ động tìm Vương Gia.

"Ta muốn gặp hắn ... ngay bây giờ." Lòng nàng kích động không thôi.

Tựa như sợi tơ rối chờ nàng gỡ, tựa như giấc mộng sau khi phu quân qua đời luôn quấn quanh nàng, quỷ dị lại chân thật ... .

Tại hoa lâu nổi tiếng nhất kinh thành nàng tìm được Lạc Thiên Dương.

Lúc ấy Lạc Thiên Dương phải trái mỗi bên ôm một cô nương, một người đút hắn ăn quả, một người hầu hạ hắn uống trà, lại them một tuyệt sắc giai nhân khác gảy đàn, vừa thấy liền khiến cho người ta ngưỡng mộ.

Tần Thủy Mạn cứ vậy mang theo Vương Phủ thị vệ Khương Dũng một đường xông thẳng vào cửa, hoa lâu ma ma sắc mặt khó coi, lại không có gan ngăn cản nàng.

"Vương Gia, vị cô nương này nói là phu nhân của ngài, Khương đại gia cũng ở bên, đúng là phu nhân phải không? Tiểu nhân không thể thay ngài ngăn lại -"

Lạc Thiên Dương nhíu mày, mang ý cười nhìn về phía Tần Thủy Mạn đang nhẹ run cạnh cửa chính. "Nàng nói phu nhân thì chính là phu nhân. Ma ma ngươi đi xuống đi."

Chậc, trời đông lạnh giá rét, nữ nhân này ra ngoài không biết mặc thêm vài món đồ sao? Biến thành bộ dáng kia là như thế nào? Thật khiến cho người ta nhìn mà giận.

"Lại đây, phu nhân của ta." Hắn đưa tay về phía nàng, nàng lại như cũ cố chấp đứng tại cửa không nhúc nhích.

"Ta có lời muốn nói với ngươi."

"Vậy lại đây a." Hắn cười nói.

Nàng nhìn hai nữ nhân bên hắn, có chút bực mình nhìn hắn. Bên cạnh một chút chỗ trống cũng không có, nàng đi qua làm gì?

Giống như từ mắt nàng nhìn ra nghi vấn, Lạc Thiên Dương hào phóng vỗ vỗ chân. "Lại đây ngồi trên đùi ta, ngươi là phu nhân của ta, tự nhiên so với cô nương khác đặc biệt hơn một chút."

Cái gì, hắn coi nàng như cô nương trong hoa lâu sao?

Cư nhiên đem nàng ôm ở trên đùi còn ra thể thống gì? Nam nhân này không phải cho nàng đặc quyền như lời hắn nói, mà là trước mặt các cô nương nơi này ô nhục nàng.

Là nàng quá mức tự phụ, cho rằng trong lòng nam nhân này nàng có chút phân lượng, mà đã quên chung quy bản thân vẫn là thị nữ hắn mua về, thiếp cũng vậy, tỳ cũng thế, so với các cô nương trong hoa lâu có gì khác nhau sao? Cái gì tình, cái gì yêu, tất cả đều là nàng tự mình đa tình sao?

Tần Thuỷ Mạn ảm đạm rũ mắt, xuay người rời khỏi phòng.

"Ngươi đứng lại cho ta!" Lạc Thiên Dương ra lệnh. "Một bước cũng không được đi!"

Nàng không nghe, ngược lại càng bước nhanh về phía trước, càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy.

"Chết tiệt!" Lạc Thiên Dương rủa nhẹ một tiếng, đem nữ nhân bên người đẩy ngã sang bên, đứng dậy đuổi theo, Khương Dũng cũng vội vàng chạy theo phía sau.

"Nha đầu kia thực là phu nhân của Lạc Vương Gia?"

"Gọi phu nhân, đã biết không phải là chính thất! Vương Gia vẫn chưa lấy vợ đâu, đây là việc toàn Bách Đế Quốc quốc đô đều biết!"

"Vậy nàng ta giận rỗi cái gì? Ngay cả lệnh của Vương Gia cúng dám không theo?"

"Nếu nàng ta không cam tâm tình nguyện cùng Vương Gia, tất nhiên nói cái gì cũng không cần nghe theo."

Hai cô nương hoa lâu bị Vương Gia vô tình đẩy một phen, có chút bực mình ngươi một lời ta một tiếng đứng dậy rời đi.

Cô nương đánh đàn hơi bĩu môi ôm cầm rời đi.

Hôm nay trời lạnh, nếu khách nhân rời đi trước, nàng cũng tranh thủ thời gian rảnh ngủ bù một chút.

http://minhuoly.wordpress.com/edit/that-gia-phu-quan-tong-vu-dong/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro