Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong núi sâu tại thành phố Q.

Tia chớp cắt qua bầu trời đêm, chiếu sáng toàn bộ dãy núi non. Cùng với những tiếng sấm vang lên chính là đất đá trên ngọn núi bắt đầu sạt lở.

Mưa rền gió dữ cuốn theo một vùng đất đá, cuốn theo những cái cây to lớn cùng nhau trôi xuống chân núi rơi, một nửa bên núi sụp đổ từ trên xuống dưới, phát ra tiếng vang liên tục mấy ngày ở trong vung núi non này.

Những tiếng gào mỏng manh phía dưới chân núi tự nhiên cũng bị trận thiên tai này lấn át hết tất cả.

Nhìn đất đá đang cuồn cuộn trôi xuống, trên mặt Hồ Hướng Kiệt tràn ngập sự tuyệt vọng, có lẽ hôm nay mạng của hắn phải bỏ lại chỗ này rồi.

Hắn nhắm mắt lại, hy vọng khi đất đá nhấn chìm hắn có thể làm cho hắn chết nhanh một chút, không cần làm cho hắn chết quá đau đớn.

Nước bùn nhanh chóng văng lên đến trên mặt của hắn, hô hấp của Hồ Hướng Kiệt như ngừng lại, nhưng vào lúc này hắn cảm giác thân mình bỗng nhẹ bẩng, như là có người đang nắm lấy bả vai của hắn mà bay lên trời vậy.

"Thì ra sau khi chết linh hồn đúng là có thể bay lên trời thật, khi bay lên tới còn rất là nhẹ nhàng thoải mái nữa."

"Tôi cũng chưa cảm nhận được một chút nào đau đớn khi tử vong, này cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi."

"Nhưng cũng thật là đáng tiếc mà, tôi còn trẻ tuổi như vậy mà đã chết rồi, haizz……"

Hồ hướng kiệt nghĩ thầm trong lòng hắn muốn thừa dịp chính mình vẫn còn ý thức lại nói thêm vài lời nữa sợ rằng bởi vì hắn sợ rằng sau này không còn cơ hội để nói chuyện nữa

Cũng không biết là kiếp sau còn có thể đầu thai làm người nữa hay không

"Mở mắt."

Suy nghĩ vừa dâng lên, Hồ Hướng Kiệt liền cảm thấy linh hồn của chính mình đang rơi xuống, hình như còn rơi ở trên mặt đất nữa. Hai chân của hắn đứng không vững, theo bản năng hắn lại lảo đảo té nhào vào bên cạnh, bỗng có một bàn tay nắm lấy hắn mới làm cho hắn đứng vững được.

Hồ Hướng Kiệt còn đang muốn lễ phép nói lời cảm ơn, thì đã nghe thấy được âm thanh truyền đến từ trong tầm tay, là một loại ngữ điệu lệnh người không thể từ chối được.

"Hả?" Hồ Hướng Kiệt có hơi ngu người: "Nhanh như vậy liền phải đi đầu thai rồi hả?"

Nói xong hắn liền mở bừng mắt theo bản năng, sau đó…… hắn được một vị cổ nhân.

Hồ Hướng Kiệt kêu lên một tiếng: "Quả nhiên tôi đây là đã chết rồi."

"Đại nhân, kiếp sau tôi đầu thai thành cái gì vậy? Tuy rằng tôi chết trẻ, nhưng mà tôi cũng không có làm qua chuyện xấu gì hết ạ."

"Ồn ào." Hồ Hướng Kiệt nhìn thấy được trên mặt vị cổ nhân có hơi ghét bỏ hắn: "Ngươi chưa chết."

"Đầu tiên hãy đem đầu óc của người tìm về rồi hãy nói tiếp."

Vẫn là ngữ khí ra lệnh như cũ, nhưng lại làm Hồ Hướng Kiệt vui mừng không thôi.

Hắn lập tức nhảy nhót hai cái tại chỗ, rồi hắn lại bắt đầu kiểm tra tay chân của chính mình, phát hiện tất cả đều vẫn là của hắn, vừa mới ráp xong vẫn còn có độ ấm, thậm chí còn chưa bị thương một chút nào cả.

Nương theo ánh sáng của tia chớp, Hồ Hướng Kiệt nhận ra hắn đang đứng ở một ngọn núi cao ở bên cạnh, ở phía dưới quả thật chính là nơi mà đá trôi đất lỡ vừa mới bao trùm qua. Hồ Hướng Kiệt hoảng sợ, hai chân hắn liền vướng nhau một chút, sau đó liền té ngồi trên mặt đất.

Hồ Hướng Kiệt thở hổn hển từng hơi từng hơi, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện gì đó, liền cầm ba lô của mình đặt ở trước người, sau đó hắn lấy ra từ trong ba lô một cái đèn pin.

Hắn mở đèn pin lên, chiếu sáng một vòng xung quanh, khi nhìn thấy vị cổ nhân đã cứu hắn vẫn còn ở đây, thì hắn đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

Lúc này, đầu hắn đầu óc của hắn đã bắt đầu online một lần nữa, hắn đã biết được là chính mình không có chết, mà là được người khác cứu trước khi bị chôn vùi dưới lớp đất đá kia.

Hồ Hướng Kiệt đem ba lô để sang một bên, hắn lau mặt, chống đôi chân còn có chút rung của mình để đứng lên, đi đến trước mặt ân nhân của mình rồi khom lưng: "Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng chó của tôi."

Vị cổ nhân chính là Tiêu Thận Hành, hắn nhìn thấy người ăn mặc quái dị ở trước mặt hắn đã hoàn hồn, hắn liền trực tiếp mở miệng dò hỏi: " Ở đây là chỗ nào?"

Đêm hôm khuya khoắt, ở nơi hoang sơn nhã lĩnh này, lại có một người ăn mặc khôi giáp từ thời cổ đại, trên đầu cũng đội ngọc quan, tạo hình từ trên xuống dưới y hệt người thời cổ đại hỏi mình ở đây là đâu, trong trường hợp này dù nhìn đâu cũng thấy rất là quỷ dị hết.

Nhưng tại vì đối phương là ân nhân cứu mạng của hắn, cho nên Hồ Hướng Kiệt liền cảm thấy dù cho đối phương có là quỷ, hay là cương thi được lôi ra từ quan tài đi chăng nữa thì hắn cũng không sợ.

"Đây là núi Tần Sơn ở thành phố Q, tôi đến đây để leo núi, nhưng ngày hôm nay ở đây nổi gió nổi bão, sương mù kéo đến, cho nên tôi với đội ngũ đi cùng đã bị lạc nhau."

"Vốn định là tìm chỗ nào đó ở dưới chân núi, để chuẩn bị dựng lều cắn trại nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại tiếp tục đi tìm người. Chỉ là tôi không ngờ được là nữa đêm bắt đầu kéo sấm đổ mưa, còn xui xẻo gặp phải mưa lũ sạt lỡ, thiếu chút nữa là chô mạng dưới lớp đất đá đó luôn rồi. May mắn là ân nhân đã đột nhiên xuất hiện để cứu tôi thoát khỏi đó."

Trong miệng người này nói ra rất nhiều lời mà Tiêu Thận Hành nghe không hiểu được, hắn chỉ chú ý nhất đến mấy chữ núi Tần Sơn này.

Hắn chưa bao giờ nghe qua ở trong địa phận của Đại Lương có chỗ nào gọi là núi Tần Sơn cả.

Hắn đoán, chỗ này đã không phải là ở Đại Lương nữa.

Nếu không phải là Đại Lương, vậy thì đây là chỗ nào? Có phải có khả năng là tương lai - thế kỉ 21 ở trong miệng người đó?

Trước kia có một bé ngốc, rõ ràng tửu lượng chỉ 1 ly là gục, nhưng lại vô cùng thích uống rượu. Nếu không phải hôm nay ủ rượu trái cây gì đó, thì ngày mai chính là dùng hoa để ủ rượu.

Còn vô cùng thích lôi kéo rủ rê hắn cùng nhau uống lúc nghỉ tắm gội.

Sau khi hắn uống say chính là một sọt mê sảng, nói đi nói lại bản thân chính là đến từ 1 thế giới khác. Ở thế giới đó có rất nhiều đồ vật mà Tiêu Thận Hành có nghĩ cũng không nghĩ được.

Có con chim lớn bằng sắt có thể chứa người trong đó để bay lên trời, có loại xe không cần dùng sức kéo của động vật vẫn có thể chạy được, có công cụ để liên lạc dù cho có cách xa nhau cả 1000 dặm. Ở thế giới đó mọi người đều bình đẳng với nhau, mỗi người đều có thể ăn no mặc ấm. Không có hoàng đế, không có các gia tộc thế gia, không có phân biệt giai cấp, không cần cứ gặp là phải quỳ xuống hành lễ.

Bé ngốc của hắn ghét nhất chính là việc cứ sơ hở là phải quỳ xuống để thỉnh an tạ ơn này. Hắn vì không phải quỳ đến gãy chân, mà còn tìm người để làm bao đầu gối, mềm như bông, dùng để cột vào đầu gối.

Có lẽ là vô cùng tín nhiệm hắn, lần nào uống rượu cũng sẽ đi tìm hắn, cho nên bé ngốc ấy đem tất cả của cải mà mình sở hữu đều nói cho hắn nghe hết, cho nên Tiêu Thận Hành đã nghe được rất nhiều chuyền ở thế giới đó.

Hắn cũng biết là bé ngốc luôn tâm tâm niệm niệm để hoàn thành cái nhiệm vụ gì đó, một lòng muốn trở về nhà, cho nên là sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ phải đi.

Chỉ là hắn không ngờ tới là ngày đó lại đến nhanh như vậy, cũng vô cùng đột nhiên, liền lời từ biệt hắn cũng không có cơ hội để nói với bé ngốc của hắn.

Tiêu Thận Hành nhìn thấy người hắn đã cứu lấy ra một cái khối vuông, sau khi lấy ra liền cứ nói mãi câu nói sao điện thoại lại không có sóng, Tiêu Thận Hành liền cảm thấy có lẽ bản thân đã đoán đúng rồi.

Hắn bị cái thông đạo do sét đánh ra dẫn tới một cái thế giới khác.

Nếu nơi này chính là quê nhà của bé ngốc thì tốt rồi, Tiêu Thận Hành muốn ở lại nơi này để tìm bé ngốc của hắn.

Trước khi bị sét đánh tới đây thì hắn đã đánh đuổi xong nhũng kẻ xâm lăng rồi, nơi biên cảnh có thể an ổn ít nhất vài thập niên. Cánh chim của tân đế cubgx đã đủ cứng cáp, cũng đã có khả năng trị quốc, Đại Lương quốc thái dân an, hắn cũng có thể coi là đã lui thân thành công.

"Ân nhân, điện thoại của tôi không có sóng, tạm thời không thể liên lạc cho ai hết, chỉ có thể chờ đến hừng đông rồi lại nghĩ các báo cho đội cứu hộ sau thôi."

Sau đó hắn liền nuốt nuốt nước miếng với áo giáp trên người Tiêu Thận Hành: "Một thân chiến giáp này của ngài cubgx thật là khí phái, ân nhân mặc nó trên người quả thật là rất uy vũ, sống sờ sờ liền toát lên bộ dáng của chiến thần."

Hồ Hướng Kiệt còn cảm nhật được một cỗ khí huyết tinh lạnh lẽo, như thể là từ bộ giáp này truyền ra tới.

Lại nhìn kỹ một chút, trên người ân nhân của hắn không chỉ có mỗi bộ áo giáp này, mà bên hông còn treo thêm bội kiếm thật dài, trên tay trái còn cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích nữa.

Kích phong bạc lượng, hàn quang như tuyết, lộ ra nhuệ khí, hơn nữa còn có sát khí không thể dấu được.

Kết hợp với áo choàng đang phất trong gió ở sau lưng, quả thật là vừa đẹp trai lại vừa uy vũ.

Dù cho là không dùng não để nghĩ thì Hồ Hướng Kiệt cũng biết là ân nhân của hắn có địa vị không đơn giản, hắn cũng càng thêm tò mò thân phận của vị này.

Nhưng đẹp trai thì đẹp trai, uy vũ thì uy vũ, nhưng cách ăn mặc như này không giống người bình thường nha.

Hắn nhìn Tiêu Thận Hành, trên mặt chính là biểu tình muốn nói lại thôi.

Tiêu Thận Hành đã làn quan làm tướng nhiều năm, đã luyện được cách nhìn rõ người khác, người mà hắn đã cứu này tuy rằng không được thông minh cho lắm, nhưng bản tính không tệ, người cũng là thành thật.

Tiêu Thận Hành nói: "Có chuyện thì nói thẳng."

Hồ Hướng Kiệt ấp a ấp úng đem lời nói ra miệng: "Cái đó…… Ân nhân, ngài ăn mặc như thế này đi ra ngoài rất dễ làm cho người ta nghi ngờ đó."

Hồ Hướng Kiệt chỉ chỉ bội kiếm đang treo ở bên hông cùng với Phương Thiên Họa Kích trên tay hắn: "Đặc biệt là 2 cái này nè."

Tiêu Thận Hành cho rằng hắn nói Phương Thiên Họa Kích quá dài, liền vặn tay vài cái, đem Phương Thiên Họa Kích tháo ra thành 3 khúc: "Cái này có thể tháo ra."

Hồ Hướng Kiệt liền khen một câu tinh diệu theo bản năng, sau đó hắn tiếp tục lắc đầu: "Vẫn là không được, chủ yếu là nơi này của chúng ta quản chế các loại công cụ sắt nhọn rất nghiêm. Ân nhân, hai món này trên tay ngài vừa nhìn liền biêtd chính là đồ thật, nếu như bị phát hiện chắc chắn là sẽ bị thịch thu đó."

Kiếm còn có vỏ ở bên ngoài thì Hồ Hướng Kiệt còn không nói đi, nhưng Phương Thiên Họa Kích này rõ ràng là đã được mài bén, một người bình thường tuyệt đối là không thể có thể tùy tiện cầm ra đường được.

Tiêu Thận Hành lại biết thêm được 1 quy tắc ở thế giới này, trị an rất tốt, nhưng cũng là quản lý vũ khí rất nghiêm.

Hắn khiêm tốn thỉnh giáo Hồ Hướng Kiệt: "Nên xử lý mấy vật này như thế nào?"

Hồ Hướng Kiệt thấy hắn đồng ý chịu hợp tác, liền thở dài nhẹ nhỏm một hơi.

Hắn lấy 1 bộ quần áo từ ba lo của mình đưa cho Tiêu Thận Hành: "Ân nhân, trước tiên ngài hãy thay áo giáp thành bộ đồ này đi đã, có lẽ là sẽ hơi chật một chút, nhưng tất cả đều là đồ sạch. Ân nhân cứ mặc tạm lúc này đi đã, chờ sau khi chúng ta đi ra ngoài thì tôi sẽ mua cho ngài mấy bộ đồ mới."

"Còn phần áo giáp và binh khí, thì tạm thời chúng ta chắc chắn là không mang đi theo được, chúng ta cứ tìm cách giấu đi trước, sau này lại tìm cơ hội trở về lấy sau."

Tiêu Thận Hành đi xa mấy bước, động tác thong thả mà thay bộ quần áo hiện đại lạ lẫm này.

Khi hắn xách theo áo giáp cùng với quần áo của mình trở về, thì Hồ Hướng Kiệt chỉ liếc mắt 1 cái liền thấy được chỗ phồng lên ở cánh tay của hắn, phía dưới lớp vải đó toàn bộ đều là cơ bắp, Hồ Hướng Kiệt là on trai mà nhìn còn thấy thèm muốn chết.

Cũng may hắn vẫn còn lý trí, không có nói ra câu nói đi tìm chết là muốn nhìn nhìn sờ sờ thử một chút.

Hắn chỉ khen câu đẹp, vốn là 1 bộ đồ giá rẻ mà ân nhân của hắn lại mặc ra cảm giác như là hàng hiệu vậy, thêm ngọc quan vấn tóc ở trên đầu tô điểm, sống sờ sờ liền biến thành quý công tử ngay tại chỗ này.

Về vấn đề tóc tai Hồ Hướng Kiệt cũng không nói nhiều, cũng không thể đem tóc của người ta cắt đi được. Dù sao thì bây giờ cũng có không ít đàn ông nuôi tóc dài, người mà, ai cũng có sở thích riêng của mình cả.

Hồ Hướng Kiệt gấp quần áo của Tiêu Thận Hành xong rồi để vào ba lô của mình, sau đó dùng áo choàng của Tiêu Thận Hành gói binh khí cùng với áo giáp của hắn lại.

Hắn vừa làm vừa lẩm bẩm: "Tìm chỗ nào giấu kĩ một chút, lỡ đâu cảnh sát hay đội cứu viện mang theo chó nghiệp vụ hay máy dò tìm thì phiền phức lắm. Khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, rất dễ dàng tìm được vấn đề đó."

"Ta đi giấu." Tiêu Thận Hành cầm lấy gói đồ: "Ngươi cứ ở lại chỗ này đừng đi đâu cả, ta sẽ mau chóng trở lại."

Cầm đồ vật xong, Tiêu Thận Hành xoay người đi vào trong rừng, chờ tới khi đi đến chỗ không còn thấy ánh sáng của đèn pin nữa, hắn mới bay lên ngọn cây để tìm kiếm chỗ phù hợp để giấu đồ. Hắn dùng 15 phút để mang đồ vật đi xa, sau đó hắn mới trở về tìm Hồ Hướng Kiệt.

Hắn vừa xuất hiện, thì Hồ Hướng Kiệt lập tức đứng dậy đón hắn. Không biết có phải là do việc đất đá bị cuốn trôi đã làm các động vật ở trong rừng tỉnh giấc hay không, mà Hồ Hướng Kiệt luôn cảm thấy có thứ gì đó ở xung quanh đây luôn nhìn hắn chăm chăm, làm hắn lạnh hết cả sống lưng.

"Ân nhân, trận mưa này không biết khi nào mới ngưng hẳn, cho nên trước tiên chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó để trú mưa đi." Cũng may là sau khi đất đá trôi xong, thì sét không còn đánh nữa, dù có thì tia chớp cũng rất nhỏ, bằng không lúc trời giông tố như này mà trú ở trong rừng cây, thì dù có 9 cái mạng cũng không đủ để cho sét đánh nữa.

Tiêu Thận Hành không có nói chuyện, chỉ cầm đèn pin của Hồ Hướng Kiệt đi ở phía trước dẫn đường, sau đó hai người tìm được một cái hang động tự nhiên nhỏ, tạm thời nghỉ ngơi ở bên trong đó.

Bọn họ cũng không có tắt đèn pin, mưa quá lớn, xối ướt hết tất cả lá cây với củi ở trên mặt đất, cho nên chỉ có thể dựa vào ánh sáng của đèn pin để quan sát hoàng cảnh xung quanh.

Tiêu Thận Hành vẫn luôn duy trì cảnh giác, ở trong rừng này có rất nhiều nguy hiểm đang ẩn giấu.

Hồ Hướng Kiệt mang theo chút vui vẻ sau khi đã sống sót sau tai nạn, sau khi đã tự giới thiệu bản thân xong, hắn liền hỏi Tiêu Thận Hành tên gọi là gì.

"Tiêu Thận Hành." Tiêu Thận Hành nhàn nhạt phun ra 3 chữ.

Không hổ là ân nhân của hắn, đến tên cũng nghe rất cao quý, Hồ Hướng Kiệt yên lặng nói thầm ở trong lòng.

"Ân nhân…… Chuyện này, ngài có giấy tờ tùy thân không?" Hồ Hướng Kiệt không ngừng đưa ra câu hỏi.

Hắn nói xong còn lấy thẻ căn cước của mình ra đưa cho Tiêu Thận Hành xem: "Giống như vậy nè, thẻ chứng minh, hay còn gọi là thẻ căn cước công dân."

Tiêu Thận Hành không nói chuyện, Hồ Hướng Kiệt liền hiểu rõ, hắn đem cất thẻ căn cước của mình, cũng giải thích cho Tiêu Thận Hành về tầm quan trọng của Thẻ căn cước.

Sau đó hắn an ủi Tiêu Thận Hành: "Không sao đâu, sau khi ra khỏi đây thì chúng ta sẽ đi đến đồn cảnh sát làm một cái, liền nói là ân nhân ngài từ trước tới giờ đều sống ở trong núi, là do lần này gặp được tôi cho nên muốn xuống núi coi sao."

Chỉ là ân nhân lớn lên quá là anh tuấn, nhìn kiểu gì cũng không giống như là người sống ở trong núi mấy thập niên, cũng không biết có người tin cái lý do sứt sẹo này của hắn không nữa.

Hồ Hướng Kiệt bắt đầu sầu người, gia đình của hắn là gia đình bình thường, muốn kiếm người giúp đỡ cũng không có biện pháp nào.

"Không sao, nếu như có người hỏi thật, vậy thì tùy cơ ứng biến là được." Khác với Hồ Hướng Kiệt, thì Tiêu Thận Hạnh cũng không có lo lắng gì mấy.

Hồ Hướng Kiệt gật gật đầu, dù gì hắn cũng không nghĩ ra cách nào, cho nên hắn liền dứt khoát dời đi lực chú ý của mình, hắn hỏi xem Tiêu Thận Hành kế tiếp có tính toán gì không.

"Tìm một công việc, kiếm tiền sống tạm qua ngày." Tiêu Thận Hành cũng không nói đến chuyện tìm người, hắn còn chưa có hiểu biết gì với thế giới này, với lại hắn cũng không có đủ sự tin tưởng đối với Hồ Hướng Kiệt. Trước khi có thể đảm bảo sự an toàn, hắn sẽ không tiết lộ bé ngốc.

Chuyện tìm công việc này thì Hồ Hướng Kiệt khá rành, hắn mở miệng liền báo cho Tiêu Thận Hành một nùi tên công việc, cũng giải thích sơ sơ xem mỗi công việc cần phải làm gì.

Chờ sau khi đã giải thích xong hết, hắn mới nói cho Tiêu Thận Hành việc hắn khó tìm việc: "Ân nhân, ngài không có bằng cấp, cho nên ngài có khả năng nhận biết được chữ viết của chúng tôi ở nơi này, càng sẽ không sử dụng máy tính, chỉ có thể tìm một chút việc có yêu cầu thấp thôi."

"Tỷ như đi dọn gạch ở công trường, hoặc là đi làm công nhân ở các xí nghiệp sản xuất, hoặc là đi……"

Hồ Hướng Kiệt nhìn gương mặt như đao tước rìu khắc ở trước mặt, là một nhan sắc có thể treo tất cả minh tinh trong giới giải trí lên đánh, liền cảm thấy ân nhân của hắn đi công trường hay làm công nhân dều là phí phạm của trời.

"Nếu không thì ân nhân đi thành phố điện ảnh thử coi sao, trước hết có thể đi lên từ diễn viên quần chúng, ở chỗ đó một ngày cũng có thể kiếm được 1 2 trăm tệ, chắc chắn không cần lo vấn đề có cơm ăn."

"Nếu như không làm được thì chúng ta lại đi đến xông trường sau, dù sao thò chỗ nào cũng có công trường hết."

Hồ Hướng Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy đi đến thành phố điện ảnh để thửu vận may là ổn nhất: "Vừa hay tôi cũng là người ở thành phố H, ở chỗ nhà tôi có một cái thành phố đuện ảnh, ân nhân, ngài có muốn đi cùng với tôi hay không?"

Ở nơi trời xa đất lạ, Tiêu Thận Hành cũng không có quá nhiều lựa chọn, hắn gật gật đầu: "Cũng được."

Sau đó lại bổ xung thêm một câu: "Làm phiền ngươi rồi."

Hồ Hướng Kiệt vội vàng xua tay: "Không phiền không phiền, ngài chính là ân nhân cứu mạng của tôi." Vì ân nhân thì có đi theo làm tùy tùng, hắn cũng không từ chối!

Hai người ở trong hang động cho đến hừng đông, dựa theo phương hướng mà Hồ Hướng Kiệt chỉ, Tiêu Thận Hành dẫn theo hắn đi xuống núi.

Hai người gặp đội cứu hộ ở chân núi, là người trong nhóm leo núi cùng Hồ Hướng Kiệt báo cảnh sát, nhóm bọn họ có 10 người, ngoại trừ Hồ Hướng Kiệt thì vẫn còn 3 người còn kẹt ở trong núi.

Điện thoại gọi không được, ở rạng sáng vừa có sét đánh vừa có trời mưa lại còn có đất đá trôi xuống, hơn nữa ở đây chính là nơi núi sâu rừng già, ai cũng không biết được tình huống của mấy người bị lạc bây giờ là như thể nào cả.

Giống như Hồ Hướng Kiệt nguyên đêm ở trong núi mà lông tóc vẫn không có bị hao tổn chút nào, đây quả thật chính là người được thần may mắn phì hộ.

Bạn đồng hành của Hồ Hướng Kiệt đương nhiên cũng chú ý đến Tiêu Thận Hành, không có cách nào, vô luận là chiều cao, diện mạo hay là khí chất đều rất nổi bật, làm cho người ta không muốn chú ý đến hắn cũng đều khó lòng mà làm được.

Hồ Hướng Kiệt làm người phát ngôn cho Tiêu Thận Hành, giải thích với mọi người đây là ân nhân cứu mạng của hắn, lại ấn kịch bản đã soạn xong từ trước, bịa đặt lai lịch của Tiêu Thận Hành.

"Không ngờ tới thật là có người vẫn luôn sinh sống ở trên núi luôn đó." Mấy người đầy mặt khiếp sợ.

Hồ Hướng Kiệt vì gia tăng mức độ tin cậy, cho nên hắn liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, ông nhìn xem quần áo của hắn đang mặc đều là của tôi đó, quần áo nguyên bản của hắn đã nát đến nỗi không ra hình thù gì luôn rồi."

Người bạn đồng hành như là phát hiện gì đó, ánh mắt ngắm nhìn trên đầu của Tiêu Thận Hành.

Tiêu Thận Hành nhận thấy được, chủ động mở miệng với bạn đồng hành của Hồ Hướng Kiệt: "Bạn đồng hành của các ngươi đi lạc ở chỗ nào? Có lẽ ta có thể giúp đỡ được."

Lời của Tiêu Thận Hành vừa nói ra, bạn đồng hành của Hồ Hướng Kiệt liền lập tức bị dời đi lực chú ý, nói cho hắn vị trí đại khái.

Dội cứu hộ tổng cộng có hơn 30 người, mọi người cũng không có xác định được là 3 người đi lạc có ở cùng nhau hay không, cho nên liền chia thành 3 đội đi tìm kiếm.

Tiêu Thận Hành cũng thấy được chó nghiệp vụ cùng với dụng cụ tìm kiếm mà Hồ Hướng Kiệt đã nói tới.

Đơn giản ăn xong một ít bánh mì để bổ xung thể lực, Tiêu Thận Hành liền đi theo đội cứu hộ đi lên núi 1 lần nữa.

Đội cứu hộ có thể đồng ý cho Tiêu Thận Hành đi theo cùng là bởi vì thân phận do Hồ Hướng Kiệt bịa đặt cho hắn, hắn ở trong núi, cho nên cũng sẽ quen thuộc trong núi hơn bọn hắn, có thể làm người dẫn đường cho đội cứu hộ.

Hồ Hướng Kiệt vốn là cũng muốn đi theo cùng, nhưng Tiêu Thận Hành và đội cứu hộ nhìn thân thể của hắn, liên cự tuyệt.

Thân là chủ tướng, đương nhiên bản lĩnh của Tiêu Thận Hành sẽ không ít, dù cho là làm mật thám dò xét tình hình của địch hay là truy tìm tung tích để cứu viện thì bản lĩnh của hắn không phải là nói chơi.

Hắn có võ công trong người, lại đã đi quen loại đường núi này, còn sẽ phân biệt rõ ràng được phương hướng, cho nên đi đầu để dẫn đường vô cùng nhẹ nhàng, những người vốn là hoài nghi về thân phận của hắn cũng đã tin mấy phần.

3 người phượt thủ kia cũng đều bị lạc ở gần nơi sạt lở.

Chỉ là lúc đó Tiêu Thận Hành chỉ thấy có mỗi 1 người là Hồ Hướng Kiệt, hắn cũng đã xác định ở xung quanh không có người nào khác. Cho nên khi Tiêu Thận Hành dẫn đội cứu hộ đi qua đoạn đường bị đất đá trôi xuống, hắn liền dẫn mọi người đi theo 1 hướng khác.

3 người bị lạc trong đó có 2 nữ 1 nam, đều là những người trẻ tuổi đầu 20, đội cứu hộ một bên vừa tìm kiếm, một bên vừa kêu tên 3 người họ.

Trong núi cỏ cây rậm rạp, hơn nữa mưa gió làm cho sình đất lầy lội, khiến cho việc đi đường cũng trở nên khó khăn.

Đi tìm khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiêu Thận Hành cùng với chó nghiệp vụ cũng đã phát hiện được một ít manh mối hữu dụng. Có một dấu vết cho thấy có người đã lăn xuống sườn dốc, lần theo dấu vết đó đi xuống dưới sườn dốc, còn có không ít vết máu dính ở trên đường đi.

"Ở phía dưới có người!" Có người trong đội cứu hộ cầm kính viễn vọng để nhìn xuống dưới đó, thấy có một nữ sinh nằm ở phía dưới.

Tiêu Thận Hành không có tham dự vào việc cứu hộ, hắn nói một tiếng với người trong đội cứu hộ, là hắn đi trước để tìm 2 người khác, lúc tìm được sẽ phát tín hiệu cho đội cứu hộ.

Người trong đội cứu hộ cũng đã thấy được bản lĩnh của Tiêu Thận Hành, cho nên đã phái 2 người mang theo chó nghiệp vụ đi cùng với Tiêu Thận Hành.

Ước chừng lại qua thêm khoảng 2 tiếng, Tiêu Thận Hành đã tìm được thêm 1 người nữ sinh khác, cô bị một cục đá trôi từ trên núi xuống đập vào chân, giờ phút này hơi thở của cô đã vô cùng mỏng manh.

"Ta đem nàng xuống núi để chữa trị?" Tiêu Thận Hành thương lượng với 2 người của đội cứu hộ, hắn biết những người này lúc tới đây có dẫn đại phu theo.

Nếu cứ để như vậy thì nữ sinh này chắc chắn sẽ mất mạng, ở loại thời điểm này chỉ có thể đánh cuộc 1 phen.

Sau khi đã xin chỉ thị từ cấp trên, người của đội cứu hộ đã đồng ý cho Tiêu Thận Hành đem người đi trước.

Chờ đến khi Tiêu Thận Hành ôm người đi mất hút trong mấy chốc, người của dội cứu hộ mới phát hiện người vừa rồi đi cùng với bọn họ chính là nhân tài, chỉ là Tiêu Thận Hành không có thể hiện ra.

Nếu như hắn chỉ đi 1 mình, có lẽ đã sớm tìm được từ lâu rồi.

Sau khi không có ai đi cùng nữa, Tiêu Thận Hành liền sử dụng khinh công, lấy tốc độ cực nhanh đi xuống chân núi, đem người giao cho nhân viên y tế đã đứng chờ từ trước.

Tiêu Thận Hành cũng không có ở lại, hắn xoay người đi trở lại vào trong núi, bởi vì vẫn còn 1 người nữa còn chưa được tìm thấy.

Ở tại nơi núi non mênh mang này, muốn tìm 1 người sẽ không đáp lại quá khod khăn. 2 đội cứu viện khác cũng đã là miệng khô lưỡi khô sức lực cạn kiệt, nhưng bọn họ sợ nhất là dù cho bọn họ đã đốc hết toàn lực vẫn không tìm được người, hoặc là khi tìm được thì đã trễ rồi.

Người cuối cùng là một vị nam sinh, cũng không biết là hắn may mắn hay là xui xẻo nữa, hắn đã hoàn mỹ tránh đi được đất đá sạt lỡ, nhưng lại không cẩn thận để bị rắn cắn.

Cũng còn may là rắn này không có độc, nếu không thì chờ đến khi tìm được hắn thì hắn cũng đã bị độc chết rồi.

Người là được Tiêu Thận Hành lôi ra từ một cái khe đá, cả người ướt đẫm, còn đang sốt cao, cũng không biết là làm như thế nào mà kẹt vào trong khe đá nữa.

3 người đi lạc cùng với Hồ Hướng Kiệt đều đã tìm thấy được toàn bộ, ngoại trừ 1 nữ sinh trong đó còn đang trong tình trạng nguy hiểm ra, thì mấy người khác đều không có chuyện gì.

Trong đó, Tiêu Thận Hành là người có công lao lớn nhất, người trong đội cứu hộ vô cùng hưởng thức hắn, cảnh sát cũng nói là khi trở về luền sẽ thỉnh công cho hắn.

Hồ Hướng Kiệt cũng nhân cơ hội này mà nói đến chuyện làm căn cước công dân cho hắn, có biểu hiện lúc trước của Tiêu Thận Hành phụ trợ, cho nên bây giờ việc làm thẻ chứng minh cho hắn cũng không khó khăn như lúc trước.

Đi theo đội ngũ vào thành phố, một đường này Tiêu Thận Hành đều đang quan sát thế giới xa lạ này, hắn để ý cẩn thận mỗi câu nói của mọi người xung quanh, hắn muốn có thể mau chóng hiểu biết cùng với thích ứng thế giới này.

……

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời mọc lên từ phía đông, ánh nắng trong lành.

Chỉ có những chiếc lá rụng, cành cây bị gãy, cùng với cây trồng ở trong đất bị gió quật cho ngã trái ngã phải ở trên mặt đất, đó chính là nhungex minh chứng cho việc mưa gió đã đến ở đêm hôm qua.

Mấy cây đậu que, ớt cay hồ lô này kia trồng ở trong đất đã bị gió quật ngã rất nhiều, làm cho Chung Kiến Quốc đau lòng không thôi.

Sau khi đã đi chợ bán đồ ăn mua nguyên liệu trở về, hắn cơm cũng chưa ăn thì đã xuống ruộng ngay lập tức để cắm cây làm giàn leo thêm 1 lần nữa.

Chung Ý nhìn về phía bầu trời đã sớm treo thái dương trên đó, nói với hệ thống: "Xem ra tối hôm qua vị đạo hữu kia đã độ kiếp rất thành công ha." Cho nên hôm nay nhất định sẽ nắng nổ đầu.

Vì vậy chè đậu xanh đương nhiên là phải tiếp tục bán nữa, hôm nay phải nấu 2 nồi lớn, trưa với chiều nay đều sẽ bán.

Chung Ý cũng bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi mua một chiếc xe vận tải nhỏ loại second-hand hay không, chuyên môn dùng để chở nguyên liệu nấu ăn, hiện tại đồ vật cần phải đem đến phố ăn vặt quá nhiều, chiếc xe ba bánh này của hắn đã sắp không đủ chỗ để chứa nữa rồi.

Xe vận tải nhỏ loại second-hand không mắc, 2~3 vạn tệ là có thể mua được rồi.

Hệ thống có thể giúp đỡ chuyện này, nó có thể kiểm tra công năng một chút, đến lúc đó hắn có thể trực tiếp cầm tiền đi mua xe.

Vừa lúc ba hắn có bằng lái xe nên có thể lái được, so với mỗi ngày chạy xe ba bánh thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chung Ý đem yêu cầu của mình nói cho hệ thống nghe, chút việc này hệ thống có thể làm giúp được. Đồng thời nó còn nói cho Chung Ý 1 cái tin tức tốt: 【 Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ [ Có chút thành tựu ] nhận được *1 mảnh ghép cửa hàng. 】

Chung Ý nghe hệ thống nói xong, lại đợi thêm một hồi lâu, thấy hệ thống không có thêm động tĩnh gì nữa, hắn nhịn không được hỏi: "Hết rồi á hả?"

【 Có, chúc mừng ký chủ đã nhận được 10 vạn giá trị nhân khí. 】

Chung Ý trực tiếp hỏi thẳng: "Nhiệm vụ mới đâu (mậy)?"

Hệ thống nói: 【 Nhiệm vụ có phần thưởng là mảnh ghép của cửa hàng là đi song song với khí vận của ký chủ á, chớ không phải là làm xong 1 cái nhiẹm vụ sẽ có thêm 1 cái nhiệm vụ đâu. 】

Lần này Chung Ý liền rõ ràng việc nhân khí của Tần Vĩnh Tư tăng lên thì sẽ có ảnh hưởng tới hắn.

"Biết rồi." Hành động của hắn vẫn là quá chậm, kiếm tiền không đủ nhiều.

"Muộn nhất là 2 tuần nữa, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giá trị nhân khí." Sau khi có thể lấy được quầy hàng của hệ thống khen thưởng, đồ ăn mà hắn làm được sẽ càng nhiều hơn nữa.

Hơn 10 giờ, hắn liền đi bày quán như mọi khi.

Trước quầy hàng của hắn đã có đội ngũ đứng xếp hàng, hôm nay đều đến đây vù món chè đậu xanh.

Các khách hàng cũng hơi sốt ruột một chút, chai nước đá cũng chưa tan được bao nhiêu, cho nên chè đậu xanh cũng không có đủ độ lạnh.

Phản ứng của các thực khác với chuyện này chính là: "Vậy thì lấy 2 phần đi, 1 phần thì ăn giữa trưa để giải nhiệt, phần còn lại coi như là bữa xế vậy."

Còn may là hôm nay nấu được nhiều, đủ bán.

Việc buôn bán của buổi sáng vẫn như bình thường, chỉ là sau khi thêm vào món chè đậu xanh, giá trị nhân khí tăng trưởng càng mau hơn một chút.

Vào lúc nghỉ ngơi, người của chôc quản lý đã tìm đến, nói là ông chủ lớn đã đến đây, muốn cùng nhóm người Chung Ý nói về chuyện hủy đi bức tường này.

Sau khi bức tường này được hủy bỏ thì người lợi nhất chính là 10 mấy sạp ở đây của bọn họ, đồng thời về phương diện tiền thuê cũng tằng tằng tằng mà tăng lên.

Mấy quầy ở đầu đường của phố ăn vặt, tiền thuê 1 tháng là từ 1 vạn 5 đến 2 vạn tệ, một khi phá bỏ bức tường này, thì tiền thuê mặt bằng ở bên này của nhóm người Chung Ý cũng sẽ tăng lên giống như vậy.

Đương nhiên, duện tích mặt bằng cũng sẽ lớn hơn nhiều, còn sẽ lắp thêm vòi nước, giải quyết được vấn đề cần dùng nước của bọn họ. Như vậy, một cái quầy hàng vừa có thể có nhà bếp, còn có thể bày bàn ghế ở phía trước so với một cái mặt bằng cửa hàng cũng không khác là mấy.

So sánh lại với nhau, tiền thuê 1 tháng là 2 vạn tệ cũng xem như là có lời.

Nhưng không phải ai cũng cần một cái mặt bằng lớn như vậy, giống như là Uông Vân bán đá bào, Vương Châu bán xương sườn tiểu tô thịt này kia.

Ông chủ lớn tìm bọn họ nói chuyện chính là làm cho bọn họ suy nghĩ kỹ, xem là bọn họ muốn chuyển đi chỗ khác hay là đợi sau khi phá đi bức tường thì sẽ tăng tiền thuê.

Chung Ý nghe ra được ẩn ý trong lời nói của ông chủ lớn, hắn muốn phá hủy đi bức tường đó.

Sau khi đi ra từ chỗ quản lý, nhóm người Vương Châu có chút khó khăn: "Sao mà một lần lại muốn tăng tiền nhiều như vậy, vốn là chỉ nghĩ tăng lên tầm 1 vạn tệ thôi chứ."

"1 tháng 2 vạn tệ là hơi cao một chút, nhưng khi ở bên này được đả thông, chắc chắn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn, tôi luyến tiếc chuyển đi chỗ khác."

"Tôi cũng vậy, cứ theo tình hình buôn bán của chúng ta ở hiện tại, 1 tháng chắc chắn vó thể kiếm được 2 vạn, cùng lắm thì tôi kêu người trong nhà đến đây bày thêm 1 quầy hàng nữa."

Đoàn người thảo luận với nhau, Chương Đức Minh đi đến bên cạnh của Chung Ý: "Sư phụ, cậu nghĩ như thế nào?"

"Chúng Ý nói: "Tôi muốn thuê lâu một chút, cũng định đi làm giấy chứng nhận thực phẩm cùng với giấy phép kinh doanh nữa."

Nếu như bọn họ muốn thuê mặt bằng ở phố đi bộ dài hạn, thì có thể đi làm giấy phép kinh doanh.

Tuy rằng buôn bán ở phố đi bộ có thể không cần đi làm những loại giấy tờ này đó, nhưng Chung Ý biết bản thân lúc nào cũng có thể bị phiền toái quấn thân, nếu có thể làm cái gì thì đều sẽ đi làm, có giấy tờ trong người vẫn tốt hơn là không có gì hết.

Chương Đức Minh cảm thấy biện pháp này khá tốt, hắn cũng định làm: "Để tôi đi hỏi những người khác một chút, nếu như mọi người không có ý định dời đi chỗ khác, thì chúng ta cùng nhau đi lam giấy tờ 1 lượt luôn."

"Cũng được, sau khi mọi người đã bàn bạc xong thì chúng ta lại đi tìm ông chủ lớn để thương lượng tiếp, tranh thủ đem tiền thuê năm nay trả giá 1 vạn 5."

Các đồ đệ ai cũng không có ý định chuyển đi chỗ khác, tuy tiền thuê có hơi cao, nhưng bọn họ càng rõ ràng là ở gần Chung Ý vẫn tốt hơn. Mọi người bàn bạc xong, liền dứt khoát quyết định là không chuyển đi, trước tiên cứ thuê nữa năm trước, theo như lời sư phụ nói, đi làm giấy phép kinh doanh để mở cửa hàng.

Vì vậy, mọi người vừa đi về tới quầy hàng của mình, lại quay đầu đi trở lại tìm ông chủ lớn.

Chung Ý đại diện mọi người, đứng ra nói điều kiện với ông chủ lớn.

Sau khi hủy đi bức tường thì vị trí mặt bằng có diện tích bao nhiêu, sau khi hủy đi bức tường có thể tăng thêm quầy hàng mới hay không, cùng với vấn đề tiền thuê. Bàn bạc tới lui hơn 1 tiếng đồng hồ, ông chủ lớn liền gọi luật sư đến để soạn thảo hợp đồng. Chung Ý đem hợp dồng gửi cho Kinh Quốc Vĩ xem, nhờ luật sư của Kinh Quốc Vĩ nhìn xem một chút, sau khi hệ thống cũng xác định là không có vấn đề gì thì hắn mới ký hợp đồng rồi đưa tiền cọc.

Tiền thuê sẽ bắt đầu tăng lên từ tháng 8, tiền thuê từ tháng 8 đến tháng 12 là 1 vạn 5, sang năm thì bàn bạc lại sau.

Tiền thuê với tiền cọc giá như nhau, tháng này chỉ là đem tiền cọc bổ xung thêm cho đầy đủ, tháng sau vào đầu tháng 8 thì sẽ đóng tiền thuê sau.

Thời gian phá bỏ bức tường cũng đã được xác định, là ở chủ nhật tuần này, đúng lúc ngày đó cũng là ngày Chung Ý nghỉ ngơi, cho nên những người khác cũng nghỉ theo 1 ngày để xả hơi.

Ký hợp đồng xong, Chung Ý liền gọi điện thoại cho Tiền Cẩm Minh, đồng ý việc hắn muốn đầu tư.

Mặt khác hắn cũng nhờ Tiền Cẩm Minh đi thuê văn phòng cùng với nhà máy sản xuất, nắm chặt thời gian để khai trương công ty với shop online.

"Tiền ca, hợp tác vui vẻ nha."

Đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng cười của Tiền Cẩm Minh: "Ông chủ Chung, hợp tác vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro