CHAP 29: Tai Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếu bạc, Hạ Dương tùy tiện chơi mấy ván, liền không tiếp tục nữa.

Trì Dật híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: "Hạ thiếu không chơi nữa sao?"

"Ân." Hạ Dương đứng dậy, "Tôi đi nhìn xem Tu Trúc."

Hạ Dương trở lại sô pha bên kia, liền nhìn đến Thẩm Tu Trúc ngồi một mình ở trong một góc, an an tĩnh tĩnh ăn bánh kem.

Đám người Trì Dật một bên chơi bài một bên hút thuốc, Hạ Dương ngửi được mùi thuốc trong phòng, hơi hơi nhíu mày, đi qua chỗ Thẩm Tu Trúc nói: "Muốn đến phòng nghỉ ngơi một chút không?"

Thẩm Tu Trúc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một cái tươi cười, ôn hòa nói: "Không cần đâu."

"Đi nghỉ ngơi." Hạ Dương thái độ thoáng có chút cường ngạnh lên.

Thẩm Tu Trúc đành phải đứng dậy, được Hạ Dương đưa đến căn phòng nghỉ phía sau.

Hạ Dương sắp xếp tốt cho Thẩm Tu Trúc, lúc này mới trở về phòng chơi.

Di động còn rơi ở trên sô pha, Hạ Dương nhìn thoáng qua, liền cầm lên mở khóa màn hình.

Trên màn hình có không tin nhắn nào, Hạ Dương click mở danh sách tin tức tùy ý lướt xuống, đều là một ít việc vặt râu ria, cũng liền không nhìn lại nữa.

An Thị.

Chiếc Minibus bị đè ép nghiêm trọng đến biến dạng, hai người còn kẹt trong xe cũng chưa có biện pháp thoát ra .

Thanh niên ngồi trên ghế điều khiển vô cùng thống khổ nhắm nghiền hai mắt, hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh, máu tươi dọc theo trán nhỏ giọt xuống dưới, trên tay trái mặt đồng hồ đã vỡ nát.

Có một chiếc xe chở bồn xăng chậm rãi chạy tới.

Mà trên chính con đường xe chở bồn xăng chạy qua vừa mới phát sinh một vụ tai nạn giao thông, tình huống bây giờ xe chở bồn xăng gặp phải giống hệt vụ tai nạn trước đó. Khi đi qua khúc cua lốp xe bị trượt, xe tông thẳng rồi không ngừng quay cuồng, từ vách núi ngã xuống.

Nhưng vách núi phía dưới, đã có một chiếc Minibus bị biến dạng.

Thẳng đến khi xe chở bồn xăng lăn mạnh rồi dừng lại ở gần vị trí chiếc Minibus, đột nhiên một tiếng vang lớn ——

Xe nổ mạnh.

Mặt đất một trận rung động, ánh lửa nháy mắt nổi lên bốn phía, ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng cả vách núi.

Chiếc Minibus màu đen gần đó cũng bị cuốn vào bên trong ánh lửa, nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt.

Lửa lớn thiêu đốt, xe vận tải phụ cận đã chìm vào biển lửa, khói đặc đem không trung nhuộm thành màu đen, ngay cả núi rừng bên ngoài người qua đường cũng đều cảm nhận được này thanh âm vang dội cỡ nào.

Có người dừng lại bước chân, lấy ra di động hướng nơi xảy ra vụ cháy lớn chụp lại vài bức hình.

"Nổ mạnh nổ mạnh!"

"Mau mau mau! Tới xem nổ mạnh a!"

"Nổi lửa ——"

Người qua đường ở rất xa liền đến trạm bên ngoài vây xem. Không ít người lia đến nơi xảy ra tai nạn chụp hình lại.

Nhưng những người đó lại chỉ lo cầm di động quay phim chụp hình, không một người báo nguy.

Trên thuyền.

Trò chơi trong phòng vô cùng náo nhiệt, tiếng cười ồn ào chưa bao giờ dừng lại.

Một đám người chơi đến buổi chiều, lúc này mới dừng lại đi ra bên ngoài ăn uống.

Nhà ăn là chuẩn bị ở bên ngoài boong tàu, Hạ Dương đi trước vào bên trong phòng nghỉ gọi Thẩm Tu Trúc ra.

Thẩm Tu Trúc tìm cái ghế nghỉ chân ngồi, Hạ Dương đưa ly nước ấm lại đây, "Chờ lát nữa nhớ uống thuốc."

"Được." Thẩm Tu Trúc cười cười, tiếp nhận ly nước uống một ngụm.

Boong tàu có sắp xếp không ít bàn, những người khác đều thập phần tự giác đi qua bên khác ăn buffet cơm gì đó, không lại đây quấy rầy Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc hai người.

Thẩm Tu Trúc thong thả ung dung dùng cơm, Hạ Dương lại không ăn cái gì, liền ở một bên bồi Thẩm Tu Trúc.

Không bao lâu, Giang Lâm liền gọi điện thoại lại đây.

Giang Lâm vội vàng hỏi: "Anh có ở nhà không? Ba em có văn kiện, muốn em chuyển cho anh."

"Còn ở trên thuyền." Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Ngày mai đưa tới công ty cho anh."

"Được thôi." Giang Lâm đồng ý tới, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, anh."

"Điện thoại anh dâu hôm nay vẫn luôn không kết nối được." Giang Lâm có chút không yên tâm.

Hôm trước anh dâu nói với cậu ta hôm nay sẽ đi đến khu người thiểu số tham quan, chẳng qua trại tử bên kia có chút xa xôi, cậu ta liền cùng anh dâu dặn dò một chút, muốn anh dâu đến trong trại liền cùng cậu ta gọi điện thoại báo bình an.

Nhưng hôm nay vẫn luôn không nhận được điện thoại của anh dâu, lúc sau cậu ta còn gọi cho anh dâu hai cuộc gọi điện thoại, vậy mà cũng chưa được trả lời.

Giang Lâm cùng Hạ Dương giải thích một chút, lo lắng nói: "Anh dâu không tiếp điện thoại, có thể hay không là xảy ra chuyện gì a?"

Hạ Dương nghe thanh âm bên kia điện thoại, như cũ là ngữ khí lãnh đạm nói: "Cậu ta là người trưởng thành, có thể xảy ra chuyện gì?"

"Anh dâu chính là đang ——"

Bất quá Giang Lâm chưa nói xong, Hạ Dương đột nhiên nghe được ở bên cạnh truyền đến một trận ho khan kịch liệt.

"Anh bên này còn có chút việc, tắt trước." Hạ Dương vội vàng treo điện thoại, lại vội vàng dựa qua, một tay đáp ở sau lưng Thẩm Tu Trúc nhẹ nhàng vỗ vỗ, hỗ trợ thuận khí.

Qua một hồi lâu, Thẩm Tu Trúc rốt cuộc hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì......"

Thẩm Tu Trúc thanh âm còn có chút suy yếu, lại bởi vì vừa mới ho khan, hốc mắt đều có chút hồng hồng, một bộ dáng ốm yếu nhu nhược.

Boong tàu nổi lên gió lớn, Thẩm Tu Trúc rụt rụt thân mình, cúi đầu lại ho khan vài tiếng, tựa hồ là có điểm lạnh.

Hạ Dương cởϊ áσ khoác khoác ở trên người Thẩm Tu Trúc, nói: "Trở về bên trong thôi."

Thẩm Tu Trúc gật gật đầu, mặc vào áo khoác, trở về phòng nghỉ ngơi.

Mà ở bên ngoài boong tàu, đám phú nhị đại kia còn đang chơi, không bao lâu lại trở về phòng chơi bài.

Mãi cho đến buổi tối, âm thanh náo nhiệt trong phòng cũng không dừng lại.

Hạ Dương ở trên chiếu bạc ngồi thật lâu, thắng nhiều đến nỗi cả bản không ai so sánh được.

"Hạ thiếu như thế nào vận may tốt như vậy! Tôi hôm nay đều phải thua hết!"

"Lại đến lại đến! Tôi không tin Hạ thiếu vẫn luôn có thể thắng!"

Trên chiếu bạc, mấy người tùy ý tán gẫu, bất tri bất giác đề tài lại về tới trên người Hứa Thừa Yến.

"Hạ thiếu, đều đã sắp qua 12 giờ, Yến Yến sẽ không phải không trở về đi?"

"Không phải còn nửa giờ nữa sao? Hạ thiếu đã nói là năm ngày, hôm nay khẳng định sẽ trở về!"

Hạ Dương có chút lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không để ý am thanh bốn phía, lấy ra di động nhìn thời gian.

Có thể là bởi vì hắn gần đây xem qua dự báo thời tiết ở An Thị, bởi vậy di động tự động đẩy đến một tin tức về An Thị.

【 Hôm nay buổi sáng, ở An Thị trên cùng đoạn đường liên tục phát sinh hai vụ tai nạn xe cộ, hư hư thực thực mặt đường ——】

Hạ Dương liếc mắt một cái, đến tiêu đề cũng chưa xem xong, liền bỏ qua tin tức này.

Hạ Dương dựa vào vận may hôm nay trở lại trung tâm chiếu bạc, chậm rãi nói: "Tiếp tục chơi."

Mà liền ở thời điểm chia bài, Hạ Dương đột nhiên nhận được cuộc gọi đến di động.

Hạ Dương cầm lấy điện thoại, nhìn đến trong điện thoại là Hứa Thừa Yến gọi tới.

Bên cạnh có người tò mò thò qua, nhìn đến ghi chú trên điện thoại biểu hiện chính là "Hứa Thừa Yến", tức khắc kinh hỉ nói: "Là Yến Yến! Gọi tới rồi!"

Cách đó không xa Trì Dật nghe được, ồn ào nói: "Mau tiếp mau tiếp! Hạ thiếu! Hôm nay vừa vặn ngày thứ năm!"

Hạ Dương có chút lười biếng nửa dựa vào trên sô pha, ấn xuống nhận điện thoại.

Chẳng qua điện thoại đầu kia truyền đến là một giọng nam xa lạ——

"Xin chào, xin hỏi anh là người nhà của Hứa Thừa Yến tiên sinh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro