CHAP 3: NHÀ HỌ HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ sáu, rất lâu rồi mới lại có một ngày nắng to.

Hạ Dương mang theo Hứa Thừa Yến trở về nhà lớn Hạ Gia.

6 năm trước, Hạ lãi gia bị tai nạn giao thông, sức khỏe vẫn chưa tốt lên được, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, ý thức cũng không quá thanh tỉnh.

Sau khi Hạ Dương tiếp quản Hạ gia, liền đem Hạ lão gia an trí ở nhà cũ tĩnh dưỡng, hai tháng trở về thăm hỏi một lần.

Nhà lớn Hạ gia ngự or một vùng khá hẻo lánh, cách xa nội thành.

Hứa Thừa Yến vừa đi qua cửa lớn, liền nhìn thấy một con chó to bộ lông hai màu đen trắng nổi bật đang nằm lăn ra phơi nắng trên thảm cỏ ngoài sân trước.

Hứa Thừa Yến gọi lớn: "Kỳ Kỳ!"

Vốn dĩ còn đang nằm nhoài ra, nghe được tiếng của Hứa Thừa Yến, nó lập tức dựng lên lỗ tai, nháy mắt đứng dậy quay lại nhìn cậu, ngay sau đó liền gắt gao nhào tới Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến thoáng ngồi xổm xuống, ôm lấy Kỳ Kỳ.

Nhưng bởi vì thân hình Kỳ Kỳ thật sự là quá lớn, Hứa Thừa Yến vẫn là bị nó dụi người vào nhất thời ngã người xuống mặt cỏ.

Mà đại cẩu tử nhào vào người Hứa Thừa Yến, một đầu xù xù nhiệt tình cọ a cọ lòng ngực cậu.

Hứa Thừa Yến thật vất vả mới ngồi thẳng dạy, sờ sờ đầu đại cẩu tử, "Mày lại béo lên rồi đúng không Kỳ Kỳ?"

Đại Kỳ ngây ngốc, cũng chỉ là hướng Hứa Thừa Yến gâu gâu kêu vài tiếng, sau đó tiếp tục dụi dụi ở trong lòng ngực Hứa Thừa Yến.

Kỳ Kỳ là đại cẩu tử thuộc giống chó Alaska trượt tuyết mà Hạ Dương nuôi, vẫn luôn để nó ở nhà lớn Hạ gia.

Bất quá có điểm không hợp lí, Kỳ Kỳ đối với đích chủ Hạ Dương làm ra bộ dáng không mấy thân cận, càng không gần gũi với nhóm người hầu, quản gia tại nhà chính, ngược lại là cùng Hứa Thừa Yến thân cận nhất nga.

Giống như hiện tại, Kỳ Kỳ đã hoàn toàn dính ở trong lòng Hứa Thừa Yến, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Hạ Dương tiến vào nha, trước tiên hướng quản gia hỏi: "Người ở đâu?"

Quản gia vội vàng nói: "Lão gia tĩnh dưỡng ở trong phòng."

Hạ Dương gật gật đầu, trước lên lầu.

Ngoài thảm cỏ, Hứa Thừa Yến bồi Kỳ Kỳ chơi tiếp đĩa bay một hồi liền hơi chút có chút mệt mỏi.

Quả cầu lông xù xù này tinh lực thật sự là quá tốt, thật giống như vĩnh viễn sẽ không mệt, tràn ngập nhiệt tình.

Nhưng Hứa Thừa Yến lại là không có sức lực, thật sự là mệt bở cả hơi.

Hứa Thừa Yến ngồi ở ghế kế bên nghỉ ngơi, mà Kỳ Kỳ ngậm đĩa bay chạy tới, đem đĩa bay chủ động dụi vào tay Hứa Thừa Yến, lại hướng đối phương quơ quơ cái đuôi.

Hứa Thừa Yến duỗi tay xoa đầu Kỳ Kỳ, thấp giọng nói: "Không còn sức lực, chờ khi khỏe lại bồi mày chơi."

Kỳ Kỳ tựa hồ là nghe hiểu một chút, không lại quấn lấy Hứa Thừa Yến chơi trò chơi nữa, cũng chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi dưới đất, đem đầu đặt ở trên đùi Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến giúp Kỳ Kỳ xoa đầu, bồi Kỳ Kỳ chạy nhảy dưới trời nắng gắt lâu như vậy, cậu hiện tại đã ra một thân mồ hôi.

Vì thế Hứa Thừa Yến đứng dậy, hướng trong nhà đi đến, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất quá khi Hứa Thừa Yến lên lầu, cậu loáng thoáng nghe được phòng bếp dưới lầu truyền đến thanh âm ——

"Hạ thiếu gia trong phòng ở lầu 3, các người đều đừng đi lên quấy rầy."

"Có chuyện gì, chờ Hạ thiếu gia từ lầu 3 xuống dưới lại nói."

Hứa Thừa Yến hướng phòng bếp bên kia nhìn thoáng qua, liền nhìn đến quản gia đang ở dặn dò đám người hầu.

Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, cùng Kỳ Kỳ trở về phòng.

Phòng dành cho cậu nghỉ ngơi là ở lầu hai, mà phòng Hạ tiên sinh là phòng ngủ chính ở lầu 3.

Căn phòng đó cứ như rằng cấm địa, trừ bỏ những việc tất yếu như quét dọn gì đó thì ngày thường bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.

Mỗi lần Hạ Dương trở về nhà lớn Hạ gia, đều sẽ ở một mình trong phòng ngủ chính cả một buổi trưa, sau đó mới đi tới lầu hai tìm cậu.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Hứa Thừa Yến cũng tò mò phòng ngủ chính ở lầu 3 rốt cuộc có cái gì, vì cái gì muốn ở trong đó một buổi trưa.

Sau lại đến đây nhiều, ngẫu nhiên cũng nghe đến người giúp việc trong nhà nhắc tới một ít, liền biết gian phòng ngủ chính kia có liên hệ mật thiết với một người .

Mà sự tình về "Người kia", Hứa Thừa Yến cũng là biết một ít.

Người nọ là thiếu gia của gia đình bên cạnh, cũng chính là người mà trước kia Hạ Dương thích.

Tiểu thiếu gia cùng Hạ tiên sinh của cậu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, hai nhà cũng là môn đăng hộ đối.

Sau đó gia đình tiểu thiếu gia gặp phải sóng gió lớn, tiểu thiếu gia không thể không xuất ngoại đến cậy nhờ thân thích, tránh đầu sóng ngọn gió.

Mà Hạ Dương cùng tiểu thiếu gia cũng từ đây tách ra.

Hứa Thừa Yến một người ở trong phòng, nghĩ đến sự tình ngày xưa của tiểu thiếu gia cùng Hạ tiên sinh, nhất thời có chút thất thần.

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến liền cảm giác được trên cánh tay một trận xúc cảm lông xù xù, cúi đầu vừa nhìn phát hiện là Kỳ Kỳ chính là đang lay cánh tay mình, còn chui vào trong lòng ngực Hứa Thừa Yến.

Động vật đối với cảm xúc của con người thực mẫn cảm, Kỳ Kỳ đã nhận ra một chút, liền dùng quả đầu lông xù xù cọ ở trong lòng ngực Hứa Thừa Yến cụng tới cụng lui.

Hứa Thừa Yến nhìn đến Kỳ Kỳ này bày ra bộ dánh ngốc nghếch, tâm tình giảm bớt một chút, duỗi tay ở trên đầu Kỳ Kỳ xoa, nhẹ giọng nói: "Tao không có việc gì đâu."

Còn không phải là có cái mối tình đầu sao? Thực bình thường a.

Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, mặc kệ là mối tình đầu hay là người tiền nhiệm gì đó đều thực bình thường, ngươi tình ta nguyện yêu đương lại không có gì, huống chi lúc ấy Hạ tiên sinh của cậu cùng tiểu thiếu gia cũng chưa ở bên nhau.

Những việc này đều là quá khứ của Hạ Dương, mà sự tình đã qua đi ghì không có biện pháp thay đổi.

Hứa Thừa Yến không ngại chuyện lúc trước của Hạ Dương, chỉ cần Hạ Dương  hiện tại là ở bên người cậu liền rất tốt rồi.

Hồi ức vĩnh viễn đều là hồi ức, chỉ có thể sống ở trong trí nhớ.

Cậu không ngại.

Cũng chỉ là, hơi có một chút khổ sở.

Một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro