Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói Tây Bắc có một bộ tộc có dị sĩ tài ba, trời sinh không sợ ma pháp, đến vách đá che kín bằng Pháp ấn cũng có thể lướt qua." Hoàng đế nói, "Ta từng cho rằng đó chỉ là chuyện xưa, bây giờ xem ra không phải là như thế."

Nửa đêm, phòng quân vương đèn đuốc vẫn sáng trưng. Người có được bốn bể khoác áo ngồi trên bàn phê duyệt tấu thư, nhìn khách không mời mà đến một cái, gác bút lên giá bút. Hắn nhìn trấn định tự nhiên, khiến thích khách cho rằng dường như mình đã lọt bẫy. Nhưng thị vệ hoàng gia vẫn chưa đột nhiên xuất hiện, cơ quan truyền tin bị phá hư vẫn im lặng như trong kế hoạch, lưỡi dao sắc bén gác lên cổ hoàng đế, hơi động là có thể chém đứt cái đầu tôn quý.

Tuy là thích khách chuyên ám sát cũng không thể nhịn xuống nghi vấn trong lòng.

"Ngươi nhìn có vẻ không kinh ngạc." Thích khách hỏi, "Không muốn biết ai muốn giết ngươi?"

"Ngươi có thể xuất hiện ở đây, trong lòng ta liền biết là kẻ nào rồi, nhưng đối với người sắp chết mà nói, biết hung thủ là ai cũng không ý nghĩa. Nếu có thể may mắn đặt câu hỏi, ta muốn biết là ai có thể một mình lẻn vào bắc địa an toàn nhất thành lũy, khiến tường đồng vách sắt pháp sư cùng cấm vệ quân chế tạo như không tồn tại." Hoàng đế nói.

"Ta không phải người nổi danh gì." Thích khách lắc đầu nói, "Ngươi sẽ chưa từng nghe qua tên của ta."

"Đích xác, Tây Bắc cũng không phải nơi nổi danh về sát thủ." Hoàng đế gật gật đầu, chuyển chủ đề, "Thù địch ta trải rộng thiên hạ, nhưng ta tự nhận chưa từng khắt khe với chư dân Tây Bắc......"

"' chưa từng khắt khe '?" Thích khách cắt ngang lời hắn, "Suốt mười năm, bao nhiêu người bị ngươi cuốn vào chiến tranh!"

"Tây Bắc nội chiến kéo dài 6 năm lẻ ba tháng rồi, rồi sau đó quốc vương các ngươi hướng ta tìm kiếm viện trợ. Quân đội đế quốc dùng thời gian nửa năm tiêu diệt phản loạn, sau khi nội chiến kết thúc, quốc vương đối với ta thề nguyện trung thành, tự nguyện mang theo quân đội gia nhập đế quốc chiến tranh. Nếu ngươi trung với lão quốc vương, kia thì không nên hận ta."

"Ta trung với chính mình." Thích khách lạnh giọng nói.

"Nhìn ra được, ngươi đối hoàng thất khuyết thiếu kính sợ." Hoàng đế.

"Ngươi cũng không đáng sợ vậy." Thích khách trả lời lại một cách mỉa mai.

Đây vốn là một câu trào phúng không cần nghĩ ngợi , nhưng chờ nói ra rồi, thích khách ý thức được chính mình cũng không nói sai. Hoàng đế cũng không giống trong truyền thuyết điêm cuồng vì chiến tranh, hắn tái nhợt mà gầy, gò má cao, môi mỏng, không tính còn trẻ, nhưng tính đẹp. Hắn thậm chí không giống bức tranh hoàng đế trên hành lang, đầu đội vương miện càng thêm uy nghiêm tối tăm, người trước mắt mặc áo ngủ nhìn chỉ giống người thường, còn có chút mệt mỏi vì làm việc quá độ, ngủ không đủ giấc.

Hoàng đế cười, đưa tay chủ sang ngăn tủ bên cạnh nói: "Thỉnh thay ta lấy một bình rượu, bình có viết số hai." -- lưỡi dao sắc bén thêm gần, hắn thế nhưng bình thản ung dung sai bảo người khác. Nhưng khẩu khí này không tính vênh mặt hất hàm sai khiến, mà ngăn tủ liền cách đó một bước hơn, lấy rượu cũng không cần dời kiếm. Thích khách nhướng nhướng chân mày, thỏa mãn yêu cầu của hoàng đế.

Hoàng đế lại bảo y lấy chén rượu, hai cái, thích khách nhìn hắn rót đầy một chén, uống một ngụm, ra vẻ mời chén kia. Hương rượu lan tỏa xung quanh mê người, thích khách cầm lấy chén hoàng đế uống qua, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Cảm giác này giống như lửa cháy chảy vào yết hầu, nháy mắt ấm áp thân hình y. Hoàng đế đối với việc y cướp đoạt không để bụng, cầm lấy một cái chén rượu kjas, lại nhấp một ngụm nhỏ.

"Ngươi từng ở trong quân đội." Hoàng đế nói.

"Cái gì?" Thích khách giật mình.

"Chỉ là suy đoán, từ tư thế của người...... Ta đoán đúng không?" Hoàng đế hỏi.

"Ta không nên nói chuyện với ngươi, lá nữat ngươi có phải muốn đoán ta tối hôm qua ăn gì không?" Thích khách nói.

"Nhưng ngươi bằng lòng cùng ta nói chuyện ." Hoàng đế tiếp tục nói, "Ngươi có thể đi vào nơi này, như vậy sáng mai trước 8 giờ sáng mai sẽ không có ai phát hiện chuyện kỳ lạ, ta kéo dài thời gian cũng không có ý nghĩa. Tối nay ta bỏ mạng, ngươi cũng không vội chạy trốn, trước đó nói chuyện với nhau một lát, sẽ tạo được thành ảnh hưởng gì chứ?"

Thích khách bĩu môi, không phản bác.

Hoàng đế hỏi: "Ngươi từng cùng quân đội đế quốc giao chiến sao?"

"Ta từng vì ngươi đánh giặc, trong chi quân đội ở Tây Bắc." Thích khách nói, "Lão quốc vương đem chúng ta tặng cho ngươi, thì đã không nghĩ đến việc trở về, dù sao tùe đầu cũng không khống chế tốt chiến trận. Ta nhìn bọn họ một đám chết trận, hoặc là thiếu tay thiếu chân đi khỏi chiến trường, liền tính bọn họ có người không chết, cũng không biết đi nơi nào. Rất nhiều thôn không người, thanh tráng niên đi ra ngoài đánh giặc, gặp đợt thiên tai, cô nhi quả phụ căn bản sống không nổi."

"Chiến tranh đối hai bên đều là tai họa." Hoàng đế thở dài nói.

Lời này xuất từ miệng một quân vương phát động chiến tranh thật là châm chọc quá mức. Thích khách cổ quái liếc nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế lại cười rộ lên, hiển nhiên hiểu suy nghĩ của y.

"Có một đám sói ở cửa nhà ta, chúng nó chưa từng vươn móng vuốt, lại nơi nơi tìm tòi, thèm nhỏ dãi." Hoàng đế hỏi, "Ngươi nói cho ta biết, ta có nên đối chúng nó làm như không thấy?"

"Toàn bộ đại lục là đế quốc mạnh nhất, hàng xóm ngươi mới hẳn là phải lo lắng."

"Thí dụ như ngươi là chiến sĩ vô cùng mạnh khỏe, không sợ gió bão lang sói, nhưng ngươi có thể bảo đảm con ngươi cũng khỏe mạnh như ngươi sao? Ngươi sẽ hy vọng bọn nó giống ngươi cả ngày bảo trì cảnh giác sao? Ta chỉ hy vọng hậu thế của có thể bình an vui vẻ, ngủ mơ cũng không sợ sài lang hổ báo."

"Ngươi thậm chí không có hài tử!"

"Ta có muôn vàn con dân."

"......"

Thích khách từng là chiến sĩ, lúc trước từng là thợ săn, vô luận loại nghề nghiệp nào cũng không thể khiến y ăn nói lưu loát. Y vốn định lấy việc hoàng đế lớn tuổi không con trào phúng đối phương, nhưng hoàng đế trả lời, còn có ngữ điệu gần như thành khẩn kia làm thích khách á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cúi đầu uống rượu. Y từng lưu lạc khắp đại lục, kiến thức quá khác quốc vương, có chuyện y không thể không thừa nhận: Nếu chiến hỏa cần thiết bừng lên, nếu thiên hạ cần thiết phải có một kẻ thống trị, người thắng lợi là hoàng đế sẽ tốt hơn người khác nhiều.

"Ngươi biết chữ không?" Hoàng đế bỗng nhiên hỏi.

"Biết."

Hoàng đế lấy một tập giất từ trong chồng giấy dày đưa cho thích khách. Trang giấy trắng như tuyết, nhẹ như tơ, thích khách cố gắng đọc và hiểu. Chờ đọc xong chữ cuối cùng đầu y ong một tiếng, thất thanh hô: "Đây là thật sự?"

"Bản dự thảo ở đã hoàn thành, đã qua thống nhất ở các bộ, hiện giờ chỉ đợi ta xác nhận." Hoàng đế nói, "Nếu như ngươi muộn mấy ngày, lời hứa hẹn kẻ kia phải mất đi hiệu lực không ít."

Hắn nói một chút không sai, "Cứu tế bộ tộc Tây Bắc" trên công văn số tiền bù đắp và hỗ trợ sau chiến tranh lại càng chi tiết. Thích khách một lần kinh hãi phỏng đoán, y trừng mắt nhìn trang giấy nặng tựa ngàn cân trong tay, không thể tin được nó tới dễ dàng vậy.

"Vì sao lại là bây giờ?" Thích khách chất vấn, "chuyện Tây Bắc đã xong nhiều năm, toàn bộ đế quốc chiến tranh còn chưa xong......"

"nơi quân đội Đế quốc đi đến sẽ có quan viên đồng hành, có phế tích yêu cầu trùng kiến, con đường yêu cầu tu sửa, người bệnh yêu cầu trị liệu...... Thật đáng tiếc một vài chuyện đã tới muộn, nhưng tài nguyên đế quốc hữu hạn, khen ngợi người chết trước hay trước cứu trợ người sống." Hoàng đế nói, "chiến tranh nay đã gần đến đoạn kết. Lúc ngươi và ta nói chuyện với nhau là lúc trung nam liên minh tiếp viện thủy đạo đã bị cắt đứt, mặc dù bọn họ có thể lại kéo dài thên mấy tháng, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Trở về đi, chiến sĩ. Không cần tiếp tục phục mệnh, cố chủ ngươi đến thân mình còn khó bảo toàn, sẽ không dây dưa với ngươi."

"Ngươi bảo ta trở về?" Thích khách không thể tưởng tượng nổi.

"sao lại không? Ngươi phát hiện lỗ hổng phòng ngự ở hoàng cung, còn cho ta biết là ai phản bội, nếu ta có thể bình an vô sự, ngươi liền có công. Cấm vệ quân ở ngươi trước mặt ngươi cũng phải nghe lệnh, ta còn muốn ngươi vào làm cho ta, nhưng nếu ngươi chán ghét nơi này, không cần thưởng chạy lấy người. Thật ra mà nói, ta nguyện ngươi nhận lấy chức vụ ở bên ta......" Hoàng đế nhìn thoáng qua, "Để tránh ngày nào đó có người dùng tiền thưởng mua đầu ta nữa."

Thích khách theo ánh mắt nhìn lên bàn, nhìn thấy bình rượu đã cạn. Không biết từ khi nào, bình rượu ngon này đã bị uống thấy đáy, tất nhiên là vào bụng y -- không thể trách y, vì lẻn vào hoàng cung, cả ngày chưa uống một giọt nước, mà loại rượu ngon như này xứng ngàn vàng, ngay khi y dư dả nhất cũng không nếm một ngụm. Y ngượng ngùng buông trang giấy, đột nhiên không biết nên như thế nào cho phải.

Ngày nhận được nhiệm vụ, thích khách uống đến say không còn biết gì, tiêu hết trong xu cuối cùng trong túi, muốn hồi tưởng một chút nhân sinh, lại phát hiện không có gì tốt mà hoài niệm. Thích khách từ nhỏ không cha không mẹ, vô danh không họ, được trưởng lão bộ tộc nuôi lắn dạy nghề săn, mười mấy tuổi Tây Bắc nội loạn, thần miếu cunhx trở nên bẩn thỉu, những gì trước đây học trở nên vô dụng. Y bị chiêu nhập quân đội, đồng đội người chết kẻ ly tán, người thành phố đối với kẻ thôn quê khinh thường, quan trên ôm hết công lao, tên y chưa từng nhắc. Y cởigiáp trở về nhà, nghe nói dưỡng phụ bệnh chết, dưỡng tỷ bị ép cưới, bị vứt bỏ, sau đó chết với con trong một trận thiên tai. Vì thế y thành dân du cư, kỹ viện tay đấm, lính đánh thuê, thích khách.

Thích khách có đồng bạn, không bằng hữu. Thích khách có tình nhân, không ái nhân. Thích khách không thân nhân, không hài tử, sống vô danh, chết vô danh. Thích khách cảm thấy tồn tại thật sự không có thú vị, sau đó có người tìm y mua mệnh để ám sát hoàng đế.

Vì thế thích khách nói: "Ta không quay về."

Y không chỗ để đi, cũng không có người đang đợi.

"Nếu ta chết ở đây, khắp đại lục sẽ lâm vào chiến loạn......"

"Có liên quan gì tới ta?" Thích khách toét miệng, "Ngài nói đúng, người sắp chết không để bụng. Ta đến đây không nghĩ tới trở về. Ta đời này chẳng làm nên trò trống gì, không cha mẹ không vợ không cin, chưa bao giờ có danh tiếng gì, nếu ta giết ngài còn có thể cùng những người khác nói là ta giết hoàng đế, ' bậc đế vương vĩ đại '! Trên đời này hoàng đế nhiều, người giết hoàng đế lại không nhiều lắm."

Hoàng đế nhìn chằm chằm y thật lâu, trầm mặc giằng co một hồi lâu. Thích khách đoạt chén rượu trong tay hòang đế , Uống cạn chén rượu thơm ngon chờ y buông chén rượu ra, hoàng đế lại đã mở miệng.

"So với làm người chết lưu danh sử sách, trở thành tồn tại truyền kỳ không phải càng tốt hơn?" Hoàng đế nói.

"Thế nào, ngài muốn phong ta làm hoàng đế vinh dự sao?" Thích khách cười nhạo nói.

"Không." Hoàng đế chậm rãi nói, "Nhưng con ngươi, có thể trở thành hoàng đế đời kế tiếp."

"Ngươi thật sự ' bất lực '?" Thích khách buột miệng thốt ra.

Hoàng đế mặt không biểu tình, cái gì cũng chưa nói.

"Ngài bảo ta đi thao Hoàng Hậu? Khiến vợ ngài mang thai con ta ?" Thích khách cố tình dùng câu thô bỉ nhất, "Chỉ cần ta không giết ngài, ngài nguyện ý nuôi dưỡng đứa con ngoài giá thú làm người thừa kế?"

"Ta cần người thừa kế." Hoàng đế trả lời, tránh đi trọng điểm, vẫn bình tĩnh kinh người, "Nhưng công khai dẫn vào chi thứ huyết mạch, sẽ mang đến một vài vấn đề."

Thích khách đứng ngơ ngẩn vài giây, bắt đầu cười ha ha. Y cười đến ngửa tới ngửa lui, nghĩ đến tân thần cùng hoàng đế cũ, nghĩ đến dưỡng tỷ ôn nhu mà bất hạnh, nghĩ đến nữ nhân lưu lạc vì xướng kĩ . Y nghĩ đến vừa rồi nói chuyện với nhau, trong chốc lát, y từng đối hoàng đế sinh ra kính ý, cơ hồ cảm thấy người này khác với những kẻ khác, không tồi. Thích khách tươi cười đột nhiên im bặt, trường kiếm lại lần nữa ra khỏi vỏ. Y mặt trầm xuống, nói: "Ta khinh thường nhất loại người này vì bản thân bán vợ."

Lưỡi kiếm ở hoàng đế trên cổ lưu lại một vệt xé rách, một giọt máu tươi chảy ra miệng vết thương, thấm đỏ cổ áo trắng tinh. Hoàng đế không hề co rúm, cũng không xin tha, hắn mắt nhìn người phía trước, cứng nhắc mà nói: "Ngươi hiểu lầm."

"Không phải Hoàng Hậu." Hoàng đế nói, "Là ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#hvan