Chương 1 (1): Bị phát hiện?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sở Chiêu Chiêu, Mục lão sư gọi cậu đi văn phòng tìm hắn!"

Trong đám người ồn ào ở căn tin, nam học sinh Hà Mậu Nhiên thở phì phò tìm được Sở Chiêu Chiêu, một tay giữ chặt tay áo nàng, "Cậu bao giờ mới ăn xong ?"

"Còn chưa có ăn no, cậu vội cái gì." Sở Chiêu Chiêu vừa ăn, thả lỏng một bên người, hỏi, "Mục lão sư kêu tôi làm gì?"

"Tôi không biết a, hắn gọi cậu bây giờ phải đến văn phòng tìm hắn."

Hà Mậu Nhiên trong mắt hơi đồng tình, nhỏ giọng nói, "Ngươi có phải hay không chỗ nào chọc tới Mục lão sư ? Hắn ngữ khí không tốt lắm."

Chọc tới Mục lão sư? Sở Chiêu Chiêu không thể tưởng được chính mình chỗ nào chọc tới hắn, lên lớp cho tới bây giờ không hề đến trễ về sớm, bài tập luôn làm tốt nhất trong ban, ở các cuộc thi luôn đoạt hạng nhất, quả thực chính là bảo bối trong mắt lão sư mà nói. Nhưng Sở Chiêu Chiêu rất sợ Mục lão sư, không phải vì hắn hung thần ác sát, mà là vì Sở Chiêu Chiêu từ nhỏ chỉ sợ lão sư, nhìn thấy lão sư tựa như chuột nhìn thấy miêu, có thể là cuộc sống cùng cực dẫn đến tính cách cho phép, bên ngoài cũng có không ít người giống nàng.

Cuối tháng mười, không khí lạnh lại tới chậm rãi, một mâm nóng đồ ăn vài phút không ăn liền lạnh ngắt, Sở Chiêu Chiêu có chút không tha, "Tôi ăn cơm xong rồi hẵng đi đi."

"Tuỳ cậu." Hà Mậu Nhiên quay đầu đi rồi, vài bước sau, quay đầu lại trông thấy Sở Chiêu Chiêu thực ngồi xuống ăn cơm, tức giận đến thở ra hơi nước, hận không thể véo lỗ tai nàng, đem nàng xách đến văn phòng Mục lão sư đi, "Hắc, cậu thật đúng ngồi xuống ăn! Tôi nói cậu Mục lão sư ngữ khí không tốt lắm, cậu lại để hắn chờ, lửa cháy đổ thêm dầu sao?"

Căn tin lớn có trợ cấp, hình dung Sở Chiêu Chiêu làm một tô canh bất quá ba bốn đồng tiền, có thể tiền mỗi bữa cơm nàng đều là tính kế tốt lắm, lãng phí bữa tiệc này, vậy được ăn một chút bánh bao. Hà Mậu Nhiên làm lớp trưởng, tự nhiên là hiểu biết tình hình của bạn học trong ban, hắn không đành lòng xem Sở Chiêu Chiêu này bộ dáng ép buộc, vì thế nói: "Bên ngoài trường mới mở một quán lẩu, nghe nói có vẻ ngon, tôi vẫn chưa biết có nên ăn thử, bằng không cậu đi trước tìm Mục lão sư, xong rồi theo tôi đi ăn lẩu?"

Cùng trường hơn ba năm, Sở Chiêu Chiêu biết Hà Mậu Nhiên muốn mời nàng ăn cơm lại không nghĩ thương nàng tự tôn, nhưng như vậy bố thí, nàng không dám nhận, một là sợ nợ nhân tình, hai là sợ mắc nghiện. Nhận bố thí, tương đương không làm mà hưởng, Sở Chiêu Chiêu tình cảnh hiện tại mà nói, không thể nghi ngờ giống như thuốc phiện, dễ dàng làm cho người ta nghiện.

"Tôi gần đây nóng trong, không thể ăn lẩu, lần sau có rảnh bồi cậu đi." Sở Chiêu Chiêu lưu loát bưng mâm lên, ngược lại tiếc cơm thừa trong bát, xoa xoa tay, "Được rồi, tôi đi tìm Mục lão sư, cậu cũng chạy nhanh đi ăn cơm đi."

Căn tin cách văn phòng Mục lão sư có chút xa, Sở Chiêu Chiêu xem ra là chạy bộ tới, dọc theo đường đi toát chút mồ hôi, trán nàng ướt đẫm làm sợi tóc mềm dán tại trên da, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, Sở Chiêu Chiêu một tay áo lau đi, mồ hôi không còn, tóc càng rối loạn, kính đen thật dày cũng sai lệch. Nhưng Sở Chiêu Chiêu giờ phút này không rảnh để ý dung nhan của mình, bởi vì nàng ở cửa văn phòng Mục Tế Vân thấy được một con người quen thuộc. Người trong ban - Chu Minh. Khoảng khắc này, Sở Chiêu Chiêu biết Mục lão sư vì sao kêu nàng đến văn phòng , đồng thời, nàng cũng biết chính mình xong đời.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Sở Chiêu Chiêu dùng khẩu hình nói: "Bị phát hiện?"

Chu Minh gật gật đầu, Sở Chiêu Chiêu hình như còn muốn hỏi lại có chuyện gì, lại bị một giọng nam nhân đánh gãy. "Vào đi."

Nghiêm túc, lạnh lùng, giống như âm thanh của hắn bình thường lên lớp. Sở Chiêu Chiêu cuối cùng biết Hà Mậu Nhiên vì sao nóng nảy như vậy, Mục lão sư ngữ khí đâu chỉ là "không tốt", quả thực chính là lạnh lùng. Chu Minh mặt đã trắng xanh, hắn đứng bất động, hai chân ở dưới run run, ngơ ngẩn không dám đi vào. Nhưng cuối cùng là nữ sinh Sở Chiêu Chiêu này ưỡn ngực đi vào trước. Nhưng đến khi Mục lão sư trước mặt, Sở Chiêu Chiêu sở hữu khí thế ầm ầm, hận không thể tiến lui.

__________
Rắc thính trước, nếu có người ủng hộ sẽ edit. Hi vọng không dính bản quyền.
#Mee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro