[Edit] Chương 17: Thiên mệnh phong lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Meggie

Beta: Tử Hoa

---

"Không được cử động!" Lam Tư Truy nâng bội kiếm Ly Hận, căng thẳng nhìn chằm chằm vào kẻ mặc áo đen trước mắt. Khí tức của cậu có chút bất ổn, đồng phục Lam gia vốn trắng thuần đã bị dính rất nhiều vết bẩn, trên đôi gò má cậu đã có mấy vết trầy xước nhẹ, dáng vẻ rất là chật vật. Thế mà không ngờ, kẻ áo đen này dường như không hề e dè lời uy hiếp của cậu chút nào, còn khẽ phát ra một tiếng cười, sau đó hắn nhảy vọt lên cao mấy thước, tốc độ nhanh như chớp.

Lam Tư Truy chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua ánh đỏ, vội vung kiếm lên đỡ lấy, liền thấy một sợi roi dài đỏ nhạt quấn chặt lấy thân kiếm Ly Hận. Gay rồi, trong lòng cậu thầm kêu không ổn, nghiêng người muốn giảm lực thu hồi bội kiếm. Nhưng động tác đối phương thật sự quá nhanh, cậu còn chưa kịp thu kiếm, vai trái đã dính một chưởng rất mạnh. Tức thì cậu liền cảm thấy thân thể đau đớn như bị nổ tung, không nhịn được rên lên một tiếng rồi ngã lùi về phía sau mấy bước, bội kiếm cũng bị đối phương đoạt mất.

Bị lạc mất Giang Trừng khiến Ngụy Vô Tiện trở nên nôn nóng không chịu nổi, mà kẻ đánh lén đột nhiên xuất hiện càng làm sự tàn nhẫn trong hắn dâng lên. Hắn hung hăng vung bội kiếm của Lam Tư Truy sang một bên, sau đó đổi roi Liên Thành thành kiếm, không chút do dự đâm về hướng Lam Tư Truy.

"Ngụy tiền bối!" Tiếng kêu bỗng nhiên vang lên khiến động tác của hắn khựng lại. Hắn lập tức thu lại lực tấn công và kiếm khí, kịp thời dừng lại ngay trước thân người áo trắng, sau khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương lại càng kinh ngạc hơn, "A Uyển, sao lại là ngươi?"

Lam Tư Truy thấy rõ đối thủ đang so chiêu với mình hóa ra lại là Ngụy Vô Tiện, kẻ vốn đã biến mất từ lâu thì thật sự kinh hãi. Mặc dù đối với chuyện lúc trước liên quan đến Mạc Huyền Vũ, Lam gia phong tỏa hết tất cả tin tức với bên ngoài, nhưng vì Lam Tư Truy là đệ tử cốt cán nên cậu biết rõ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Không lâu sau khi từ Lục Hợp Sơn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, dưới đủ loại áp lực, Mạc Huyền Vũ mới thừa nhận sự thật về thân phận của hắn, rằng hắn không phải là Ngụy Vô Tiện. Lam Khải Nhân lập tức tức giận đến phun máu, nằm liệt giường gần nửa tháng, tổn thương nguyên khí nặng nề. Sau đó, Mạc Huyền Vũ bỏ đi không rõ tung tích, Lam Vong Cơ bế quan. Hiện tại, tuy rằng bề ngoài thì đệ tử khách khanh trên dưới Lam gia không có phản ứng gì quá gay gắt, nhưng thật ra tâm lý tất cả đều hoang mang, lo lắng.

Trong khoảng thời gian nặng nề ấy, Lam Tư Truy đã rất nhiều lần suy nghĩ về lập trường của bản thân. Thật ra thì ký ức của cậu về Ngụy Vô Tiện rất ít, hầu như không có. Mặc dù cậu thường xuyên nghe Mạc Huyền Vũ kể một ít về những chuyện xưa, nhưng nói thật cậu không có chút ấn tượng nào với những chuyện đó cả. Ngụy Vô Tiện có ơn cứu mạng, Lam Vong Cơ lại có công ơn nuôi dưỡng, mà Mạc Huyền Vũ, dường như với cậu mà nói, lại chẳng có gì cả. Cùng lắm chỉ là trong mấy lần săn đêm lúc trước hắn đã trợ giúp chỉ bảo cho cậu một chút. Nhưng nói cho cùng thì kẻ đó đã sử dụng bản lĩnh của Ngụy Vô Tiện hay bản lĩnh tự thân của Mạc Huyền Vũ, hôm nay xem ra đã thấy rõ ràng rồi.

Cho nên nếu nghĩ như vậy, không cần biết là quá khứ hay hiện tại, với cậu, Lam Tư Truy, cậu chỉ mang ơn một Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt việc này, lập trường của Lam Tư Truy liền vô cùng rõ ràng. Đối với cậu, Ngụy Vô Tiện là quỷ tu hay là quỷ vương cũng không quan trọng, quan trọng là, Ngụy Vô Tiện chính là ân nhân cứu mạng, là người đã từng không sợ cả thiên hạ ngăn cản, cứu giúp mình lúc nhỏ. Nếu như không có Ngụy Vô Tiện, cậu không thể nào sống sót đến giờ, không thể nên người như ngày hôm nay. Ngụy Vô Tiện đối với cậu là có ơn tái sinh, vì vậy, cho dù thế nhân có đối xử thế nào với Ngụy Vô Tiện, cậu đều nhất định phải đứng về phía Ngụy Vô Tiện.

Tri ân báo đáp, giữ vững tâm mình. Đây là "Đạo" mà Lam Tư Truy từ nhỏ vẫn luôn kiên trì giữ vững.

Lam Tư Truy nén lại cơn đau gần như mất đi tri giác từ bả vai, miễn cưỡng ổn định thân hình. Một chưởng vừa rồi của Ngụy Vô Tiện gần như dùng đến mười phần sức mạnh. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, kịp thời tránh thoát chỗ yếu hiểm, và sử dụng Thiên Cương Khí hộ thể trước, e rằng bây giờ đã đi đời nhà ma rồi.

Hầu kết cậu khẽ động mấy lần như muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

"Đừng cử động!" Ngụy Vô Tiện vội vàng đỡ thân thể đang lảo đảo của cậu, tay trái đặt lên chỗ Lam Tư Truy bị thương rồi truyền từng luồng chân khí mạnh mẽ qua. Nhưng Lam Tư Truy lại không hề dễ chịu chút nào, chân khí Ngụy Vô Tiện truyền qua quá mạnh mẽ lại vô cùng âm tà, đối nghịch với khí thuần dương trong cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy mình giống như lúc thì rớt vào hầm băng, lúc lại như bị thiêu đốt. Nếu không phải ý chí cậu kiên định, chỉ sợ rằng đã phát điên rồi.

Ngụy Vô Tiện nhận thấy tình trạng của cậu, liền cố gắng hết sức khống chế cường độ chân khí, để cho nó có thể từ từ hòa hợp với chân khí trong cơ thể Lam Tư Truy. Vì vậy sau một nén nhang, Lam Tư Truy cảm giác thấy nhiệt độ cơ thể mình đã khôi phục lại bình thường, vết thương trên bả vai cũng không còn đau đớn như xé da xé thịt nữa, bắt đầu từ từ khép lại.

Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt Lam Tư Truy có vẻ chuyển biến tốt, không nhịn được thở dài một cái. "Tiểu quỷ này, làm sao ngươi lại lỗ mãng như vậy, mới nãy ta suýt chút nữa thì một chưởng đánh chết ngươi rồi!"

"Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, khụ khụ..." Thân thể Lam Tư Truy khôi phục chút khí lực, vội làm một đại lễ với Ngụy Vô Tiện, "Con còn tưởng rằng, tiền bối là người áo đen kia đánh lén bọn con."

"Ngươi cũng bị đánh lén?"

"Vâng, nhưng con không thấy rõ tướng mạo hắn." Lam Tư Truy kinh ngạc, "Chẳng lẽ tiền bối cũng vậy?"

"Ừ." Chân mày Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lại, thì ra ngoài mình và Giang Trừng, người áo đen thần bí kia còn xuống tay với người Lam gia, hẳn là lai lịch không đơn giản. "Ngươi có thấy Giang Trừng hay không?"

"Giang... Tông chủ?"

"Đúng vậy."

Lam Tư Truy hơi khó hiểu, vì sao Ngụy tiền bối lại hỏi như vậy, chẳng lẽ... "Ngài và Giang Tông chủ đang ở cùng nhau?" Ngụy Vô Tiện gật đầu.

"Giang Tông chủ không phải đang ở trên trời sao? Làm sao lại đi cùng với ngài được?" Lam Tư Truy kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là vì có chuyện quan trọng muốn làm." Câu trả lời của Lam Tư Truy khiến tâm tình Ngụy Vô Tiện càng buồn bực hơn, "Sao Lam gia lại chạy đến chỗ xa như vậy săn đêm? Những người khác đâu? Vì sao chỉ có mình ngươi?"

"Con... Con không đi cùng với những đồng môn khác." Lam Tư Truy chần chờ nói, "Thật ra thì, con âm thầm đi theo A... Kim tông chủ, hôm nay bọn con đều đi Thanh Đàm Hội của Nhiếp gia, con nghe nói cậu ấy muốn tới nơi này trừ tà, con mới lén đi theo..."

Nghe cậu ấp a ấp úng như vậy, lập tức Ngụy Vô Tiện đoán ra được một ít tâm tư, nhưng hắn hiện giờ cũng không có tâm trạng trêu chọc tên tiểu bối này, "Con nói A Lăng cũng ở đây?"

"Vâng, khi cậu ấy mang theo hai đệ tử Kim gia ngự kiếm đến nơi này, đột nhiên nổi lên một trận lốc to gió giật cực kỳ mạnh, con tận mắt nhìn cậu ấy bị cuốn xuống dưới. Con vốn muốn kéo cậu ấy lên, nhưng do không đề phòng, bị kẻ nào đó đẩy một cái từ phía sau lưng, vậy là cũng bị cuốn vào trong gió xoáy. Đợi đến sau khi con khôi phục lại ý thức, làm thế nào cũng không tìm thấy A Lăng, con... con thật là quá vô dụng!" Lam Tư Truy ảo não siết chặt hai nắm đấm, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy buồn phiền.

Hy vọng đây chẳng qua là trùng hợp, không phải là có người cố ý làm. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, mây đen dày đặc che kín ánh sao vốn đã thưa thớt, giống như nội tâm hắn giờ đây cũng đang vô cùng u ám.

"Bây giờ không phải là lúc để tự oán trách mình, chúng ta nên nghĩ biện pháp nhanh chóng tìm ra A Trừng và A Lăng đi."

"Vâng." Lam Tư Truy cảm thấy linh lực khôi phục hơn phân nửa, liền giơ tay triệu hồi bội kiếm, "Ngụy tiền bối, tiếp theo ngài định làm gì? Lúc con vừa mới tìm kiếm vùng lân cận, xem xét sơ sơ hoàn cảnh, nơi này hình như là một hòn đảo cô độc giữa sông. Vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là ở rìa ngoài của đảo. Dưới ngọn núi phía trước có một cái hang động, từ bên ngoài nhìn vào hình như rất sâu, có điều con còn chưa kịp đi vào thăm dò."

"Được, vậy trước tiên chúng ta đến sơn động kia xem xét chút."

"Vâng."

Mới vừa đi được mấy bước, Ngụy Vô Tiện lại dừng chân, hắn xoay người vỗ vỗ bả vai Lam Tư Truy, "Yên tâm đi, hai cậu cháu bọn họ sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, ta có niềm tin với A Trừng, mà ngươi cũng phải có niềm tin với A Lăng."

Lam Tư Truy nhìn dáng vẻ trầm ổn tự tin của Ngụy Vô Tiện, nặng nề gật đầu.

Ngụy Vô Tiện triệu hồi mấy quả cầu lửa chiếu sáng con đường phía trước, cùng Lam Tư Truy xuyên qua từng đám cỏ dại um tùm ẩm ướt, đi tới trước cái sơn động mà Lam Tư Truy nhắc đến. Cửa hang ước chừng cao khoảng hai thước, rộng ba bốn thước, vô cùng rộng rãi, từ ngoài động nhìn vào chỉ thấy một màu đen sì, sâu không thấy đáy. Ngụy Vô Tiện lưỡng lự một lúc trước cửa hang, cũng không nóng vội đi vào, mà nắm lấy một chiếc lá từ cái cây bên cạnh, đặt bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi một cái. Lá cây kia lập tức phát ra ánh sáng đỏ nhạt mơ hồ, sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, lá cây liền bay vào trong sơn động, không bao lâu sau truyền ra âm thanh chói tai "Xoẹt xoẹt".

"Quả nhiên có kết giới." Hắn hừ lạnh nói.

"Kết giới? Vậy làm sao bây giờ? Cứ thế phá vỡ được không?"

"Không được, kết giới này tất nhiên chính là bày ra để phòng ngừa người ngoài xâm phạm, nếu cố tình phá vỡ, nhất định sẽ rút dây động rừng."

Ngụy Vô Tiện nâng cằm như có suy nghĩ gì đó nói, "Chịu khó suy nghĩ một chút, nhất định sẽ có biện pháp khác."

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có một loạt tiếng bước chân ồn ào truyền tới. Ngụy Vô Tiện ra dấu tay với Lam Tư Truy, hai người vội vàng tránh vào trong bụi cây, nhìn xuyên qua khe hở cành lá. Một nhóm người đi tới từ hướng bãi sông, bọn họ xếp thành một hàng chỉnh tề, nhịp bước đồng bộ thật giống như binh lính hành quân vậy, mắt nhìn thẳng. Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mập lùn, phía sau có bảy tám thanh niên vóc người cường tráng đi theo, phía sau tất cả bọn họ đều cõng rương gỗ hình vuông cao xấp xỉ nửa người. Cái rương nhìn qua giống như là bị nhét đầy ắp, có vẻ rất nặng. Có điều vẻ mặt mỗi người đều hết sức thờ ơ, sống lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, hoàn toàn không có biểu hiện gì là mệt mỏi cả.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy khí tức nhóm người này vô cùng kỳ quái, mới cẩn thận thăm dò thì không khỏi ngạc nhiên, hóa ra trong cơ thể bọn họ lại bị ghép vào hồn phách không thuộc về mình.

Đám người này đi tới cửa động cũng không dừng lại mà đi thẳng vào. Ngụy Vô Tiện xem xét tình thế sắp tới, vội ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía một người ở cuối hàng, chỉ thấy từ trên người kia có một luồng khí nhỏ bé, mờ mờ, chậm rãi bay đến trong tay Ngụy Vô Tiện.

"Tiền bối, đây là cái gì?" Lam Tư Truy không hiểu hỏi.

"Là 'Khí' trên người những thứ kia." Ngụy Vô Tiện giải thích, "Ta đoán chắc hẳn bọn chúng là người ở bên trong đó, kết giới kia nhận ra khí tức của chúng nên mới không ngăn cản bọn chúng đi vào."

"Vậy ngài tính lợi dụng việc này thế nào?"

"Đơn giản thôi, ăn vào." Nói xong Ngụy Vô Tiện xé luồng khí đó thành hai nửa như xé bông vải vậy, một nửa bỏ vào miệng mình, một nửa kia thì đưa cho Lam Tư Truy.

Vừa cho thứ xám xịt này vào miệng, mùi vị chua thối nồng nặc liền nhanh chóng tràn ngập toàn bộ miệng, Lam Tư Truy lập tức bị sặc đến mức da đầu tê dại, dạ dày quặn lên dữ dội. Cậu vội vàng dùng tay che miệng, khó chịu hỏi, "Tiền... tiền bối, đây là cái gì vậy? Mùi vị sao lại... kỳ quái vậy, khụ khụ..."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, "Ngươi nghĩ đây là cái gì? Đương nhiên là đồ của người chết ~"

Nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, dạ dày Lam Tư Truy phản ứng càng kịch liệt hơn, liền nôn thốc nôn tháo, thiếu chút nữa thì nôn sạch tất cả những thứ trong bụng ra rồi. Ngụy Vô Tiện thấy cậu phản ứng dữ dội như vậy không khỏi liếc mắt, "Thằng nhỏ này, ý chí yếu quá vậy? Ta đùa đấy, không phải ta cho ngươi ăn khí của người chết đâu."

"Cái... cái gì?" Lam Tư Truy vội vàng lau sạch sẽ nước chua dính trên miệng, dở khóc dở cười, "Thứ đó rốt cuộc là gì?"

"Không biết, nhất thời ta không cách nào phân biệt được, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không phải khí của người sống."

"Hức... Thôi được rồi."

Trong sơn động đã không còn động tĩnh gì nữa, Ngụy Vô Tiện đoán những kẻ vừa rồi đã đi xa, liền dẫn Lam Tư Truy đi vào. Bên trong động đen kịt, phía trước thỉnh thoảng chiếu ra ánh sáng xanh yếu ớt. Lam Tư Truy châm lửa nâng lên, trong ánh lửa mờ tối, ngoài vách đá không bằng phẳng trong đường hầm thì không nhìn thấy rõ cái gì hết.

Bên trong động ẩm ướt một cách lạ thường, Lam Tư Truy cảm thấy đi chưa được bao lâu thì áo ngoài đã bị hơi ẩm làm ướt, mặt đất cũng vô cùng trơn trượt, không chú ý cẩn thận một chút thì có thể bị trượt té ngay. Phía trên thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ xuống, rơi vào trong vũng nước trên mặt đất phát ra âm thanh "Long tong" trong trẻo. Cửa hang ban đầu rộng lớn, nhưng vào bên trong rồi thì có phần chật hẹp.

Bọn họ không có cách nào ngự kiếm được, chỉ có thể đi bộ cẩn thận. Đi được ước chừng ba bốn trăm thước liền nhìn thấy kết giới bố trí ở trong động, trông như một cái mạng nhện tỏa ra ánh xanh yếu ớt, chặn ở giữa con đường phía trước.

Ngụy Vô Tiện dừng lại trước kết giới, bắt đầu nghiêm túc dò xét. Hắn mơ hồ cảm nhận thấy trong thấy kết giới này có trộn lẫn một chút quỷ khí nhàn nhạt, trong lòng không khỏi sinh nghi, chẳng lẽ kẻ bày ra kết giới này là kẻ tu quỷ đạo.

"Tiền bối, thế nào?" Lam Tư Truy thấy Ngụy Vô Tiện dừng bước không tiến, không hiểu hỏi, "Phải chăng là phương pháp chúng ta không thực hiện được?"

"Cũng không phải, chẳng qua là ta cảm thấy kết giới này hơi kỳ quái một chút." Hắn lại cẩn thận xem xét một lần nữa, sau đó càng thêm xác định phỏng đoán trong lòng, "Kẻ tạo ra kết giới này chắc hẳn phải là quỷ tu."

Lam Tư Truy nghe vậy cũng không kinh ngạc chút nào. Từ khi Di Lăng Lão Tổ sáng lập ra phương pháp tu luyện quỷ đạo đến nay đã hai mươi năm, những kẻ ham mê tu luyện đạo này nhiều vô kể, vì vậy chuyện này chẳng có gì là lạ. Hai người in lặng đi xuyên qua kết giới. Trừ lúc mới vừa chạm đến bên ngoài kết giới, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương xuyên qua thân thể, Lam Tư Truy cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào khác. Xem ra phương pháp của Ngụy Vô Tiện quả nhiên có hiệu quả.

Hai người thuận lợi đi qua kết giới, rồi tiến thẳng về phía trước mấy trăm thước cuối cùng cũng thấy được cửa hang, không khỏi bước nhanh hơn một chút. Ra khỏi sơn động, Ngụy Vô Tiện lập tức kinh ngạc, hóa ra phía bên này lại là một thế giới khác. Sơn động nằm ở vị trí khá cao, đứng ở vị trí cửa động nhìn xuống dưới, những nơi mắt thấy được đều có đèn đuốc sáng choang, nếu cẩn thận nhìn kỹ, trên những con đường cây cầu ngang dọc khắp nơi hình như còn có bóng người đi tới đi lui.

"Tiền bối, người nhìn nơi này có giống một tòa thành hay không?" Lam Tư Truy kinh ngạc hỏi.

"Đi, đi xuống xem một chút!" Ngụy Vô Tiện nói xong, tung mình nhảy vút một cái bay xuống chỗ có ánh sáng.

Lam Tư Truy đoán không lầm, nơi này quả nhiên là một tòa thành. Cậu cùng Ngụy Vô Tiện không đi qua cửa thành mà là thẳng vào trong thành. Bọn họ tìm một ngõ hẻm không có người rồi đáp xuống đất, vừa đứng lên ổn định thì lập tức cảm giác được trong không khí xung quanh tràn ngập một loại khí tức không bình thường.

"Tiền bối, tại sao con dường như không phát hiện ra khí tức người sống?" Chân mày Lam Tư Truy nhíu chặt, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

"Có thì vẫn có, chỉ là cực kỳ yếu ớt." Ngụy Vô Tiện cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt Lam Tư Truy.

"Tiền... tiền bối?" Lam Tư Truy thấy mặt hắn đầy nghiêm túc lập tức trở nên khẩn trương.

"Tư Truy à, trước khi chúng ta đi khỏi con hẻm này, ta có thể bàn với ngươi một chuyện được không?"

"Dạ? Tiền bối cứ nói."

Ngụy Vô Tiện tiến lên trước, dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lam Tư Truy, "Trước hết ngươi có thể gỡ cái mạt ngạch chết tiệt này xuống được không? Nhìn chướng mắt quá đi mất!"

"A? A! Cái này..." Trong lúc nhất thời Lam Tư Truy không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ kịp thốt ba từ cảm thán này. Mạt ngạch Lam gia quả thật là dấu hiệu quá bắt mắt. Trong nháy mắt cậu liền hiểu dụng ý của Ngụy Vô Tiện, vội vàng cởi mạt ngạch xuống rồi cẩn thận cất vào trong túi càn khôn.

"Ừ, trẻ nhỏ dễ bảo ~" Ngụy Vô Tiện hài lòng gật đầu, "Đi thôi, trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ, việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm ra A Trừng và A Lăng."

"Người cảm thấy bọn họ cũng ở nơi đây?"

"Tư Truy à, bọn họ một người từng là Tông chủ Giang gia, một người hiện là Tông chủ Kim gia, ngươi cho là với bản lĩnh của bọn họ còn không tìm được nơi này?"

"Tiền bối nói đúng, là Tư Truy lỡ lời."

Hai người câu được câu chăng, ra khỏi hẻm rẽ vào một con đường chính tương đối rộng rãi. Lúc này đã gần đến giờ Hợi, nhưng trên đường vẫn có không ít người qua lại, vẻ mặt bọn họ người người chuyên chú, mắt nhìn thẳng, tựa như không thèm để ý chút nào sự xuất hiện của hai kẻ xa lạ. Ngụy Vô Tiện chỉ quan sát một hồi liền nhận ra chỗ không đúng. Tư thế đi bộ của những người này quả thật quá nghiêm trang, thậm chí còn quy củ ngay ngắn hơn so với người Lam gia. Hơn nữa ngay cả nhịp điệu bước đi, khoảng cách mỗi bước cơ hồ đều ổn định, giống như dùng thước đo ra vậy. Để chứng minh phỏng đoán của mình, hắn đi vào một quán trà bên đường, chỉ thấy trong gian phòng không lớn có lác đác mấy người ngồi, tư thế ngồi của bọn họ cũng đàng hoàng giống vậy, an tĩnh lạ thường, hầu như không có bất cứ tiếng trò chuyện nào.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy tìm đại một bàn rồi ngồi xuống, lập tức liền có một người ăn mặc như tiểu nhị bước chân quy củ đi tới trước mặt bọn họ. Điểm khác người chính là trên mặt tiểu nhị tiệm này đang treo một nụ cười, có điều nụ cười này nhìn rất giả tạo, là điển hình cho câu ngoài cười trong không cười.

"Hai vị - khách - quan - xin hỏi - uống - trà - gì?" Tiểu nhị vừa mở miệng, giọng nói sắc nhọn cùng cách ngắt câu kỳ quái liền khiến cho Lam Tư Truy nổi hết cả da gà.

Ngược lại Ngụy Vô Tiện bình tĩnh đến lạ thường, hắn căng mặt, cố gắng đè nén biểu hiện, cất cao giọng nói, học cách ngắt câu của tiểu nhị đáp, "Bích loa - xuân."

"Được - rồi - ngài chờ - chút." Tiểu nhị nói xong cứng nhắc xoay người đi ra ngoài.

"Tiền bối." Dự cảm xấu trong lòng Lam Tư Truy bỗng dâng lên mãnh liệt.

"Ngươi cảm thấy bọn nó là thứ gì?" Ngụy Vô Tiện hạ thấp giọng hỏi.

Lam Tư Truy suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Tuyệt đối không phải người sống, nhưng lại không giống tẩu thi."

"Không sai." Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng gõ ngón trỏ trái lên mặt bàn, "Bọn chúng không phải người sống cũng không phải tẩu thi, mà là người sống bị biến thành con rối. Chúng ta đi thôi."

Vừa xác nhận xong phỏng đoán, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn tiếp tục đợi ở nơi quỷ quái này, mà lập tức mang Lam Tư Truy rời đi. Bọn họ chỉ vừa đi chốc lát, tiểu nhị liền bưng một bình trà cùng hai ly trà tới. Dường như hắn căn bản cũng không để ý lúc này có còn người hay không, mà quy củ đem bình trà cùng ly trà bày ra, trên mặt vẫn như cũ, treo lên nụ cười giả làm người ta rợn tóc gáy.

Sau khi Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy rời quán trà tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường, thỉnh thoảng cũng có con rối nhìn bọn họ lâu một chút, nhưng bởi vì trên người bọn họ có khí tức của đồng loại, cho nên cũng không dẫn tới nghi ngờ gì.

"Tiền bối, bọn họ thật sự là con rối sao?" Lam Tư Truy như có điều suy nghĩ đi bên người Ngụy Vô Tiện, "Con từng đọc trong Tàng Thư Các của Lam gia, có thấy qua ghi chép về loại thuật pháp này, hình như có chỗ khác biệt với loại ở trước mắt."

"Có gì khác biệt nào?" Mắt Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng, tựa như đang truy tìm thứ gì.

"Trong sách viết, thông thường người chế tạo con rối đều dùng gỗ hoặc da lông các loại động vật, dùng da heo là nhiều nhất. Nhưng mà, cũng có cá biệt những kẻ đi đường ngang ngõ tắt dùng da người để chế tạo con rối." Lam Tư Truy trả lời, "Hơn nữa, cơ thể con rối đều là do người chế tạo khống chế, chúng không thể tự mình đi lại độc lập hoặc làm các động tác khác được, càng không nhắc tới việc nói chuyện. Mà con rối ở nơi này không chỉ có thể đi, có thể nói chuyện, thậm chí còn có thể đối thoại cùng chúng ta, giống như có tâm trí và ý thức riêng mình. Những lúc săn đêm trước đây con cũng đã từng gặp con rối, nhưng chưa từng thấy loại nào giống như vậy."

"Vậy là kiến thức ngươi còn hạn hẹp rồi ~" Ngụy Vô Tiện đang nói chuyện đổi hướng đi vào một con đường khác, "Con rối nơi này dĩ nhiên cũng không phải loại thông thường, trong thân thể bọn chúng giam đang giữ hồn phách của người khác, có điều đều không phải là hồn phách hoàn chỉnh."

Thấy Lam Tư Truy tỏ vẻ kinh ngạc, hắn cười khẽ tiếp tục nói, "Ta đoán, người chế tạo bọn chúng trước tiên tạo ra cái xác mô phỏng hình dạng con người, sau đó đem hồn phách đoạt được từ trên người sống đặt vào bên trong, thông qua tà thuật nào đó để khống chế những hồn phách kia, như vậy, bọn rối này liền trở thành hình dạng như chúng ta vừa thấy. Người này kết hợp quỷ đạo cùng thuật điều khiển rối lại với nhau, xem ra thật là có chút tài năng."

"Việc này quả thật là làm trái luân thường!" Lam Tư Truy nghe tóc gáy dựng đứng, vẻ căm ghét lộ rõ trong lời nói.

"Ha hả." Ngụy Vô Tiện không có nói gì, bỗng nhiên dừng bước tại một con hẻm.

"Vào xem một chút." Hắn chuyển qua dùng linh thức nói với Lam Tư Truy, "Biết thuật ẩn thân không?"

Lam Tư Truy gật đầu, sau đó âm thầm niệm chú ẩn thân, "Tiền bối, nơi này có cái gì khác thường ạ?"

"Ừ, ta ngửi thấy khí tức người sống."

"Gâu gâu, gâu!"

"Meo meo ~"

Hai người mới vừa đi mấy bước liền nghe được mấy tiếng chó sủa cùng mèo kêu truyền tới cách đó không xa. Phía trước truyền đến ánh sáng màu vàng ấm áp, Ngụy Vô Tiện vội vọt lên hướng về phía ánh sáng bay tới. Lam Tư Truy hơi sững sờ vội vàng đuổi theo, trong lòng khó hiểu: Ngụy tiền bối không phải sợ chó sao?

Cuối hẻm nhỏ có một nam tử trẻ tuổi đứng, vóc người tuy không cao nhưng lại rất cân đối, làn da hắn trắng mịn, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn không phân biệt được là nam hay nữ. Đôi mắt thật giống mắt nai, lông mi vừa dài vừa dày, làn môi mỏng mà xinh xắn, mỗi tội hơi tái nhợt một chút. Thân hình hắn vô cùng gầy yếu, vốn là giữa hè nhưng trên người khoác một tấm áo da dê dài màu nâu nhạt, cổ áo lông thỏ, thỉnh thoảng ho nhẹ mấy tiếng, trông có vẻ ốm yếu. Bên chân hắn có ba con mèo hai con chó đang ngồi, cùng ngẩng đầu trông mong nhìn y, tựa như đang mong đợi cái gì. Hắn mỉm cười vuốt ve lông từng con, sau đó mở hộp đựng thức ăn trong tay ra, lấy bảy tám cái chén bày trên đất. Trong chén có thức ăn thơm ngào ngạt và nước sạch, bọn chó mèo thấy thức ăn liền chen lấn tranh nhau vây quanh bắt đầu ăn.

"A ha, các ngươi ăn từ từ, có đủ, có đủ mà." Hắn dịu dàng vỗ về bọn nhỏ này, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Ngụy Vô Tiện dò xét mấy lượt, phát hiện hắn chỉ là một người bình thường, thân còn mang bệnh, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Trong lúc hắn đang tính có nên đánh ngất người này rồi mang đi không, thì cách đó không xa lại truyền tới một giọng nói khác, "A Vân, quả nhiên đệ ở đây." Ngay sau đó, một thanh niên thân hình cao lớn đạp bóng đêm đi tới. Dáng dấp người này thân cao chân dài, lưng rộng eo nhỏ, ngũ quan anh tuấn, anh khí bức người. Nhưng mà cùng với sự xuất hiện của gã, một luồng khí âm lệ nồng đậm cũng xộc tới, Ngụy Vô Tiện hơi nheo mắt lại thầm nghĩ: Xem ra người mình muốn tìm đây rồi.

"A Phong ca ca ~" Người bị kêu là A Vân thấy người tới, lập tức mỉm cười, gương mặt giãn ra, "Sao huynh lại tới đây?"

"Ta tới bắt đệ về." Vẻ mặt kẻ tu quỷ đạo kia lạnh lùng, nhưng ánh mắt ôn nhu như nước, "Không phải đã bảo đệ không nên ra ngoài sao? Buổi tối âm khí nặng như vậy, lỡ phát bệnh thì sao?"

"Mấy ngày rồi đệ chưa tự tay cho chúng nó ăn, cảm thấy có chút không yên lòng, hơn nữa đệ cũng rất nhớ bọn chúng." A Vân khom người ôm lấy một con mèo tam thể con, ngón tay dịu dàng gãi gãi cằm nó. Mèo con lập tức thoải mái híp mắt lại, trong cổ họng phát ra âm thanh "gừ gừ", "Ha ha, Đoàn nhi hình như mập lên này."

"Ta đã căn dặn thuộc hạ tới cho bọn nó ăn một ngày đủ ba bữa, không mập mới là lạ."

"Ừ, cám ơn A Phong ca ca, khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ..." Đang nói chuyện A Vân bỗng nhiên ho khan, mèo con kinh sợ vội vàng nhảy ra khỏi cái ôm của hắn, ngồi trên đất trợn tròn cặp mắt lo lắng nhìn.

Tên quỷ tu vội vàng khẽ vuốt sau lưng y, trách cứ, "Ta đã nói rồi, vậy mà đệ vẫn không chịu nghe lời."

"Đệ không sao ... Khụ khụ..." A Vân kìm nén cơn ngứa ngáy, đau nhói sâu trong cổ họng, cố gắng để cho thanh âm mình có vẻ ổn định, "Đúng rồi, hồn phách hai người kia huynh định xử lý như thế nào?"

"Thân phận hai kẻ đó đặc thù, linh lực, hồn phách lại dồi dào, ta phải kiếm cho bọn họ cái xác thật tốt mới được." Tên quỷ tu vừa nói vừa chỉnh lại áo khoác của A Vân, ôm ngang hắn lên, "Đi thôi, nhanh đi về uống thuốc."

Mặc dù không khí giữa hai người này vô cùng mờ ám khiến cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy đang nhìn lén bên cạnh có phần lúng túng, nhưng giờ phút này bọn họ căn bản không lòng dạ nào đi tìm tòi nghiên cứu quan hệ hai người này rốt cuộc là như thế nào. Theo lời nói của hai người "Hai kẻ thân phận đặc thù, linh lực dồi dào" là ai? Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy nôn nóng muốn biết câu trả lời. Mặc dù bọn họ cho rằng không thể là Giang Trừng và Kim Lăng được, nhưng lại sợ nào ai biết được chữ ngờ.

Đợi cho bóng hai người biến mất trên đường phố, Ngụy Vô Tiện liền nhấc chân đuổi theo. Nhưng mới vừa bước ra một bước, trên tường cao bên cạnh đột nhiên có một người nhảy xuống chắn trước mặt hắn.

Ngụy Vô Tiện thấy rõ người này lập tức vui vẻ ra mặt, "A Trừng!"

Giang Trừng thấy hắn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Lúc trước ở trong nước bị lạc mất Ngụy Vô Tiện cho đến vừa rồi, trong lòng y luôn thấp thỏm lo lắng. Bây giờ thấy Ngụy Vô Tiện bình an không có chuyện gì, y không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái. Nhưng mà, bây giờ cũng không phải là lúc hàn huyên hỏi thăm sức khỏe, hắn liếc nhìn Lam Tư Truy ở bên cạnh, hạ thấp giọng nói, "Trước tiên đi theo ta."

Sau đó, ba người liền bay theo hướng hoàn toàn ngược lại hướng hai người kia vừa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro