[Edit] Chương 2: Thiên mệnh phong lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tử Hoa

Beta: Mura

---

Trên Cửu Trùng Thiên, mây lành vờn quanh, đình đài lầu các, hương khói mờ mịt.

Trong Tử Vân Điện, hoa sen nở rộ, đồng đỉnh khói nhẹ, hương trà man mác.

Bên hồ sen tĩnh lặng, Tư Minh Tiên Quân cùng Vật Hoa Tiên Quân ngồi ngay ngắn bên bàn cờ tập trung tinh thần so tài. Vật Hoa Tiên Quân vẻ mặt thản nhiên, tay trái cầm chén trà thưởng thức, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưng một chú linh miêu nhỏ lông dài màu trắng tuyết đang say sưa ngủ trong lòng, tâm hồn tựa như đang phiêu đãng trên chín tầng mây. Trái lại, Tư Minh Tiên Quân lại đang cực kỳ tập trung tinh thần, y nhíu mày, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một quân trắng, suy tư mãi nhưng vẫn không hạ quân cờ xuống.

"Huynh bảo này, Trừng đệ, huynh cũng đã uống hết một chén trà rồi, đệ còn chưa muốn đi là như thế nào?" Vật Hoa Tiên Quân ngáp một cái, lười biếng híp đôi mắt phượng, vẻ mặt giống như một con hồ ly mơ màng sắp ngủ.

"Đừng vội, để đệ nghĩ lại đã." Tư Minh Tiên Quân lông mày dần dần giãn ra, trong lòng dường như có mưu tính.

"Đệ ấy mà, chính là nghĩ quá nhiều, cứ học huynh đây này, nghĩ sao liền đi vậy, nhẹ nhàng biết bao."

"Ờ, thế cho nên huynh mới thua." Tư Minh Tiên Quân hơi đắc ý một chút, giơ tay ngang cằm, định hạ quân cờ xuống, lại không hiểu vì sao đột nhiên hắt xì một cái, run tay, thế nào lại không đặt quân cờ ở chỗ y định đặt lúc đầu. Thôi xong, hỏng rồi. Vật Hoa Tiên Quân vỗ đùi cười nói, "Đệ xem đệ xem, có phải là đêm dài lắm mộng không, tính toán nửa ngày xong lại để huynh được hưởng lợi, giờ đệ thua chắc rồi~"

"Ai nói đệ thua? Rõ ràng là ......" Tư Minh Tiên Quân hơi trừng mắt hạnh vốn định phản bác, nhưng mà cẩn thận nhìn quét một lượt thế cục của ván cờ, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt vào, nước vừa rồi quả thực sai đến hết không thể vãn hồi, không chỉ phí mất một quân cờ, mà còn mất đi nơi trọng yếu, nhìn qua là thấy đại cục đã mất.

Vật Hoa Tiên Quân thấy sắc mặt y hơi giận cũng hiểu được là có chuyển biến tốt, liền thu quân, bế linh miêu bị mình đánh thức lên, ôm nó vào trong ngực rồi vuốt ve trấn an, cổ họng Miêu liền vang lên tiếng "Gừ gừ" khe khẽ, giống như đang cực kỳ hưởng thụ.

Tư Minh Tiên Quân cũng không thật sự bực lắm, y như suy tư gì, nhìn túm lông màu trắng kia một lát, nhướn mày nói, "Đệ vừa mới bảo làm sao chóp mũi đột nhiên phát ngứa, xem ra là lông của nó bay tới, mấy con lông dài như thế này mỗi lần rụng lông đều kinh người, huynh làm chủ nhân thì phải thường xuyên giúp chúng nó chải lông mới được. Đệ nói nè Diệp huynh, huynh làm chủ nhân như vậy là sơ ý rồi, chi bằng, để đệ tới giúp huynh." Y vừa nói trên tay biến ra một chiếc lược phỉ thúy, đứng dậy đi về phía linh miêu.

"Ai u, Nhung Nhung tự chải vuốt được, mau dừng tay, dừng tay nha ~" Vật Hoa Tiên Quân thấy thế vội duỗi tay ngăn cản. Nhung Nhung thấy lược lập tức tỉnh ngủ, "Meo meo" kêu mấy tiếng rồi duỗi mình một cái liền nhảy ra khỏi lòng chủ nhân.

Tử Vân Điện vốn đang yên tĩnh nhất thời vang lên tiếng cười nói, tiếng trêu đùa, chế nhạo, tiếng mèo kêu hết đợt này đến đợt khác. Mấy tiểu tiên nga đứng hầu hạ hai vị Tiên Quân chơi cờ dường như đã nhìn thấy cái cảnh này quen rồi, hoàn toàn không có ý định khuyên can, mà là liên tục lui về phía sau vài bước ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, điệu cười cực kỳ quỷ dị.

"Ai nha, tình cảm của Tư Minh Tiên Quân cùng Vật Hoa Tiên Quân quả nhiên tốt thiệt nha."

"Đúng thế, Vật Hoa Tiên Quân lúc nào cũng thích trêu đùa Tư Minh Tiên Quân."

"Nhìn coi, tay Vật Hoa Tiên Quân đang ôm eo Tư Minh Tiên Quân kìa!"

"Ôi, eo Tư Minh Tiên Quân thon thiệt nha ~"

Các tiên nga hồn nhiên bình phẩm, hoàn toàn không để ý những lời kỳ quái của mình đã truyền thẳng vào tai thư đồng của Tư Minh Tiên Quân —— Bạch Vũ. Tức khắc, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Vũ đen như đáy nồi, khóe miệng giật giật, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía một đám hai tiên một mèo đang náo loạn cách đó không xa, vô cùng đau đớn nghĩ: Tiên Quân nhà mình quả nhiên bị mang tiếng rồi. Nhớ lại cảnh tượng lúc Tư Minh Tiên Quân nhà hắn mới thăng tiên, nhìn trông đoan chính, túc mục uy nghiêm, phong tư yểu điệu, tiên phong đạo cốt cỡ nào, sao bây giờ lại thành ra cái dạng này...... Ai! Thật là gần mực thì đen, mê muội mất cả ý chí nha!

"Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!" Lúc Bạch Vũ còn đang đấm ngực dậm chân, bỗng nhiên cảm thấy trước người có một trận gió mạnh xẹt qua, còn mang theo một đống lông lá, một tia chớp màu bạc thoáng cái hiện lên trước mắt, lao thẳng hướng Tiên Quân áo tím đang đứng bên hồ sen kia.

Phía sau là một tiểu tiên thở hổn hển chạy tới, mặt đỏ bừng: "Mẹ ơi, dắt Tiểu Quang tản bộ so với chép 50 bộ hồ sơ còn mệt hơn, lần sau ngươi đi đi, ta đánh chết cũng không đi nữa!" Hắn chỉ vào Bạch Vũ oán giận nói.

"Tiểu Quang thích ngươi dắt đi, cũng nghe lời ngươi nữa, nó không thích ta nha ~" Bạch Vũ vội vàng cự tuyệt. Đùa chắc, để hắn dắt chó, chỉ sợ không đến một canh giờ đã hủy đi nửa cái Ngự Hoa Viên. "Ta nói Tử Uyển à......" Hắn vỗ vỗ vai đồng bạn, trịnh trọng nói: "Nhiệm vụ quan trọng cỡ này, ngoài ngươi ra, sợ là toàn bộ Tử Vân Điện cũng không ai có thể đảm đương được, cho nên là, cố lên!"

Linh khuyển lông bạc vọt tới chỗ Tư Minh Tiên Quân, hết liếm lại cọ, xoay bốn năm vòng, sau đó ngồi xuống đất, ngửa đầu lên với vẻ mặt chờ mong nhìn Tư Minh, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn lấy lòng, linh miêu ở trong lòng Tư Minh vươn chân cào cào lên đầu linh khuyển, cười hết sức đắc ý.

"Chó đệ nuôi cũng thật tốt, mới không thấy mấy hôm đã lớn thế này rồi, trông ngày càng ra dáng." Vật Hoa cũng cúi xuống gãi gãi cằm linh khuyển vài cái, Tiểu Quang lập tức thoải mái nhắm mắt lại.

"Đương nhiên." Tư Minh đắc ý cong cong khóe môi, chế nhạo nói, "Có điều Nhung Nhung có vẻ không thích thế đâu."

Quả nhiên, linh miêu tránh khỏi cái ôm của Vật Hoa, nhảy lên bàn cờ, trừng đôi mắt mèo màu vàng kim, có chút tức giận nhìn Tiểu Quang, Tiểu Quang không để ý, lại tiến lên, dùng cái mũi ướt dầm dề cọ cọ vào Nhung Nhung, kết quả là bị cào cho một phát, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm dưới chân chủ nhân, ủy khuất liếm vết móng vuốt mới nổi lên.

Lúc này, Tử Uyển tiến lên hành lễ nói: "Vật Hoa Tiên Quân ngài quả nhiên ở chỗ này."

"Ừ, ta vừa mới chơi cờ cùng Tiên Quân nhà ngươi, may mắn thắng một ván." Vật Hoa nói, ngó ngó Tư Minh, đối phương quả nhiên bày ra vẻ mặt ngạo kiều, trợn trắng mắt.

Tử Uyển không khỏi giật giật khóe miệng, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta ở Ngự Hoa Viên dắt Tiểu Quang đi dạo, gặp đệ tử của Thiên Bảo Tiên Quân, nói hắn vừa mới đến Vật Hoa điện nhưng chưa tìm được ngài, liền nhờ ta nếu gặp ngài ở Tử Vân Điện thì chuyển lời giúp."

"Cái gì?"

"Hắn nói Tiên Quân nhà hắn mang về được vật mà ngài muốn ở dưới nhân gian rồi, ngài mau đến lấy đi."

"Ôi, thật tốt quá! Trừng đệ, huynh có chuyện quan trọng phải làm, cáo từ trước, hôm nào cho đệ xem bảo bối mới của huynh!" Vật Hoa vui mừng ra mặt, bế Nhung Nhung lên liền phi ra ngoài. Nhưng mà đi được vài bước lại quay trở về nói, "Huynh mang theo mấy bao phân bón hoa sen, vừa đưa cho Bạch Vũ rồi, đệ nhớ phân phó mấy tiên nga phụ trách dưỡng hoa cứ đúng hạn thì đem rải xuống hồ nước nhá." Nói xong liền cũng không quay đầu lại chạy mất.

Tư Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười, nghĩ thầm tám phần cái tên này lại nhờ Thiên Bảo Tiên Quân giúp hắn mang cái gì đó hiếm lạ về, mới gấp không chờ nổi như thế.

Vật Hoa đi rồi, Tư Minh gọi hạ nhân tới thu dọn bàn cờ trà cụ, còn mình thì dọc theo hành lang gấp khúc bạch ngọc dạo bước đến đình hóng gió giữa hồ sen, một mình thưởng thức cảnh sắc hồ. Thiên giới không giống với nhân gian, không có bốn mùa, quanh năm ấm áp như xuân, linh lực chiếu khắp, nhờ đó mà hoa sen trong hồ sinh trưởng cực tốt, nhiều đóa như khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp nõn nà, ai nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy yêu mến. Trong ao lá sen bạt ngàn, xanh biếc như ngọc, y nhìn những đóa thanh liên, trong lòng chợt sinh cảm khái.

Thời gian thấm thoát, mới nháy mắt y phi thăng thành tiên đã hơn ba năm, nhưng hồi ức về tình cảnh lúc phi thăng vẫn rõ ràng trước mắt. Không có phong cảnh huyền diệu như trong lời thế nhân truyền tụng, càng không có chuyện ngày xuân hoa sen ở Vân Mộng nở rộ, lúc đó, y phi thăng trong tình cảnh đơn độc vô cùng bi thảm.

Khi đó Giang Trừng vừa mới trải qua việc ở Quan Âm miếu, thể xác và tinh thần đều tổn thương, dù cho đối với thế gian y đã trải qua đủ loại tuyệt vọng, nhưng vì Giang gia, vì Kim Lăng, y vẫn như trước kia, lựa chọn thẳng lưng đau khổ chống đỡ hết thảy. Có điều, chung quy y vẫn không giải được khúc mắc chuyện Ngụy Vô Tiện vì y mà phẫu đan, mỗi khi nghĩ đến Kim Đan vận chuyển mười mấy năm trong cơ thể mình là của Ngụy Vô Tiện đánh cược tính mạng tặng cho, mỗi khi nghĩ đến chính mình cùng chủ nhân của Kim Đan cơ hồ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi, ngực Giang Trừng liền đau đớn như bị vạn kiếm xuyên tâm, vì thế dần dần y không đành lòng sử dụng viên kim đan này quá nhiều nữa. Dần dà linh lực y nhanh chóng suy yếu, lại thêm tâm bệnh, vết thương cũ cộng với bệnh mới làm thân thể hắn ngày càng sa sút, rốt cuộc, trong một lần săn đêm, sau khi y giết chết một con yêu thú hung mãnh dị thường, mắt y tối sầm, té xỉu trước đại môn của Liên Hoa Ổ.

Y vừa tỉnh dậy liền thấy trong ngoài phòng ngủ đều là người quỳ đầy dưới đất, Kim Lăng cùng đại đệ tử Giang Úc quỳ gối trước đầu giường y, khóc đến hai mắt đỏ hoe. Các đệ tử khác, người thì vẻ mặt nghiêm trọng, có người che mặt nức nở, thấy tình cảnh như vậy, y lập tức biết mình chỉ sợ sắp không qua khỏi.

Người ta nói khi sức cùng lực kiệt, trước lúc chết đều sẽ gặp hồi quang phản chiếu, Giang Trừng cũng như thế, sau khi thanh tỉnh không lâu, liền khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh quả quyết như thường ngày. Y lập tức phân phó gọi quản lý của những chi nhánh Giang thị sở hữu cùng các đệ tử, khách khanh quan trọng đến phòng nghị sự, trước mặt mọi người đem vị trí tông chủ truyền cho đại đệ tử Giang Úc, sau đó y gọi một mình Kim Lăng đến phòng ngủ mật đàm nửa ngày, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không qua nổi ngày hôm sau. Bỗng nhiên không trung chợt xuất hiện đợt đợt sấm sét giáng xuống phòng ngủ của Giang Trừng, toàn bộ hoa sen hồ nháy mắt dường như được tiên pháp vây quanh trong một mảng linh quang màu tím.

Kim Lăng từ trong phòng Giang Trừng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, trên mặt che kín nước mắt, trong mắt kinh hỉ đan xen, sau đó cậu run giọng hướng mọi người tuyên bố, "Cữu cữu ta, Giang Tông Chủ đã phi thiên thành tiên!"

Thời điểm Giang Trừng phi thăng, Thiên Quân vừa đúng lúc đang ở trong Lăng Tiêu Bảo Điện cùng chúng thần nghị sự. Chợt thấy trên Cửu Trùng Thiên sấm sét ầm ầm, đất rung núi chuyển, chợt có đám mây tía từ phía đông bay tới, trong chốc lát liền thấy tiên quan chưởng quản hồ sơ tiên tịch vội vàng tới, thông báo rằng có người phi thăng.

Giang Trừng bị một toán tiên quan, tiên nga từ "Đăng Tiên Đài" dẫn đến Lăng Tiêu Điện, nghe một tràng từ mấy người mặt mũi lạ hoắc, kiên nhẫn chỉ cho y lát nữa khi thấy Thiên Quân thì nên như thế nào, đầu óc y trở nên mù mịt. Thế nào mà mình tự nhiên lại phi thăng? Thành tiên? Đây là việc y vạn lần không ngờ tới. Y nghĩ Giang gia từ khi lập phái tới nay, tuy rằng nhiều thế hệ anh kiệt xuất hiện lớp lớp, lại chưa từng có tiền lệ tu thân thành tiên, thế mà giờ y lại làm được, chỉ sợ phần mộ tổ tiên Giang gia đều bốc lên làn khói xanh*.

Cũng may lúc y còn ở nhân gian sớm đã trải quá rất nhiều sóng to gió lớn, gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ rồi, bởi vậy tuy rằng trong lòng khó yên, nhưng cũng rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật là chính mình đã thành tiên. Chỉ là, sau khi phi thăng thì sẽ phải đối mặt với những gì? Sẽ phát sinh chuyện gì? Y lại căn bản không tưởng tượng nổi.

Thiên cung cảnh sắc mờ ảo tươi đẹp, bên suối tiên hoa cỏ như ngọc, làn gió trong lành tươi mát, tựa như một giấc mộng, nhưng Giang Trừng lại không có tâm trạng thưởng thức. Cho đến khi bị dẫn tới Lăng Tiêu Điện, gặp được quan văn võ tướng, gặp được vị thần quân đứng đầu thiên địa đang cao cao tại thượng kia, đầu óc y mới khôi phục.

Mặc dù trong lòng vô cùng khẩn trương, tim đập nhanh như trống nổi, y vẫn cố gắng khống chế được biểu hiện cùng cảm của xúc chính mình để không gây thất thố, đứng thẳng hướng lên đại điện phía trên, trong đầu y nghĩ, hóa ra thần tiên thật sự giống như rất nhiều giai thoại, có nam có nữ, có cao có lùn, có béo có gầy, có đẹp có xấu. Chỉ có điều làm y hoàn toàn không ngời đến, vị Cửu Hoa Thiên Quân ngồi nghiêm chỉnh trên chỗ cao nhất của đại điện kia, không giận mà uy, khí độ phi phàm đó lại ... trẻ như vậy.

Nhưng chỉ là thoạt nhìn trông có vẻ trẻ thôi, Giang Trừng trong lòng biết tuổi tác của Thiên Quân chỉ sợ đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của mình. Y cung kính nghe Thiên Quân hỏi chuyện, uy lực và thanh âm của ngài khiến y không dám ngẩng đầu.

"Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm." Giọng Thiên Quân như chuông lớn nổ vang, Giang Trừng tức khắc cảm thấy lông tơ dựng ngược.

"Đúng là tại hạ." Hắn vội vàng chắp tay, theo bản năng đem đầu cúi xuống càng thấp.

"Ngươi ngẩng đầu lên, bổn quân muốn nhìn rõ một chút."

Giang Trừng theo tiếng chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận một ánh mắt sáng bừng như đuốc. Thiên Quân nhìn chằm chằm y nhìn một lát, ánh mắt sắc bén dường như muốn nhìn thấu con người y, thái dương Giang Trừng toát mồ hôi, y cảm thấy đôi mắt này dường như mang theo thánh quang, nhìn thấu hết thảy.

"Tốt, tốt lắm." Lúc y cảm giác sắp không chịu nổi nữa, Thiên Quân cuối cùng thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói, "Ngươi có tiên cốt trời sinh, làm người ba mươi ba năm, tuy tao ngộ đủ loại biến cố, muôn vàn vất vả, tất cả gian khổ, trước sau vẫn kiên trì bản tâm, giữ vững lời nói, chí tình chí nghĩa, lòng dạ đại nghĩa. Nay trời xanh có mắt, đặc biệt ban cho ngươi cơ hội tốt để phi thăng, giúp ngươi tu thành chính quả. Bổn quân mong muốn sau khi ngươi phi thăng tiếp tục dốc lòng tu đạo, nhất quyết không phát sinh tham niệm - ác niệm - tà niệm, Vĩnh Bảo Trừng Tâm**."

"Vâng, Giang Trừng nhất định không quên lời Thiên Quân dạy bảo."

Giang Trừng sau khi gặp Thiên Quân liền bị Văn Hoa Thiên Quân quản lý công việc hậu cần của Thiên cung đưa tới Văn Hoa Bảo Điện ở tạm, học tập lễ nghi quy củ ở Thiên cung, chờ đợi an bài.

10 ngày sau, Thiên Quân ban bố chiếu thư phong Giang Trừng làm "Tư Minh Thần Quân", quản lý việc xử án của quan trường, bắt hung bắt tặc, quản tất cả những việc về tư pháp luật lệ dưới nhân gian. Giang Trừng sau khi phi thăng không có điểm tướng từ dưới nhân gian, mà chọn lựa mấy người thuận mắt lanh lợi từ trong những tiên quan hậu bị trên Thiên Đình, mang vào phủ đệ lâm thời dàn xếp từ trên xuống dưới.

Sau đó cần cù công tác, phát huy phong cách làm việc cẩn trọng của y khi làm tông chủ Liên Hoa Ổ dưới nhân gian, cùng với khả năng đối nhân xử thế, không lâu liền được Thiên Quân cùng đông đảo tiên quan đều khen ngợi hết lời, vì thế Thiên Quân lập tức hạ lệnh phong Giang Trừng nhậm chức "Tư Minh Tiên Quân" rồi báo mộng cho Giang gia tông tộc cùng Kim Lăng, hai nhà lập tức hành động, khắp nơi xây cất đạo quan cho Giang Trừng, mời chào tín đồ. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, công đức của Giang Trừng tích lũy mấy trăm vạn, rốt cuộc có thể ở trên Thiên cung xây Tử Vân Điện, tự lập môn hộ.

Hồi tưởng những chuyện ở trên trời mấy năm nay, không có tinh phong huyết vũ, không có tranh đấu gay gắt, cũng không có ái hận gút mắt, tuy rằng công việc có nặng nề một chút, nhưng cũng thư thái, thoải mái. Giang Trừng mỗi ngày có đủ thời gian tham thiền ngộ đạo, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đã qua, cũng cởi bỏ những khúc mắc mà trước kia không thể nào giải được. Y thấy, mọi chuyện trên thế gian đã như mây khói thoảng qua, nếu tái ngộ cố nhân chỉ có cười rồi cho qua mà thôi.

Tiếng chó sủa bỗng dưng làm đứt ngang dòng suy nghĩ của Giang Trừng, cảm thấy bên chân có gì đó động đậy, y cúi đầu nhìn, chỉ thấy linh khuyển lông bạc mình nuôi lớn đang ngồi xổm nghiêm chỉnh bên chân, mở to một đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn mình. Không biết sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng đáng yêu của linh khuyển này lúc mới sinh không lâu, trái tim không khỏi mềm nhũn, ánh mắt lại nhu hòa vài phần.

Linh khuyển này là hai năm trước Vật Hoa Tiên Quân đưa cho Giang Trừng. Giang Trừng xưa nay tính tình luôn lạnh lùng, cao ngạo, thích đơn độc một mình, lúc vừa mới lên Thiên Đình cũng không chủ động quan hệ với các thiên quan khác. Có điều nơi này không phải là Liên Hoa Ổ, y cũng không phải Giang Tông chủ tự mình định đoạt được mọi việc, bởi vậy y cũng hiểu được là mình nên chú ý điều chỉnh lại tính khí, trở nên nhẹ nhàng, thân thiện hơn trước nhiều.

Thiên quan có người biết y, nhưng đa số là không biết, bọn họ chỉ cảm thấy Giang Trừng làm việc nghiêm túc, tính tình ôn hòa, dáng vẻ cũng tốt, vì thế đều thật lòng đối xử tử tế với y, đặc biệt là một nhóm nữ quan trẻ tuổi, mỗi lần nhìn thấy y đều muốn cùng y trò chuyện mấy câu, có người còn bạo gan liếc mắt đưa tình, đưa tặng túi thơm. Nhưng mà Giang Trừng lại giống như trong đầu không hề có cái ý niệm này, đối mặt với tình ý của người khác, y cũng không hề phản ứng, khiến cho các tiên tử người thì thương tâm, người bất đắc dĩ, dần dà cũng từ bỏ.

Có điều tuy rằng Giang Trừng tự giác chung sống hoà bình cùng tất cả mọi người, lại có trường hợp đặc biệt, chính là cái vị thích thích hạ phàm du ngoạn, ham mê thu thập chim quý thú lạ, kỳ hoa dị thảo tên Vật Hoa Tiên Quân kia.

Ngay từ đầu, Giang Trừng cũng không biết mình đắc tội vị Tiên Quân này, đến lần thứ hai mươi tám y nhìn thấy đối phương muốn chào hỏi vấn an lại bị đáp trả bằng ánh mắt lạnh tanh sau đó là lơ đẹp, y mới ý thức được hình như có cái gì đó không ổn. Nhưng Giang Trừng nghĩ đến nát óc cũng không ra rốt cuộc mình khi nào, chỗ nào, vì cớ gì mà đắc tội Vật Hoa Tiên Quân, hơn nữa y cũng không phải là người thích chủ động lôi kéo làm quen người khác, vì thế cũng không thèm để tâm nữa, nghĩ bụng sau này cố mà tránh dây dưa gì với đối phương là được. Nhưng mà trời không chiều lòng người, Giang Trừng sai người đem vài cây sen từ Liên Hoa Ổ lên Thiên Đình trồng nhưng không hiểu vì sao bất kể làm như thế nào hoa cũng không nở, dần dần còn có xuất hiện dấu hiệu khô héo, làm y lo lắng, hỏi thăm khắp cả Thiên cung có ai am hiểu về cách chăm sóc hoa cỏ không, mới biết là muốn giải quyết vấn đề chỉ có thể đi nhờ Vật Hoa Tiên Quân.

Giang Trừng gặp phải khó khăn, vốn định từ bỏ, nhưng lại đau lòng loại hoa sen tốt nhất phải chết non trong tay mình, đành phải căng da đầu nhờ Bạch Vũ đi thỉnh Vật Hoa Tiên Quân, chẳng ngờ Bạch Vũ không mời được người đến lại bị quở trách cho một trận. Giang Trừng liền nổi nóng không nén được, y từ trước đến nay luôn bênh vực người mình, thấy người của mình bị bắt nạt, liền không nói hai lời tự mình bay đến Vật Hoa Điện đòi gặp Vật Hoa Tiên Quân kia nói cho rõ ràng, kết quả lại bị tiểu tiên quan trông cửa báo là chủ nhân nhà mình ra ngoài rồi.

Lửa giận trong lòng Giang Trừng càng bốc lên dữ dội, nội tâm rít gào nói: Khốn nạn, lão tử cũng không tin ngoài ngươi ra, Thiên cung này to như vậy lại không tìm được người nào khác tới hỗ trợ! Sau đó liền phất tay áo bỏ đi. Nhưng đứng lúc ấy, từ trong điện thấy một tiểu thần quan hoang mang rối loạn chạy ra, hỏi người trông cửa có nhìn thấy chủ nhân đi đâu không. Vừa nghe nói Vật Hoa không biết đi đâu, tiểu tiên quan kia lập tức dậm chân, "Vậy phải làm thế nào đây, Công Chúa khó sinh, Tiên Quân lại không biết tung tích, làm sao bây giờ!"

Hóa ra Vật Hoa Tiên Quân đã đón dâu? Giang Trừng trong lòng nghi hoặc, mới thuận miệng hỏi một câu, "Xin hỏi Công Chúa là ai? Nữ nhân khó sinh vì sao không đi thỉnh dược sư tới?"

Tiểu tiên quan thấy Giang Trừng vội hành đại lễ, ấp úng đáp, "Công chúa... là Tiên Quân nhà ta ... là một con linh khuyển Tiên Quân nhà ta nuôi, tìm dược sư đại nhân chỉ sợ không thích hợp."

Ra là như vậy...... Giang Trừng trong lòng ngạc nhiên, "Lúc ở thế gian ta cũng từng đỡ đẻ cho linh khuyển trong nhà, có lẽ có thể giúp được."

"Việc này làm sao dám làm phiền Tiên Quân hỗ trợ."

"Đừng nói nhảm nữa, cứu mạng quan trọng." Giang Trừng thấy tiểu tiên quan ấp úng, cũng không đợi đối phương đáp ứng liền lập tức đi vào trong, "Bổn Tiên Quân còn không ngại ngươi để ý cái gì, còn không mau dẫn đường."

Vật Hoa Tiên Quân hay tin, vô cùng lo lắng từ phủ đệ của Thiên Bảo Thần Quân gấp gáp trở về, đúng lúc nhìn thấy Giang Trừng đang cẩn thận cắt cuống rốn cho chó con cuối cùng sinh, dùng tấm lụa sạch sẽ nhẹ nhàng lau rửa. Trên trán y lấm tấm mồ hôi, đôi tay trắng nõn dính chút chất bẩn lúc đỡ đẻ dính lên, nhưng y lại hoàn toàn không để ý, vẻ mặt nghiêm túc hết lòng chăm nom chó mẹ cùng ba con chó con, xác nhận bọn chúng thật sự an toàn thỏa đáng mới lộ ra như trút được gánh nặng tươi cười.

Thật đúng là một người ôn nhu! Vật Hoa Tiên Quân trong lòng không khỏi cảm thán.

Giang Trừng thấy đàn chó bình an, liền muốn cáo từ rời đi, quay người lại thấy Vật Hoa Tiên Quân vẻ mặt phức tạp nhìn mình, lập tức trầm mặt, châm chọc nói: "Vật Hoa Tiên Quân thật tốt quá, trở về cũng thật đúng lúc, xem ra nơi này tại hạ đã không còn việc gì nữa, tại hạ xin cáo từ."

"Tư Minh quân, gượm đã!" Vật Hoa Tiên Quân vội ngăn Giang Trừng lại.

"Còn có chuyện gì?"

"Lần này Công Chúa khó sinh, phiền đến Tư Minh quân tương trợ, Vật Hoa không khỏi cảm kích, cho nên..." Hắn thấy Giang Trừng vẻ mặt lạnh băng, dường như tức giận không nhỏ không khỏi rụt rụt cổ cười ngượng nói, "Cho nên ta muốn thỉnh Tư Minh quân lưu lại cộng ẩm mấy chén, để biểu lộ cảm kích của tại hạ, không biết Tư Minh quân có thể đáp ứng không?"

"Ha ha..." Giang Trừng cười nhạt, khẩu khí lạnh lùng, "Vật Hoa Tiên Quân không phải vẫn luôn coi tại hạ như không thấy sao, tại hạ tất nhiên là không có mặt mũi nào dám nhận thưởng."

Người này miệng lưỡi thật đúng là... Khắc nghiệt nha... Vật Hoa cười khổ, cũng không giận, hắn tự biết là mình sai trước, liền hạ quyết tâm không cần thể diện của chính mình, chỉ mong giữ Giang Trừng ở lại, "Tư Minh quân nhất định là bởi vì thái độ trước kia tại hạ mà tức giận đúng không, nhưng tại hạ cũng là do tin vào lời gièm pha của người khác mới hiểu lầm Tư Minh quân."

"Lời gièm pha gì, hiểu lầm gì, ngươi nói thật ra xem." Giang Trừng lông mày nhíu lại đáp.

Vật Hoa thấy thái độ y có vẻ hòa hoãn, vội giải thích, "Lúc ta du lịch dưới nhân gian từng nghe người ta nói Tư Minh quân khi còn ở thế gian tính tình lãnh khốc, thường xuyên hành hạ động vật đến chết, hơn nữa đối với chó còn ...... Cực kỳ tàn nhẫn......"

"Cái gì!" Giọng Giang Trừng đột nhiên cao mấy độ, mắt hạnh trợn lên, "Đúng là nói hươu nói vượn!"

"Đúng đúng đúng, hôm nay thấy Tư Minh quân đối linh khuyển nhà ta ôn nhu yêu quý như thế, ta liền biết những lời đồn đại đó nhất định không phải sự thật! Cho nên nhớ đến việc hiểu lầm Tư Minh quân trước kia, ta cảm thấy rất hổ thẹn." Hắn vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Giang Trừng, vô cùng chân thành nói, "Chính là Tiên Quân cũng từng nghe nói qua, ta yêu thích nhất là những động vật nhỏ lông xù xù dễ thương, vì thế nên nghe nói Tư Minh quân từng đã làm những chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy phẫn hận khó chịu."

"Ngươi tốt xấu gì cũng là thần tiên, sao lại dễ dàng tin tưởng những lời hồ đồ như thế." Giang Trừng nghe xong hắn giải thích, cũng cảm thấy nguôi giận không ít, rốt cuộc đối phương cũng không có gì ác ý.

"Nhưng không sao, chỉ trách ta quá thích những con vật nhỏ này, cho nên nói đây đều là hiểu lầm nha." Vật Hoa vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "May mà hiện tại hiểu lầm được làm sáng tỏ, mong Tư Minh quân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ tại hạ được không?"

"Đã là hiểu lầm, nếu như không đồng ý, chẳng phải ta quá mức keo kiệt rồi sao." Nghĩ đến Vật Hoa với mình cũng giống nhau, đều là người yêu chó, Giang Trừng liền không so đo gì nữa.

Thấy y nói vậy, Vật Hoa như trút được gánh nặng, vội túm y lôi về phía phòng khách, "Thật tốt quá, Tư Minh quân quả nhiên đại nhân đại lượng, ngươi trước tiên đi rửa tay đi, sau đó chúng ta đi uống rượu, ta cất chứa rất nhiều rượu ngon, ngươi muốn uống cái gì ta đều đưa cho ngươi!"

Giang Trừng thấy không thể cự tuyệt, cứ để Vật Hoa kéo đi, trong lòng không khỏi chửi thầm người này da mặt sao dày như vậy.

Sau đó Vật Hoa Tiên Quân giúp Giang Trừng trị hết bệnh cho hoa sen, hồ sen rốt cuộc nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Hai người thường xuyên qua lại dần trở thành bằng hữu. Vật Hoa Tiên Quân họ Trần tên Diệp, trước khi phi thăng là một công tử nhà giàu ở thành Dương Châu, hắn khi đó không thiết tha con đường làm quan tiền tài, cũng không ham mê sắc đẹp, lại chỉ thích nghiên cứu các loại động thực vật, bởi vậy sau khi phi thăng liền làm Vật Hoa Tiên Quân, chuyên môn chưởng quản sinh tử luân hồi của động vật thực vật trên thế gian.

Vật Hoa quân trời sinh tính tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, Giang Trừng cảm thấy ở chung với ngừi này tương đối dễ chịu, dần dần càng ngày càng thân thiết. Hai người thường xuyên cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nấu rượu luận đạo. Y kể cho Vật Hoa, ngày xưa mình đã từng có một người bạn thân cực kỳ sợ chó, cho nên vì người bạn đó mà bản thân mình không thể nuôi chó, hơn nữa những lúc ở bên nhau chỉ cần gặp chó thì sẽ xua đuổi giúp bạn, người nào không biết nguyên do hẳn sẽ cho rằng y ghét chó, nhưng kỳ thật y rất thích chó.

Vật Hoa lúc ấy hỏi, sau khi ngươi phi thăng, vị kia bằng hữu của ngươi như thế nào? Giang Trừng trầm mặc hồi lâu, sau đó đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói: "Duyên phận tan hết, đường ai nấy đi", trong nháy mắt Vật Hoa dường như thấy đôi mắt Giang Trừng hơi ngấn nước.

Lại qua một đoạn thời gian, Vật Hoa ôm Tiểu Quang tới tìm Giang Trừng, hắn nói Tử Vân Điện quá quạnh quẽ, nuôi thêm động vật có thể tăng thêm chút sức sống, Giang Trừng do dự một hồi cuối cùng tiếp nhận chó con hắn đưa, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Y nghĩ lại những chuyện dưới trần thế, nếu đã bắt đầu cuộc sống mới thì không nên để những việc xưa trong lòng mãi.

Vật Hoa trở thành bằng hữu tốt nhất của Giang Trừng ở Thiên giới, bọn họ có thói quen lấy tên họ ngày xưa để xưng hô với đối phương, Vật Hoa lớn hơn Giang Trừng vài tuổi, bởi vậy gọi Giang Trừng là Trừng đệ, mà Giang Trừng gọi Vật Hoa là Diệp huynh.

Thiên cung chuông trống "Đùng đùng" ba tiếng, Giang Trừng liền mang theo Tiểu Quang về thư phòng chuẩn bị làm việc.

Trên bàn ngọc thạch hình chữ nhật đang có mấy chồng công văn đang chờ xử lý, đều là tập hợp những lời cầu nguyện và nguyện ước của tín đồ khắp nơi dưới nhân gian thu, được Bạch Vũ và Tử Uyển sàng lọc, chỉ để lại những trường hợp trong phạm vi xử trí giao cho Giang Trừng tiến hành xử lý. "Tư Minh Tiên Quân" là một thần quan được bá tánh dân gian tương đối kính yêu tín nhiệm, mỗi ngày đều thành toàn cho hàng trăm nguyện vọng, trong đó thỉnh thoảng sẽ có lẫn một ít nội dung vượt qua phạm vi chức trách của Giang Trừng, những thứ như là cầu tài, cầu con đường làm quan còn có thể coi là khá dễ gặp, vậy mà trong đó cũng lẫn rất nhiều lời cầu nhân duyên, thực sự làm Giang Trừng dở khóc dở cười.

Công văn trên bàn được Giang Trừng dựa theo mức độ khẩn cấp và quan trọng mà chia thành bốn loại, khẩn cấp và quan trọng, khẩn cấp không quan trọng, quan trọng không khẩn cấp, không khẩn cấp cũng không quan trọng, Giang Trừng theo thói quen đầu tiên cầm lấy công văn "Khẩn cấp và quan trọng" hàng đầu kia định chuẩn bị xử lý, nhưng mới vừa vừa lật mở, mắt liền giật giật ba cái, chỉ thấy cả cuốn công văn trên trang giấy trắng chỉ viết một hành mực đen: năm Mậu Tuất, ngày mùng hai tháng tư, giờ Mùi canh ba, tín đồ Kim Lăng tại Tư Minh Quán ở Trạch Châu thành ước nguyện: Ta muốn gặp cữu cữu.

Hai tiểu tử kia lá gan càng ngày càng to ha, dám trắng trợn đẩy việc riêng lên trước, muốn ăn đòn đúng không? Giang Trừng đóng sầm cuốn công văn lại, vốn định gọi Bạch Vũ Tử Uyển tới chỉnh đốn cho một trận, nhưng nghĩ lại thì bọn họ làm như vậy cũng là muốn mình giải sầu, bởi vậy liền nhịn xuống không phát tác.

Y suy nghĩ một lát lại mở công văn ra lần nữa, sau đó cầm bút lông chấm lên nghiên mực nước màu son, như là hạ quyết tâm gì đó, vẽ một vòng tròn vào chỗ trống.

---

*Nguyên văn "Tổ phần mạo thanh yên" (nghĩa đen là mộ tổ tiên toả khói xanh), là một kiểu nói theo phong thuỷ, khói xanh (thanh yên) đại khái mang khí chất xanh tươi, cát tường, là một điềm báo đại cát đại lợi. Dựa theo cách nói xưa là mộ phát, có thể làm quan.

** Vĩnh Bảo Trừng Tâm (永保澄心): Chữ Trừng trong tên của Giang Trừng, có nghĩa là tĩnh lặng, trong sáng. Vĩnh bảo trừng tâm có nghĩa là mãi mãi giữ cho tấm lòng luôn trong sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro