Chương 51: Tế thế tuỳ tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo vốn định đi xe buýt hoặc đi taxi tới chỗ Hoàng Trung ở để hỏi thăm tình hình, nhưng giữa đường lại gặp Lục Tu Giác và Dư Tiêu Hồn.

Lục Tu Giác mở cửa sổ xe chào hỏi hai người: "Định đi đâu?"

Mao Cửu nói địa chỉ.

Lục Tu Giác nói: "Lên xe, tôi đưa các cậu đi một đoạn."

Mao Cửu cảm thấy Lục Tu Giác làm tổng tài mà nhàn hạ cực kỳ, cậu buồn bực nghĩ, thì ra TV toàn lừa gạt thôi. Cái gì mà tổng tài là người chân không chạm đất, bận rộn đến nỗi một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, 30 hói đầu, 40 bụng bia, 50 chết đột ngột, toàn là lừa thôi.

Lục Tu Giác mở cửa xe đi ra, tự mở cửa sau mời Mao Cửu lên, tay còn che trên đầu cậu để cậu bước vào.

Dư Tiêu Hồn thu bàn tay định ấn nút tự động mở cửa, yên lặng nhìn boss nhà mình xum xoe, nịnh nọt.

Trương Tiểu Đạo tưởng sau khi Mao Cửu vào thì đến lượt mình, vừa mới bước ra một bước thì bị Lục Tu Giác vô cùng tự nhiên giành trước ngồi xuống. Trương Tiểu Đạo sững sờ, sau đó buồn bực ngồi lên ghế phụ lái.

Nhưng mà tâm trạng buồn bực lập tức tan thành mây khói khi thấy Dư Tiêu Hồn ngồi bên cạnh, Trương Tiểu Đạo vui vẻ chào hỏi: "Anh, hai người đi đâu vậy?"

Dư Tiêu Hồn liếc nhìn Lục Tu Giác ngồi phía sau, nghiêm túc trả lời: "Thị sát công trình."

Làm chuyện công.

Chứ không phải là mới đi làm được một nửa thì dùng cái lý do này để ngang nhiên về nhà sớm đâu.

Lục Tu Giác hơi nâng cằm, khoé mắt không có lúc nào là không để ý tới Mao Cửu.

Biểu cảm của Mao Cửu không thay đổi gì nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Quả nhiên vẫn có thể tin được TV, nhưng mà ... cậu lén liếc nhìn tóc của Lục Tu Giác, vừa đen vừa dày --- không biết có thể bị hói hay không.

Lục Tu Giác giả vờ ho khan, hỏi Mao Cửu đi vào nội thành cũ làm gì.

Mao Cửu nói việc mình gặp phải quỷ cổ trên đường cho hắn như đang báo cáo.

Lục Tu Giác nói: "Quỷ cổ? Liên quan tới Hắc Vu à?"

"Tám chín phần là vậy."

Lục Tu Giác gật đầu ra vẻ đã biết, hắn lại nói: "Tôi đã báo chuyện này với Bộ Phận Liên Quan*, việc của bọn họ là chú ý đến mấy chuyện không bình thường ở đế đô, đến lúc đó nếu Hắc Vu có dị động gì thì bọn họ cũng có thể ứng phó được. Không bao lâu nữa thiên sư thịnh hội sẽ kết thúc, tất cả thiên sư sẽ quay về đế đô, bọn chúng cũng sẽ không dám gây chuyện."

*Đừng thắc mắc, nó là tên của cái bộ phận đó luôn đó, tui cũng ba chấm lắm :'>

Mao Cửu ngạc nhiên: "Mấy ngày nay anh Lục không ở nhà là vì đi báo chuyện Hắc Vu chăn nuôi Kiến Cổ à?"

Lục Tu Giác gật đầu, nói: "Cậu không biết à?"

"Anh chưa nói thì đương nhiên là tôi không biết."

Nhắc tới là thấy tức. Tự nhiên biến mất bốn ngày, tốt xấu gì cũng nên gọi điện thoại, vậy mà không nói gì rồi biến mất không thấy tăm hơi. Nếu không phải cậu rất tin tưởng năng lực của Lục Tu Giác thì sẽ lo lắng lắm á!

Lục Tu Giác trừng Mao Cửu: "Tôi viết giấy để lại cho cậu, cậu không thấy hả?"

"... Giấy giề?"

Lục Tu Giác mím môi, cả người toát khí lạnh. Hắn im lặng một lúc lâu, hỏi: "Bốn ngày nay cậu không mở tủ lạnh à?"

Mao Cửu cười ha hả: "Tôi không dễ gì xuống bếp nấu cơm."

Nghe gì chưa? Là 'không dễ gì xuống bếp' chứ không phải không biết.

"Dù cho không nấu cơm, chẳng lẽ cậu không cần mở tủ lạnh sao?"

Tủ lạnh cũng không chỉ bỏ rau dưa và thịt các loại, còn có trái cây và đồ uống. Chẳng lẽ Mao Cửu không ăn mấy thứ này sao?

Bỗng, Lục Tu Giác nhớ tới cái gì đó, hắn dời trọng điểm sang hướng khác: "Bốn ngày nay cậu không bước chân vào phòng bếp luôn hả?"

Mao Cửu: "Ờ ..." Làm gì mà như trời sập vậy?

Lục Tu Giác lên án: "Cậu đã không dọn dẹp phòng bếp bốn ngày rồi!"

Dư Tiêu Hồn bỗng ho khan kịch liệt, hắn bị sặc nước bọt bởi vì bị lời lên án của Lục Tu Giác doạ cho sợ.

Không biết vì sao, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Tu Giác muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền, muốn địa vị, muốn năng lực, đều có hết. Nhưng hơn hai mươi năm qua vẫn là một con cẩu độc thân rồi.

Trước đây, hắn tưởng Lục Lục thiếu là quý tộc độc thân, kim cương vương lão ngũ*. Còn độc thân là bởi vì yêu cầu cao, tiêu chuẩn cao, bây giờ thì khó nói.

*Kim cương vương lão ngũ (钻石王老五): Chỉ người đàn ông có tiền, có quyền, có nhan sắc, có học vấn và vẫn còn độc thân.

Mao Cửu chột dạ: "Có làm gì đâu, đâu có dơ đâu mà?"

Ánh mắt Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu rất là ghét bỏ, như muốn chạy về nhà làm tổng vệ sinh. Hắn nhịn lại: "Cho nên cậu không có mở tủ lạnh xem tờ giấy tôi để lại phải không?"

Mao Cửu lắc đầu.

Lục Tu Giác bất mãn.

Hắn lén phá lời hứa dùng một cái phép nhỏ xíu, muốn cho Mao Cửu một bất ngờ, ai ngờ người ta còn không thèm mở ra xem!

Lần này là giận thật á!

Nhưng hắn cũng không thể trách cậu vì không dùng tủ lạnh được.

Muốn trách thì chỉ có thể trách tại sao hắn lại dán tờ giấy đó vào trong tủ lạnh thôi.

Tâm trạng của Lục Tu Giác hạ xuống, yên lặng móc ra một cuốn sổ gạch điều thứ nhất trong đó đi: Giấy nhắn tình yêu nho nhỏ, dán ở nơi không dễ thấy đầu tiên nhưng là nơi nhất định sẽ bị phát hiện. Tốt nhất là nơi thường xuyên sử dụng tới, một là bất ngờ, hai là dễ phát hiện.

--- Những bất ngờ nho nhỏ trong sinh hoạt sẽ xúc tiến tình cảm giữa các cặp tình nhân.

Lục Tu Giác ngẫm nghĩ, lần tới hắn nên suy xét đến những nơi Mao Cửu có thể sẽ đi, những nơi có thể sẽ không tiếp xúc. Một lần thất bại là vì đạt được thành công ở lần thí nghiệm tình thú nho nhỏ sau.

Rút ra chân lý từ thực tiễn, từ thực tiễn tìm kiếm con đường thích hợp để phát triển --- hắn phải tìm cơ hội để thử xem sao.

Mao Cửu nhìn vẻ mím môi nhíu mày của Lục Tu Giác, còn tưởng hắn giận. Cậu hơi ảo não nghĩ sao lúc trước mình không mở tủ lạnh ra xem thử, mà có thời gian viết ghi nhớ thì sao không trực tiếp gọi điện thoại đi cho rồi.

Mao Cửu chửi thề trong bụng.

Hai người cả đoạn đường đều im lặng, chìm trong suy nghĩ riêng của mình, ai không biết còn tưởng quan hệ của họ không tốt.

Dư Tiêu Hồn lâu lâu lại nhìn hai người qua kính chiếu hậu, nóng ruột nóng gan vì khoảng cách ít nhất cũng phải hai mươi centimet của hai người, cuối cùng còn nhìn sang Lục Tu Giác, hắn không chỉ không kéo ngắn khoảng cách giữa mình với Mao Cửu mà còn đang thả hồn!

Đừng tưởng hắn không biết Lục Tu Giác nhìn như đang trầm tư chứ thật ra đang thả hồn bay xa nha!

Dư Tiêu Hồn nóng lòng muốn hộc máu, khoé miệng còn giật giật, hắn liếc Lục Tu Giác --- độc thân là đáng đời.

Trương Tiểu Đạo biên soạn những gì Mao Cửu vừa nói thành văn rồi đăng lên đầu đề. Đăng xong cậu mới phát hiện fans đã tăng thêm một vạn, mới hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà tăng nhiều ghê!

Khác hẳn với fans giả lúc trước đã mua, sau khi đăng bài chỉ có mấy cái bình luận, mấy lượt chia sẻ ít ỏi. Bây giờ có mấy ngàn lượt bình luận, đương nhiên phần lớn đều đang hỏi là thật hay giả, mọi người đều không tin lắm.

Nhưng Trương Tiểu Đạo lại nói rất có lý, rất rõ ràng. Cậu còn miêu tả chuyện Hành Thi xảy ra ở Minh Khúc Viên, chia thành trúng cổ. Tuy rằng cổ có thể điều khiển Hành Thi không dễ thấy, nhưng Cổ trùng hút máu mà Dư Tiêu Hồn trúng thì cũng có người biết tới.

Bên dưới xuất hiện vài người nói rằng đúng là cổ có tồn tại, triệu chứng sau khi trúng cổ và phương pháp giải quyết mà cậu miêu tả là đúng. Sau đó có người để ý thấy người bình luận cái này, đi theo qua trang cá nhân của hắn, phát hiện người này hình như là người bên Tương Tây.

Vì vậy càng có nhiều người dò hỏi về chuyện cổ trùng, trả lời qua lại, video và bài viết Trương Tiểu Đạo đăng đều bị đẩy lên đến trên top 70 của hot search.

Lúc này mới vừa đăng bài đã lập tức có người bình luận. Còn có nhiều người nói Trương Tiểu Đạo dựng chuyện, dường như muốn chứng minh Trương Tiểu Đạo là lừa đảo, đương nhiên cũng có thể là chỉ muốn chứng thực xem Trương Tiểu Đạo có phải đại sư thật hay không thôi.

Trương Tiểu Đạo lướt bình luận phát hiện một cái bình luận xếp thứ bảy đang hỏi cậu: 'Chủ nhà là đại sư trong video sao? Cứ thấy không giống lắm.'

Bên dưới cũng có trả lời, phần lớn là đang nói lời miêu tả của cậu giống như góc nhìn người thứ ba.

Trương Tiểu Đạo rất vui vẻ trả lời hắn: 'Không phải, đại sư là sư phụ của tôi!'

Chỉ qua một phút đồng hồ, có rất nhiều người tiếp tục hỏi tên tuổi đại sư trong video, tướng mạo, thậm chí còn có người nhờ giới thiệu, hắn cũng muốn bái sư.

Trương Tiểu Đạo hơi chột dạ, thật ra Mao Cửu lúc này còn chưa nói sẽ thu cậu làm đệ tử. Nhưng mà những bình luận đó cũng làm cậu cảnh giác nhiều hơn, có rất nhiều người muốn biết thân phận thật, tướng mạo và tên tuổi của Mao Cửu trong video, mà thủ đoạn của những người này lại rất cao tay, nếu tiết lộ quá nhiều thì e rằng họ sẽ tìm được Mao Cửu.

Tuy cậu muốn đấu với cái tên đáng ghét bên phong thuỷ, nhưng cũng không ngốc đến nỗi làm lộ thông tin thật của Mao Cửu, tạo thêm phiền phức cho người ta. May là lúc trước quay video chỉ quay đến tay của Mao Cửu, lúc cậu đăng lên còn xử lý giọng của Mao Cửu.

Xem ra sau này còn phải để ý thêm, dù đăng bài cũng phải giấu địa điểm.

Hơn nữa, cậu còn phát hiện bình luận có nghi ngờ, có tò mò, còn có một ít bình luận ác ý.

Trong đó có một người tên là Lý Ma Nhĩ đã bình luận rất kỳ cục, mỗi cái bình luận đều làm Trương Tiểu Đạo cảm thấy hắn bị bệnh tâm thần hoặc có tâm lý phản nhân loại.

Trương Tiểu Đạo theo tới Weibo của người này, nhìn những bài mà hắn đăng, nội dung đều là căm thù phụ nữ, trực nam ung thư*, mắng quốc gia sùng bái nước ngoài, vân vân.

*Trực nam ung thư là chỉ mấy anh trai thẳng tuồn tuột, từ khuynh hướng đến tính cách, từ này theo nghĩa xấu nha, tính cách kiểu gia trưởng, phong kiến ấy =))))))))))

Bài viết Trương Tiểu Đạo mới đăng là chuyện Mao Cửu nói về 'hiếu đạo' và vụ án mạng của Hoàng Trung, hắn cũng vào bình luận với nội dung vẫn kỳ cục như trước, 'Hiếu đạo thật ghê tởm, là hành vi phản nhân loại'.

Phía sau còn giải thích thêm, tóm lại là con cái không nên phụng dưỡng cha mẹ, khi cha mẹ già rồi hẳn nên vứt bỏ bọn họ mới đúng. Nói thẳng hiếu đạo là ghê tởm, là hành vi phản nhân loại. Hiếu thuận cha mẹ là lạc hậu, ngu muội, hắn nêu ví dụ về hành vi quý tráng tiện lão* trong thế giới động vật, lại nêu ví dụ về hành vi vứt bỏ cha mẹ trên núi cho chết đói trong thời đại cũ của nước R nào đó**. Cường điệu nói hiếu thuận không phải là thiên tính mà là hành vi sau khi tiếp nhận nền giáo dục vặn vẹo.

*Quý tráng tiện lão (贵壮贱老): coi trọng người trẻ, coi rẻ người già.

Vị Lý Ma Nhĩ này còn nhấn mạnh, nếu thật sự có lý trí, văn minh, giá trị quan và tư duy dân tộc bình thường sẽ tuyệt đối không có loại quan niệm biến thái phản nhân loại gọi là hiếu đạo này.

Phần bình luận này khiến cho Trương Tiểu Đạo cảm thấy ghê tởm muốn chết, còn ghê tởm hơn khi nhìn thấy cổ trùng nữa, làm người ta khó mà nuốt trôi được.

Người này tự cho mình là thượng đẳng, nhưng thực ra đã thoái hoá đến nỗi không bằng cầm thú. Hắn dùng động vật cấp thấp so sánh với chính mình, làm người chán rồi nên mới bình luận cái kiểu này.

Dù là nền thống trị hiếu đạo dị dạng ở cổ đại hay là quan niệm phản hiếu đạo vặn vẹo của người này đều là những quan niệm cấp thấp, man rợ, dị dạng, lạc hậu và ngu muội.

Bên dưới cũng có người nêu các loại ví dụ khác ra để phản bác, cũng có chế giễu hắn. Nhưng cũng có người đồng ý với hắn, mỗi tội không nhiều lắm, chỉ ít ỏi mấy người. Người này cũng không phải dạng vừa, dường như hắn thật sự cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, cho nên xem thường những người có quan niệm hiếu thuận, bởi vì hắn chỉ trả lời hai chữ 'vô tri' cho những người kia.

Còn những người tán đồng hắn, hắn lại hết mức tán thưởng, nói rằng cao kiến.

Đối với loại người không có tự giác, còn nghĩ mình cao cấp hơn người khác thì chỉ biết cảm thấy người phản đối hắn đều là sinh vật cấp thấp, ngu muội, vô tri, khinh thường không thèm biện luận với bọn họ.

Trương Tiểu Đạo nhìn mà tức muốn bật cười.

Loại người này đúng là rác rưởi trong đám thối nát, thối nát trong đám rác rưởi à nha!

Dư Tiêu Hồn nhìn thần sắc dữ tợn của Trương Tiểu Đạo, hỏi cậu bị làm sao.

Trương Tiểu Đạo cười dữ tợn nói không có gì, mười ngón tung bay trên bàn phím gõ tới gõ lui, mắng hết từng điều tên Lý Ma Nhĩ này nói, dùng giọng điệu càng cao lãnh, càng khinh bỉ hơn hắn gấp mấy lần.

Lúc này cậu dùng acc Weibo của mình, mà cũng không chỉ có một mình Trương Tiểu Đạo mắng.

Weibo vốn là một nền tảng mạng xã hội giao lưu công khai, bởi vì người này bị rất nhiều người mắng cho nên bình luận kỳ cục của hắn cũng bị đẩy lên đầu, cũng kéo theo người chú ý đến acc Weibo gọi là Cửu sư thúc này.

Nhìn người tên là Lý Ma Nhĩ bị mắng cho cứng họng, Weibo của hắn cũng suýt sập, Trương Tiểu Đạo cười tít mắt, tiếp tục lướt xem bình luận của người khác, lướt đến hơn ngàn cái bình luận bỗng thấy một cái bình luận màu đỏ, sau đó lướt trở về.

Trương Tiểu Đạo nhìn chằm chằm cái bình luận màu đỏ tươi đó, chỉ có hai chữ.

'Bất hiếu!'

Trương Tiểu Đạo bỗng quay đầu lại, đưa điện thoại cho Mao Cửu xem cái bình luận này.

Sau khi Mao Cửu xem xong, sắc mặt nghiêm túc.

Lục Tu Giác liếc nhìn thử, chân mày cũng nhíu lại. Hắn vừa mới nghe kể chuyện này, kèm với suy đoán của Mao Cửu, cho nên giờ phút này nhìn thấy hai chữ mẫn cảm này cũng nhận ra chỗ không thích hợp.

Trương Tiểu Đạo giật nhẹ khoé môi, nói: "Anh Cửu, quỷ còn biết lên mạng hả?"

Mao Cửu và Lục Tu Giác nhìn nhau, Mao Cửu mở miệng hỏi: "Anh Lục, anh thấy sao?"

Lục Tu Giác nói: "Chưa hẳn là quỷ."

Mao Cửu tán đồng suy đoán của Lục Tu Giác: "Có thể là người. Có người nhìn thấy bài viết này, tức giận rồi cảm thấy người này thật bất hiếu."

Lục Tu Giác nói tiếp: "Cho nên thứ làm việc này không phải chỉ có một con đúng không?"

"Chắc là vậy."

Trương Tiểu Đạo không hiểu hai người nói gì, tại sao lại có thể suy đoán đến việc không chỉ có một con quỷ hại người từ cái bình luận này được?

Mao Cửu không giải thích, chỉ nói: "Đến đó cậu sẽ biết."

Thật ra hai người cũng chỉ suy đoán thôi, còn cần phải đến chỗ của cha Hoàng xem thử mới có thể chắc chắn được.

Quỷ không thể lên mạng, nhưng người thì được. Có người lên mạng, thấy cái bình luận này, để lại những lời này. Câu này giống như tín hiệu định tội cho người gọi là Lý Ma Nhĩ này, cũng có thể là tín hiệu xử phạt.

Mao Cửu và Lục Tu Giác đoán, có người cung phụng tà linh, nếu con cái bất hiếu, bọn họ sẽ định tội cho con cái, sau đó tà linh sẽ đi trừng phạt đám con cái bất hiếu này.

Nếu suy đoán này là đúng, vậy thì chỗ cha Hoàng có một con tà linh, còn người bình luận cái này trên mạng có lẽ cũng đang thờ phụng một con tà linh.

Trương Tiểu Đạo do dự: "Anh Cửu, người tên là Lý Ma Nhĩ này có thể sẽ gặp nguy hiểm, có cứu hắn không?"

Mao Cửu nhìn sang Trương Tiểu Đạo, ánh mắt ôn hoà: "Tiểu Đạo, cho dù cậu muốn cứu hắn, cậu cũng phải biết hắn là ai, ở đâu? Còn nữa, cậu muốn cứu hắn à?"

Nói thật thì, không muốn.

Nhưng điều này lại lệch với chuẩn tắc trảm ma trừ tà, tế thế cứu người của giới thiên sư từ xưa đến nay, cho nên Trương Tiểu Đạo mới hoang mang.

Mao Cửu hiểu sự hoang mang của Trương Tiểu Đạo lúc này, mà đúng lúc cậu cũng muốn giáo huấn tôn chỉ của Nam Mao Sơn cho Trương Tiểu Đạo --- "Đệ tử Mao Sơn, tế thế tuỳ tâm. Lấy tuỳ tâm làm trọng, tiêu dao tự tại, không thẹn với trời đất."

Trương Tiểu Đạo vẫn không hiểu lắm, câu này xung đột rất rõ với quan niệm từ trước đến nay của cậu.

Mao Cửu không ép cậu phải hiểu được câu này ngay, nói: "Không phải tất cả mọi người đều đáng để cứu, chính tà không phải được bình phán nhờ vào giáo điều, quy định. Cậu đã thành niên, đã hình thành quan niệm về đúng sai, trong lòng cậu cũng có cán cân, cậu có thể tự phán định làm sao để tế thế tuỳ tâm."

Giáo dục mà trước đây Trương Tiểu Đạo được nhận chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn với điều cậu vừa nói, đó là cả một quá trình. Đương nhiên tuỳ tâm không phải là tuỳ tâm sở dục, tuỳ tâm cũng có mức độ, cái mức độ này cần phải có quan niệm về đúng sai của Trương Tiểu Đạo cân nhắc.

Trương Tiểu Đạo lâm vào trầm tư.

Mấy người Mao Cửu cũng không quấy rầy cậu.

Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu, sau đó thu ánh mắt về, hắn quay đầu nhìn cửa sổ, thật ra ánh mắt đang dán vào ảnh ngược của Mao Cửu trên kính. Hắn lén nhúc nhích, đo khoảng cách, cần phải hoạt động hơn hai mươi centimet.

Dựa theo tốc độ này, chắc sau khoảng hai, ba phút là có thể cách Mao Cửu khoảng mười centimet. Lại thêm vài phút là có thể cánh tay dựa cánh tay, đến lúc đó vờ vô tình chạm nhẹ, nói không chừng còn có thể kề vai sát cánh, nắm tay nhỏ.

Nhích rồi dịch, di chuyển mới có hai phút thì không nhích được nữa.

Lục Tu Giác bỗng quay đầu sang nhìn sườn mặt gần như gang tấc của Mao Cửu. Hắn lui đầu về phía sau, sườn mặt lãnh đạm nghiêm túc của Mao Cửu đều nằm hết trong tầm mắt, hắn cúi đầu, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi hoàn toàn không cần giả vờ bất cẩn để đụng chạm, nói không chừng còn gần đến mức có thể kề vai sát cánh, nắm tay nhỏ.

Lục Tu Giác chớp mắt, từ từ dựa sát vào, ngồi thẳng người, vừa vặn có thể vai kề vai với Mao Cửu.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, giống như đang xếp hàng ngồi mở cuộc họp.

Lục Tu Giác nghiêng đầu, vừa lúc kề bên tai Mao Cửu, thì thầm: "Cậu muốn thu Trương Tiểu Đạo làm đồ đệ à?"

Vành tai Mao Cửu đỏ lên, vành tai phấn hồng giống như ngọc, đẹp muốn chết. Lục Tu Giác xém nhịn không nổi mà liếm một cái, may là hắn kịp thời tránh ra, nếu không thì còn chưa xác định quan hệ mà đã chơi trò lưu manh khiến ấn tượng biến kém là mất nhiều hơn được.

Lục Tu Giác cố ý đè thấp tiếng nói, ánh mắt nhìn Mao Cửu trở nên thâm thuý, tối tăm như cất giấu mãnh thú.

"A Cửu?"

Mao Cửu ho khẽ, gương mặt nóng lên, đuôi mắt đảo qua liếc Lục Tu Giác.

Giọng còn thấp hơn hắn, nhưng mềm nhẹ hơn nhiều: "Ừm."

Mũi Lục Tu Giác hơi ngứa, hắn cảm thấy nếu mình lại tiếp tục nhìn nữa thì sẽ chảy máu mũi, nhưng hắn lại không nỡ dời ánh mắt đi, vì vậy mang theo tâm trạng như tự ngược tiếp tục nhìn chằm chằm Mao Cửu.

Lúc này Mao Cửu cũng không nhẹ nhàng hơn Lục Tu Giác chút nào, cậu có một loại xúc động muốn đè Lục Tu Giác xuống --- khi nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn. Tim đập nhanh, mặt thật nóng, cậu có thể cảm nhận được chắc chắn vành tai mình đã đỏ lên rồi.

Cậu cảm thấy hơi mất thể diện, như vậy làm cậu có vẻ rất không có kinh nghiệm, rất thuần khiết. Mất mặt ghê á!

Lúc này cậu hẳn là nên lui ra sau tránh khỏi Lục Tu Giác, thái độ lãnh đạm hơn một chút, xây dựng cảm giác thần bí như gần như xa, nhưng cậu không nỡ!

Ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Lục Tu Giác --- chiếu theo mức độ chứng cuồng sạch sẽ của Lục Tu Giác với mùi thuốc, thì mấy ngày nay hắn chắc chắn lại bắt đầu hút mới có mùi thuốc lá. Nhưng mùi hương này lại cực kỳ dễ ngửi, có lẽ cũng vì là hắn nên mới biến thành đặc biệt.

Đuôi mắt quét về phía trước, hơi nghiêng đầu là có thể thấy gương mặt của Lục Tu Giác, đối diện với ánh mắt của hắn, cậu đắm chìm trong cặp mắt đen thâm thuý kia, cả người mềm như rơi vào trong lốc xoáy, không ra được.

Hai người này tự cho rằng mình giấu rất kỹ, nhưng thật ra đều đang tán tỉnh lẫn nhau, còn tán rất lộ liễu, chắc cũng chỉ có hai người bọn họ tự cho rằng người khác nhìn không ra thôi.

Dư Tiêu Hồn mặt lạnh nhìn hai tên ngốc nghếch qua kính chiếu hậu, chẳng lẽ bọn họ không thể dùng cách tán tỉnh nào đó cao minh hơn hả? Hai người là học sinh trung học chắc? Muốn tới gần thì cứ tới gần đi được không? Đã tới được khoảng cách vai kề vai, tay sát tay rồi mà còn chơi trò ngây thơ gì nữa? Hôn một cái luôn không phải là có thể xác định quan hệ rồi hả?

Dư Tiêu Hồn mệt tim, hắn thấy mình như cha già rầu thúi ruột vì con cái mới biết yêu ấy.

Trương Tiểu Đạo hoàn hồn từ trong suy tư, vừa quay đầu lại thấy hai người dựa nhau rất gần, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Mao Cửu và Lục Tu Giác đột ngột quay mặt đi ... thân thể không nhúc nhích, vẫn dán nhau rất gần.

Mao Cửu ra vẻ bình tĩnh: "Đang nói chuyện."

Trương Tiểu Đạo nghi ngờ nhìn hai người, nói chuyện thì cần gì phải dựa gần vậy?

Dư Tiêu Hồn đang muốn ám chỉ Trương Tiểu Đạo đừng vạch trần ái muội giữa hai người, bọn họ thích chơi thì để bọn họ chơi đi, nhưng ngay sau đó, Trương Tiểu Đạo lại làm hắn cảm thấy người mình nên rầu thúi tuột không phải là hai người phía sau, mà là cậu ta.

Trương Tiểu Đạo: "Hai người đang thì thầm cái gì à?"

Mao Cửu và Lục Tu Giác sửng sốt, hơi xấu hổ gật đầu.

Trương Tiểu Đạo nghiêng mắt liếc hai người, rất không vui.

Thì thầm cần phải tránh mặt cậu hả? Đang nói xấu cậu hay gì? Nhưng anh Cửu không ấu trĩ như thế! Vậy thì bọn họ đang thảo luận chuyện quỷ cổ hay là chuyện cái chết tà môn của Hoàng Trung à? Tại sao lại không nói với cậu? Sợ cậu không hiểu hả?

Trương Tiểu Đạo không phục, cậu có thể nghĩ thông suốt được! Cậu cũng có thể hiểu được quan niệm của Mao Cửu!

Trương Tiểu Đạo nói: "Anh Cửu, em sẽ cố gắng!"

Đối với việc ý chí chiến đấu của Trương Tiểu Đạo bất ngờ sục sôi, Mao Cửu rất vui mừng. Tuy không biết cậu ta bị cái gì kích thích nhưng trong lòng Mao Cửu đã cho rằng mình là sư phụ của Trương Tiểu Đạo, cho nên vẫn dùng ánh mắt khích lệ nhìn cậu ta.

Trương Tiểu Đạo vứt ánh mắt khiêu khích về phía Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác cảnh giác, ánh mắt tràn ngập địch ý và khiêu khích của Trương Tiểu Đạo với hắn là sao? Cậu ta cũng nhìn trúng Mao Cửu hả?

Lục Tu Giác nghiêng đầu nhìn Mao Cửu, giống như một miếng điểm tâm ngọt lịm, cực kỳ muốn ngậm vào miệng. Hắn lại nhìn Trương Tiểu Đạo, da thịt non mịn, mềm nhũn, nhìn là muốn đập!

Dù cho Lục Tu Giác không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo thoạt nhìn rất xứng đôi. Nhất là tuổi tác giữa hai người cũng xấp xỉ, mà hắn lớn hơn Mao Cửu tận bảy tám tuổi, nếu ba tuổi cách một cái mương nhỏ thì khoảng cách giữa hai người bọn họ là cái rãnh biển!

Lục Tu Giác uể oải trong chốc lát, nhưng vẫn phấn chấn lại rất nhanh. Cho dù hắn lớn tuổi hơn Mao Cửu hơi nhiều nhưng người càng lớn tuổi thì càng có mị lực, hơn nữa, hắn còn có tiếng nói chung với Mao Cửu.

Trương Tiểu Đạo không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, cũng không biết quét dọn, đạo thuật còn cùi bắp.

So sánh xem, hắn có trăm phần trăm thắng lợi!

Nghĩ xong, Lục Tu Giác nở một nụ cười lạnh với Trương Tiểu Đạo, ra vẻ: Đã tiếp nhận khiêu chiến!

Dư Tiêu Hồn ngồi một bên nhìn toàn bộ quá trình tỏ vẻ: Đậu má!

*****************

Chúng tôi đều cảm thấy rằng họ nên hốt nhau mịe đi =)))))))))) Nhìn mà sốt ruột!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro