Chương 11, Nghe lén góc tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viện của Lạc Nguyệt Kỳ cùng với viện nàng đang ở có bố cục tương tự như nhau, trên bệ cửa sổ có bày mấy bồn mẫu đơn màu sắc tươi đẹp, diễm lệ.

Lạc Vân Hi mượn một cây đại thụ che kín bóng dáng bản thân, thanh thản ngồi ở trên tường rào, hai chân lắc nhẹ, tiện tay nhặt lên một quả của cây, đặt ở phần môi nhai khẽ.

Nơi xa, tiếng trống gác vang lên, ấn định chính là giờ tý.

Bốn phía đắm chìm trong yên tĩnh, trong bóng tối, lúc này trong viện Lạc Nguyệt Kỳ mọi người trên dưới cũng đều đang ngủ say trong mộng đẹp.

Lạc Vân Hi đang tìm mọi cách để đỡ nhàm chán, thì ở góc cửa viện chỗ khúc quanh truyền đến âm thanh sột soạt đều đều, nàng vội dời lực chú ý của mình đến hướng đó.

Lại thấy một cái bóng đen lần mò vào phòng của Lạc Nguyệt Kỳ.

Nàng ngẩn ra, chợt nhếch miệng lên châm biếm, sẽ không phải là hái hoa tặc chứ? Đúng là cũng có trò hay để nhìn.

Cả người nhảy lên, nàng lặng yên không một tiếng động từ trên tường tuột xuống, gót sen giẫm trên mặt đất không có một chút âm thanh, mềm mại bước đến phía trước cửa sổ.

Trong phòng có giọng nói thật nhỏ làm nàng khẽ cau mày.

"Diệp Thu ca ca, sao ngươi lại tới đây?"Lạc Nguyệt Kỳ hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, trong giọng nói có nồng nặc sự ngái ngủ.

Lương Diệp Thu?

Lạc Vân Hi cực kỳ im lặng.

Đây là đang yêu đương vụng trộm sao?

Quả nhiên có giọng nói của Lương Diệp Thu truyền đến: "Ngũ muội muội, trước đây ta vẫn không có cho ngươi câu trả lời thuyết phục, là ta không đúng."

"Diệp Thu ca ca. . . . . ."

Lạc Nguyệt Kỳ cất tiếng gọi mềm mại làm cho người khác vừa nghe thân thể cũng tê dại rồi.

Một lúc lâu, Lương Diệp Thu mới rung giọng nói: "Ngũ muội muội thật là tiểu cô nương đáng yêu, đáng tiếc Diệp Thu ca ca vẫn có hôn ước trên người. Nếu là vô duyên vô cớ hủy đi hôn ước ——"

Hắn dừng một chút, mới thở dài nói: "Cha mẹ ta đã nói rồi, nếu như vậy, Lạc gia cũng sẽ không gả nữ nhi thứ hai cho ta."

"Diệp Thu ca ca, ta không trách ngươi."

Lạc Vân Hi than nhẹ, đúng là 'rộng lượng' quá nha Ngũ muội!

"Nhưng mà hôm nay lại xảy ra chuyện này, làm ta hết sức lo lắng, cũng hết sức vui mừng." Lương Diệp Thu đột nhiên nói, "Ngũ muội muội, ta không ngờ Lạc Vân Hi vậy mà không tin tưởng ta, như vậy cũng rất tốt, ta sẽ mượn cơ hội này cùng đoạn tuyệt quan hệ với nàng, Lạc Thái Úy, chắc hẳn cũng không nói lại được! Lần này phụ thân ta vào kinh nhậm chức, ta tự mình tới phủ Thái Úy cầu hôn, Ngũ muội muội ngươi có bằng lòng hay không?"

Lạc Nguyệt Kỳ lúc này nào còn buồn ngủ mà đã tỉnh táo hẳn?

Nàng ta kích động đến giọng nói cũng run lên: "Diệp Thu ca ca, như vậy không tốt đâu? Tam tỷ tỷ sẽ hận chết ta đấy."

"Nàng để ý đến nàng ta làm cái gì! Một phế vật! Trên đời này nam nhân nào cưới nàng đều khổ tám đời!"

Lương Diệp Thu oán hận nói.

Lạc Vân Hi bên ngoài cửa sổ lại cười đến hết sức vô hại.

Nam nhân này cùng em vợ vụng trộm, lại còn không thèm để ý tới gì. . . . .

May mà nàng không phải Lạc Vân Hi lúc trước, xem ra thì Lạc Vân Hi là bị hai người bọn họ làm cho tức chết.

Nghe nội dung bọn họ nói chuyện, hôm nay chuyện bắt gian chắc chắn cũng không phải là hai người hợp mưu tính kế, Lạc Vân Hi biết, không phải Lương Diệp Thu thì chính là Lạc Nguyệt Kỳ, chuyện này thành, hai người bọn họ chính là người được lợi lớn nhất.

Bên trong nhà, hai người ôm nhau nồng thắm, thỉnh thoảng có vài âm thanh ái muội truyền tới.

Lạc Vân Hi vô cùng hứng thú đứng ở góc tường nghe lén, rất nhanh, bởi vì nhát gan không dám ở lâu Lương Diệp Thu đi ra, hắn mang mũ che mặt màu đen rộng vành, không chú ý tới chỗ tối Lạc Vân Hi đang đứng, cúi đầu vội vã rời đi.

Llông mày Lạc Vân Hi khẽ nhướn lên, trong mắt hiện lên tia thú vị, bước tới vài bước, giơ tay lên đẩy cửa phòng Lạc Nguyệt Kỳ ra. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro