Chương 14, Trò cười ở Kinh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân thể to lớn của nam tử nhảy lên đầu tường.

Lạc Vân Hi không đợi hắn đứng lại, xông về phía trước một bước, một chưởng đánh tới.

Nam tử bay xuống đầu tường, khép hờ mắt phượng, trong mắt tóe ra vẻ tức giận, thân thể không cách nào ở giữa không trung mượn lực, chỉ đành phải ổn định chính mình trước.

Động tĩnh phía trên, không thể nghi ngờ kinh sợ đến người phía dưới, họ kêu to lên: "Thích khách, thích khách ở đó!"

Lạc Vân Hi bị phản lực, mình cũng quẳng sang một đầu tường, chỉ là một đầu khác thôi, nàng cuộn người, cực kỳ may mắn thân thể nhỏ nhắn, vừa rơi xuống đất liền mở ra, để tổn thương giảm xuống đến mức nhỏ nhất, một đoàn bóng dáng không có ánh sáng chạy tới.

Nam nhân vặn lông mày, lần nữa nhảy lên đầu tường, yên lặng trong đêm đen, đâu còn có thể thấy bóng dáng cái ác nữ kia?

Mắt phượng trầm xuống, đây là lần đầu tiên, có người dám khiêu khích uy nghiêm của hắn như vậy!

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, Lý Tài sai người buộc dây chão vào xe ngựa, ở trong phủ gọi ra chút gia đinh, hộ tống hai vị tiểu thư hồi Kinh.

Lạc Vân Hi nhìn thấy sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ tái nhợt, đáy mắt bầm đen, hiển nhiên cả đêm không có nghỉ ngơi tốt.

Tối hôm qua từ lúc nàng hôn mê tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện bên trong nhà lại có một nam tử xa lạ nói chuyện, cái màn giường đột nhiên chiếu lên hai bóng người, trong đầu nàng chỉ còn lại có hoảng sợ, nào còn chú ý tới hai người thích khách này có dáng dấp như thế nào!

Cho nên, căn bản không nghĩ tới một trong hai lại là Lạc Vân Hi trước mặt.
Xe ngựa Lạc gia chạy để lại bụi đường phía sau, một bóng dáng cao lớn từ quán trà bên cạnh bước ra nhìn theo, ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn xe ngựa.

Lạc gia Tam Tiểu Thư, danh tiếng nổi tiếng cả nước là phế vật Tam Tiểu Thư?
Truyền thuyết nàng không học vấn không việc làm, thiên kim tiểu thư mà cầm kỳ thi họa đều không tinh thông chút nào, ngay cả nữ công gia chính một chữ cũng không biết.

Ba năm trước đây, Lạc Thái Úy mang theo gia quyến tới dự tiệc sinh nhật của Thái hậu, vị Tam Tiểu Thư này đương nhiên bị điểm danh nằm trong danh sách phải biểu diễn tài nghệ chúc mừng Thái hậu, đến phiên nàng lên đài thì ở trên cung điện bị sợ đến thất thanh khóc rống lên, lần đó đã trở thành trò cười lớn nhất Kinh Thành.

Sau bữa tiệc nàng lại lỡ tay đánh vỡ chén ngọc rót rượu cho Thái hậu, chọc cho long nhan giận dữ, sau khi Lạc Thái Úy trở về phủ liền để nữ nhi phế vật này rời khỏi kinh thành.

Những thứ này, đều là hắn nghe nói.

Những bữa tiệc trong hoàng cung, hắn cực ít tham gia.

Chỉ là, tin đồn hình như không thể tin!

***

Hai tháng sau, Lạc Vân Hi rốt cuộc đã ngày đêm đi tới được kinh đô —— Dạ đô.
Dạ Đô thành có nhân khẩu 50 vạn, là đô thành lớn nhất trong mười mấy quốc gia trên đại lục.

"Ta cuối cùng coi như là đã quay lại, Dạ đô cuối cùng cũng vẫn phồn hoa như trước!" Lạc Nguyệt Kỳ nhấc lên cửa xe ngựa màn, kích động nhìn cửa thành nguy nga, Ngự Lâm quân đứng ngay ngắn, đầu đường khắp nơi có thể thấy được xe ngựa tráng lệ.

Lạc Vân Hi nhắm mắt dưỡng thần lúc này tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt cũng không phải cảnh phồn hoa thịnh thế, mà là một đám dân chúng vây quanh xe ngựa chỉ chỏ.

"Lạc Thái Úy thật để phế vật kia quay về rồi sao!"

"Ba năm trước đây phế vật này thiếu chút nữa bị thái hậu chém, lại vẫn dám trở lại!"

"Biểu huynh của ta làm người hầu ở thái úy phủ, trong phủ ai cũng đều biết, phế vật này là một hoa si! Thấy nam nhân là đi không biết nhìn đường. . . . . ."

"Ta cho ngươi biết một bí mật, thúc thúc ta là người hầu trong cung, nhưng tận mắt nhìn thấy phế vật này còn cùng Lục hoàng tử lôi kéo dây dưa cùng một chỗ. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro