Chương 16, Giáo huấn nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Tài hơn bốn mươi tuổi, là đương gia đại tổng quản của Thái Úy phủ, tuy đủ khôn khéo, nhưng lại là kẻ tay trói gà không chặt.

  Một quyền này của Đồ Tứ đập đến là dồn toàn bộ sức lực, hướng thẳng đến mặt Lý Tài chào hỏi, Lý Tài ngẩn người tại chỗ, căn bản không còn kịp phản ứng!

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, bụi bay ngập trời, mọi người vội vàng né tránh.

Thân thể Lý tài bị đụng bay, máu văng khắp nơi, hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay che mặt.

Lạc Vân Hi còn là thấy rõ, sống mũi bị gãy, có chút máu trào ra, trên mắt có vết bầm tím.

"Bắt hắn lại!" Lý Tài ngồi dưới đất rống giận.

"Từ đã." Lạc Vân Hi giơ tay lên ngăn cản bọn thị vệ đang xông lên trước, lạnh nhạt nói, "Mới vừa đã nói rồi mà, chẳng lẽ, Lý Đại tổng quản mau quên như vậy!"

Trong lòng Lý Tài đều là lửa giận cháy phừng phừng!

Hắn cố gắng đứng dậy từ dưới đất, nghĩ thầm, hắn thật sự là xui xẻo mấy đời, đã làm thành Đại Tổng Quản phủ Thái Úy lại vẫn bị chỉ định đi xa ngàn dặm để đón hai thứ nữ không được sủng ái thì thôi, lại còn đột nhiên gặp tai họa bất ngờ như vậy.

Lúc này giọng điệu hết sức không cam lòng: "Tam Tiểu Thư, hắn đánh lão nô thành bộ dáng này, ngươi còn bao che sao?"

Vị Tam Tiểu Thư này từ trước đến giờ tính tình mềm yếu, gặp chuyện không thể quyết định chắc chắn được, thường tự mình chịu khổ.

Ở Lạc phủ, tất nhiên không có chút địa vị nào.

  Quản sự giống như Lý Tài, chưa bao giờ để nàng ở trong mắt.

Lạc Vân Hi giễu cợt cong môi lên, "Chẳng phải lúc trước, hắn nhục mạ ta mắng ta, thậm chí động thủ với ta, cũng không thấy ngươi có chút động tác nào; hiện nay hắn động thủ đổi đối tượng thành ngươi, ngươi lại không chịu nổi? Quả nhiên là thay đổi được ngay, không biết, còn tưởng rằng ngươi mới là chủ nhân thực sự của Lạc phủ!"

Giọng nói của nàng chậm rãi, nhẹ nhàng nhàn nhạt, nghe rất là dịu dàng, nhưng sau lưng Lý Tài lại ướt rượt một tầng mồ hôi.

Giờ phút này lại muốn lên mặt, chuyện này hậu quả liền nghiêm trọng rồi.

Cái chuyện nô tài coi khinh chủ tử này, dù là nữa lanh lợi, ở Dạ quốc, cũng sẽ trở thành kẻ không có chỗ để sinh tồn.

Lúc này, sắc mặt Lý Tài  xanh trắng lẫn lộn, cắn răng nói: "Nô tài vượt quá giới hạn, toàn bộ nghe theo tiểu thư xử trí."

"Được rồi." Lạc Vân Hi nhẹ cười một tiếng, nhìn về phía một đám thị vệ mắt nhìn chằm chằm vào Đồ Tứ trong vòng vây, ánh mắt sắc bén.

Híp lại mắt, quát lạnh: "Mang về phủ!"

Nàng vốn có ý bắt Đồ Tứ về phủ, lời đồn là từ phủ Thái Úy truyền tới, mặc kệ thật hay giả, nếu nàng không thị uy trước, ngày sau làm sao có chỗ đứng ở Lạc phủ, cũng như chỗ đứng trong Dạ quốc đây!

Về phần Lý Tài. . . . . . chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ mà thôi!

***

Trong thành Dạ đô, là nơi hội tụ của các gia tộc lớn.

  Phủ Thái Úy xây ở phía đông nam diện tích bốn mươi mẫu, trên trăm phòng ở, đều chạm trổ hoa văn, hành lang quanh co.

Lúc này, trong chính sảnh của phủ hội tụ năm người, cách vài viện, vẫn có thể nghe tiếng hét phẫn nộ của Thái Úy Đại Nhân: "Kẻ nào làm?"

Lý Tài thay một bộ mặt của nô tài, nước mắt tung hoành chỉ vào Đồ Tứ trên mặt đất, tố giác nói: "Lão gia, lúc hắn ở phố nghị luận không tốt về Tam Tiểu Thư, nô tài một lòng vì chủ, kết quả bị đánh thành bộ dáng này! Cầu xin lão gia làm chủ cho nô tài!"

Hắn tùy ý bóp méo sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro