Chương 18, Khiêu khích (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói của Lạc Vân Hi nghiêm khắc, không chỉ có Đồ Cương bị sợ đến tay chân luống cuống, Đồ Tứ cũng bị sợ đến co quắp mềm thành một đống bùn nhão.

Con mẹ nó ai nói Lạc gia Tam Tiểu Thư là một phế vật với hắn, ai liều mạng vậy!

Nàng ta nếu là phế vật, khắp thiên hạ cũng không có người bình thường rồi!

Giờ khắc này, trong lòng Đồ Tứ hận Đồ Cương tới chết, coi như mình xong rồi!

Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, cả Lạc gia ai cũng hiện lên vẻ mặt kinh sợ.

Trên mặt Lạc Kính Văn hiện ra sự kinh ngạc hết sức, hắn ngắm nhìn nữ nhi của mình, quả thật không thể tin được, nàng lại sẽ dùng giọng nói lớn như vậy nói chuyện?

Chẳng lẽ là ở quê hương ngây ngô ba năm, lá gan cũng trở nên lớn hơn sao?

Hắn hơi gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm bản úy quá thất vọng! Người đâu, đánh hai người này mỗi kẻ hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thái Úy để răn đe!"

Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị bắt xuống, chỉ một lát sau, bên ngoài phòng liền truyền đến âm thanh đại trượng "Ba ba" .

Lạc Kính Văn mới nói: "Hi Nhi, Kỳ nhi, tới đây gặp qua mẫu thân và mấy vị di nương."

Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ hành lễ, trong lòng Lạc Vân Hi càng có thêm ý định.

Lạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh ra một nữ, tức đại tiểu thư; Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, sinh ra được một nam một nữ, nhi tử cho làm con thừa tự cho đại phu nhân, nữ nhi một năm trước bị đuối nước mà chế tở trong phủ.

Nhị Di Nương mất sớm.

Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi;

Tứ di nương cũng sinh dược một nữ, Tứ Tiểu Thư Lạc Băng Linh;

Ngũ di nương chính là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt Kỳ.

Trong đó, Lạc Vân Hi, Lạc Băng Linh và Lạc Nguyệt Kỳ sinh ra cùng năm, chỉ kém nhau vài tháng, Lạc Phi Dĩnh lớn hơn hai tuổi so với các nàng.

Lúc này, Tam di nương ở Phật Đường lễ Phật, Đại Thiếu Gia thì đi học không ở nhà, Lạc Phi Dĩnh cũng không ở nhà.

Lạc Kính Văn giải thích rằng Lạc Phi Dĩnh bị Lục hoàng tử hẹn ra ngoài thưởng hoa sen rồi.

Đại phu nhân rất hài long về nữ nhi này, Lạc Phi Dĩnh ở kinh thành có danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân, nàng cùng mấy vị hoàng tử cũng khá thân quen.

Lạc Kính Văn nói: "Các ngươi trước hãy về viện của mình, tối hôm nay trong hoàng cung có mở một bữa tiệc, các ngươi cũng tùy ý theo mẫu thân đi gặp vài người quen."

Ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Lạc Vân Hi, lông mi dài vặn lên, nói: "Hoàng thượng cùng Thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó mà không thích ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ đích danh muốn gặp ngươi, cho nên buổi tối, mọi việc ngươi khiêm tốn một chút, nếu gây thêm chuyện cho ta ——"

Câu nói để lửng là có ý uy hiếp.

Lạc Vân Hi cười lạnh, đây chính là phụ thân của mình, đời trước, người thân của nàng chẳng lẽ cũng như vậy sao?

Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Nữ nhi tự có chừng mực."

Nàng nghĩ, là nên đi xem Tam di nương một chút rồi.

Sao mà mình trở lại nàng cũng không ra nhìn mình?

Dù sao cũng là mẫu thân ruột của cỗ thân thể này.

Xuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua vườn hoa thì bỗng nhiên, một cái gì đó bay tới hướng mặt mình.

Sắc mặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh ra.

Đưa mắt nhìn, trên đất là một thứ hình tròn màu trắng, chắc là bánh bao thịt.
Bị cắn mất một miếng, nhân thịt vẩy ra ngoài.

Giữa ngực Lạc Vân Hi lập tức bộc phát ra một cỗ tức giận, cố nhịn, mắt nhìn lên trên cây.

Một thiếu niên mày rậm, đôi mắt to tròn ngồi ở trên cây cười ha ha, buồn cười, cười lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn xuống dưới, Lạc Vân Hi đứng bình tĩnh ở nơi đó, không có uất ức, càng không có chạy trốn.

"Ah? Chẳng lẽ là ở quê hương đến ngu si rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro