Chương 26, Nàng phản kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Vân Hi cúi đầu, trên mặt lộ một mảnh âm trầm.

Vừa rồi, nàng cũng không muốn ở trước mặt Lạc Kính Văn nóng nảy mà lộ thực lực, cho nên đưa mạch sống cho nam nhân này.

Nàng dám khẳng định, ngay trước mặt Lạc Kính Văn, Trung Sơn vương tuyệt đối không dám lấy mạng của nàng! Chỉ là, cái tội này cũng không thể nào nhận không đi . . . . . .

"Phụ thân. . . . . ." Lạc Vân Hi khẽ gọi một tiếng, nàng dựa nửa người trên vào thành xe.

"Oa!" Không hề có điềm báo trước, nàng há miệng, phun vật dơ bẩn ra ngoài, hướng về phía Trung Sơn vương ở đối diện mà phun.

Cũng trong lúc đó, nàng nhanh nhẹn bắt được vạt áo màu xanh của Trung Sơn vương, nắm chặt không thả.

Biến cố chỉ xảy ra trong gang tấc, lúc này Trung Sơn vương chỉ lo phòng bị tay của nàng mà không có động tác khác, nhưng hắn vốn dĩ không ngờ tới việc đồng thời đang diễn ra!

Sắc mặt lập tức biến đổi, hắn dùng tay làm đao, nhanh chóng cắt vạt áo kia đi, thân thể gấp gáp lui về phía sau.

Nhưng trước ngực áo dài, vẫn bị ảnh hưởng bởi hành động của nàng mà loang một vết bẩn. . . . . .

Bên ngoài xe ngựa người la hoảng lên, khuôn mặt trắng như tuyết của Trung Sơn Vương Nhất lập tức tối đen, con ngươi kịch liệt co rút lại mấy cái!

Mặc dù hắn từ trước đến giờ đều tự cho mình là vô tình, nhưng là còn chưa có đến lúc thật sự so đo trình độ cùng một nữ tử. Vừa rồi, cũng chỉ là muốn giết Gà dọa khỉ, nói cho Lạc Kính Văn biết nữ nhi của hắn là kẻ ra sao mình đều rõ ràng, cũng đừng mong ở sau lưng giở trò gì! Nhưng bộ dạng của Lạc Kính Văn hình như thật sự là không biết chút nào.

Lạc Vân Hi dĩ nhiên đã ngồi xong ở trong xe, móc nghiêng mành che, nàng ngẩng mặt cười  lạnh, không sợ hãi chút nào nhìn Trung Sơn vương, một nét mặt bức người làm khó dễ kẻ khác.

Có qua có lại mới toại lòng nhau!

Trung Sơn vương nhẹ xích một tiếng, nha đầu này vậy mà báo thù nhẫn tâm như vậy. . . . . .  mắt hắn nheo lại, đưa tay cởi sạch áo khoác, ném dưới chân.

Y phục bên trong trắng như tuyết đem thân thể nam nhân tám thước miêu tả trọn vẹn một cách hoàn mỹ vô song, trên rộng dưới hẹp, cơ vai hơi gồ lên, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, thật là vóc dáng hoàn mỹ của người mẫu!

"Cầm đi đốt!" Hắn khẽ mím môi mỏng, từng chữ từng chữ nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lạc Kính Văn vội vàng tiến lên nhận lỗi: "Vương Gia ——"

"Lạc Thái Úy nuôi con gái tốt! Đáng tiếc!"    

Nhưng quá đáng tiếc chính là xiêm áo hay là người? Trung Sơn vương cũng không hề nói tiếp, liếc nhìn Lạc Vân Hi, xoay người trở về xe ngựa của mình cách đó không xa. Sau lưng một tùy tùng chạy lên ôm lấy áo bị chủ tử vứt, mà đi theo sau.
Sắc mặt Lạc Kính Văn mặt trầm xuống, ở trên mặt Lạc Vân Hi cùng Lạc Nguyệt kỳ vòng vo nhìn một lần, ánh mắt u lãnh rơi vào trên mặt Lạc Băng Linh.

"Mang Tứ Tiểu Thư trở về phủ đi!"

Giọng điệu của hắn rất không tốt.

Chật vật như vậy, làm sao mà tiến cung đây?

Mà Lạc Vân Hi, lại là Lương quý phi chỉ danh muốn gặp, không thể để nàng trở về.

"Phụ thân, đừng!" Lạc Lăng Linh yếu ớt tỉnh lại, vừa kịp nghe được câu nói này.

"Đừng nói nữa!" Lạc Kính Văn không nhịn được ngắt lời nàng, phân phó nói, "Lên đường!" Sau đó liền sải bước đi về hướng chiếc xe ngựa thứ nhất.

Cửa sổ xe bên cạnh, một ống tay áo màu chàm rũ màn xe xuống, trong mắt đại phu nhân xẹt qua một tia mãnh liệt. Phế vật này đắc tội Trung Sơn vương, sợ là sẽ không có kết quả tốt rồi! Tốt nhất là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!

Bên trong xe ngựa, tim gan Lạc Nguyệt Kỳ run sợ mà nhìn Lạc Vân Hi lạnh nhạt sửa sang lại quần áo.

Nữ nhân này làm sao còn là người đây! Ngay cả Trung Sơn Vương cũng dám đi trêu chọc. . . . . . nàng và Lạc Băng Linh ở trước mặt nàng ta sẽ bị coi như cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro