☘️Chương 20☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phó Trì?"

Chu Cẩn Đồng phát hiện người đang đứng ở cửa, kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức hiểu ra, cậu chính là con trai nhỏ của dì Mạn Lệ, cô nhớ tới lần trước đến đường Xuân Yến giao hoa, cái tên trên giấy là tên của cậu.

Phó Minh Lâm thấy cậu, khẽ vuốt cằm.

Phó Trì mặt không đổi sắc đóng cửa, Dung Mạn Lệ liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt lộ ra sự bất mãn: "Con không biết hôm nay là ngày gì sao?"

"Biết."

"Biết mà con còn đến trễ như vậy!" Giọng điệu của Dung Mạn Lệ đột nhiên từ ôn hòa chuyển sang lạnh lùng. Phó Minh Lâm vỗ vỗ vai của bà, cười nói: "Không có chuyênn gì đâu mẹ, tiệc vẫn chưa bắt đầu, Tiểu Trì đến vừa kịp lúc."

Nghe cậu nói, Dung Mạn Lệ cũng hạ hỏa, tùy ý phất tay, chuyện Phó Trì đến trễ xem như qua đi.

Phó Trì nâng mí mắt, miệng nở một nụ cười khinh miệt.

Cố Cầm Nam có trí nhớ tốt, nhìn một chút là nhận ra Phó Trì, cùng cậu chào hỏi: "Con chính là Tiểu Trì nhà Mạn Lệ à?"

Dung Mạn Lệ hỏi: "Các cậu quen biết?"

Cố Cầm Nam lắc đầu: "Không phải, lần trước thằng bị mấy người lưu manh chặn lại bắt nạt, Đồng Đồng cứ nó, kết quả hai người cùng nhau bị dẫn đến đồn cảnh sát."

Dung Mạn Lệ đối với chuyện này có chút ấn tượng, chẳng qua sự chú ý của bà không phải vào chuyện con trai bị bắt nạt, mà là đối với việc Chu Cẩn Đồng có thể giải quyết đám lưu manh này cảm thấy nhẹ nhõm và kinh ngạc, về sau tán dương: "Nhìn không ra nha, Đồng Đồng nhìn mỏng manh, tay chân nhỏ nhắn thế mà lợi hại như vậy!"

Phó Minh Lâm đứng ở phía sau cô, nghe vậy nói: "Đúng vậy, về sau ở trường nhờ Đồng Đồng chiếu cố Tiểu Trì giúp anh nhé."

Chu Cẩn Đồng lúng túng cười cười.

Phó Trì ngồi đôia diện cô, nhìn hai bên trái phải cô là Cố Cầm Nam và Dung Mạn Lệ, đứng phía sau là Phó Minh Lâm, từ góc độ này của cậu nhìn lại bên kia tựa như người một nhà, mà cậu vĩnh viễn chỉ một mình đơn độc, lẻ loi. Đối với cách xưng hô của Phó Minh Lâm đối với cô cậu rất để ý, cái tên kia cậu còn chưa gọi bao giờ.

"Học cùng một trường giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên, dì còn sợ Đồng Đồng nhà dì chân tay lóng ngóng sẽ làm ảnh hưởng tới Tiểu Trì nữa là." Cố Cầm Nam cười.

Thời điểm Phó Kiêm đến đồ ăn đã được dọn lên, chiếc bánh sinh nhật lớn được đặt riêng để ở giữa bàn, ông vừa đến Phó Minh Lâm liền tiến đến ôm ông. Phó Trì ngồi tại chỗ bất động, cắn nửa cái đuôi tôm, ánh mắt mệt mõi nhìn cái bàn thủy tinh đang chuyển động chậm rãi trước mặt, tựa như không thấy Phó Khiêm đến.

"Đây là Đồng Đồng à?"

Phó Khiêm nhìn một cô gái xa lạ, lộ ra biểu cảm hòa ái.

"Lớn nhanh thật! Chú nhớ lúc con còn nhỏ được lão Chu ôm lấy, đi đến đâu cũng khoe khoang sinh được một cô con gái bảo bối."

"Chú Phó." Chu Cẩn Đồng đứng dậy kêu.

Phó Khiêm ra hiệu cô ngồi xuống, cởi áo khoác đưa cho Phó Minh Lâm đang đứng bên cạnh, cười nói: "Đồng Đồng không cần khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà muốn ăn cái gì thì cứ gọi, không đủ thì để anh Minh Lâm gọi thêm."

Phó Minh Lâm đem áo treo trên tủ quần áo ở phòng trong, nhìn cha anh ta, nói: "Cha, cha đừng nói nữa, cha cứ nói mãi sẽ làm Đồng Đồng không được tự nhiên."

Phó Khiêm cười vài tiếng: "Vậy cha không nói, không nói."

Ông quay đầu nhìn Phó Trì, ý cười có chút thu liễm, dò hỏi: "Tiểu Trì cũng ở đây à, gần đây học tập thế nào? Anh con lần này trở về ở vài ngày có gì không hiểu có thể hỏi anh con một chút."

"Vâng." Phó Trì đáp, đối diện với ánh mắt Chu Cẩn Đồng mới thoáng nở nụ cười.

Chu Cẩn Đồng thu hồi mắt, cúi đầu ăn thức ăn trong chén, Dung Mạn Lệ gắp thức ăn cho cô, chỉ chốc lát sau, bát của cô đều chứa đầy đồ ăn, cô cũng không biết nên ăn cái gì, vội nói: "Dì Mạn Lệ, đủ rồi ạ."

Dung Mạn Lệ rất muốn có một đứa con gái, nhưng không biết vì sao lại sinh toàn con trai, nên trong lòng rất thích Chu Cẩn Đồng, xoa đầu cô nói: "Được, dì không gắp nữa, Đồng Đồng từ từ ăn, không đủ liền nói với dì."

Chu Cẩn Đồng liên tục gật đầu.

Cô không chống đỡ được sự nhiệt tình của bà.

Dung Mạn Lệ không nhìn cô nữa, nhãn lực tập trung nhìn đến Phó Minh Lâm.

"Minh Lâm, con ở trường ăn không ngon, lúc này ăn nhiều một chút, không phải con thích sườn dê sao, mẹ cố ý gọi một phần lớn cho con đấy."

"Cảm ơn mẹ." Phó Minh Lâm đáp.

Phó Trì kẹp một đuôi tôm bỏ vào chén, nhìn nữa ngày cũng chưa ăn, Phó Khiêm nhìn thấy, hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

"Không có món con thích."

Phó Khiêm quét mắt nhìn bàn ăn, chỉ vào món sườn dê nói: "Cha nhớ lúc trước con đi ăn cùng chúng ta không phải rất thích ăn sườn dê sao?"

Phó Trì: "Vâng."

Phó Khiêm gắp cho cậu một miếng sườn dê, Phó Trì xa cách nói 'cảm ơn', gắp một lên ăn, một cỗ mùi tanh của thịt dê tiến vào chóp mũi, phải nhịn xuống sự khó chịu mới không nôn ra. Chu Cẩn Đồng ngồi ở đối diện Phó Trì, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy được cậu đang làm gì.

Cô nhìn một bàn đồ ăn, các món thịt đều có, chỉ có thịt bò là không, khó trách Phó Trì không muốn ăn.

Chu Cẩn Đồng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, kéo tay áo Dung Mạn Lệ, mọi người đều nhìn cô, cô mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Dì Mạn Lệ, có thể gọi thêm một phần thịt bò không?"

"Được chứ."

Dung Mạn Lệ để đũa xuống, gọi nhân viên phục vụ tới rồi hỏi cô: "Thịt bò kho được không?"

Chu Cẩn Đồng gật đầu.

Phó Trì ngước mắt nhìn cô.

Không lâu sau, thịt bò Chu Cẩn Đồng gọi được đem lên, cô ý tứ gắp một miếng, chờ bàn quay đem nó đến trước mặt Phó Trì, cô mới thả lỏng, cười cười. Mặt Phó Trì phức tạp, gặp một miếng thịt bò, mùi vị rất ngọt, không có gì có thể vui bằng khi có người nhớ đến sở thích của mình.

Kết thúc bữa ăn, phần thịt bò kia ngoài Phó Trì ăn thì còn có Cố Cầm Nam và Chu Cẩn Đồng, mấy người Dung Mạn Lệ đều không động một đũa. Đồ ăn trên bàn được dọn xuống, đến lúc cắt bánh sinh nhật, Dung Mạn Lệ lấy cái mũ sinh nhật đã chuẩn bị từ trước ra đội lên cho Phó Minh Lâm, vui vẻ nói: "Sinh nhật vui vẻ Minh Lâm của mẹ."

"Cảm ơn mẹ."

"Sinh nhật vui vẻ!"

Phó Khiêm cũng nói.

Phó Minh Lâm cũng nói cảm ơn, Cố Cầm Nam đến vội, không kịp chuẩn bị quà gì quý báu, chỉ kịp thời chuẩn bị một bó hoa tới, hoa hướng dương và hoa cúc, màu vàng và màu cam dưới ánh đèn ấm áp làm nổi bật ra vẻ khác biệt.

"Dì chưa kịp chuẩn bị quà, chỉ có thể tặng con cái này, hi vọng con luôn tỏa sáng như ánh mặt trời."

Phó Minh Lâm nhận lấy: "Cảm ơn dì Cố."

Đến lượt Chu Cẩn Đồng, hoa cô cũng không chuẩn bị, chỉ có thể nói: "Chúc mừng sinh nhật!"

"Cảm ơn Đồng Đồng." Phó Minh Lâm khẽ cười, ánh mắt nhu hòa.

Phó Trì nhịn không được trợn trắng mắt, thời điểm Phó Minh Lâm nhìn cậu, cậu tùy ý chúc mừng.

Dung Mạn Lệ từ trong túi xách lấy ra hai hộp quà nhỏ, một hộp đưa Phó Minh Lâm, một hộp đưa cho Chu Cẩn Đồng.

Phó Minh Lâm ở trước mặt mọi người mở ra, là một chiếc đồng hồ Bắc Âu màu đen tinh xảo phong cách nam giới, kiểu dáng sang trọng. Hộp quà của Chu Cẩn Đồng cũng là đồng hồ, cùng kiểu dáng với anh ta, chỉ khác màu, chẳng qua mặt đồng hồ và dây đồng hồ từ màu đen đổi thành màu vàng kim sang trang nhã, hoa lệ.

Cố Nam Cầm lập tức nói: "Đây là sinh nhật Minh Lâm sao lại còn tặng quà cho Đồng Đồng được, không được không được, Đồng Đồng nhanh trả lại."

Chu Cẩn Đồng nghe lời đem đồ để xuống.

Dung Mạn Lệ cũng đoán trước được bà sẽ như vậy, trong đầu đã sớm nghĩ ra một lý do tốt: "Tớ biết chắc cậu sẽ như vậy mà. Cái này không đắt, lúc mua quà cho Minh Lâm nhân viên của hàng nói mua hai sẽ được tặng một cái vòng tay... " Bà lắc lắc cái vòng tay trên cổ tay: "Vì cái này nên tớ mới mua thêm một chiếc kiểu nữ, còn được giảm 20%."

"Thật sao?" Cố Cầm Nam không tin.

"Đương nhiên rồi." Dung Mạn Lệ nhìn vào mắt bà, lấy đông hồ bên trong hộp quà ra, nâng tay Chu Cẩn Đồng lên, thấy chiếc đồng hồ cũ cô đang mang trên tay, lấy xuống. Tỉ mỉ lấy chiếc đồng hồ mới đeo lên, cuối cùng điều chỉnh lại mặt đồng hồ, mặt ôn hòa nói: "Tay Đồng Đồng thon dài rất đẹp, nên đeo thêm trang sức."

Phó Minh Lâm cũng đeo đồng hồ mới lên.

Đen cực hạn, kim thuần túy, ở cạnh nhau giống như một đôi tình lữ. Phó Trì nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cô, ánh mắt âm lãnh hận không thể cắt đứt dây đồng hồ kim sắt kia, nhìn rất chướng mắt, làm người ta chán ghét.

Chu Cẩn Đồng cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhìn lại.

Phó Trì mỉm cười, thu lại ánh mắt sắc lạnh, tán dương:

"Rất đẹp, rất hợp với chị."

"Cảm ơn." Chu Cẩn Đồng cười ngọt ngào, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào đến say mê, gương mặt ôn nhuận bao trùm bởi ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, trong mắt lúc này tất cả đều là cậu. Phó Trì thư thái mỉm cười.

Tặng quà xong Dung Mạn Lệ đề nghị chụp ảnh kỷ niệm, bà lấy máy ảnh đã chuẩn bị từ trước ra, đột nhiên dơ lên chụp Chu Cẩn Đồng không kịp đề phòng, bị dọa sợ tới mức trốn sau lưng Cố Cầm Nam. Phó Minh Lâm cũng đến giúp, cản thay cô, tay dài đưa tới lấy cái máy ảnh trong tay Dung Mạn Lệ, cười nói:

"Đồng Đồng bị mẹ hù sợ rồi."

"A, đau lòng cho Đồng Đồng rồi hả?" Dung Mạn Lệ vẻ mặt tươi cười, lui ra phía sau mấy bước, dẫm phải chân Phó Trì đằng sau.

"Ai nha, con đừng cản trở."

Bà oán trách một câu. Phó Trì sững sờ, co chân lại, kéo ghế đi sang bên cạnh nhường lại một khoảng trống, khuỷu tay chống trên bàn, nhìn những người trước mắt."

"Đến đây, mẹ chụp cho con và Đồng Đồng một tấm." Dung Mạn Lệ nói. Phó Minh Lâm ngoại hình xuất chúng, không ngại chụp ảnh, nghe vậy anh ta kéo Chu Cẩn Đồng từ tay Cố Cầm Nam dẫn đến, để anh ta và cô đứng cạnh.

Dung Mạn Lệ chỉ đạo bày dáng: "Đồng Đồng đứng gần Minh Lâm một chút, đúng rồi, cười nào."

Máy ảnh dơ lên, Phó Minh Lâm mỉm cười, Chu Cẩn Đồng ngượng ngùng cười.

Về sau chụp, cô lại muốn tránh đi.

Phó Minh Lâm kéo cô, nhìn Dung Mạn Lệ nói: "Mẹ, con chụp cho người và dì Cô còn có Đồng Đồng một tấm."

"Được." Dung Mạn Lệ đồng ý.

Phó Khiêm ngồi một bên cười ha hả, chú ý thấy đứa con trai nhỏ của mình đang ngồi buồn bã, uất ức, lên tiếng: "Tiểu Trì, con cũng đi chụp đi."

Mắt Phó Trì sáng lên, lại ngầm hạ xuống đi đến chỗ Chu Cẩn Đồng. Phó Khiêm than nhẹ, nhìn mấy người đang vui vẻ chụp ảnh nói: "Minh Lâm à, con đừng mãi chụp cho mấy người Đồng Đồng, để Phó Trì vào chụp cùng với."

"A, được." Phó Minh Lâm nhìn cậu, nghiêng đầu ra hiệu: "Đến đây."

Trong lòng Phó Trì không muốn nhưng lại nghĩ bọn họ nãy giờ một mực chiếm Chu Cẩn Đồng liền đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, tay vụng trộm câu ngón tay út của cô. Cơ thể Chu Cẩn Đồng đột ngột run lên, nơi bị chạm qua tê dại, có chút nóng, mặt cô cũng đỏ bừng lên, cố gắng tránh tay Phó Trì như có như không âm thầm đụng vào.

Dung Mạn Lệ đối với chuyện Phó Trì đến có chút không thoải mái, để ba đứa nhỏ đứng chung một chỗ, chụp một tấm. Phó Trì nhìn ống kính, cơ thể xích lại gần Chu Cẩn Đồng, nghiêng đầu chạm đến tóc đen mượt của cô, nhiệt độ trên người cô theo đó mà đến, nhuộm đỏ gương mặt cậu.

Xoạt, ảnh đã được chụp.

Phó Minh Lâm đi tới nhìn, Chu Cẩn Đồng cũng muốn nhìn, anh ta liền đem máy ảnh hạ thâos xuống, Phó Trì cũng có thể nhìn thấy. Trong ảnh ba người đều nở nụ cười, cô và Phó Minh Lâm đứng cách nhau một khoảng, lại đứng rất gần Phó Trì, nhìn bức ảnh bên trong, đầu của cô hướng về Phó Trì, Phó Trì cũng hướng về cô, hai người đều cong mắt cười.

Phó Trì rất hài lòng với tấm hình này, nhìn hình suy nghĩ một chút, máy ảnh liền bị Phó Minh Lâm lấy lại. Cậu cũng không giận, ngược lại vui vẻ, từ trong tấm ảnh có thể thấy được Đồng Đồng là hướng về cậu, nguyện ý cùng cậu thân cận.

Sau đó đều là Phó Minh Lâm giúp Dung Mạn Lệ và Cố Cầm Nam chụp, thỉnh thoảng lại chụp cùng Phó Khiêm. Chu Cẩn Đồng lúc ăn cơm uống nước nhiều, muốn đi vệ sinh, cô nói với Cố Cầm Nam một tiếng, vội vàng chạy ra phòng.

Phó Trì cũng đi theo cô.

Phó Minh Lâm nhìn cửa một lần nữa đóng lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục chụp ảnh cho Dung Mạn Lệ.

Khách sạn Kim Lăng rất lớn, Chu Cẩn Đồng lần đầu tiên đến, ra khỏi phòng liền rất mơ hồ, nhà vệ sinh nằm ở đâu giờ là một vấn đề nan giải. Gần đây cũng không có nhân viên phục vụ, cô chuẩn bị quay trở lại hỏi Cố Cầm Nam, vừa quay đầu lại nhìn thấy Phó Trì đi theo phía sau cô, cô giật mình.

"Cậu ra đây làm gì?"

Phó Trì nói: "Giống như chị."

"Cậu biết tôi ra đây làm gì sao?"

"Biết, chị đi theo tôi, tôi dẫn chị đi."

Phó Trì dẫn cô đi, qua một ngã rẽ, dừng lại tại phòng toilet được xây bằng gạch sứ màu trắng, cả phòng phát sáng, ánh sáng kia lọt vào tâm mắt Chu Cẩn Đồng, cô chớp mắt mấy lần, nhìn tấm phiến kim trên tường, cảm thán:

"Thật là xa xỉ!"

Chu Cẩn Đồng lần đầu tiên giải quyết vấn đề sinh lý tại một nơi xa xỉ như thế này, trong lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng, rửa sach tay, Phó Trì đứng một bên cúi đầu thấp xuống nghiêm túc nhìn bàn cánh tay thon dài, trắng nõn kia.

Chu Cẩn Đồng mở vòi nước, rửa sach tay, một giây sau, Phó Trì từ bên canh rút cho cô một tờ khắn giấy.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Mắt Phó Trì quét đến chiếc đồng hồ vàng kim trên cổ tay cô, híp mắt nói: "Cái đồng hồ này nhìn rất đẹp."

Chu Cẩn Đồng cũng cảm thấy đẹp mắt, giơ cổ tay lên nhìn trái nhìn phải, miệng không ngưng được ý cười.

Phó Trì nhìn qua gương thấy được vẻ mặt yêu thích của cô, không khí quanh người chợt hạ xuống, nghĩ đến Phó Minh Lâm cũng đeo đồng hồ cùng kiểu dáng với cô, trong lòng liền không bình tĩnh được. Tâm tư cậu khẽ động nói:

"Học tỷ, tôi có thể nhìn một chút không?"

"Được chứ."

Cánh tay trắng nõn đưa đến trước mặt cậu, trên mu bàn tay còn dính chút nước chưa khô. Phó Trì nắm chặt lấy đầu ngón tay cô, khom người xuống cúi đầu nhìn chăm chú chiếc đồng hồ, kim đồng hồ bên trong chuyển động có thể nghe thấy được, từng tiếng từng tiếng như đập vào trong lòng cậu.

Màu vàng kim của mặt đồng hồ cực kỳ bóng loáng, một cái tay khác của Phó Trì sờ lên, cảm giác lạnh lẽo. Lòng bàn tay cậu hướng xuống, chạm vào cổ tay cô, hướng phía dưới chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô. Chu Cẩn Đồng trợn to mắt, muốn rút tay lại, bị Phó Trì nắm chặt, gấp gáp, chỗ bị nắm đều trắng bệch.

"Phó Trì?"

Chu Cẩn Đồng nghi hoặc lên tiếng.

Đột nhiên, Phó Trì cúi đầu, đôi môi hồng nhuận đặt xuống mặt đồng hồ, dừng lại mấy giây, mắt khẽ cong, ngước lên.

Chu Cẩn Đồng lập tức đứng hình, ngơ ngác nhìn cậu.

Phó Trì nói: "Nụ hôn tỏ tình."

Chu Cẩn Đồng mấp máy môi, thật vất vả mới không nghĩ đến lời tỏ tình bất ngờ ở trên sân thượng, giờ lại bị Phó Trì ở trước mặt nói toạc ra, nhàn nhạt một nụ hôn, cũng không có chạm vào cô nhưng cô một chút cũng không nói nên lời cự tuyệt.

"Nói cho chị không phải muốn khiến chị khó xử, chỉ là tôi đột nhiên thích nhưng không nghĩ sẽ để một mình mình biết." Phó Trì buông cô ra, trong mắt đều là bóng hình xinh đẹp của cô.

"Chị không cần phải gấp gáp cho tôu một câu trả lời chắc chắn, chờ chị thi xong đại học eooif nói cho tôi biết cũng không muộn. Trong lúc này, tộ hi vọng học tỷ đừng thích bất kì người nào khác ngoại trừ tôi."

Chu Cẩn Đồng ngơ ngơ ngác ngác cùng Phó Trì quay trở lại phòng, trong đầu cảm thấy kì quái, lóe lên hình ảnh những lần gặp Phó Trì. Lần đầu gặp trên sân thượng, gặp ngẫu nhiên trong phòng ăn, lúc bị người khác bắt nạt thì ngoan ngoãn, đáng thương, lúc bị dao gạch làm cho bị thương thì ánh mắt trìu mến khao khát được yêu thương... Cô gần đây đâm phải ổ hoa đào sao?

Tiệc sinh nhật kết thúc, Dung Mạn Lệ đưa bọn họ trở về.

Trên xe, Chu Cẩn Đồng tựa đầu trên vai Cố Cầm Nam, suy nghĩ đến đau đầu, dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại làm bộ đi ngủ. Dung Mạn Lệ vốn là qua cửa sổ thủy tinh nhìn bên ngoài, một lúc sau, mắt có chút đau, nhìn trở vào thấy Cố Cầm Nam lo lắngcon gái bị lạnh đang kéo cao áo, ôm chặt Chu Cẩn Đồng.

"Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới đi thêm bước nữa sao?" Dung Mạn Lệ nhẹ giọng hỏi.

Cố Cầm Nam nhìn bóng đêm bên ngoài, nghe vậy chỉ nhàn nhạt lắc đầu: "Đồng Đồng còn nhỏ, tớ không nghĩ tới."

"Ai, những năm này khổ cho cậu và Đồng Đồng rồi." Dung Mạn Lệ thở dài: "Ai có thể nghĩ đến một người tốt như lão Chu nói đi liền đi chứ. Dù biết chôn cất ở đâu, muốn đi thăm cũng phải che giấu, ngẫm lại tớ thấy khổ thay cho cậu."

"Đều đã qua rồi."

Cố Cầm Nam nhớ lại lúc vừa biết tin Chu Bình An qua đời, chân bà run đến mức không thể đi được, là Đồng Đồng đã ôm lấy bà. Lúc ấy Chu Cẩn Đồng mới học lớp 1, cái gì cũng không hiểu, liền ôm bà, bà khóc cô liền lau nước mắt cho bà, không ngừng hỏi "Mẹ làm sao vậy, mẹ làm sao vậy...?"

Dung Mạn Lệ không nói gì thêm nữa, vỗ vỗ vai bà.

Chu Cẩn Đồng tựa đầu trên vai bà, mắt nổi lên chua xót.

Bên kia Phó Trì về nhà, lên lầu về phòng mình, đến phòng tắm tắm rửa, lúc ra đầu tóc ướt nhẹp, nước chảy xuống từng giọt ướt cả áo ngủ. Cậu cầm khăn lông lau khô tóc, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cười cười, mở cửa kêu: "Thím Trương, đưa sữa cho anh trai à?"

"Đúng vậy." Thím Trương đáp.

Phó Trì hạ mắt, đưa tay tới: "Muộn như vậy rồi thím nghỉ ngơi đi, ly sữa này để cháu đem lên đưa cho anh ấy."

Thím Trương không nghĩ nhiều, đem ly sữa trong tay đưa cho cậu, quay người xuống lầu.

Phó Trì chậm rãi đi đến phòng Phó Minh Lâm cách phòng cậu một dãy hành lang, Phó Minh Lâm thích sự yên tĩnh. Cậu đứng trước cửa gõ gõ, lát sau bên trong truyền đến âm thamh dép lê giẫm lên mặt đất, cửa được mở ra, Phó Minh Lâm nghiêng người dựa vào cửa, cười hỏi: "Làm phiền em tự mình đưa tới cho anh rồi."

"Không cần khách sáo." Phó Trì cũng cười, tại thời điểm anh ta muốn lấy co tay lại "Em mang vào cho anh."

Phó Minh Lâm tránh người ra: "Mời vào."

Phó Trì lách qua người anh ta đi vào, phòng của Phó Minh Lâm rất có sức sống, đèn trên bàn đang bật, ánh sáng dìu dịu chiếu vào một quyển sách đang mở, chiếc đồng hồ màu đen an tĩnh nằm trên quyển sách, được ánh đèn chiếu đến.

Phó Minh Lam đang tính đi tắm, anh ta biết anh ta và Phó Trì cũng không có tình cảm sâu đậm gì mà tìm anh ta ôn chuyện. Anh cười nhạo một tiếng, cầm quần áo sạch đến phòng tắm. Phó Trì đem sữa bò trong tay để xuống, mắt nhìn chiếc đồng hồ trên sách, đôi tình lữ a, nhìn thôi cũng cảm thấy chướng mắt, hẳn là nên hủy mới đúng.

"Anh, anh đang xem sách gì vậy?" Cậu cố ý lớn tiếng hỏi, không đợi Phó Minh Lâm trả lời, tự mình động thủ cầm sách lên, sách thuận thế nghiêng qua, chiếc đồng hồ màu đen không còn chỗ bám, đột nhiên rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy.

Phó Minh Lâm từ phòn tắm đi ra, thấy cảnh này, cong môi khẽ cười: "Sao lại không cẩn thận như vậy."

Phó Trì biểu cảm áy náy, xin lôi nói: "Thật xin lỗi, em không thấy đồng hồ được đặt trên sách, chắc là không bị ném hỏng đi."

Cậu nhặt lên, đồng hồ vừa bị rơi xuống đất nứt ra một đoạn.

Cậu thõa mãn cười cười.

Phó Minh Lâm bước tới, lấy đồng hồ từ tay cậu, nhìn thấy vết nứt kia cũng không nóng giận, nói: "Lúc đầu nghĩ đã rất lâu rồi không gặp em nên muốn đem chiếc đồng hồ này tặng cho em xem như quà. Không nghĩ tới, bị rơi thành cái dạng này ảnh hưởng đến vẻ đẹp, nếu cho em có vẻ như anh lại quá hẹp hòi."

"Em không cần." Phó Trì nói: "Chẳng qua từ trước đến nay anh luôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cái này bị rơi hỏng rồi, đeo ra ngoài lại ảnh hưởng đến mỹ quan, đặt trong phòng giữ quần ao sẽ bị bám bụi, không bằng -- ném đi!"

"Quà sinh nhật sao có thể nói ném liền ném, huống hồ... " Phó Minh Lâm cười thật sâu một tiếng "Trên tay Đồng Đồng còn đeo một chiếc cùng kiểu dáng với chiếc này, nó tuy có vết nứt, không thể đeo, anh cũng sẽ cất nó thật kỹ."

Nghe được lời này của Phó Minh Lâm, Phó Trì nhíu mày, rất nhanh liền khôi phục lại: "Phải cất giữa thật tốt. Thời gian không còn sớm nữa, sức khỏe của anh không tốt nên uống sữa rồi đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Phó Trì ra ngoài phòng, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười.

Phó Minh Lâm cái người này là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đồ vật mà có tì vết đừng nói đeo, anh ta đến đụng cũng sẽ không.

Chiếc đồng hồ kia, cuối cùng vẫn phải bên trong phủ bụi.

Sau khi cậu đi, Phó Minh Lâm thu lại ý cười, đồ vâtj trên tay tựa như củ khoai lang nóng bị anh ta ném trên bàn, không chút lưu tình, xoay người đi vào phòng tắm.

Phó Trì trở về phòng, khóa chặt cửa, ngã người xuống tấm đệm màu lam mềm mại, hít một hơi thật sâu, từ dưới gối nắm lấy ra một quyển sách, trên bìa viết 'Tuyển tập thám từ phần 1', Chu Cẩn Đồng đã quên đem chuyện cổ tích cho cậu.

Có điều, không liên quan.

Tâm cậu vừa bắt đầu xấu đi.

-

Trong bữa tiệc sinh nhật, Chu Cẩn Đồng vô ý uống một chút rượu vang đỏ, trở về đầu có chút đau, rửa mặt xong sách cũng không đọc ngã đầu liền ngủ, đên ngày thứ hai thức trễ hơn bình thường nửa giờ. Cô xoa đầu, lấy sách hôm nay cần sử dụng bỏ vào cặp, mắt thoáng nhìn mấy quyển truyện cổ tích trên giá sách, giật mình nghĩ đến chuyện đã đồng ý với Phó Trì.

Cô chọn cuốn 《 Truyênn cổ Grimm 》 bỏ vào trong cặp, ăn điểm tâm trên bàn. Xuống lầu nhìn thấy Cố Cầm Nam đang bó hoa, bó hoa bên trên đã bó xong muốn đem đi giao, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đồng hồ màu vàng kim đã được đổi thanh chiếc đồng hồ cũ, thời gian chỉ 7:10 , cô sắp đến không kịp.

"Mẹ, con đi trước." Chu Cẩn Đồng nói một tiếng, chạy thật nhanh ra cửa đi đến trạm xe buýt.

Cặp cô rất nặng chen lên trong đám người, thật vất vả mới lên được xe, xe đang chạy lắc lư, cô cũng lắc lư theo ngã trái ngã phải.

Lớp học, Phương Hội Thanh đến sớm, đang ăn bữa sáng Văn Triều mua đưa đến, hào hứng cùng người bàn sau nói chuyện, nhìn thấy cô, ngạc nhiên nói: "Thật thần kỳ , Đồng Đồng lần đầu tiên đến muộn như vậy."

Chu Cẩn Đồng ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Phương Hội Thanh, cô như ngồi trên đám lửa.

Trong lòng cô kìm nén một bụng lời nói, đợi đến khi ăn trưa nhất định phải kéo Phương Hội Thanh kể ra hết. Gần đến giờ ăn trưa, cô nhanh chống đỡ cổ họng, hânn không thể kéo Phương Hội Thanh đi nói chuyện, lý trí đã kéo cô trở về.

Nhà ăn như cũ vẫn đông kín người, Phương Hội Thanh nắm tay cô đi trong đám người lui tới, cũng không nóng nảy: "Chủ nhiệm lớp thế mà lại kéo dài tiết học thêm ba phút, trực tiếp đoạt mất bữa ăn trưa ngon miệng của chúng ta, nhìn cái nhà ăn đông kín người này không biết khi nào mới đến lượt chúng ta."

Chu Cẩn Đồng: "Đúng vậy, không biết đến chúng ta có còn đồ ăn hay không nữa."

"Ha ha, học tỷ!" Đột nhiên, giọng nói êm tai của Văn Triều từ trong đám người huyê náo truyền đến bên tai Phương Hội Thanh, cô ấy liếc nhìn lại, vui mừng nhướng mày, không tự giác thả lỏng tay Chu Cẩn Đồng, đi thẳng đên chỗ Văn Triều.

Chu Cẩn Đồng sửng sờ tại chỗ, cánh tay giữ nguyên tư thế, trống rỗng trên không. Lần đầu tiên, Phương Hội Thanh vì người khác mà buông tay cô, loại cảm giác này Chu Cẩn Đồng không thể hình dung ra được nó như thế nào, cô cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, dương như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Cô nhìn bóng lưng Phương Hội Thanh đang chạy về phía Văn Triều, hít sâu một hơi, đi theo.

Văn Triều cũng đi về phía Phương Hội Thanh, trong tay cậu ta bưng hai phần đồ ăn, cười nói: "Học tỷ, tôi đợi nửa ngày cũng không thấy chị xuống nên đã giúp các chị lấy đồ ăn."

Văn Triều tìm một chỗ trống, đem thức ăn để xuống.

Khay cơm của Phương Hội Thanh cố ý lấy hai phần xương sườn, vừa nhìn thấy liền làm cho người ta thèm đến nhỏ dãi. Chu Cẩn Đồng đứng bên cạnh bàn nhìn khay cơm của mình toàn cá, cũng không có cao hứng trở lại, lông mày khẽ nhăn lại, mệt mõi nói: "Cảm ơn."

Văn Triều: "Không cần khách khí."

Tiết cuối cùng của bọn họ là thể dục nên đã sớm ăn cơm xong.

Cậu liền ngồi một bêm nhìn Phương Hội Thanh ăn, miệng nói không ngừng. Chu Cẩn Đồng vừa ăn cơm, một bên bịt lấy lỗ tai, mày nhíu lại dường như có thể kẹp chết con ruồi. Chuyện cô không thích cậu ta rốt cục cũng bị cậu ta phát hiện, cậu hỏi: "Học tỷ hình như không thích tôi?"

Chu Cẩn Đồng giả cười: "Không có."

Văn Triều cũng không phải đần, nhiều lần Chu Cẩn Đồng gặp cậu đều bày ra cái thái độ này, nếu không phân biệt được cô chán ghét hay là thích cậu thì thật sự là quá mức ngu ngốc. Cậu cười cười: "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt chị sẽ gây phiền phức cho chị, cũng may là không có."

Chu Cẩn Đồng duy trì mỉm cười.

Đối với Văn Triều không có ý kiến, nhưng đối với thái độ của Phương Hội Thanh dành cho cậu ta rất có ý kiến.

Văn Triều rất biết cách nói chuyện, từ trên trời đến dưới đất lại đến biển sâu, cậu đều có thể nói được liên tục không ngừng, Phương Hội Thanh say sưa nghe cậu nói, cơm đã ăn xong cũng không rời đi. Chu Cẩn Đồng chống cằm nhìn cái miệng cậu ta lưu loát nói không ngừng, bên trong mắt hiện ra một tia không kiên nhẫn, nhân lúc Văn Triều dừng lại một chút, ngắt lời nói: "Hội Hội, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Hả? Chuyện gì?" Phương Hội Thanh hỏi.

Chu Cẩn Đồng liếc mắt nhìn Văn Triều, Phương Hội Thanh hiểu rõ, hướng cậu ta nói: "Chúng tôi đi trước, tiền cơm khi khác sẽ trả cho cậu."

"Không cần phải đợi khi khác." Chu Cẩn Đồng từ trong túi lấy ra 20 tệ, để trên bàn "Tớ trả cho cậu."

Cô nói xong, lôi kéo Phương Hội Thanh rời đi.

Phương Hội Thanh quay đầu phất phất tay với Văn Triều, Văn Triều thấy thế mỉm cười, âm thầm sờ sờ mũi, nhanh như vậy đã bị chán ghét.

Cuối cùng, cậu cười cười câmg khay cơm và tiền lên đi dẹp.

Phương Hội Thanh một đường bị Chu Cẩn Đồng lôi kéo thiếu chút nữa dẫm lên chân, ai ai vài tiếng: "Đồng Đồng, cậu đi chậm một chút, tớ theo không kịp."

Chu Cẩn Đồng kéo cô ấy đến một cái đường nhỏ trên sân trường, ở đó có một cái ghế dài, lại rất ít người qua lại, là nơi rất tốt để nói chuyện. Phương Hội Thanh sau khi ngồi xuống, xoa xoa cái tay đỏ lên vì bị kéo, nghi hoặc nói: "Có chuyện gì sao, gấp gáp như vậy?"

Chu Cẩn Đồng mắt nhìn động tĩnh bốn phía xung quanh, ngay cả tiếng gió cũng không có, cô mới yên tâm, tới gần cô ấy, thấp giọng nói:

"Hôm qua tớ lại nhận được một tờ giấy, trên đó viết hẹn gặp nhau ở sân thượng, lúc đầu tớ nghĩ muốn cậu đi cùng kết quả cậu chạy còn nhanh hơn thỏ! Tớ liền tự mình đi, cậu đoán thửu xem người hẹn tớ lên đó là ai?"

"Cái này còn cần phải đoán sao, chắc chắn là nam thần." Phương Hội Thanh nói thẳng. Chu Cẩn Đồng lắc đầu: "Là Bách Vũ."

"Bách Vũ?" Phương Hội Thanh kinh ngạc lên tiếng, giọng có chút lớn, Chu Cẩn Đồng bị dọa nhanh tay che miệng cô ấy lại.

"Cậu ta tại sao lại hiện cậu lên sân thượng?" Phương Hội Thanh không hiểu. Chu Cẩn Đồng nói: "Bởi vì cậu ta mới chính là người đã viết thư tình."

Phương Hội Thanh vỗ đùi, nửa ngày sau mới phản ứng lại, chợt vỗ đùi thông suốt nói: "Tớ đã nói mà, Bách Vũ đột nhiên đối tốt với chúng ta như vậy chắc chắn có vấn đề, vạn vạn lần không nghĩ tới cậu ta lại thích cậu."

Chu Cẩn Đồng ủ rũ gật đầu.

Phương Hội Thanh vỗ vô vai cô, nhẹ giọng thở dài: "Xem ra chúng ta đều hiểu lầm nam thần rồi, cậu ấy vậy mà không có ý với cậu."

"À, Hội Hội, kỳ thật hôm qua trên sân thượng Phó Trì cũng ở đó, cậu ấy còn đứng trước mắt Bách Vũ nói... " Chu Cẩn Đồng nói không nên lời, tâm tư ngại ngùng nổi lên, màu đỏ hồng từ cổ nhiễm lên đến cả khuôn mặt oánh nhuận.

"Nói cái gì?"

"Cậu ấy cũng thích tớ."

"..."

Phương Hội Thanh trầm mặc mấy giây, từ trong đống tin tức to lớn đó hoàn hồn: "Đồng Đồng à, mặc dù có hoa đào là chuyện tốt..., nhưng hoa đào này của cậu nở quá nhanh, làm cho tớ nhất thời không biết nói gì."

"Tớ đã từ chối Bách Vũ."

"Vậy nam thần của tớ thì sao?"

Chu Cẩn Đồng lắc đầu.

Phương Hội Thanh vội vàng truy hỏi: "Là không thích hay là không có từ chối?"

Chu Cẩn Đồng im lặng không trả lời, cô không thích? Cô cũng không biết. Tâm tư bát quái của Phương Hội Thanh lại nổi lên, thấy cô không có thái độ gì, chợt cảm thấy chắc chắn có mờ ám, cọ xát vai cô, chế nhạo nói: "Nhìn cái mặt nhăn nhó của cậu kìa, nói thật với tớ đi, có phải cậu thích nam thần của tớ không."

"Cậu đừng có nói linh tinh!" Chu Cẩn Đồng phất tay đẩy cô ấy ra.

"Mặc dù trước kia cậu chỉ hứng thú với học tập, nhưng... cậu không phát hiện gần đây cậu với nam thần rất thân thiết sao?" Phương Hội Thanh phân tích cho cô, "Sân thượng, hẻm nhỏ, nhà ăn, thư viện... Những nơi cậu có thể đến đều có thể đụng mặt cậu ta, cái này gọi là gì nhỉ? Duyên phận nha ~. Đúng rồi, cậu ta hẳn là còn cố ý đưa cậu về nhà."

Nói thì nói như thế.

Chu Cẩn Đồng không dám nói cho cô ấy biết Phó Trì còn thân thiết hơn nữa, hôn lên đồng hồ của cô.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua cái kia tuy không tiếp xúc da thịt nhưng cũng khiến cho toàn thân cô nóng lên, cổ tay cũng có chút ngứa. Chu Cẩn Đồng lắc lắc đầu, cô không thể như vậy, chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi đại học, cô không thể bởi vì những việc không quan trọng mà phân tâm.

Cho nên, vẫn là nên tránh gặp Phó Trì lại chút.

Chu Cẩn Đồng nghĩ thông suốt, dự định để Phương Hội Thanh thay cô đem mấy quyển truyện cổ tích đưa cho Phó Trì, mà cô từ nay nên ít gặp cậu lại.

Thời điểm tan học, Chu Cẩn Đồng đem sách đưa Phương Hội Thanh còn cô sẽ ở lớp học đợi cô ấy trở lại. Phương Hội Thanh nhận mệnh mà đi, nhớ kỹ cô nói Phó Trì học lớp nào, thừa dịp người vừa bước ra cửa lớp nhanh chóng ngăn lại trên hành lang.

"Đồng Đồng nhờ tôi đưa sách này cho cậu." Phương Hội Thanh đem sách đưa tới.

Phó Trì quét mắt một vòng, không thấy người, dò hỏi: "Chị ấy đâu?"

Phương Hội Thanh dùng lý do Chu Cẩn Đồng đã nói trước cho cô đáp: "Cô ấy vội trở về giao hoa nên nhờ tôi đem qua cho cậu."

"Tôi cũng không cần vội, chị để học tỷ tự mình đem đến." Trực giác Phó Trì nói sách này không thể nhận, cậu nhíu mày suy tư.

"Ai nha, tôi cũng đưa đến rồi thì cậu cứ lấy đi mất công Đồng Đồng lại đi lên chuyến nữa." Phương Hội Thanh cứng rắn bắt cậu nhận lấy.

Phó Trì lùi lại một bước, kiên quyết nói: "Tôi đã nói, để học tỷ tự mình đưa đến, không phải chị ấy đưa tôi cũng không cần."

"Không phải chứ, các người cũng đừng làm khó tôi chứ, một người không chịu đưa đến, một người không chịu nhận, tôi bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử." Phương Hội Thanh không nhịn được phàn nàn, miệng không chút mệt mõi đem Chu Cẩn Đồng bán.

Phó Trì nắm bắt được trọng điểm trong lời cô nói, chần chờ hỏi: "Chị ấy không chịu đến?"

Phương Hội Thanh che miệng lại, tròng mắt đảo tới đảo lui, chạm tới ánh mắt đáng sợ của cậu, sợ hãi đem Chu Cẩn Đồng bán đứng: "Ai nha, chính là... không phải tối hôm qua không phải cậu tỏ tình sao, cô ấy xấu hổ nên không muốn đến gặp cậu."

Xấu hổ? Phó Trì không nghĩ vậy...

Ngược lại là trốn tránh cậu thì đúng hơn.

Phó Trì lần nữa hỏi: "Chị ấy đang ở đâu?"

Lần này, Phương Hội Thanh trả lời thật nhanh: "Đang ở trong lớp chờ tôi. Cậu mau lấy sách đi, tôi còn phải trở về phục mệnh."

Phó Trì suy tư mấy giây, nhận lấy sách trên tay cô, thấy Phương Hội Thanh muốn rời đi, nói: "Học tỷ, chị đừng trở về."

"Tại sao?"

Phó Trì vuốt vuốt quyển sách lãnh lẽo trên tay, nở nụ cười: "Chị ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ đi gặp chị ấy."

~~~

Chương này hơi dài nhở, tận hơn 6600 từ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro