☘️Chương 26☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết thanh minh qua đi, những cơn mưa hối hả cuối cùng cũng tạnh, đã từ rất lâu rồi cuối cùng mặt trời cũng ló dạng chiếu sáng đất trời. Vừa mới sáng sớm Chu Cẩn Đồng đi giao hoa cho khách đã đặt trước rồi đến lớp, lúc bước vào lớp lại nhìn thấy Phương Hội Thanh từ xưa đến giờ chưa từng đến lớp sớm giờ đang ngồi tại bàn của mình ăn bữa sáng mà Văn Triều vẫn luôn đưa đến với một vẻ mặt hạnh phúc.

"Hội Hội, cậu có biết có câu tục ngữ nói là 'Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm'* không?" Chu Cẩn Đồng nhắc nhở cô ấy.

*Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải nhún nhường, mềm mỏng.

"Biết chứ."

"Vậy sao cậu còn ăn!" Chu Cẩn Đồng chỉ đồ ăn sáng trong tay cô ấy "Mũi của cậu đã sớm không sao rồi mà cậu ta lại còn ân cần như thế, cậu nói cậu ta không có tâm tư gì tớ sẽ không có tin đâu."

Cô còn chưa dứt lời mặt của Phương Hội Thanh đột nhiên đỏ lên, trong lòng Chu Cẩn Đồng trở nên căng thẳng, khẩn trương hỏi: "Cậu chẳng lẽ --"

Phương Hội Thanh vội vàng phủ nhận: "Không có không có, cậu đừng có đoán mò, cậu ta chính là trong lòng áy náy nên mới đưa."

Ai mà tin chứ!

Lúc đầu Chu Cẩn Đồng cũng tin, về sau thấy Văn Triều vẫn kiên trì gần hơn nửa tháng, cô không rõ rốt cuộc cậu ta có mục đích gì, trong lòng có chút lo lắng. Có người thích, có người theo đuổi là chuyện tốt, Chu Cẩn Đồng cũng không phải loại người cổ hủ nhưng bây giờ cho đến ngày thi đại học cũng chỉ còn 2 tháng, đang trong thời điểm quan trọng, thật sự có cái gì... Cũng không tốt lắm.

Cô nhíu mày nghĩ.

Phương Hội Thanh giật nhẹ ống tay áo của cô nói nhỏ: "Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, Bách Vũ nảy giờ vẫn luôn nhìn cậu đấy."

Lông mày Chu Cẩn Đồng càng nhíu chặt lại, gần đây cô cũng rất phiền, lần trước ngắn gọn cự tuyệt cậu ta cứ nghĩ như vậy liền xong, sẽ không còn xuất hiện những vật không nên xuất hiện nữa, lại quên hai người đang học cùng lớp ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhìn thấy lại xấu hổ, cô còn phát hiện thái độ của Bách Vũ đô với cô lại trở về giống như trước kia.

Không mặn không nhạt, như người xa lạ.

Chu Cẩn Đồng không quan tâm đến Bách Vũ nữa, mở cặp lấy sách ngữ văn bắt đầu học thuộc thơ, Phương Hội Thanh cũng chuẩn bị ăn xong bữa sáng.

Buổi sáng sau khi kết thúc 4 tiết học, đến giờ nghỉ trưa, trước kia đây là thời gian cô thích nhất, hiện tại lại rất bực bội, nếu không có gì ngoài ý muốn Văn Triều nhất định sẽ xuất hiện. Hôm nay nhà ăn vẫn như cũ huyên náo, Chu Cẩn Đồng cầm khay cơm từ trong đám người đi ra, vừa ngồi xuống bàn ăn liền thấy Văn Triều đang đứng ở đằng xa hướng các cô dùng sức vẫy tay, trên mặt nở nụ cười.

Chu Cẩn Đồng dừng lại động tác trên tay, nắm tay giữ chặt Phương Hội Thanh muốn đi tìm Văn Triều, không vui nói: "Chúng ta không nên ăn cơm cùng với cậu ta."

Phương Hội Thanh hỏi: "Tại sao?"

Chu Cẩn Đồng không tìm được lý do nào hợp lý, lắp liếm nói: "Thường xuyên cùng nhau ăn cơm nếu để giáo viên nhìn thấy sẽ rất phiền toái."

Phương Hội Thanh cũng không nghĩ tới việc này, ngạc nhiên khi cô nhắc nhở chuyện như vậy: "Vậy tớ đi tìm cậu ta nói một tiếng."

Chu Cẩn Đồng kéo cô ấy: "Cậu đừng đi."

Phương Hội Thanh nói: "Không được, cậu ta đều đã nhìn thấy chúng ta, nếu không đi qua nói một tiếng thì có chút không tốt."

Chu Cẩn Đồng im lặng, bất động nhìn Phương Hội Thanh.

Phương Hội Thanh cầm khay cơm đi tìm Văn Triều, Chu Cẩn Đồng cũng không có đuổi theo, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống thỉnh thoảng mắt lại nhìn sang bên kia. Khoảng cách khá xa chỉ thấy miệng Văn Triều đang động, biểu tình từ vui vẻ thay đổi 180 độ, Phương Hội Thanh vội vội vàng vàng nói cái gì đó, kết quả ngồi xuống

Chu Cẩn Đồng:...

Trọng sắc khinh bạn!

Cô đêm miếng thịt gà trong khay cơm đâm tách da thịt ra, khẩu vị mất hết, trong lòng từng hồi từng hồi dâng lên sự chua xót.

Văn Triều ở trong mắt cô chính là người thứ ba xen vào tình bạn tuyệt mỹ giữa cô và Phương Hội Thanh, người thứ ba thật đáng ghét.

Chẳng qua Chu Cẩn Đồng đại khái đoán được thái độ của Phương Hội Thanh đối với Văn Triều có chút đặc biệt, dù sao dấp dáng của cậu ta cũng không tệ, quan trọng nhất là anh họ của cậu ta chính là Lâm Trì thần tượng mà cô ấy luôn tâm tâm niệm niệm. Có tầng quan hệ này khó trách được Phương Hội Thanh có chút để ý cậu ta. Cái suy nghĩ này làm trong lòng Chu Cẩn Đồng cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô không suy nghĩ nhiều nữa, muốn nhanh chóng ăn xong cơm rồi quay về lớp học đọc sách làm bài.

Cô cúi đầu ăn cơm, cái ghế ở đối diện khẽ động, tiếp đến một bóng người ngồi xuống, trước mặt cô nhiều thêm một kháy cơm, một bàn tay trắng nõn đang cầm phía trên.

Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu thấy rõ người tới.

Phó Trì nghiêng đầu nhếch miệng cười một tiếng: "Thật đúng lúc, chị cũng ở đây ăn cơm."

Ừm! Chị? Chu Cẩn Đồng đối với cách xưng hô của cậu có chút nghi hoặc, môi đỏ khẽ nhếch hỏi: "Cậu làm sai lại lược bỏ cái tên phía trước rồi."

Chị Đồng Đồng nghe rất xấu hổ, nhưng đơn độc gọi chị cũng rất kỳ quái.

Phó Trì nghe vậy dường như rất vui vẻ: "Tôi chẳng qua cảm thấy cách xưng hô này tương đối thân thiết." Dừng lại mấy giây, ủy khuất nói: "Chị không vui sao?"

Cái này muốn cô trả lời làm sao a! Nói không thích nhưng cậu gọi như thế cũng không sai, nói thích lại cảm thấy giống như rơi vào một cái bẫy nào đó. Chu Cẩn Đồng ổn định tâm tình nói: "Vẫn nên gọi là học tỷ đi."

"Không được." Phó Trì lắc đầu "Học tỷ có rất nhiều nhưng chị gái chỉ có một mình chị."

Từ trong hàng vạn học tỷ trổ hết tài năng trở thành chị gái Chu Cẩn Đồng bị lý do này thuyết phục. Thôi vậy, trái phải chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô, cô không nói nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Phó Trì cười khẽ.

Thẳng đến ăn xong Phương Hội Thanh cũng chưa trở lại, Chu Cẩn Đồng quét mắt nhìn hai người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng thở dài một tiếng, Phó Trì nhìn cô thấy được hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Phó Trì dường như cảm giác được gì đó, thoáng nhìn qua hướng bên kia: "Chị ấy dường như vứt bỏ chị."

Chu Cẩn Đồng nghe vậy kinh ngạc nhìn cậu.

Phó Trì duỗi cánh tay ra, khớp xương rõ rang đung đưa trước mặt cô chỉ thẳng về phía Phương Hội Thanh: "Tôi chú ý thấy chị ấy thường xuyên ở cùng một chỗ với nam sinh kia."

Chu Cẩn Đồng nói: "Cho nên nó có liên quan gì tới vứt bỏ?"

Phó Trì hợp tình hợp lý nói: "Bởi vì chị ấy vì một người chỉ mới quen biết chưa đầy 1 tháng mà để chị ở đây ăn cơm một mình, đây không phải vứt bỏ thì là cái gì?"

Chu Cẩn Đồng chớp mắt, cảm thấy cậu nói không đúng nhưng lại không có cách nào phản bác lại được.

Phó Trì nhìn hai người bên kia đã ăn xong đứng lên, cười nói: "Chị ấy căn bản là bỏ quên chị."

Chu Cẩn Đồng nhìn sang, Phương Hội Thanh quả thật như lời cậu nói đang cùng Văn Triều trò truyện đi ra ngoài, bỏ quên cô ở đây.

"Xem đi, chị ấy chính là vứt bỏ chị, không muốn đi với chị." Phó Trì nhàn nhạt nói.

"Không phải." Chu Cẩn Đồng phản bác, vì Phương Hội Thanh giải thích "Trí nhớ của cô ấy không được tốt."

"Nhưng chị là bạn của chị ấy." Phó Trì vô tội nói "Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bnj của mình ăn cơm một mình, cũng sẽ không đi trước mà bỏ quên bạn."

Chu Cẩn Đồng mím môi, cầm lấy khay cơm liền đi. Phó Trì nhanh chóng đuổi theo, đi đến bên cạnh cô.

"Chị, chị tức giận sao, có phải tôi đã nói sai rồi không?" Phó Trì gấp gáp nói, cả người lộ ra vẻ ủy khuất.

Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu: "Không có."

"Chẳng qua cũng không có liên quan gì." Phó Trì cúi đầu xích lại gần cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô "Chị còn có tôi mà, tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ chị."

Chu Cẩn Đồng nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của cậu, trực tiếp đi ra bên ngoài: "Tôi muốn đi về lớp." Cô xem cậu như không khí, không thèm để ý.

Phó Trì giương khóe môi lên: "Được."

Sau khi Chu Cẩn Đồng rời đi không bao lâu, Văn Triều từ bên ngoài tiến vào thẳng đến chỗ Phó Trì: "Anh em, cậu còn muốn tớ làm cái này đến khi nào?"

"Không dễ chơi sao?" Phó Trì hỏi lại.

"Cũng không phải --" cậu ta nhún nhún vai, ám chỉ nói: "Cậu không sợ đến lúc đó sự việc bại lộ cái vị tiểu học tỷ đó sẽ tức giận với cậu sao?"

"Cô ấy là chị của tớ."

"..."

Văn Triều không hiểu chuyện gì, dì Mạn Lệ hình như chỉ sinh hai đứa con trai.

"Này! Cậu ở đâu mà lồi ra một người chị?" Cậu ta đuổi kịp Phó Trì, nghi hoặc hỏi "Chẳng lẽ đây là con gái riêng của cha cậu, cho nên cậu mới kêu tớ --"

Nếu không thì làm sao lại làm việc này.

Phó Trì không nói chỉ hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, Văn Triều lập tức giơ hai tay lên nói: "Tớ biết, miệng tớ tiện, tớ sẽ yên lặng làm việc đó cho cậu."

Mắt thấy Phó Trì đã đi thật xa, cậu ta nói thầm chạy đi theo.

Lời Phó Trì nói Chu Cẩn Đồng vẫn để tâm, đến lớp học Phương Hội Thanh cũng không có tự trách vì bỏ cô lại, ngược lại như người trong mộng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Chu Cẩn Đồng không cao hứng: "Cậu nói xem."

"A! Tớ quên mất." Phương Hội Thanh lúc này mới nhớ tới ở nhà ăn cô ấy đã làm một việc có lỗi với cô, sám hối nói: "Đồng Đồng tớ có lỗi với cậu, tớ đã bỏ quên cậu."

Chu Cẩn Đồng ngạo kiều* hừ một tiếng.

*Ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ôn nhu, có phần xấu hổ.

Vì để chuộc lỗi Phương Hội Thanh liền nói: "Tớ mời cậu uống trà sữa!"

Chu Cẩn Đồng không hề bị lay động.

Phương Hội thanh cũng không bỏ cuộc: "Uống ly lớn, hai ly! Được không?"

Chu Cẩn Đồng biểu tình thả lỏng, bỏ qua cho cô ấy: "Lần sau không được làm như vậy nữa, đúng rồi, trà sữa muốn bỏ thêm nhiều trân châu."

Phương Hội Thanh làm biểu tượng "OK" ôm lấy cô cọ cọ: "Đông Đồng nhà ta là một tiểu tiên nữ có tính tình cực kỳ tốt nha, tan học chúng ta liền đi mua ngay."

Toàn thân Chu Cẩn Đồng đều nổi da gà, lấy tay đẩy Phương Hội thanh đang dính lấy mình ra, ghét bỏ nói: "Đi ra đi ra, cậu đem tớ thổi phồng lên tới trời tớ cubgx chỉ tha thứ cho cậu một lần này thôi."

"Một lần là đủ." Phương Hội Thanh cười tủm tỉm.

Hai ly trà sữa đã dỗ dành được tâm tình của Chu Cẩn Đồng, cô đem Phó Trì ném ra sau đầu, bắt đầu đắm chìm vào học tập. Bốn tiết buổi chiều vất vả vượt qua, Chu Cẩn Đồng xoa xoa sau cái cổ, tập trung lực chú ý ở cường độ cao khiến cho đầu óc cô có chút mệt mõi, vừa ra lớp một trận gió nhỏ thổi vào mới thanh tỉnh.

Phương Hội Thanh nhảy nhót ra tới: "Đi thôi."

Cô ấy kéo tay Chu Cẩn Đồng, đi theo mọi người tan học đi xuống lầu.

"Chúng ta ngồi xe đi đến quán trà sữa Nara ở quảng trường Quảng Lăng đi, chỗ đó uống rất ngon."

Chu Cẩn Đồng đáp ứng.

Khoảng cách từ Nhất Trung Nam Thành đến quảng trường Quảng Lăng cũng chỉ mấy trạm xe buýt, ở trung tâm thành phố, đi đến bất kì chỗ nào cũng thuận tiện, ở đó các cô đón xe về cũng dễ. Thời điểm tan học người trên xe cực nhiều, đứng còn muốn không có chỗ, Chu Cẩn Đồng vịn trên tay vịn bị người chen tới chen lui, cô bắt đầu không muốn đi nữa.

Phương Hội Thanh vịn cô, nửa người dựa vào người cô, nhìn mấy người lên liên tục ở cửa nói: "Thành phố chúng ta khi nào mới xây dựng tàu điện ngầm, đi cái này người cũng quá nhiều đi, tớ hiện tại dã muốn đứng không nổi rồi."

"Nghe trên tin tức nói năm sau bắt đầu xây."

"Cũng thật lâu." Phương Hội Thanh thở dài.

Xe khởi động, chưa đến 10 phút các cô đã đến chỗ, chuyện đầu tiên Chu Cẩn Đồng làm khi xuống xe là hít thở không khí mát mẻ.

Tiệm trà sữa Nara nằm ở cao ốc Kim Ưng tầng 1, bởi vì hương vị ngon, tạo hình đẹp nên hấp dẫn một nhóm lớn con gái, đội ngủ nhân viên đều có tới bảy tám người. Phương Hội Thanh kêu than nói: "Thật vất vả ngồi xe tới đây còn phải xếp hàng, người bên trong cũng không ít, muốn tìm một chỗ ngồi cũng không được, hôm nay là ngày gì chứ."

Chu Cẩn Đồng: "Thứ sáu."

Đúng lúc là cuối tuần, người đi chơi so với bình thường nhiều hơn. Bàn trong tiêmh đều ngồi đầy người, muốn ngồi trong tiệm uống trà sữa cũng không được. Đợi đến lúc Phương Hội Thanh ra, trong tay cầm hai ly trà sữa cacao, lúc sau không kịp đợi đã hút một ngụm lớn, những mệt mõi vừa nảy cũng đều không thấy nữa.

"Rất ngon! Cho cậu." Cô ấy đêm ly trà sữa cacao khác đưa cho cô.

Chu Cẩn Đồng nhận lấy, cắm ống hút vào hút một miếng, nồng đậm thơm mùi chocolate.

"Đồng Đồng, ngày mai là thứ bảy, không bằng bây giờ chúng ta lên lầu ăn một bữa cơm, tớ biết một nhà hàng có đồ ăn rất ngon." Phương Hội Thanh đề nghị.

"Đắt không?"

"Không đắt lắm, lần trước tớ và mẹ tới ăn, hai ngườu ăn cũng không đến 100 tệ." Phương Hội Thanh nói.

Cái kia cũng được.

Chu Cẩn Đồng không từ chỗi cô ấy, "Vậy tớ gọi điện thoại về báo cho mẹ." Cô nói, sau đó nhớ tới mình không có điện thoại.

"Hay là chúng ta lần sau hãy tới ăn."

Phương Hội Thanh cũng nghĩ tới việc này, tiếc hận nói: "Được. Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi đến trạm dừng chờ xe."

"Ừm."

Hai người một trước một sau ra ngoài, cửa cảm ứng tự động mở ra, đầu đâm phải một người phụ nữ đang đi đến, ngẩng đầu lên, Chu Cẩn Đồng nhìn thấy, kinh ngạc chớp mắt một cái, hướng người đó gọi: "Dì Mạn Lệ."

"Đồng Đồng à, con ở đây làm gì vậy?" Dung Mạn Lệ thấy cô tâm tình cũng trở nên cao hứng, quay sang nhìn thấy Phương Hội Thanh bên cánh, cười nói: "Cùng bạn tới đây chơi à, làm sao vậy, bây giờ muốn trở về sao? Ăn cơm chưa?"

"Vâng, chúng con tới mua trà sữa." Chu Cẩn Đồng nói.

"Vậy là chưa có ăn cơm. Vừa vặn đến giờ, đi, dì dẫn con và bạn con đi ăn bữa cơm." Dung Mạn Lệ không nói lời gì kéo tay cô, dẫn người vào trong.

"Không cần đâu dì Mạn Lệ." Chu Cẩn Đồng từ chối, cô đối với hành động thân thiết của Dung Mạn Lệ có chút không quen, níu tay bà lại.

"Nhà bạn của con rất xa, trở về muộn người trong nhà sẽ lo lắng."

Phương Hội Thanh vẫn còn đang lọt vào sương mù, Chu Cẩn Đồng dùng cùi chỏ đụng đụng cô, cô ấy lấp tức phản ứng: "Đúng đúng, Đồng Đồng nói đúng."

"Không sao, đợt lát nữa để lão Cao đưa các con về." Dung Mạn Lệ khăng khăng nói, bà hôm nay đi ăn cùng hai người bạn, hai người kia đều có con gái đáng yêu, mỗi ngày đều khoe với bà áo bông nhỏ có bao nhiêu đáng yêu, vì thế bà làm cách nào cũng phải đem người đi lên.

"Đồng Đồng yên tâm, không mất bao nhiêu thời gian đâu."

Chu Cẩn Đồng khó xử nhìn về phía Phương Hội Thanh, buông tay ra, mặt có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng hai người vẫn đi theo Dung Mạn Lệ lên trên lầu 7, nửa đường các cô mượn điện thoại của Dung Mạn Lệ gọi báo về nhà. Dung Mạn Lệ và hai người bạn hẹn nhau ở nhà hàng, bọn họ đã sớm đến liền chờ Dung Mạn Lệ, thấy bà dẫn hai tiểu cô nương tiến vào, nhìn nhau một cái.

Đổng phu nhân mặt mũi phúc hậu, thấy họ cười một tiếng, phá lệ hòa ái: "Mạn Lệ, bà ở ngoài kia lôi kéo hai tiểu cô nương nhà ai vào đó."

Dung Mạn Lệ đắc ý nói: "Nhà tôi nha."

Hoàng phu nhân không tin, ánh mắt ôn hòa nhìn sang ba người bọn họ, cười nói: "Không nhìn ra ai giống bà cả."

"Không giống thì đúng rồi." Dung Mạn Lệ kéo Chu Cẩn Đồng ngồi xuống "Đến đây, muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng có khách sáo với dì."

Đồng thời cũng nói với Phương Hội Thanh: "Hội Hội cũng ngồi đi."

Khi chưa quen biết cô cảm thấy bà là người cao lãnh chi hoa*, sau khi quen mới biết được bà rất nhiệt tình. Chu Cẩn Đồng triệt để cảm nhận được, ăn một bữa cơm Dung Mạn Lệ vẫn luôn nhìn cô ăn, chính mình cũng không động đũa.

*Dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất lạnh lùng, băng lãnh.

Phương Hội Thanh cũng không câu nệ, ăn rất thoải mái.

Lúc gần đi, Chu Cẩn Đồng kéo Phương Hội Thanh vào phòng vệ sinh một chút, Đổng phu nhân nhìn các cô đã đi xa, lặng lẽ nhìn Dung Mạn Lệ chớp mắt nói: "Đồng Đồng là con gái của nhà nào, ăn một bữa cơm mà bà lại quan tâm chăm sóc như vậy?"

Dung Mạn Lệ cười: "Con gái nuôi của tôi."

Hoàng phu nhân cười khúc khích, xô đẩy bà: "Bà cũng đừng nói quá, dù bà nói con bé là con dâu nhà bà tôi cũng tin mấy phần đó."

"Cái này nói cũng không chừng." Dung Mạn Lệ cười.

Dung Mạn Lệ và hai vị phu nhân vẫn còn muốn đi mua sắm, trước hết bà để Cao tiên sinh đưa các cô trở về. Trên xe Phương Hội Thanh đã nghẹn thật lâu cuối cùng không nhịn nổi nữa mắt nhìn phía trước, nói nhỏ: "Cậu làm sao lại biết mẹ của Phó Trì vậy?"

Chu Cẩn Đồng giải thích: "Dì ấy với mẹ tớ là bạn." Tiếp đến lại kể đến quá trình Dung Mạn Lệ và Cố Cầm Nam từ lúc tách ra đến khi có duyên gặp lại nói.

Phương Hội Thanh hâm mộ nói: "Thật sự là tình bạn thần tiên a!"

"Không cần ước, chúng ta về sau cũng thế." Chu Cẩn Đồng ôm cô ấy vào lòng. Phương Hội Thanh cũng ôm lại cô, "Chúng ta rõ ràng là tình yêu tuyệt mỹ."

Cao tiên sinh nghe vậy liền cười ra tiếng.

Chu Cẩn Đồng bóp eo cô ấy, vui vẻ nói: "Yên lặng một chút."

Phương Hội Thanh cười hì hì cúi thấp từ từ xuống cổ của cô, Chu Cẩn Đồng cảm thấy ngứa ngứa né tránh cô ấy. Náo loạn một trận liền an tĩnh lại, Cao tiên sinh đầu tiên đưa Phương Hội Thanh trở về trước, tiếp đến quay xe trở lại đường phố. Xe bình ổn chạy, Chu Cẩn Đồng nhìn cảnh sắc bên ngoài ngày càng lạ lẫm, lòng sinh hoài nghi, dò hỏi: "Cao tiên sinh, hình như đã chạy sai hướng.

"Chu tiểu thư, Trì thiếu gia của chúng tôi muốn gặp người." Cao tiên sinh nói.

Chu Cẩn Đồng ngơ ngác mấy giây, kịp phản ứng lại người trong miệng ông ta là Phó Trì. Xe chạy mấy vòng dần rời xa khu thành thị, cuối cùng dừng tại một ngôi biệt thự trong núi, xung quanh cũng không có người nào, chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường lẻ loi trơ trọi.

Cao tiên sinh ngừng xe.

"Chu tiểu thư, đến rồi, Trì thiếu gia đang ở bên trong chờ người." Cao tiên sinh nói, thay cô kéo cửa xe ra.

Chu Cẩn Đồng từ trong xe bước xuống: "Đây là chỗ nào?"

Cao tiên sinh nói: "Cô cứ đi vào là được."

Biệt thự lớn như vậy lại tối đen, không có một chút ánh sáng, Chu Cẩn Đông không bước đi: "Phó Trì thật sự ở bên trong?"

Cao tiên sinh gật đầu.

Trong khoảng im lặng cánh cửa biệt thự được mở ra, đèn trong nháy mắt sáng lên, Phod Trì từ bên trong ra tới. Cậu còn đang mặc đồng phục ở trường, tóc ướt sũng, thấy được cô khuôn mặt tinh xão liền nhiễm lên ý cười, chân dài bước đến nghênh đón.

"Chị, chị đến rồi." Cậu nói.

"Phó Trì, tại sao lại dẫn tôi đến đây?" Chu Cẩn Đồng không thích nơi này, âm trầm u ám, không có hơi thở con người.

"Chị đi vào liền biết." Phó Trì to gan tiến lên dắt tay cô, trước khi đi cho Cao tiên sinh một ánh mắt, ông ta gật đầu an tĩnh ngồi trở lại trong xe.

Bên ngoài yên tĩnh, bên trong lại càng yên tĩnh hơn.

Không gian trong nhà rất lớn, nội thất cũng đầy đủ, cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên lầu, lầu 2 đèn không có mở, lúc này nhìn lại nơi nơi sáng ngời, không hiểu sao làm người ta có chút sợ hãi. Phó Trì buông cô ra, đi phòng bếp lấy ly sữa bì tới, thấy người đứng ở phòng dò xét, cười yếu ớt nói: "Đây là căn cứ bí mật của tôi, chị có thích không?"

"Ban đêm cậu ở đây?" Chu Cẩn Đồng hỏi.

Phó Trì lắc đầu: "À không, đợi lát nữa lái xe sẽ đưa chúng ta trở về." Lại nói: "Chắc chị cũng khác rồi, uống ly sữa bì đi."

Chu Cẩn Đồng ban ngày lúc ăn cơm đã uống không ít nước lại cộng thêm ly trà sữa kia nữa, quả thật giờ uống không nổi nữa, sau khi nhận lấy tiện tay đặt ở trên bàn trà. Phó Trì nhìn thấy, cười khẽ, cầm sữa bò lên hướng lên trên nói: "Chúng ta lên trên nhìn xem."

Phó Trì dưới lầu bắt đèn, lầu 2 phát sáng lên.

Lầu hai có ba gian phòng, sàn nhà bằng gỗ đi lên vang tiếng kẹt kẹt, ai cũng không nói chuyện. Phó Trì đẩy cánh cửa ở giữa ra, bật đèn sáng lên, không gian màu xám lộ ra, trước mắt chính là cái bàn bên trên để bình hoa hồng, đỏ tươi như máu.

"Cậu còn mua hoa?" Chu Cẩn Đồng bật cười, không ngờ trong phòng còn cố ý đặt hoa, có chút vui vẻ.

"Ừm." Phó Trì đáp, cậu chính là lúc đi nhà cô mua hoa từ trọng miệng Cố Cầm Nam biết được cô ăn cơm cùng Dung Mạn Lệ, bằng không cũng không biết Cao tiên sinh sẽ đưa người về, cậu cười hỏi: "Chị thích không?"

"Nhìn rất đẹp." Chu Cẩn Đồng khen ngợi. Hoa hồng còn rất tươi, phía trên còn dính vài giọt nước óng ánh, mùi hương nhàn nhạt phiêu du trong không khí, cô chú ý tới vật hoa lệ nhất trong căn phòng này, chiếc giường Châu Âu kiểu dáng sang trọng.

Giường rất lớn, so với bất kì cái giường nào mà Chu Cẩn Đồng từng thấy đều lớn hơn.

Chiếc đệm chăn màu đen được đặt phía trên, chiếc màn lụa từ bên trên rủ xuống, che lại một nửa cái giường, chỉ lộ ra hoa văn chạm rồng tinh xảo ở cuối giường. Chu Cẩn Đồng trợn to mắt, con ngươi trong mắt tràn ngập một màu đen, toàn bộ mọi thứ xung quanh taoh nên không khí quỷ dị u ám.

Phó Trì đi đến bên giường, xốc màn lụa lên, chiếc đệm chăn bên trong ngầm thêu sắc đỏ, cùng màu đen hòa làm một thể.

Chu Cẩn Đồng có chút khó thở, cho tới bây giờ cô cũng không có cảm thấy màu đen và màu đỏ phối hợp với nhau như vậy, không cân đối, ngược lại lộ ra một cỗ đáng sợ.

Phó Trì vỗ vỗ chiếc giường, hướng cô nói: "Hôm nay nắng tốt, trong chăn rất ấm áp, chị có muốn ngủ không?"

Chu Cẩn Đồng một giây cũng không suy nghĩ, lập tức lắc đầu.

Cặp mắt đào hoa mê người của Phó Trì khẽ chớp, không để ý đến cô, nghiêng người nagx xuống giường, đồng phục trắng xanh đột ngột áp xuống, đầu ngón tay trắng nõn của cậu khoác lên màu đen trên đệm chăn, khuôn mặt tinh xảo nằm ở trong tối thêu sắc bên trong, gương mặt của Phó Trì đã được nhìn qua nhiều lần giờ lại trở nên mê hoặc khó cưỡng.

"Đúng rồi." Phó Trì nhớ tới cái gì, ngồi dậy, đi đến tủ quần áo cạnh giường, mở ra, bên trong một màu trắng sáng chói, nhìn kỹ lại toàn là váy liền màu trắng, cậu nói: "Chị gái, chị thích váy không?"

Căn cứ bí mật của cậu có váy của con gái!! Chu Cẩn Đồng không thể không suy nghĩ nhiều, cô lui ra phía sau một bước, cảm giác như mình lâm vào một vòng lẩn quẩn nào đó, mà Phó Trì là người chủ đạo, cậu đang dùng vẻ ngoài đơn thuần của mình lừa cô. Chu Cẩn Đồng nhìn thẳng cậu, sau cái bộ mặt tràn đầy nhu thuận này đang dùng ánh mắt khát vọng nhìn cô hỏi: "Thích không?"

Thích không?

Đầu óc Chu Cẩn Đồng xoay chuyển nhanh, đây là câu hỏi mà đêm nay Phó Trì đã hỏi bốn lần "Thích không" cô hẳn là thích gì?

Phó Trì mở tủ quần áo ra, lại dẫn người đi vào phòng tắm, gạch sứ trắng cường quang chiếu xuống cực kì chói mắt, Chu Cẩn Đồng đưa tay lên mắt che lại, đợi khi thích ứng được ánh sáng, đứng ở trước gương chỗ bồn rửa mặt nhìn chính mình.

"Nơi này là phòng tắm, chị có thể tắm, sau khi tắm xong có thể mặc chiếc váy trắng kia rồi nằm lên trên cái giường, uống ly sữa bò, thoải mái ngủ một giấc." Phó Trì mở cửa phòng tắm ra, trong bồn tắm vậy mà đã xả đầy nước.

Là nước nóng, hơi nóng chầm chậm bốc lên.

Mí mắt Chu Cẩn Đồng giựt giựt, giữ chặt tay Phó Trì nói: "Quá muộn rồi, chúng ta trở về đi, ngày mai còn phải đi học."

Phó Trì nghe vậy cầm ngược lại tay cô: "Vừa tới liền muốn đi, chị không thích nơi này đúng không?"

"Thích, nhưng là... " Đề phòng Phó Trì tiếp tục truy hỏi Chu Cẩn Đồng dự định bước ra, không chờ cô nói xong Phó Trì liền không còn cao hứng, nốt ruồi dưới khóe mắt đều giương lên mấy phần.

"Chị thích thì tốt."

Cậu nói xong, tiến lên một bước thử nhiệt độ nước.

Chu Cẩn Đồng trố mắt đứng yên tại chỗ, Phó Trì sẽ không thật sự dự định để cô tắm rửa sau đó mắt một trong những cái váy trắng kia chứ? Cô không dám nghĩ nữa, thừa dịp Phó Trì đang thử nước Chu Cẩn Đồng lui lại mấy bước, chân bước ra rời khỏi phòng tắm không phát ra chút tiếng động, rất nhanh nhẹ, thấy Phó Trì còn chưa có nhìn qua, xoay người chạy.

Cô mang giày trắng nhỏ chạy giẫm bạch bạch lên trên sàn gỗ, thanh âm vang vọng cả biệt thự, Phó Trì nhất định có thể nghe được.

Đêm nay Phó Trì rất không giống bình thường, khắp người đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Pang.

Tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên bên tay, Chu Cẩn Đồng sửng sốt bị dọa cho kinh hãi, ánh mắt nhìn trên sàn nhà tầng một là một ly sữa bò bể nát, chất lỏng màu trắng chảy ra tứ phía làm bẩn cả sàn nhà.

Là Phó Trì ném xuống.

Chu Cẩn Đồng quay đầu, Phod Trì dựa vào lan can bên cạnh, tay còn đang lơ lưng giữa không trung, khóe miệng vẫn như cũ mang theo ý cười, lời nói phát ra mang vẻ không vui cùng ẩn nhẫn: "Đêm khuya chạy loạn là sẽ bị đánh gãy chân."

Chu Cẩn Đồng trong miệng nuốt một ngụm nước bọt.

"Phó Trì, tôi thật sự muốn về nhà."

"Tôi nói sẽ để cho lái xe đưa chị trở về, tại sao phải chạy? Cái phòng này không tốt sao? Vừa lớn lại rất yên tĩnh, ở đây sẽ không có người làm phiền." Phó Trì chậm rãi tới gần, con ngươi lấp lánh như sao trời không mang theo tình cảm, cậu cũng không biết vì sao đối với cô liền muốn làm ra hành động bại hoại.

"Cái phòng này rất tốt, nhưng bây giờ rất muộn, tôi muốn về nhà!" Chu Cẩn Đồng cũng bắt đầu cường thế.

Phó Trì nhấp nhẹ môi mỏng, thân cách cao lớn đứng cách cô vỏn vẹn một bước.

"Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của chị, đưa chị về nhà. Nhưng tôi cũng muốn làm một việc, chị à, chị có thể thõa mãn tôi hay không, nước tôi đều làm xong rồi."

Chu Cẩn Đồng xoay người, quay đầu vòng qua thang lầu xoắn ốc chạy.

Phó Trì 'xùy' một tiếng, không nhanh không chậm đuổi kịp. Chu Cẩn Đồng chạy đến cửa, cầm chốt cửa vặn một cái, không vặn được, mắt thấy Phó Trì sắp đến cô dùng sức vặn cửa, cửa vẫn như cũ không mở ra được. Chu Cẩn Đồng quay người chống đỡ trên cửa, bày ra tư thế tiến công, trừng phạt kẻ ác: "Cậu tiến tới tôi liền không khách khí."

Quyền cước nhỏ của cô trong mắt Phó Trì không tính là gì, như thường tới gần cô, cổ áo đồng phục hơi mở rộng, xương quai xanh ẩn sâu trong áo lộ ra, ống tay áo cuộn lên mấy cuộn, một hình lớn màu đen tiến vào đáy mắt. Chu Cẩn Đồng rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, trên cánh tay trắng nõn của cậu chính là hình xăm phức tạp của một đóa hoa hồng màu đen, giống như sinh trưởng trên đó.

Chu Cẩn Đồng không còn đường lui, cô nắm chặt nắm đấm, chỗ khớp nối vang.

Phó Trì từ từ nói: "Đồng Đồng, chị không cần phải sợ tôi, tôi sẽ không làm những việc tổn thương đến chị, tôi tới giúp chị mở cửa."

Chu Cẩn Đồng nhíu mày: "Thật?"

Phó Trì gật đầu.

Chu Cẩn Đồng tránh sang một bên, tay nắm cửa lộ ra, cũng không buông xuống lòng phòng bị với cậu. Phó Trì cười cười, khóe môi cong cong phảng phất như thiếu niên ngày thường đã trở về, Chu Cẩn Đồng không dám thở mạnh, thúc giục nói: "Nhanh lên."

Phó Trì liên tục đáp ứng, đầu ngón tay thon dài nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng nhấn một cái, cửa không nhúc nhích tí nào, đột nhiên một âm thanh vang lên, mở ra một đường nhỏ. Chu Cẩn Đồng hai mắt phát sáng, buông lỏng nắm đấm đi kéo cửa, một giây sau Phó Trì vươn tay tới, nắm ở eo của cô, lòng bàn tay rộng lớn, nóng hổi cách lớp quần áo đều có thể cảm nhận được.

Toàn thân Chu Cẩn Đồng cứng đờ, bàn tay to lớn tập kích cô.

"Phó Trì, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Cậu không có trả lời, bàn tay đang trế trụ eo cô bổng nắm chặt, cô liền vung tay tới đều bị không chế ở sau lưng.

"Ở trong mắt chị, tôi là hạng người gì, hoặc là nói... tôi nên là hạng người gì?" Phó Trì hỏi, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ hơi động mức hơi động một chút liền có thể đụng phải thứ không nên đụng.

Chu Cẩn Đồng bị hỏi khó.

Trước kia Phó Trì là một học đệ nhu thuận, về sau cậu càng ngày càng kỳ quái, làm những việc khiến người khác đoán không ra.

"Tôi đã từng nói, tôi luôn khát vọng có một ngày Elizabeth có thể nhìn lấy tôi một chút, thế nhưng Elizabeth vẫn không có nhìn tôu, một chút cũng không có." Phó Trì nói: "Dần dần tôi không còn khao khát nữa, sau này tôi lại gặp phải một Elizabeth khác, cô ấy rất xinh đẹp, rất quan tâm tôi, tôi rất thích cô ấy."

"Chẳng qua lần này tôi không chỉ có khao khát, tôi còn có hi vọng chiếm hữu, để mỗi một tấc trên người cô ấy đều thuộc về tôi."

"Mặc dù bây giờ còn chưa được cho phép."

Giọng điệu Phó Trì nhẹ nhàng, hời hợt kể lại. Chu Cẩn Đồng trong lòng kinh hãi. Cô không ngốc, "Elizabeth" trong miệng cậu chính là chỉ cô! Nghĩ đến đây cô càng cực lực giãy dụa, quả thật Triệu Bội nói đúng, Phó Trì có thể không sợ đau dùng dao làm mình bị thương, vốn chính là người cố chấp có bệnh!!!

Cô hẳn là nên tránh xa cậu.

Mà khôngvphair đần độn đụng vào.

Sức phản kháng của cô ở trong tay Phó Trì cũng không đáng nhắc đến, cô hiện tại chinhd là cad nằm trên thớt, con trai và con gái sức lực cách biệt nhau một trời một vực, dù cho cô có học qua TeaKwonDo, dù là lực tay cũng không nhỏ, nhưng vẫn là không chống cự nỗi với sức lực của Phó Trì.

Cánh tay có chút đau, Chu Cẩn Đồng nhíu mày.

Phó Trì vẫn là quan tâm cô: "Chị không chạy liền sẽ không đau, ngoan, chúng ta đi tắm trước, sau đó lên trên cái giường kia nằm ngủ, tôu muốn thấy những sợi tóc đen nhánh của chị xõa ở phía trên, muốn để thân thể của chị hôn nó."

Cậu thuần lương vô tội nói.

Chu Cẩn Đồng xem như thấy rõ, cậu vốn bọc lên một lớp da ôn nhu ngoan ngoãn ở bên ngoài, còn bên trong kỳ thật bệnh hoạn, nguy hiểm.

"Cậu biết mình đang làm cái gì không?" Chu Cẩn Đồng chất vấn cậu. Phod Trì cười càng thêm rạng rỡ: "Tôi biết, thế nhưng làm sao bây giờ, tộ không khống chế nổi mình, truyện cổ tích của Đồng Đồng cũng không chưa trị được cho tôi."

Thân thể Chu Cẩn Đồng bỗng nhiên kéo căng, cô nghĩ đến vụ án Phó Trì từng nói, thiếu niên phạm tội bắt cóc một cô gái, giam ở trong nhà... Cô nhìn mình đang ở trong căn phòng lớn, sắc mặt trắng bệch, Phó Trì chẳng lẽ...

~~~

Tác giả có lời muốn nói: đêm nay Phó Trì có chút đáng sợ a a a...

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro