☘️Chương 28☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Trên đường phố.

Xe bình ổn dừng ở đầu ngõ, không có ai mở miệng nói chuyện, Phó Trì đem đầu của Chu Cẩn Đồng tựa vào lưng ghế ngồi, dịch người sang, mở cửa xe ra chân đặt xuống đất, lại quay đầu lại nói: "Chờ tôi đi rồi hãy đánh thức chị ấy."

Cao tiên sinh hiểu rõ, hỏi cậu: "Thiếu gia muốn đi đâu?"

Phó Trì chỉ vào dấu răng trên mu bàn tay, cười một cái chớp mắt: "Răng của chị ấy lợi hại, tôi đi phòng khám xử lý vết thương."

Nói xong cả người bước xuống.

Tiếp đến lại quay người lại thay người đắp lại chăn lông, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mắt, dường như rất trân quý.

Cao tiên sinh quả thực không đoán ra được tâm tư của Phó Trì, nhìn người đi xa, ho nhẹ mấy tiếng, ôn nhu gọi: "Chu tiểu thư."

Lại gọi mấy lần, Chu Cẩn Đồng đều không có động tĩnh, Cao tiên sinh từ phía trước đưa tay ra nhẹ đẩy cô mấy cái. Bên trong miệng Chu Cẩn Đồng phát ra tiếng hừ hừ, thân thể khẽ động, lông mi run rẩy mở hai mắt ra, đối diện với Cao tiên sinh với vẻ mặt lo lắng, đầu óc cô không được tỉnh táo cho lắm, chăn lông trên người chậm rãi trượt xuống.

"Tới rồi sao?"

"Vâng, vừa mới tới, cô vừa mới ngủ tỉnh dậy." Cao tiên sinh không được hỏi trước nên chủ động bịa chuyện làm cô tin.

Chu Cẩn Đồng có chút mê mang, đưa tay lên day day trán.

Cao tiên sinh nói: "Thời gian không còn sớm nữa tiểu thư mau mau đi về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải trở về báo cáo lại với phu nhân.

"A, được." Chu Cẩn Đồng xốc chăn lông lên, đưa tay mở cửa, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, cô ngẩn người, nghiêng đầu hỏi: "Phó Trì có tới đây không?"

Con người của Cao tiên sinh đột nhiên co lại, bình tĩnh nói: "Không có."

Chu Cẩn Đồng: "À."

Có thể là cảm giác của cô sai, cỗ mùi hương kia rất quen thuộc, trước kia cô từng ngửi thấy mùi này trên người Phó Trì.

Cô không nói thêm lời đẩy cửa xuống xe.

Gió đêm cũng không ôn hòa nà thổi đến, Cao tiên sinh cầm cái chăn lông ở ghế sao rồi xuống xe, từ đầu xe vòng qua, tri kỉ đem chăn lông choàng trên người cô, gương mặt thường ngày không gợn sóng giờ lại lộ vẻ lo âu.

"Đừng để lạnh."

"Cảm ơn." Chu Cẩn Đồng đáp.

Cô xoay người lại đi vào ngõ nhỏ, đèn từ trong các quán gần đó chiếu đến, chiếu trên thân ảnh đơn bạc của cô, Chu Cẩn Đồng nắm chặt chăn lông. Đợi người đi xa Cao tiên sinh mới lên xe, một lát sau cửa sau xe bị mở ra.

"Trở về." Phó Trì nói.

Vết thương trên tay cậu vẫn giữ nguyên dạng, vết máu vẫn còn đó.

Chu Cẩn Đồng trở về nhà, Cố Cầm Nam khó có được buổi nhàn rỗi, đứng sau quầy dùng máy tính xem kịch, bên trên miệng cười ha hả.

Cô vừa về đến Cố Cầm Nam dành chút thời gian nhìn cô, nhìn thoáng qua cái chắn lông có chút quen mắt tteen người cô hỏi: "Sao lại choàng chăn lông?"

Chu Cẩn Đồng nói: "Cao tiên sinh sợ con bị lạnh."

Cố Cầm Nam nghe vậy cười cười: "Nhiệt đo buổi tối thấp hơn so với ban ngày, đây là muốn lạnh chết người mà, lên đi mẹ có nấu canh sườn cho con đó."

Chu Cẩn Đồng không đói bụng, nhúng bây giờ chỉ mới 10 giờ, cô còn phải đọc sách làm bài, ăn một chút đến khuya không sợ đói. Cô lên lầu, trước tiên đem chăn lông kéo xuống để trên sa long, nghĩ bụng thứ hai rảnh sẽ đem trả cho Phó Trì, tiếp đến đi vào phòng bếp, canh sườn nóng hổi, bên trong nấu rất nhiều khoai, có một màu trắng.

Màu rất giống sữa bò.

Chu Cẩn Đồng dùng thìa khuấy nước canh, trong nồi khuấy đảo vài vòng, trong đầu lại hiện lên nhiều hình ảnh kỳ quái.

Sữa bò, bàn trà, bang...

Những cảnh tượng đồ vật hoàn toàn không liên quan đột nhiên xuất hiện, cô nghĩ như thế nào cũng không ra, đầu lại có chút đau.

Thìa rơi xuống, Chu Cẩn Đồng đưa tay ôm lấy đầu.

Cố Cầm Nam đi lên nhìn thấy, vội vàng hỏi: "Đồng Đồng con làm sao vậy?"

"Đầu đột nhiên đau." Chu Cẩn Đồng nói, dựa vào vai Cố Cầm Nam. Cố Cầm Nam đưa tay ra sờ vào trán cô đo nhiệt độ, sợ cô bị gió thổi làm cho cảm lạnh, còn tốt, nhiệt độ bình thường, nhân tiện nói: "Lớp 12 việc học nặng, thân thể con không chịu đựng được, đêm nay đừng đọc sách nữa, uống canh sườn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại tiếp tục."

Chu Cẩn Đồng đồng ý.

Cố Cầm Nam đỡ người ngồi vào trên ghế sa long, bưng cho cô một bát canh nóng, sờ sờ đầu cô nói: "Mẹ xuống dưới đóng cửa tiệm."

"Vậng."

Đầu ngón tay lạnh ngắt của Chu Cẩn Đồng chạm vào bát canh nóng hổi.

Đêm lạnh như nước.

Phó Trì mở cửa sổ xe, để gió tùy ý thổi vào, chân dài giống như hướng cậu mở rộng cổ áo chui vào. Cậu không chê lạnh, cái cằm chống trên khung cửa sổ nhìn bóng đem xa xa mờ mịch, để cho mình thanh tỉnh từ vực sâu.

Đêm nay cậu lớn mật, dọa người sợ hãi.

Cũng nhấm nháp được cực hạn đau đớn.

Đến Phó gia Phó Trì mở cửa xuống xe, Cao tiên sinh chạy xe đến nhà xe. Phó Trì vào nhà, ngửi được một mùi thơm nồng đậm, phòng khách rất yên tĩnh, giọng của Dung Mạn Lệ và thím Trương rất nhỏ từ trong phòng bếp truyền ra, lỗ tai cậu nhạy bén bắt được cái tên Chu Cẩn Đồng.

Ma xui quỷ khiến cậu lặng lẽ đi tới.

Người trong phòng bếp không có phát hiện cậu đến, vẫn như cũ đàm luận, Dung Mạn Lệ ôm ngực tưa trên khung cửa, đôi mắt xinh đep nhìn vào cái bánh bên trong lò nướng đang thành hình, lại cười nói: "Nghi Hoa nói con gái nhà bà ấy rất thích ăn bánh quy, Đồng Đồng khẳng định cũng thích, vừa lúc ngày mai tôi đem qua cho con bé."

Dung Mạn Lệ nói với Cô Cầm Nam ngày mai bà sẽ đến tiệm hoa phụ giúp.

Thím Trương nói tiếp: "Các cô gái nhỏ đều thích ăn đồ ngọt, chẳng qua là do sợ béo nên không dám ăn nhiều."

Dung Mạn Lệ nói: "Đúng vậy, giống tôi cũng không giám ăn." Bà có dáng người đẹp toàn bộ là nhờ ăn uống hợp lý và tập luyện thường xuyên, đồ ăn quá nhiều đường bà sẽ không động vào, giống nhú bánh quy này bà cũng chỉ ăn một miếng lấy vị.

Thời gia nướng đã hết, bánh Cookie thơm mềm ra lò.

" Hôm nay tôi dẫn Đồng Đồng đi gặp mấy người Nghi Hoa, bọn họ đều khen Đồng Đồng xinh đẹp hỏi tôi là ai, tôi nói là con gái nuôi của tôi bọn họ một chút cũng không tin." Dung Mạn Lệ cười híp mắt nói tiếp: "Nhạn Phương còn cười tôi, nói cái gì mà Đồng Đồng là con dâu của tôi còn có thể tin mấy phần."

Thím Trương cười, nhớ tới việc lần trước các bà ở phòng khách đàm luận, nói: "Hoàng phu nhân thích nói linh tinh. Chẳng qua Chu tiểu thư sắp vào đại học, vừa vặn học cùng một trường với đại thiếu gia, nếu hai người họ thích nhau cũng không phải không thể."

Dung Mạn Lệ cũng nghĩ vậy: "Ta cũng nghĩ như thế, đến lúc đó để Đồng Đồng và Minh Lâm làm một đôi, tôi và Cầm Nam liền có thể thành thân gia."

Thím Trương gật đầu.

Hai tay Phó Trì nắm chặt, mắt phiếm hồng.

Lại là Phó Minh Lâm!

Dung Mạn Lệ phàm là có đồ vật gì yêu thích xưa nay cũng sẽ không nhớ đến cậu, mãi mãi cũng vẫn là Phó Minh Lâm kia làm người ta chán ghét.

Phó Trì đem những chuyện nhỏ so sánh tới, trong lòng đã sớm không còn mong đợi, cậu trước kia ngoại trừ muốn cha mẹ quan tâm đến cậu nhiều hơn thì cũng chưa từng nghĩ đến việc khác. Nhưng bây giờ lại khác, cậu có thứ quan trọng hơn, cậu chắc chắn biết rõ, cậu muốn Chu Cẩn Đồng.

"A..., Trì thiếu gia trở về." Thím Trương thấy cậu trầm mặc, bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến dọa sợ.

Dung Mạn Lệ quay người lại, chú ý tới vết thương trên mu bàn tay của cậu, lông mày nhíu chặt: "Lại đi đánh nhau?"

Phó Trì và Phó Minh Lâm rất khác, cậu khi còn bé vì muốn chiếm được sự quan tâm của Dung Mạn Lệ và Phó Khiêm đã giở không ít trò xấu, đánh nhau ẩu đả liên tục không ngừng, giáo viên thường xuyên thông báo cho mấy người Dung Mạn Lệ đến trường học. Dần dà, Dung Mạn Lệ đối với cậu cực kì phiền chán, lại thêm Phó Minh Lâm nhu thuận nghe lời, làm việc ổn trọng, so với Phó Trì khác xa nhau một trời một vực.

Sự cưng chiều của bà chỉ dành cho Phó Minh Lâm.

Phó Trì không nói, xoay người trầm mặt lên lầu. Dung Mạn Lệ có chút thở không thông, chỉ trích nói: "Phó Trì! Con năm nay đã 16 tuổi, làm việc trước sau phải suy nghĩ thật kỹ, đừng suốt ngày cứ đi gây chuyện. Nếu như con giỏi bằng một nửa anh con thì thi cuối kỳ cũng không đến nổi bét lớp, con có biết ta gặp chủ nhiệm lớp con có bao nhiêu mất mặt không?"

Phó Trì làm bộ không nghe thấy, lên lầu bịch một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên.

Thím Trương trong lòng run sợ, an ủi Dung Mạn Lệ: "Trì thiếu gia còn nhỏ, qua mấy năm nữa liền tốt lên thôi."

"Nhỏ cái gì mà nhỏ!" Dung Mạn Lệ trừng mắt, đôi mắt xinh đẹp như ứa ra lửa "Nếu không phải vì Minh Lâm..."

Bà còn chưa dứt lời, thím Trương đã nhanh tay bụm miệng bà lại.

"Phu nhân, lời này bà cũng đừng nên nói ra, Trì thiếu gia nếu mà nghe thấy được hẳn là sẽ rất khó chịu." Thím Trương liếc nhìn trên lầu, không nghe thấy động tĩnh gì nhỏ giọng nói.

Dung Mạn Lệ cũng biết chính mình nói những lời không nên nói, bà chậm rãi nhắm mắt lại: "Được rồi, bà lên xem nó đi."

Thím Trương yên tâm gật đầu.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro