Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : xiaoxue1712

Chú ?

Lông mày của Giang Dữ Thành khó phát hiện mà nhảy một chút.

Bên kia, sắc mặt của Phương Mạch Đông và Phạm Bưu cũng là tương đối đặc sắc, hai người liếc nhìn nhau, sau đó liền dời đi ánh mắt. Dầu gì đều là đi theo Giang Dữ Thành thấy được việc đời người, tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp bọn họ che dấu được biểu cảm của mình.

Tay của Giang Dữ Thành vẫn tiếp tục thăm dò, khe khẽ động, nghiêng người nhường lại một nửa cánh cửa.

Trình Ân Ân nhìn cánh cửa khoảng 40cm, cô khá gầy, độ rộng kia nghiêng người đi qua thật ra cũng không thành vấn đề. Cô lại nhìn vị đại ca toàn thân lạnh lẽo.

Đột nhiên cảm thấy chính mình còn có thể đi xuống cầu thang thêm mười vòng nữa.

Còn chưa kịp thực hiện, một tiếng chuông phá tan không khí ngưng trệ này.

Vị đại ca từ trong túi lấy ra điện thoại --- thân máy quả nhiên cũng là màu đen, dù sao ngoại trừ dây chuyền vàng, màu đen này mới tôn lên được dáng vẻ của đại ca xã hội đen.

Giang Dữ Thành rời khỏi cánh cửa kia, bước ra ngoài nghe điện thoại.

" Alo "

Giọng nói này trầm thấp và từ tính, làm cho lỗ tai của người ta mềm nhũn

Không có vị thần giữ cửa kia, Trình Ân Ân thở hắt ra, bước nhanh trốn vào trong phòng. Trước khi đóng cửa, nghe thấy âm thanh không dao động mà nói :

" Đánh một chút liền thành thật "

" Đánh chết tính lên tôi "

"..."

Quả nhiên là xã hội đen!

Trình Ân Ân bay nhanh qua đem cửa đóng lại.

Cửa sổ của phòng bệnh vẫn có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài, Trình Ân Ân ở bên trong, cũng không hoàn toàn cảm thấy mình an toàn, ngồi ở bên giường lặng lẽ nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài cửa.

Vài phút sau, âm thanh gọi điện thoại ngừng lại, tiếng giày da dẫm trên nền nhà chậm rãi đến gần. Tay nắm cửa bỗng nhiên vặn ra, rồi cánh cửa mở ra, vị đại ca kia cầm điện thoại đi đến gần.

Trình Ân Ân chậm rãi tới gần đầu giường, để máy nhắn tin ở trong tầm tay cô có thể với tới.

Phương Mạch Đông và Phạm Bửu cũng đi vào, một văn một võ hai đại hộ pháp mỗi người một bên, Giang Dữ Thành tùy ý ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, chân dài xếp chồng lên nhau, gấp ghế đều ngồi ra long ỷ uy phong.

Trình Ân Ân nhìn thấy trước mắt cực kỳ giống cảnh tưởng xã hội đen tiên lễ hậu binh tìm hiện trường, trong đầu hiện ra hai cái tiêu đề thật lớn :

Khiếp sợ! Hoa quý thiếu nữ tại bệnh viện bị giết, nguyên nhân thế nhưng là cái này......

Tàn nhẫn! Bờ sông phát hiện thi thể cô gái lạ, các bộ phận bị lấy ra......

Tưởng tượng đến chính mình sẽ lấy phương thức kinh khủng như vậy xuất hiện trên tin tức xã hội, Trình Ân Ân liền kìm lòng không nổi lui về sau từng bước một.

Phòng bệnh này chỉ có một mình cô ở, người chung phòng bệnh ở giường bên cạnh đã ra viện ngay ngày đầu tiên cô tỉnh lại. Nhìn dáng vẻ mấy vị đại ca xã hội đen này chính là vì cô mà tới, nhưng cô ngoại trừ trên người có các bộ phận, giống như thật sự không có gì đáng giá.

Trình Ân Ân phòng bị đều lên tới đỉnh đầu, giơ tay hướng lên trên chỉ chỉ, tựa như nhắc nhở nói:

" Có camera đó. "

Phạm Bưu giương mắt nhìn, có chút không nói gì :

" Đó là báo động khói. "

Uy hiếp bị nhìn thấu, Trình Ân Ân :

"  ....... a "

Giang Dữ Thành dường như không nghe thấy, chỉ khoát tay, Phương Mạch Đông ở phía sau liền lập tức đưa lên một tài liệu.

Mở ra là một sấp khoảng 50 trang bản thảo, chi chít toàn là chữ, ở đầu trang đầu tiên là tiêu đề của bản thảo 30.000 chữ: 《 mật luyến chi hạ 》.

Giang Dữ Thành tùy tiện lật hai trang, trên mặt nửa điểm cảm xúc cũng không nhìn ra.

Một lát sau, mí mắt của anh ta khẽ nâng lên, nhìn về phía Trình Ân Ân.

" 17? "

Trình Ân Ân sửng sốt một giây : " Phải "

Giang Dữ Thành lại nhìn xuống bản thảo trong tay :
" Lớp 11 ? "

" Cha là Trình Thiệu Quân, mẹ Phương Mạn Dung.... "

Không đợi anh ta nói xong, Trình Ân Ân nhíu mi :

" Anh vì sao lại điều tra tôi ? "

Tuy là giọng điệu chất vấn, nhưng giọng nói của cô vừa mềm lại nhẹ, liền không còn chút lực sát thương nào.

Giang Dữ Thành không trả lời, hỏi tiếp xong còn một nửa vấn đề :

" Không có anh trai?"

Loại bị tra hộ khẩu này khiến Trình Ân Ân có chút không vui, nhưng vẫn trả lời :

" Không có "

Đổi lại Giang Dữ Thành nhíu nhíu mày, nhưng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Khép lại tài liệu trong tay, có chút đăm chiêu mà nhìn chằm chằm cô.

" Ân Ân, em đang ngủ sao? Chị là trà sữa đây ~ "

Giọng nói của Tiểu An khi đẩy cửa ra im bặt trong nháy mắt. Cô một tay giơ cốc trà sữa, tầm mắt lướt qua vài người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở bóng lưng khí tràng mạnh mẽ đang ngồi trên ghế kia.

" Giang tiên sinh " ngữ khí của cô thu liễm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc " Ngài đã tới sao "

Con mắt Trình Ân Ân trừng lớn.

Vị đại ca này là người gây ra họa kia - " Giang tiên sinh " ?

Tiểu An nhất thời có phần chột dạ, cô không cẩn thận lỡ miệng nói ra, không biết có bị trách tội hay không. Cô chạy vào, đặt trà sữa vào chiếc bàn trước mặt Trình Ân Ân, nhỏ giọng nói :

" Có ít đá, em uống nhanh lên, tan ra uống không tốt "

Sau đó hướng về phía ba vị kia gật đầu chào hỏi, liền chạy nhanh ra ngoài.

" Anh chính là Giang tiên sinh đã đụng phải tôi à " yên tĩnh một lúc, Trình Ân Ân bừng tỉnh mà nói.

Chẳng trách hiểu rõ tình huống của cô như vậy.

Một câu nói khiến cho ba người đàn ông đồng thời ngừng lại một chút, nhìn về đây.

" Cảm ơn anh đã giúp tôi trả tiền thuốc " Trình Ân Ân ánh mắt chân thành.

Tuy chịu tiền thuốc là việc người gây ra họa phải làm, nhưng thân là xã hội đen vẫn còn có lương tâm như vậy, thực sự làm người ta cảm động, mâu thuẫn đối với các đại ca xã hội đen cũng ít đi một chút.

Giang Dữ Thành không bác bỏ chiếc mũ chụp trên đầu, cũng không có phản ứng.

Anh ta không biết lấy ra điếu thuốc khi nào, kẹp giữa ngón tay không để ý mà chơi đùa, lông mày hơi xoắn lại, không biết đang suy tư cái gì.

Trái lại, người đóng vai hộ pháp phía sau trung thành với cương vị của mình - Phạm Bưu khiếp sợ mà :

" Gì? Chị nói ai đụng phải chị? chị......"

Tiếng nói của anh ta chỉ nói ra một nửa liền đúng lúc trở về, nhưng Trình Ân Ân vẫn nghe được, do dự mà nhìn hắn, liếc mắt một cái, xác nhận hỏi :

" Anh là gọi tôi sao ? "

Cô có một đôi mắt rất có linh khí, trong veo như nước, và trông rất ngây thơ mỗi khi nhìn người khác một cách nghiêm túc. Giờ phút này cặp mắt kia tràn đầy không hề không khoẻ thiếu nữ cảm*

* Câu này t cũng không hiểu có nghĩa gì nên mọi người ai biết thì nhắc t nhé.

Đương nhiên nhìn kỹ mà nói, còn có thể tìm ra một tia " ngươi giống như là một người thiểu năng trí tuệ " hàm ý.

Giang Dữ Thành nghiêng mắt, nghiêng lại đây một ánh mắt hình viên đạn.

Khuôn mặt màu sô-cô-la của Phạm Bưu nghẹn đến xanh xao, bỗng nhiên nói :

" Chị, em thật sự nghe không nổi nữa "

Trình Ân Ân : ".... "

Giống như bỗng nhiên cảm thấy một toàn cường tráng toàn cơ bắp kia cũng không đáng sợ đâu.

Dường như là ngại phiền, Giang Dữ Thành phất tay : "Các cậu ra ngoài trước đi."

Vừa lúc Phạm Bưu ở dưới ánh mắt hồn nhiên của Trình Ân Ân cũng không mặt mũi nói chuyện thêm nữa, quay đầu kéo cửa ra liền đi ra ngoài. Phương Mạch Đông theo sau ra ngoài, đóng lại cửa.

" Chị Phạm, về sau nói chuyện chú ý một chút "

" Chị mẹ ngươi chị " Phạm Bưu đối với hắn liền không chỗ nào cố kỵ, mắng một câu phát tiết bực bội vừa nãy bị đè nén.

"Cậu nói xem, chị Trình này tật xấu là thật hay là giả vờ?"

"Không giống giả vờ cho lắm." Phương Mạch Đông sắc mặt bình tĩnh.

"Tôi nhìn cũng không giống, vừa rồi ở thang máy khi nhìn thấy chúng ta mí mắt đều run lên một chút, loại biểu cảm này giả vờ không được." Phạm Bưu lại nói tiếp liền có chút khó chịu "Chúng ta lớn lên có đáng sợ như vậy  sao, vừa nhìn thấy liền quay đầu chạy, chậc."

Phương Mạch Ngôn liếc nhìn anh ta một cái :

" Cậu không soi gương sao ? "

Phạm Bưu phun một tiếng :

" Không yêu nổi nói chuyện với người có văn hóa như cậu, nói vài câu Sơn đạo thập bát loan* vẫn mẹ nó thiếu. "

* Sơn lộ thập bát loan (山路十八弯): là một con đường núi ở Trung Quốc có mười tám khúc quanh co. (theo windgoddess@WP)

Phương Mạch Ngôn cười cười.

Hai người đứng ở hành lang, sau nửa ngày, Phạm Bưu quay đầu lại nhìn mắt, lại cảm khái một câu :

" Đụng một cái liền trẻ ra mười tuổi, hiệu quả có thể so với chỉnh dung a "

Giang Dữ Thành không phủ nhận chuyện " đụng phải cô ", lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng mới tinh đưa cho Trình Ân Ân, thậm chí thuận tiện đem tội danh ôm xuống dưới.

Điện thoại của Trình Ân Ân quả thực bị mất do tai nạn, chính cô không có tiền mua máy mới, bị cha mẹ biết được, sợ rằng lại muốn mắng cô phá sản.

Cô nhìn chiếc di động xinh đẹp kia, nhân tiện cũng thấy được khớp tay thon dài đang cầm điện thoại của người đàn ông kia.

Cô không nhận :

" Đây là.... "

" Bồi thường cho cô. " Nét mặt của Giang Dữ Thành vẫn như cũ.

Đây là chiếc Iphone đời mới nhất, giá cả lên tới 5 chữ số, cô không thể muốn.

Trình Ân Ân lắc đầu, ghét bỏ bản thân mình một chút, chờ một chút rồi nói :

" Thế nhưng điện thoại của tôi là huawei. "

" ..... "

Giang Dữ Thanh thu tay về, đứng dậy, cầm lấy áo khoác khoát trên ghế. Anh ta bước về phía cửa, dường như là phải rời đi, Trình Ân Ân vội lên tiếng gọi lại :

" Chờ một chút "

Bước chân của Giang Dữ Thành dừng lại, xoay người lại.

" Cái kia .... " Trình Ân Ân túm chặt lấy áo bệnh nhân, có chút ngượng ngùng mà nói :
" Giang tiên sinh, có thể làm phiền anh giúp tôi viết một cái giấy chứng minh? "

Giang Dữ Thanh khe khẽ nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục nói.

" Bài tập hè của tôi cũng đã bị đánh mất, chủ nhiệm lớp chúng tôi rất nghiêm khắc, không có chứng cứ thì sẽ không tin. "

Thực ra sự cố ngoài ý muốn như tai nạn này, cha mẹ ra mặt giải thích thì thầy Tần sẽ không làm khó. Nhưng Trình Thiệu Quân cùng Phương Mạn Dung đều sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Trình Ân Ân cũng không kỳ vọng bọn họ sẽ vì cô mà giải thích/

Biểu cảm của cô đặc biệt nghiêm túc :

" Xin hãy giúp tôi chứng minh một chút " 

Ánh mắt bí hiểm của Giang Dữ Thành nhìn cô một hồi lâu, lâu đến hình ảnh dường như là dừng lại, anh ta mới mở cửa, bảo Phương Mạch Đông ngoài cửa lấy giấy bút, dáng người thẳng đứng ở nơi ánh sáng chạng vạng, rũ mắt mà viết tài liệu.

Sau khi viết xong, cầm lấy trang giấy, theo quán tính khe khẽ run lên.

Trình Ân Ân vội vàng đi qua cầm lấy.

Chữ viết của đại ca xã hội đen thế mà lại có vết tích của thư pháp, thế bút tuấn dật, du vân kinh long*.

* Thành ngữ TQ, hình dung nét chữ thư pháp tinh tế.

Lạc khoản : Giang...... Xem không hiểu

Trình Ân Ân ngẩng đầu lên, thấy Giang Dữ Thành đưa chiếc điện thoại màu trắng cho Phương Mạch Đông, dặn dò một câu :

" Đổi lại một chiếc huawei. "

Hảo cảm trong lòng với đại ca xã hội đen không khỏi tăng thêm 1, cô nắm lấy giấy chứng minh viết tay kia, mười phần chân thành mà nói :

" Cảm ơn chú Giang. "

" .... "

Lần này không chỉ là " Chú ", mà còn là " chú Giang ", nghe thân thiết biết bao.

Ba người xã hội đen đi thang máy xuống lầu, ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Giang Dữ Thành lại vang lên lần nữa.

Phương Mạch Đông mở cửa sau chiếc Bentley, để Giang Dữ Thành lên xe, thuận tay đặt áo khoác lên trên ghế, vắt chéo chân, cầm điếu thuốc đặt giữa miệng. Phạm Bưu theo sau lên xe rất có mắt nhìn mà bật lửa, làn khói lượn lờ trước mặt.

Giang Dữ Thành híp mắt rút ra điếu thuốc, mới không nhanh không chậm mà cầm lấy di động.

Điện thoại kết nối, nhưng lại không đặt bên tai, mà để ra rất xa.

Chỉ nghe được trong điện thoại một tiếng gào thét inh ỏi, còn mang theo giọng nam non nớt đồng thanh quát lên  :

" Giang Dữ Thành đồ sát ngàn đao, con trai của ngươi phải bị đánh chết! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro