Chương 3: Thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng liếc nhìn Trần thị và Lâm Cảnh Nguyệt một cái, rồi đem hận ý sâu đậm của mình giấu đi. Sau đó, liền mở miệng nói:"Đến cả thành ý này, mà hai người cũng không có. Vậy, ta vẫn nên gả cho Trình Tri Hiểu thôi. Vì chí ít cũng không cần phải trông coi một con ma bệnh hoạn ốm yếu kia. Nhị nương và muội muội cứ an tâm. Chờ đến lúc đó, ta trở thành chủ mẫu của Trình gia, lỡ như muội muội có trở thành quả ph—phụ, thì ta cũng sẽ không bỏ mặc muội muội đâu!"

Lâm Cảnh Nhàn cố ý nhấn mạnh hai từ chủ mẫu và kéo dài hai từ quả phụ.

Sắc mặt Lâm Cảnh Nguyệt liền trắng nhợt, tức giận hét to:"Tỷ không được nguyền rủa ta trở thành quả phụ!"

Lâm Cảnh Nhàn cười có như không nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nói:"Trình nhị công tử ở tình trạng nào, trong lòng chúng ta ai nấy cũng đều biết rất rõ. Muội muốn ta gả cho hắn, thì phải thỏa mãn điều kiện của ta."

Lâm Cảnh Nguyệt kinh hãi nhìn Lâm Cảnh Nhàn. Không hiểu vì sao, từ tận đáy lòng nàng dâng lên một loại cảm giác khác lạ.

Dường như, Lâm Cảnh Nhàn đã không còn giống như trước nữa.

Trước kia, chỉ cần nàng khen một lời, bất kể là gì, Lâm Cảnh Nhàn cũng đều đem tặng cho nàng...Tuy lần này, nàng đến đây là để bàn về vấn đề chung thân đại sự. Cũng biết, khó mà thuyết phục được Lâm Cảnh Nhàn. Nhưng thật không ngờ, ả lại dễ dàng chấp nhận như thế. Hơn nữa, lại còn trưng ra dáng dấp cây ngay không sợ chết đứng, đúng lý hợp tình mà cò kè mặc cả với nàng.

"Nhị nương, Cảnh Nguyệt muội muội, ta hơi mệt rồi. Nếu hai người vẫn chưa hợp ý xong, thì hãy trở về đi!" Lâm Cảnh Nhàn hạ lệnh trục khách.

Nàng khoát khoát tay, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

Luận về dung mạo:

Lâm Cảnh Nhàn chẳng hề thua kém. Dáng người kiều diễm, lại sở hữu một đôi mắt hạnh xinh đẹp, làn môi đỏ mọng, tựa như hoa Mẫu đơn.

Còn Lâm Cảnh Nguyệt, dáng vẻ hơi mảnh mai, nhưng mang khí chất điềm đạm đáng yêu, tựa như hoa Thược dược.

"Cảnh Nhàn, chuyện này cứ quyết định như thế đi. Ta sẽ cho người mang qua cho con một phần đồ cưới giống với Lâm Cảnh Nguyệt y như đúc. Chuyện này cứ để ta ôm lấy là được rồi." Trần thị mau chóng tạm tính giữa lợi và hại. Sau đó mỉm cười nói.

"Đừng nóng vội. Nếu hai người đã chịu đáp ứng điều kiện thứ nhất của ta. Vậy, hãy nghe ta nói thêm hai điều kiện nữa. Nếu có chỗ nào không làm ta hài lòng, thì ta nhất định sẽ không xuất giá." Giọng nói của Lâm Cảnh Nhàn lạnh buốt như băng mà lại lý trí.

"Con mau nói đi. Bất kể là thứ gì, nhị nương cũng sẽ hết lòng thỏa mãn cho con." Trần thị nồng nhiệt nắm lấy tay nàng mà nói. Trong đôi mắt xuất hiện một tầng khói mù nồng đậm: Con nha đầu chết tiệt, còn muốn được voi đòi tiên sao?

"Ta sắp xuất giá, hiển nhiên sẽ mang theo một người nào đó rời khỏi đây. Hy vọng nhị nương sẽ để ta tự mình tuyển chọn, và đem khế ước bán thân gửi lại cho ta." Lâm Cảnh Nhàn nói.

Điều này nằm ngoài dự kiến của Trần thị. Có điều, bà cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là vài tên tôi tớ ti tiện, không có thì về sau mua lại. Vì thế, bà liền gật đầu đồng ý.

"Thứ ba... Ta muốn đi gặp mẫu thân, nhưng phụ thân lại không cho phép. Hi vọng nhị nương có thể nói tốt vài câu giúp ta." Lâm Cảnh Nhàn có chút buồn bã, lời nói mang theo nỗi mất mát.

Ở kiếp trước, nàng cũng đã từng oán giận mẫu thân, nhưng hiện giờ...

Trước khi mẫu thân tạ thế, đã mang những món đồ cưới gửi cho nàng.

Cũng chính miệng mẫu thân đã nói ra, bà thực sự rất xin lỗi nữ nhi của mình...

Cảnh tượng ấy, nàng sẽ không bao giờ có thể quên đi.

Giờ nghĩ lại, tuy rằng mẫu thân rất ít thăm hỏi về chuyện của nàng, nhưng những món đồ cưới hậu hĩnh phong phú kia, cũng do chính tay mẫu thân của nàng chuẩn bị. Không có bà định liệu cho nàng phần đồ cưới ấy, thì e rằng Trình Tri Hiểu cũng sẽ không cưới nàng dưới danh nghĩa đích nữ của Lâm gia rồi. Chỉ có điều, chung chung mẫu thân vẫn không thể nào mà biết được, những món đồ cưới ấy lại chính là mầm họa dẫn đến kết cục bi thảm cho nàng.

Bây giờ, tâm tính của nàng so với ngày trước cũng đã có nhiều thay đổi. Đối với lời xin lỗi mà mẫu thân nói với nàng, giờ nghĩ kỹ lại, thân làm nữ nhi như nàng đã từng tận hiếu với bà chưa?

Hiện giờ, vẻ mặt Trần thị phải nói là vô cùng ngạc nhiên:"Cảnh Nhàn, chẳng nhẽ con bị bệnh rồi ư? Đến lúc nào rồi, tại sao con còn nhớ đến Vương thị? Con hãy an tâm! Ta lúc nào cũng đối đãi, xem con như chính nữ nhi thân sinh của mình. Chuyện con xuất giá, ta sẽ xếp đặt cho con thật tốt."

"Nhị nương, người đối tốt với ta, ta biết rất rõ. Chỉ là, ta sắp phải xuất giá, thân làm nữ nhi, chung quy cần phải đi thăm bà ấy một lần." Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày, nói ra.

Trông thấy thái độ của Lâm Cảnh Nhàn đối với Vương thị chẳng gì thay đổi. Trần thị liền gật đầu, nói:" Vậy, được."

Từ đầu đến cuối, trong lòng Trần thị đích xác không chút an tâm. Bà muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn chỉ để xua đi cảm giác thiếu tự tin này. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của nàng không muốn nhiều lời. Trần thị lại sợ nói nhiều sẽ phản tác dụng, nên đành ngậm miệng, mang Lâm Cảnh Nguyệt rời khỏi.

Trên đường trở về, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt kìm nén không được mà mừng rỡ, vui sướng:"Nương, ta thật không ngờ, chúng ta lại dễ dàng nói chuyện với ả đến như thế! Tốt quá rồi, ta không cần phải lo lắng mình sẽ bị gả cho con ma ốm yếu bệnh hoạn kia nữa!"

Nhìn Trần thị lo lắng, Lâm Cảnh Nguyệt liền vội nói tiếp:"Nương, ta biết nhượng lại đồ cưới đem cho cô ta, trong lòng của người sẽ không mấy dễ chịu. Nhưng nương nghĩ thử xem, Trình đại ca sắp tới sẽ nhậm được chức quan. Đến lúc đó, ta chính là phu nhân của hắn, thì muốn bao nhiêu bạc mà chẳng có đây?"

Trần thị vân vê cái trán, dung mạo của bà cũng xinh đẹp tuyệt trần. Mặc dù, nữ nhi đã đến tuổi phải xuất giá, nhưng nét đẹp hiện giờ của bà vẫn mang đến cho người khác cảm giác điềm đạm nhu mì. Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân, vì sao phụ thân của Lâm Cảnh Nhàn lại độc sủng một mình Trần thị.

Trần thị cau mày nói:"Ta cứ cảm thấy con nha đầu đó nhận lời quá quyết đoán, có đôi chút kỳ lạ."

"Nương, có gì mà kỳ lạ đâu! Cô ta chính là một kẻ ngốc, cớ gì mà phải lo lắng!" Vẻ mặt Cảnh Nguyệt không cho là đúng, nói.

Trần thị lại nhớ đến chuyện, nhiều năm qua Lâm Cảnh Nhàn rất quấn quýt với bà như thể đứa trẻ quấn quýt lấy cha mẹ. Sở dĩ, ở bên ngoài, bà có được danh tiếng tốt đến ngày hôm nay, cũng chính là do bà đãi ngộ Lâm Cảnh Nhàn quá tốt. Hừ, dù trong bụng nó có con sâu gì đi chăng nữa, chuyện này cũng không phải vội. Nó chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ, tuổi tác không lớn. Chẳng nhẽ còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của bà đây sao?

Lâm Cảnh Nhàn nằm ở trên giường, rốt cục cũng không kiềm chế được, mà khóc rống lên.

Nàng phải đem nỗi khổ nhục bao nhiêu năm đè ép ở trong lòng buông xả một lần!

Sau khi khóc xong, nàng liền lấy khăn tay lau khô đi nước mắt. Nếu nàng đã được ông trời cho thêm một kiếp, nàng nhất định sẽ không để người khác có cơ hội thương tổn đến mình! Không, không chỉ là như vậy, mà nàng còn muốn làm cho những người đó phải trả một cái giá thật lớn!

Nàng chìa bàn tay ra, ngắm nhìn đôi bàn tay thon dài mà trắng nõn, trắng nõn mà dịu dàng. Giờ phút này, tay nàng không có bị đập gẫy, mắt nàng không có bị khoét xuống... Mọi thứ đều được quay về nơi bắt đầu... Tốt quá...

Chợt nghĩ đến bản thân mình phải gả cho Trình nhị công tử, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn vẫn có chút lo lắng.

Có điều, sau khi hủy hôn rồi, nàng sẽ có một cuộc sống nhàn nhã.

Nói đến đây, nàng mới chợt nhớ.

Ở kiếp trước, nàng chỉ gặp được Trình Tri Quân có một lần, không mấy ấn tượng.

Vả lại, mỗi ngày nàng cũng chỉ biết có mỗi Trình Tri Hiểu, giờ ngồi ngẫm lại, dung mạo của vị tiểu thúc đó ra sao, nàng chẳng thể nào nhớ nỗi. Chỉ nhớ rõ một thứ, hắn chính là người rất sâu sắc, nhã nhặn. Nếu đứng chung với Trình Tri Hiểu thần thái phấn chấn hăm hở kia, suy cho cùng, người khác sẽ không cảm nhận ra sự tồn tại của hắn.

Kiếp trước, nàng đã quá thê thảm. Vừa mới sống lại, nàng cảm thấy thân thể mình rất mệt mỏi, vì thế liền thiêm thiếp mà chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro