Chương 45 | "Anh là ai?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm 2021.

Thịnh Hạ kéo hai vali thiết bị lớn màu đen, một túi thiết bị mang trên vai, túi để giấy tờ tùy thân trên vai còn lại, trong tai nghe bluetooth của cô toàn là giọng nói của Đường Thái Tây.

Dạo này người này thật sự rất dài dòng, sau khi làm luật sư ngày nào cũng lải nhải nhiều hơn ngày trước.

Mùa hè ở Lộc Thành rất nóng, Thịnh Hạ vừa đeo khẩu trang vừa chóng mặt, câu trả lời càng ngày càng qua loa.

"Không được, tốt xấu gì cậu cũng về xong lại bay đi! Cậu đã đi gần nửa năm rồi!" Đường Thái Tây rất bất mãn, "Phòng cậu sắp mọc nấm rồi! Tớ nói là tớ chưa một lần vào quét dọn mà, bây giờ tro bụi trên mặt bàn hẳn là có thể viết được, hoặc là hiệu ứng 3D."

Thịnh Hạ: "......"

"Thật sự không trở lại à?" Đường Thái Tây vô cùng đáng thương, "Tớ sắp quên mất cậu trông thế nào rồi."

"...Mỗi ngày chúng ta đều gọi video mà." Thịnh Hạ đảo mắt, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc xe đẩy ở lối vào sân bay.

"Quả thật là không kịp." Thịnh Hạ xoay người cúi xuống xách cái túi to nhét vào xe đẩy, bên cạnh có một dì đã lớn tuổi kéo xe đẩy trống không hai lần mà không kéo được, Thịnh Hạ lại đặt đồ xuống giúp bà ấy kéo cái xe rỗng ra rồi vẫy tay với bà, tiếp tục nói, "Vừa xuống máy bay tớ đã bị cách ly 14 ngày rồi. Bên giáo sư đã bắt đầu quay được một tuần. Nếu tớ không vội vàng chạy tới có khi tớ sẽ mất phần trong bộ phim này ấy."

"Cậu thôi đi." Đường Thái Tây khịt mũi coi thường, "Giáo sư của cậu như hận không thể viết lên đầu cậu bốn chữ học sinh yêu dấu ấy, vậy làm sao cậu có thể không được tham gia vào một bộ phim quan trọng như thế chứ, có chịu cách ly 14 ngày cũng phải vớt cậu từ Malaysia trở về kìa."

Bởi vì tình hình dịch bệnh, Đông Nam Á và một số quốc gia lấy du lịch là thu nhập quan trọng đã trải qua một thảm họa về người, Thịnh Hạ để đến đó lấy tài liệu đã mất gần nửa năm – thực tế ba tháng là đủ nhưng đến đâu cũng phải cách ly 14 ngày trước đã.

Bây giờ cô thực sự có một cái bóng tâm lý về chuyện bị nhốt trong khách sạn.

Đồ đạc được chất lên xe đẩy, Thịnh Hạ yên tâm nâng thẳng người, đổi tay cầm điện thoại: "Tớ đến sân bay rồi, cúp máy trước nhé."

"Chờ chút!" Đường Thái Tây hét lên một tiếng.

Thịnh Hạ nghiêm mặt kéo tai nghe bluetooth ra, móc móc lỗ tai mới lại nhét vào, nói: "Điếc chết tớ rồi."

Đường Thái Tây cười hì hì không chút áy náy, cười xong mới dừng lại nửa giây nói: "Hôm qua tớ có hỏi Chu Huyền, Trình Lương đã qua Aksu* rồi, bộ phim tài liệu cậu quay lần này không khéo có thể gặp được anh ấy đấy."

*Aksu, Tân Cương

Thịnh Hạ đã vào đại sảnh sân bay.

Cửa ra vào là máy đo nhiệt độ tự động, chỉ cần có người đi ngang qua, nó sẽ nghiêm túc báo nhiệt độ cơ thể, lúc Thịnh Hạ đột nhiên nghe thấy tên người đó, cô đứng tại chỗ một lúc, máy đo nhiệt độ không ngừng lặp lại "Nhiệt độ cơ thể 36,6 ℃."

Thịnh Hạ lùi lại một bước, lại đi ra khỏi sảnh sân bay.

"Aksu rất lớn, sẽ không gặp phải." Lời nói của Thịnh Hạ không biết là đang an ủi ai.

"Vả lại bên viện trợ không chỉ có y tế, còn có những cái khác nữa, nếu thực sự không thể tránh thì tớ sẽ quay cái khác." Thịnh Hạ nói thêm, "Dù sao thì tớ cũng không thực sự muốn quay về bác sĩ."

Cúp điện thoại.

Thịnh Hạ đã từng rất mong muốn được quay sinh hoạt của bác sĩ, vì người đó nên bây giờ không còn muốn chạm vào nữa.

Đời này lúc cô tức giận nhất là câu chúc anh tương lai sáng lạn đều là cắn răng nói ra.

Giờ hồi tưởng lại, đây thực sự đã dự liệu từ trước.

Người đàn ông lúc tỏ tình nói quên đi, bắt đầu như thế nào, kết thúc vẫn là như thế.

Từ đầu đến đuôi chính là một tên cặn bã.

***

Lần chia tay kia, Thịnh Hạ cắt đứt vô cùng dứt khoát.

Lúc đó cô đang ở nơi chiến loạn, cầm điện thoại di động chen chúc trong biển người cùng với bộ thu tín hiệu ở hành lang, mỗi ngày đều ít nhất ba lần kiểm tra hòm thư.

Cô biết ca ghép gan mà chủ nhiệm Lâm thực hiện đã xảy ra chuyện, Đường Thái Tây nhớ cô đến nỗi mấy email mà cô ấy gửi cho cô đều là những gì xảy ra hàng ngày, vì vậy cô biết khi nào người đó về nhà, biết người đó đang nép mình trong phòng giặt để giặt quần áo khi không đi làm.

Đường Thái Tây nói quần áo trong phòng kính đó khô lâu lắm rồi.

Cho nên cô đã rất kiên nhẫn chờ đợi, những chuyện vui xảy ra ở Yemen đều viết ra để anh biết, mà nơi đó chuyện vui không nhiều, có khi nửa đêm pháo kích như truyền vào tai, rất nhiều người sợ đến cả đêm mất ngủ, bố cô chỉ vừa tỉnh dậy liền nói từng chữ một để hai mẹ con vội vàng đi sơ tán.

Cô gom góp tất cả những gì tươi sáng hạnh phúc để gửi cho anh, nhưng anh lại không đáp lấy một lời.

Cô thậm chí còn không biết liệu anh đã đọc email của cô hay chưa.

Đường Thái Tây nói với cô rằng đã hỏi người đó anh định làm gì tiếp theo, người đó trả lời là anh không biết.

Đường Thái Tây khuyên cô, Hạ Hạ, nếu không thì chúng ta mặc kệ đi.

Nhưng Thịnh Hạ vẫn kiên trì gửi email trong 8 ngày tiếp theo, sau đó mới chúc anh một tương lai sáng lạn.

Điều may mắn duy nhất là những lúc khó khăn nhất, cô đã được ở bên mẹ mình, ban đêm ôm mẹ ngủ, ban ngày cô đơn liền đi gặp bố một chút.

Cái gọi là thất tình mối tình đầu, cứ thế trôi qua rất bình lặng.

Cô rời khỏi nhóm bốn người, đặt từ chối nhận số điện thoại của Trình Lương, cuối cùng còn xóa WeChat của Trình Lương.

Căn nhà cũng không thuê lại nữa.

Đường Thái Tây đã lo liệu mọi thứ trước khi cô trở về nước, cô ấy thuê một căn nhà hai phòng ngủ gần trường nơi cô sẽ học tiếp. Đường Thái Tây đã làm rất tốt, tiền thuê nhà được trả cho Trình Lương chính xác đến từng centimet.

Nếu có điều gì tốt đẹp để hồi tưởng về mùa hè năm đó, có thể là mối quan hệ giữa Đường Thái Tây và Chu Huyền.

Hai người bọn họ không phải vì cô cùng người đó chia tay mà đoạn tuyệt quan hệ.

Đường Thái Tây vẫn muốn thu thập đủ loại đặc điểm nam tính có thể kích thích hormone thiếu nữ của cô ấy nhưng cô ấy và Chu Huyền cứ cãi nhau ầm ĩ mà lại không hề sứt mẻ tình cảm.

Sau đó năm 2020, năm mà không ai có thể quên, Chu Huyền tỏ tình với Đường Thái Tây, anh ta nói dù sao cũng tận thế rồi.

Hai người bác sĩ, thời điểm tỏ tình thật kỳ quái nhưng Đường Thái Tây và Chu Huyền lại cùng nhau vượt qua năm 2020 khó khăn nhất, mà cô và người ấy chỉ đi qua một cái mùa hè.

Trước khi lên máy bay, Thịnh Hạ xác nhận lại số chuyến bay với hậu bối ở Tân Cương, sau đó đóng máy, nhìn thấy chiếc móc điện thoại Optimus Prime đã phai màu thành đen trắng.

Móc chìa khóa này, cô không ném đi.

Cũng không bị mất chính là túi mật bằng đồng mà Trình Lương cho cô.

Từ đầu đến cuối anh là cặn bã, thậm chí những thứ anh gửi hàng ngày đều có thể nhìn thấy, móc chìa khóa, dây điện thoại, chiếc Optimus Prime yêu thích của cô và túi mật mà cô đã cắt bỏ kia.

Tất cả đều là những thứ cô không có cách nào vứt bỏ được.

Nếu cô thực sự xui xẻo gặp Trình Lương ở Aksu, vậy thì cô....

Sẽ ném hai cái thứ này vào thùng rác trước mặt anh!

*** [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

Trước khi cô lên máy bay, giáo sư hướng dẫn của Thịnh Hạ có gọi điện thoại cho cô hỏi cô có đóng gói thiết bị gửi phát nhanh tốt không, hỏi mấy giờ thì cô đến Aksu, nói với cô nếu như đến nơi mà tối rồi thì cô cùng hậu bối tìm khách sạn ở quanh sân bay ở tạm trước, bởi vì từ sân bay đến nơi ở hiện tại của họ phải mất 5 giờ đi xe nữa.

Giáo sư hướng dẫn của Thịnh Hạ họ Đinh, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, để râu quai nón và thắt bím. Ông là người rất nghệ thuật và tỉ mỉ, là giáo sư điện ảnh rất nổi tiếng trong giới chuyên về phim tài liệu.

Bởi vì bộ phim tài liệu mà Thịnh Hạ quay trước khi nhập học là chủ đề ăn khuya sẽ chết, giáo sư Đinh liền chủ động muốn nhận Thịnh Hạ làm học trò. Ông ấy nói ngôn ngữ ống kính của Thịnh Hạ mặc dù non nớt nhưng lại cổ điển, nó có thể khiến con người ta nhìn thấy những ý đồ mà nhà làm phim đang cố gắng truyền tải đằng sau máy quay.

Tuy nhiên bộ phim tài liệu này mà giáo sư Đinh quan tâm, đem tới cuộc thi lại không được xếp hạng, chỉ có một giải khuyến khích về sự sáng tạo, được thưởng ba trăm tệ.

Thịnh Hạ đưa một nửa cho Đường Thái Tây để cô ấy đưa bảy mươi lăm tệ cho Chu Huyền.

Sau đó Đường Thái Tây nói Chu Huyền đã giúp cô chuyển cho người đó.

Người đó đã đến Tân Cương rồi, Chu Huyền dùng WeChat chuyển, mấy tiếng sau mới nhận được, cũng không nói gì.

Đó là lần duy nhất sau khi chia tay họ cùng xuất hiện.

Giáo sư Đinh vẫn ở đầu dây bên kia giải thích mọi chuyện, Thịnh Hạ thu lại dòng suy nghĩ đang trôi.

"Điều kiện nơi này khó khăn, đội của chúng ta có mình em là con gái, cùng chúng ta chen chúc một phòng không thích hợp." Giáo sư Đinh nói: "Vì thế khi nào em đến sẽ để hậu bối của em đưa thẳng đến bệnh viện huyện, ở đó họ có sẵn ký túc xá, có một nữ bác sĩ cũng ở riêng, hôm qua còn giúp em thu dọn đồ đạc."

Thịnh Hạ dừng lại: "Ở Aksu chúng ta chủ yếu quay bệnh viện ạ? Em tưởng chúng ta đang quay giúp đỡ người nghèo chứ?"

"Viện trợ y tế cũng là một phần rất quan trọng trong công cuộc giúp đỡ người nghèo." Giáo sư Đinh quay lại nói cô, "Tôi biết em không thích quay ở bệnh viện, nhưng bây giờ dịch bệnh này đang hoành hành khắp nơi, tôi đoán em muốn quay phim tài liệu mà trong năm sáu năm tới cũng không thể trốn khỏi bệnh viện đâu."

"Vâng." Thịnh Hạ đáp.

Rất trực tiếp.

Cô không tình nguyện quay bệnh viện là vì lý do riêng, lý do riêng không thể là một cái cớ cho việc không thể làm việc.

Phim tài liệu tùy bút này là dự án rất quan trọng đối với giáo sư Đinh, chủ đề chính, dự án chỉ mục trên dưới, quay không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của giáo sư Đinh.

Bên Aksu là một nơi điển hình, dự kiến ​​sẽ quay trong nửa năm.

Mà có rất nhiều bệnh viện ở Aksu, không đến mức sẽ gặp phải người đó thật.

Thịnh Hạ tự an ủi mình.

"À, đúng rồi..." Giáo sư Đinh dường như đang nói chuyện ở bên cạnh, che micrô sau vài phút trước khi mở miệng, " Bệnh viện bên này có một bác sĩ viện trợ đến từ Lộc Thành, họ Trình, cậu ấy nói cậu ấy biết em đó."

Thịnh Hạ: "......"

Thịnh Hạ: "...Em không biết ai là bác sĩ cả."

"Vậy sao...." Giáo sư Đinh lại bắt đầu thì thầm với bên kia.

Thịnh Hạ nhéo dây điện thoại Optimus đã phai màu, chỉ muốn mua vé máy bay chạy về Đông Nam Á.

Cô thà đi Đông Nam Á xét nghiệm axit nucleic* rồi lại cách ly 14 ngày còn hơn!

*xét nghiệm axit nucleic là 1 loại xét nghiệm để phát hiện COVID-19

"Chờ một chút." Khi giáo sư Đinh nói xong, điện thoại đổi đến tay người khác.

"Thịnh Hạ." Giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, "Anh là Trình Lương."

Thịnh Hạ mím môi.

"Cậu hậu bối đó của em không rành đường, đường đến sân bay Aksu cũng không tốt lắm." Người kia nói: "Cho nên anh sẽ cùng cậu ấy đi đón em."

"Nơi này chênh lệch nhiệt độ lớn giữa sáng và đêm, ban đêm chỉ có mười mấy độ, không nên đem hết quần áo đi gửi mà nên để áo khoác bên ngoài." Anh nói thêm.

"Ngoài ra, nếu đến muộn cũng đừng vội, ở sân bay chỉ có hai nhà ga, khi đến nơi em có thể trực tiếp đi ra cửa B3." Anh tiếp tục luyên thuyên.

Sau đó, im lặng.

Thịnh Hạ nhìn chằm chằm vào Optimus Prime.

Cổng lên máy bay đã bắt đầu chuẩn bị lên máy bay, nhiều người đã đứng dậy và bắt đầu xếp hàng.

Thịnh Hạ đi đến cuối hàng.

"Xin lỗi." Cô nghe thấy giọng nói của mình không lên không xuống thất thường, "Anh là ai?"

***Tác giả có điều muốn nói:

Bản này chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu theo góc nhìn của nam chính giống với góc nhìn phim tài liệu của Thịnh Hạ hơn, giai đoạn thứ hai theo góc nhìn của Thịnh Hạ hơn một chút, cô ấy đã là người ở trong đoàn phim.

***Vài lời của editor: Vậy là sau một thời gian vô cùng dài mình cũng update đủ bên Wattpad rồi 😓. Như đã thông báo trong mục hộp thoại, bộ "Thịnh Hạ" sẽ ngừng đăng tải từ chương 46 trên Wattpad, thay vào đó mình sẽ đăng full truyện trên Wordpress bao gồm cả một nửa còn lại của bộ truyện được cài mật khẩu. Lý do thì mình cũng nói rồi, do bị re-up trên các trang web truyện lậu nên phận làm editor như mình không thể để công sức của mình bị bê đi như thế được 😢. Mong mọi người hiểu cho mình 💟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro