Chương 28 🐻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối muộn hôm đó, Mạnh Chính mới từ huyện Bình Dương trở về.

Dượng của Mai Như chính là kiểu người cao lớn thô kệch, nam tử cao to cường tráng. Nghe đước phía dưới bẩm báo nói Mạnh phu nhân cùng Thập Nhất điện hạ đến, trên mặt ông không tránh được vui mừng, dưới chân như nổi gió, nhanh chóng chạy về doanh trại của mình.

" Phu nhân" Mạnh Chính hưng phấn mà chui vào doanh trại, hoàn toàn đem Thập Nhất điện hạ vứt ra sau đầu.

Tiểu Kiều Thị đang ở doanh trại đọc sách. Lười biếng liếc mắt vị hôn phu nhà mình, bà nhàn nhạt nói : " Đừng làm phiền ta, ta vẫn chưa đọc sách xong."

Mạnh Chính lập tức im lặng, đầu vừa chuyển mới chú ý đến Mạnh Uẩn Lan và Mai Như.

" Lan nhi? Tuần Tuần?" Mạnh Chính càng thêm kinh ngạc, không ngờ nữ nhi của mình và cháu ngoại cũng tới, nhất thời kích động.

" Cha!" Mạnh Uẩn Lan vội vàng chạy tới ôm ông. Mạnh Chính liền giơ nữ nhi của mình lên, cẩn thận quan sát một lúc, gật đầu đắc ý nói : " Cao lên rồi." Nhưng nói xong lại nhíu mày : " Nhưng vẫn quá gầy."

Mạnh Uẩn Lan mắt cười cong cong, ôm cánh tay Mạnh Chính nói : " Uẩn Lan nhớ cha nên gầy đi đó."

Những lời này khiến Mạnh Chính quá hưởng thụ rồi, ông cười rộ lên.

Tiểu Kiều Thị ở đối diện thoáng nhíu mày, Mạnh Chính lập tức im lặng.

Mai Như tiến lên chào hỏi : " Dượng"

" Tuần Tuần, sao con lại ngàn dặm xa xôi đến đây?" Mạnh Chính tò mò.

Mai Như trả lời : " Ca ca của con từ khi đến đây vẫn chưa có tin gì, cha và mẫu thân con luôn lo lắng, cho nên con cùng dì đến đây thăm ca ca" Nói, ra bên ngoài ngó một chút : " Dượng, ca ca con đâu ạ."

Lúc trước nàng nhìn trộm khá nhiều lần, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của ca ca, nghĩ đến bên ngoài binh ngựa hỗn loạn, nhịn hông được lại lo lắng.

Nghe Mai Như nhắc tới, gương mặt của Mạng Chính lại nhăn, bất mãn hừ một tiếng : " Tương nhi......vẫn còn ở Bình Lương Thành."

Bọn họ đang ở doanh trại cách Bình Lương Thành tầm ba mươi dặm, nhưng ca ca vẫn ở đó, sao lại như thế?

Mai Như giật mình, đoán được Mai Tương đã làm hỏng chuyện gì đó . Nàng cũng ngại nên không hỏi nhiều, chỉ có thể im lặng đứng một bên, nghĩ nếu muốn nhìn thấy ca ca, nhất địng phải nỗ lực một chút.

Một lúc, bên ngoài có người nhắc nhở : " Đại nhân, Thập Nhất điện hạ cũng ở đây."

Mạnh Chính lúc này mới nhớ còn có việc này, vì thế ra cửa bái kiến.

Phó Chiêu lúc trước chuẩn bị đi theo Mai Như, Phó Tranh xụ mặt giáo huấn: " Chiêu nhi, đệ ngày đêm gọi khuê danh cô nương nhà người ta còn ra thể thống gì."

Phó Chiêu bĩu môi, trên mặt có chút không phục.

Thấy dáng vẻ này của hắn, Phó Tranh vẫn lạnh lùng nói : " Đệ cũng phải nhớ đến danh dự của cô nương nhà người ta chứ."

" Nhớ cái gì?" Phó Chiêu thuận miệng trả lời : " Thật sự nếu không được đệ liền cưới muội ấy."

Phó Tranh nghe vậy cứng người lại, có chút không thể tưởng tượng được, nhìn về phía Thập Nhất.

Đôi mắt hắn bình tĩnh, đáy mắt có một chút ngoài ý muốn, bỗng chốc lại biến mất.

Phó Tranh nâng tay lên, gõ đầu hắn, dạy dỗ : " Chiêu nhi, Mai phủ đang như vậy, đệ nhanh chóng thu hồi tâm tư hỗn náo đó của mình đi, đừng để người khác biết được."

Phó Chiêu còn muốn nói gì đó, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tranh phẩy tay áo, đem toàn bộ câu mà hắn muốn nói ấn trở về.

Vừa lúc Mạnh Chính đến chỗ hai vị điện hạ hành lễ, lại đề nghị nói : " Nhị điện hạ, nơi đây rất nguy hiểm, ti chức sẽ phái người nhanh chóng hộ tống hai vị điện hạ về Bình Lương Thành."

Phó Tranh bây giờ là một Vương gia nhàn rỗi, nên trong mắt bọn họ chỉ biết chơi chữ, tay trói gà không chặt, ở lại chỉ vướng tay vướng chân còn không nói, còn phải phái người bảo hộ. Vạn nhất không cẩn thận để bị thương, lại là chuyện phiền toái lớn. Huống chi, Phó Tranh đến Tây Bắc đại doanh lần này, chính là tra rõ Phương Đăng Vân và Mạnh Chính cắt xén quân lương. Hắn ở quân trại đi lại không thiếu các tướng sĩ ghét bỏ, hôm nay bởi vì thật sự thiếu nhân lực, mới đi theo hỗ trợ.

Lúc này nghe xong lời Mạnh Chính đề nghị, Phó TRanh cũng không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt cự tuyệt : " Mạnh tổng binh, chiến sự căng thẳng, không cần làm phiền doanh trung huynh đệ nhiều như vậy, bổn vương cùng Thập Nhất có thể tự mình trở về."

Mạnh Chính gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói : " Vương gia, gia quyến của mạt tướng cũng muốn trở về thành, làm phiền người quan tâm đến họ nhiều hơn."
Phó Tranh tự nhiên gật đầu đồng ý.

Đoàn người vừa đến đại doanh, liền đi Bình Lương Thành, Mạnh Uẩn Lan có chút luyến tiếc nhìn cha, tiểu Kiều Thị không để ý lắm, đã sớm vào trong xe ngồi. Mạnh Chính an ủi nữ nhi vài câu, cũng ngồi phía trước bên trong xe. Tiểu Kiều Thị lệch qua chỗ đó đọc sách, ông rút thư ra. Tiểu Kiều Thị tự nhiên trừng hắn, đôi mắt hạnh trừng to, Mạnh Chính cũng không để ý tới, thò lại gần liền hung hăng hôn trộm một cái!

Tiểu Kiều Thị hù ông liếc một cái, đem thư lấy về : "Lão gia, người để ý chút."

Tiểu Kiều Thị mặc kệ ông, quay người đi, Mạnh Chính lúc này mới lưu luyến xuống xe.

Bên ngoài, Mạnh Uẩn Lan cùng Mai Như, Phó Chiêu từng người ngồi trong xe, Phó Tranh cưỡi ngựa, Mạnh Chính phái thêm hai đoàn binh.

Nơi này một thời gian bị người Hồ xâm chiến, dọc theo đường đi đều không yên bình, chỉ có ba mươi dặm, ngươi mọi người đều không dám lơi lỏng.

Lại nói bọn họ từ Trường An ba ngày liên tiếp lên đường đến Bình Lượng phủ, hôm nay chỉ được ở doanh trướng nghỉ ngơi trong chốc lát, hiện giờ lại tiếp tục lên đường, lại đều là đường gập ghềnh, ngựa xe đều có chút ăn không tiêu.

Ước chừng một lúc lâu, mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Mai Như đã sớm mệt mỏi, nàng xốc màn che lên để nhìn bên ngoài.Tháng ba ở Bình Lượng vẫn giá rét, liếc mắt nhìn một vòng, đâu đâu cũng đều là cảnh sắc hoang vắng. Ngẫu nhiên sẽ thấy mấy người chạy nạn đi qua, đều là vẻ mặt nơm nớp lo sợ, bộ dáng hoang mang rối loạn, sợ gặp phải những kẻ xấu làm xằng bậy.

Phó Tranh cưỡi ngựa đi phía trước, hắn không xuống ngựa, mà nhẹ nhàng kéo cương ngựa, đi về phía trước.

Tầm mắt Mai Như lướt qua hắn, lại lên phía trước, liền thấy gốc cây bên trên có hai ba người nông dân đang ngồi nghỉ chân, không biết đang nói chuyện gì, thấy có mấy chiếc xe ngựa cùng binh lính cũng dừng lại, đồng thời im lặng, nghiêng đầu nhìn về hướng của bọn họ. Phần lớn nông dân sẽ không cùng quan phủ qua lại, đặc biệt thấy Phó Tranh cưỡi ngựa chậm rì rì lại đây, toàn thân khí chất phi phàm, ánh mắt bọn họ đề phòng trốn tránh, giống như cực kỳ sợ hãi.

Phó Tranh cưỡi ngựa, cách thân cây tầm một thước. Hắn lúc này mới nhảy xuống ngựa, an an tĩnh tĩnh đứng ở chỗ đó, khoanh tay đứng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mai Như không muốn nhìn thấy Phó Tranh. Lúc trước ở đại doanh, nàng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cúi gằm mặt, mới miễn cưỡng thấy tốt hơn một chút. Mai Như nhanh chóng thả màn che xuống, uống một miếng nước, lại nhéo Tĩnh Cầm vài cái, mới cảm thấy người khoan khoái một chút.

Nghỉ ngơi tầm non nửa chén trà nhỏ, lại tiếp tục lên đường.

Đi đằng trước là xe của Phó Chiêu, sau đó là của tiểu Kiều Thị, lại đến Mai Như và Mạnh Uẩn Lan. Mai Như ngồi một lúc lâu rồi, dựa vào bên xe, tìm tư thế phù hợp. Đối diện là Mạnh Uẩn Lan ngồi đoan chính, viết sách, Mai Như dựa bên cửa sổ, lười biếng xem một trang sách.

Vó ngựa chậm rãi, kỳ thật rất an tĩnh, ngẫu nhiên từ bên ngoài truyền đến động tĩnh của người đang nhỏ giọng nói.

Mai Như đang chăm chú nhìn sách, bỗng nhiên, có một câu thực nhẹ nói phiêu vào, làm cho tâm không thoải mái, có chút kỳ quái.....Mai Nhi động mi, lại muốn nghe lúc đó, nhưng lại không nghe thây sgif nữa.

Thoáng một chút, tâm niệm nàng bỗng chốc nhúc nhích, vội vàng nghiêng người, vén màn xe nhìn ra bên ngoài.

Xấu hổ, đúng lúc ngựa của Phó Tranh ngay bên cạnh.

Mai Như không nghĩ đến hắn không có lên ngựa, mà vẫn đang đứng ở cây ngô đồng, giống như một thanh kiếm muốn thoát khỏi vỏ, chỉ có ánh mắt nhàn nhạt, dấu đi mũi nhọn.

Bốn mắt không kịp phòng bị nhìn thẳng vào nhau, Mai Như lại ngẩn ra.

Thấy cô nương trong xe đang hoang mang, Phó Tranh nhăn mày, đang muốn hỏi nàng có chuyện gì, ánh mắt Mai Như đã thật nhanh xẹt qua hắn, hướng đến bên cạnh...

Bên cạnh đúng là hai ba người nông dân đang nghỉ chân, đề phòng đánh giá Mai Như, thật nhanh đã quay đầu đi, vỗ vỗ tro bụi trên người, muốn đứng dậy tiếp tục lên đường.

Mai Như nhìn bọn họ, trong lòng vẫn cảm thấy không thích hợp, nàng vẫn là động mi, dò đầu ra nhìn xung quanh, giống như đang muốn tìm người.

Nhưng các binh lính đều phân biệt đứng ở phía sau cùng, nơi này chỉ có Phó Tranh cùng thuộc hạ hắn là Thạch Đông....

Nàng trong lòng nôn nóng, cố nhìn về phía Phó Tranh, muốn nháy mắt, Thục Liêu Phó Tranh lại không dừng lại chỗ đó mà hướng phía bên cạnh của mấy người nông dân kia. Mấy người kia mới đi, hắn bước chân cũng rộng, hai ba bước liền ấn bả vai một người trong số đó xuống. Người nọ bị chế trụ, thân hình hơi cứng đờ, lại đột nhiên quay đầu, trong tay liền lén tạo ra tiểu xảo tụ tiễn, hướng về mặt Phó Tranh, hắn nghiêng người tránh, lưu loát rút ra một chiếc đoản kiếm.

Mai Như còn muốn xem, lại thấy thân ảnh đấu ở mặt sau xe ngựa.

Động tĩnh không nhỏ, mấy xe ngựa đồng thời dừng lại, các binh lính chạy tới, liền thấy Phó Chiêu nhảy xuống xe ngựa. Nghe được động tĩnh, lúc này Mạnh Uẩn Lan vẫn luôn viết sách mới ngẩng đầu lên, hiếu kỳ nói : " Làm sao vậy."

Mai Như lo lắng nói : " Chỉ sợ gặp phải thám tử người Hồ."

" Thám tử" Mạnh Uẩn Lan kinh ngạc, lúc này mới xốc màn xe lên để nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Phó Chiêu ngơ ngác đứng ở bên đường, vẫn không nhúc nhích, Mạnh Uẩn Lan hỏi : " Thập Nhất điện hạ làm sao đấy."

Nghe được lời nói Phó Chiêu hốt hoảng ngẩng đầu, trên mặt có chút kỳ quái rối rắm. Hắn chớp mắt : " Không có việc gì."

Mai Như cũng xoay người, dò đầu ra nhìn xung quanh.

Lần này, vẫn là nhìn Phó Tranh.

Hắn đứng ở chỗ đó, thân hình thon từ trên xuống dưới là đồ đen, ống tay áo, vạt áo đều dính máu đỏ, tuỳ tay ném đoản kiếm cho Thạch Đông. Có lẽ nhận thấy được ánh mắt Mai Như, Phó Tranh chẫm rãi ngẩng đầu.

Con ngươi của hắn thật đen, lại lạnh, chính là nhìn thấy máu.

Mai Như trong lòng hãi, vội vàng lùi về.

Nàng ngồi ở chỗ đó, sau đó cảm thấy việc này có chút tồi tệ.

Phó Tranh đã sớm nhận ra mấy người này có chút không bình thường, cho nên hắn mới cố ý cưỡi ngựa qua, đứng ở chỗ đó. Hắn tính toán khi mấy chiếc xe ngựa đi mới động thủ, cố tình bị Mai Như đã nghe ra điểm không thích hợp, rút dây động rừng, hắn đành phải động thử trước...

Suy nghĩ cẩn thận, Mai Như có chút oán giận chính lỗ tai của mình, nghe cái gì không nghe, lại nghe những thứ không tốt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro