Chương 6: Liếm cặc bự, mông chảy nước dâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu 'bệnh nứng' của Lâm Dạ làm cho cả Tạ Lê Sinh và Cố Nhiêu đều ngớ ra. Đây là chuyện vốn rất xấu hổ nhưng sau khi nghe bác sĩ chẩn bệnh xong, Cố Nhiêu lại cảm thấy thân thể ngày càng nóng hơn, hận không thể quăng cái chăn trên người đi, nhào vào trong ngực Tạ Lê Sinh để hắn yêu thương mình. Thân thể bị quấn lại trong chăn ướt đẫm như mới vớt ra từ trong nước, nóng đến nỗi muốn phát điên, mấy chỗ xấu hổ đều bắt đầu khó chịu, muốn duỗi tay móc cào lại không thể được, ngay cả trái tim dường như cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Tạ Lê Sinh cũng không đỡ hơn bao nhiêu, hắn cảm nhận được rõ ràng sức nóng của thân thể người trong ngực, hơn nữa Cố Nhiêu còn không chịu thành thật mà cứ ra sức vặn vẹo, không biết cơ thể cậu mềm mại đến cỡ nào, cách một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được tư thế mất hồn kia cùng với độ cung cực kì quyến rũ. Cố Nhiêu phóng đãng duỗi chân dài từ trong chăn ra, bắp đùi cọ xát đầu gối Tạ Lê Sinh, cậu cảm nhận được người đàn ông hơi chấn động một chút, giống như được cổ vũ mà tiếp tục động tác, bắp đùi dâm đãng trơn mịn dọc theo đùi hắn đi lên phía trên, cuối cùng dứt khoát dùng cặp đùi kẹp lấy eo đối phương, da thịt trắng nõn như thịt luộc dán lên hai quả trứng bự của hắn, vừa cọ xát vừa phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.

Cả người Tạ Lê Sinh đổ mồ hôi, lửa dục mới vừa được dập tắt lại bắt đầu bốc lên. Người trong ngực cứ như chơi đến nghiện, không ngừng dùng hạ thân trêu chọc dục vọng của hắn, sau đó túm lấy một bàn tay của hắn bỏ vào trong chăn đặt trên ngực mình. Thân thể dưới tay thấm đẫm mồ hô, vì bị bọc trong chăn nên nóng hừng hực, sức nóng kia cứ như muốn đốt cháy hắn, nhưng xúc cảm trơn trượt dính dính kia lại làm hắn không thể dời tay. Tạ Lê Sinh thở hổn hển sờ lên, lòng bàn tay đột nhiên đụng phải một điểm cứng, trong miệng Cố Nhiêu phun ra tiếng rên rỉ dính nhớp, lại ưỡn ngực đưa tới trong tay hắn.

Tạ Lê Sinh bỗng nhiên dùng sức nắm lấy, làm cho thịt vú vốn không đầy đặn bị bóp thành hình tròn, dùng sức xoa nắn, Cố Nhiêu không kịp hô đau, ngón cái thô ráp của người đàn ông đè ấn trên núm vú cậu, vừa nóng bỏng vừa sảng khoái.

Hai người giống như bị ánh đèn tối tăm trong phòng và thân thể ngon miệng của đối phương mê hoặc, quên đi thân phận quên đi tất cả, giống như chuẩn bị củi khô bốc lửa lăn lên giường, cũng quên mất Lâm Dạ vẫn còn đang đứng đây.

Lâm Dạ vừa thấy tình cảnh này đã hiểu rõ tất cả, nhưng nhìn hai người sắp thông gian, hưởng thụ cơn cực lạc thì trong lòng Lâm thiếu gia lại khó chịu. Anh thật vất vả mới chộp được một ngày Tiêu Nghị không bận rộn, có thể kéo người lên giường lăn lộn sảng khoái một trận, kết quả lại bị Tạ Lê Sinh cắt ngang. Tên khốn Tiêu Nghị kia vô cùng trung thành với Tạ Lê Sinh, nghe thấy ông chủ gọi tới thì lập tức giống như phát điên va chạm trong thân thể anh, bắn đầy một mông anh, tuy cũng sảng khoái muốn chết nhưng anh vẫn chưa tận hưởng dư vị khoái cảm cực hạn mãnh liệt xong, đang chờ mong đối phương có thể ôm anh nói vài câu an ủi dịu dàng sau khi xong việc, kết quả lại bị Tiêu Nghị đuổi xuống giường, bảo anh tới xem bệnh cho ông chủ.

Dùng xong là đá, Lâm Dạ hận đến ngứa răng, nhưng cố tình anh lại quá vừa ý thân thể cường tráng và con cặc vừa thô vừa bự kia của Tiêu Nghị, không nỡ trách mắng tình nhân, vậy nên chỉ có thể trả thù đầu sỏ gây tội.

Nghĩ như vậy, Lâm Dạ giả vờ ho khan vài tiếng, quả nhiên làm cho động tác của hai người kia ngừng lại. Trong mắt Tạ Lê Sinh tràn đầy sự khó chịu vì bị làm phiền, hung ác nhìn anh. Lâm Dạ vốn không sợ hắn, nghiêm túc nói: "Bệnh này của cậu ta có chút khó giải quyết, lúc phát bệnh đầu óc sẽ hỗn loạn, chỉ muốn làm tình với đàn ông, có lẽ cũng không rõ người bên cạnh là ai. Anh nhất định phải xem chừng cậu ta, đỡ phải xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, lúc cậu ta tỉnh lại thì hối hận. À đúng rồi, tuy phải chịu đựng rất thống khổ nhưng nếu cậu ta không muốn bị người khác địt hoặc không nhịn nỗi thì cùng lắm chỉ mất nửa cái mạng mà thôi, chừng đó ba nuôi như anh phải vất vả một chút rồi."

Lâm Dạ cắn chặt hai chữ 'ba nuôi', quả nhiên thấy sắc mặt Tạ Lê Sinh trầm xuống. Anh tự vỗ tay cho mình ở trong lòng, nói dối nhưng mặt lại không đổi sắc. Trên thực tế, căn bệnh này của Cố Nhiêu không bị đàn ông đụ thì không thể giải quyết được, chỉ có thể bị địt đến thỏa mãn thoải mái thì cậu mới có thể khôi phục, hơn nữa bị chịch càng nhiều thì cơ thể sẽ trở nên càng dâm đãng, cả người cũng ngày càng đẹp hơn, cuối cùng sẽ biến thành cái lọ kích dục biết đi. Quan trọng nhất là, Cố Nhiêu biết người bên cạnh cậu là ai, nhìn bộ dáng của cậu như vậy thì đã biết là cậu cũng ước gì nằm im để Tạ Lê Sinh tùy tiện địt mình, nhưng mà dù sao kết cục vẫn giống nhau, để cho bọn họ gặp một chút trắc trở đi, ai bảo bọn họ lại cắt ngang chuyện trên giường của bác sĩ chứ.

Lâm Dạ nói xong liền thong thả ung dung rời đi, Tạ Lê Sinh lại giống như bị xối một chậu nước lạnh, bỗng nhiên tỉnh táo lại. Đầu óc Cố Nhiêu không rõ ràng, nếu hắn làm ra chuyện gì đó thì chẳng phải là nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao. Cố Nhiêu rất tôn kính người ba nuôi là hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy tin cậy, coi hắn như bầu trời của mình, nếu tỉnh lại cậu phát hiện mình lại làm ra chuyện cầm thú với cậu thì có thể sẽ đau khổ tới chết hay không... Cố Nhiêu mới vừa trải qua cơn đau mất nhà, bây giờ thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại một chút, chịu dựa vào hắn, nếu bị hắn tổn thương vậy có lẽ sẽ hoàn toàn tuyệt vọng mất...

Vì thế, Tạ Lê Sinh IQ cao EQ thấp vì đứa con nuôi mà hắn yêu thương đành chịu đựng lửa dục đốt người đẩy Cố Nhiêu ra. Bàn tay to đang di chuyển vuốt ve trên người bỗng nhiên dời đi, da thịt đang kề sát cũng rời xa, tiếng rên rỉ sảng khoái của Cố Nhiêu kẹt trong cổ họng, tủi thân không thôi nhìn người đàn ông, vứt bỏ tự tôn lại lần nữa nhào qua, nhưng vẫn bị Tạ Lê Sinh ngăn lại.

Tạ Lê Sinh đè bả vai Cố Nhiêu, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Nhiêu ngoan nào, chịu đựng một lát sẽ khỏe lại, ba nuôi ở bên cạnh con."

Cố Nhiêu quả thực sắp điên mất, cậu vừa hưởng thụ mùi vị tuyệt diệu được người đàn ông vuốt ve cơ thể, hận không thể lúc nào cũng dính trên người đối phương, để cho hắn sờ, để hắn hôn, nhưng vào lúc cậu khát vọng nhất lại bị đẩy ra, đây quả thật là lửa đổ thêm dầu, lần này Cố Nhiêu thật sự khóc lên. Cậu cáu giận đẩy Tạ Lê Sinh ra, cũng không quan tâm mình đang trần truồng, nghiêng ngả lảo đảo muốn đi ra ngoài, trong miệng nói: "Con đã sắp chết mà ba còn muốn con chịu đựng, trên đời nhiều đàn ông như vậy, bằng Cố Nhiêu con... Ba không muốn thì vẫn còn rất nhiều người xếp hàng muốn chữa bệnh cho con, con cũng không tin con lại thiếu đàn ông, bọn họ còn hận không thể xếp hàng chịch con kìa."

Cố Nhiêu thật sự tuyệt vọng, uổng cho cậu lúc biết mình mắc chứng bệnh như vậy còn cảm thấy may mắn, may mắn sau khi gặp được Tạ Lê Sinh mình mới phát bệnh, có thể giao cơ thể sạch sẽ dâm đãng này cho hắn, nhưng ai biết đối phương lại ghét bỏ cậu, là vì cái người tên Tuyết Hiên kia sao... Thôi, để cậu tự sinh tự diệt cũng tốt, cùng lắm thì chết ở bên ngoài...

Ai ngờ Cố Nhiêu còn chưa đi tới cửa đã bị Tạ Lê Sinh túm trở về, ném lên giường. Trong mắt người đàn ông đều là ngọn lửa tình dục, còn kèm theo buồn bực và ghen tuông, hắn dường như muốn hả giận mà hung hăng xoa nắn cái vú mềm của Cố Nhiêu, thô lỗ nói: "Em coi ông đây là thánh nhân không có dục vọng đúng không, ông đây sợ em hối hận, kết quả em khen ngược, còn muốn ra ngoài tìm đàn ông! Để mấy thằng đàn ông xếp hàng chịch em có phải rất sướng hay không, em đúng là đĩ điếm dâm đãng trời sinh, ông đây không nên không đành lòng đối với em. Mẹ nó, hôm nay sẽ đụ chết em!"

Cố Nhiêu sửng sốt, cậu không nghĩ tới nam thần ngày thường cấm dục ít nói, cao cao tại thượng lúc nổi giận lại nói chuyện thô lỗ tục tĩu như vậy. Nhưng mà, càng như vậy thì cậu càng rung động... Bị người đàn ông như vậy chinh phục, bị hắn đè dưới háng, thế nhưng lại làm cho cậu sinh ra khoái cảm hưng phấn...

Cố Nhiêu không chút tức giận với sự thô lỗ của người nọ, ngược lại kiêu ngạo ngẩng đầu, cười mê người: "Con là con trai của ba nuôi, sinh ra chính là để cho ba nuôi đụ, ba nuôi, sao người còn chưa tới đụ con?"

Tạ Lê Sinh nhìn bộ dạng lẳng lơ kia của Cố Nhiêu, lại nghĩ đến vừa rồi nếu không phải bị mình ngăn lại thì đĩ nứng này đã trèo lên giường người khác rồi, trong lòng hắn lập tức giận dữ, cười lạnh xuống giường, túm tóc Cố Nhiêu kéo cậu xuống đất, làm cho khuôn mặt nhỏ quyến rũ kia đối diện với con cặc đang cứng đến phát đau của mình, nói: "Lỗ đít nứng có được ăn cặc bự hay không thì còn phải xem biểu hiện của cái miệng nhỏ phía trên của em, liếm ông đây thoải mái thì ông đây sẽ đụ em, sao hả?"

Dù sao Cố Nhiêu cũng là người đang phát bệnh, bên cạnh lại là người đàn ông mà cậu cam tâm tình nguyện dâng hiến, tất cả tính dâm trong cơ thể đều trào ra ngoài. Cậu không lập tức liếm cặc người đàn ông mà là nâng người lên, dùng đầu vú cứng ngắc dán lên hai quả trứng của hắn, dùng bộ ngực cọ nhẹ trứng dái của hắn, khẽ nói: "Con cặc của ba nuôi quá ngon, Tiểu Nhiêu để dành lát nữa mới ăn... Bây giờ dùng vú dâm, ưm... vú dâm hầu hạ trứng to của ba nuôi... A, thật thoải mái, trứng dái địt núm vú của con, ha a a... Bên kia cũng muốn, ba nuôi đụ con đi..."

Rốt cuộc Tạ Lê Sinh cũng có thể tận mắt chứng kiến khả năng mềm dẻo của Cố Nhiêu, thân thể tuyết trắng lẳng lơ vặn vẹo dưới háng mình, tóc dài thấm đẫm mồ hôi, trong không khí tràn ngập mùi vị dâm đãng. Nhưng mà, nếu có thể bị Cố Nhiêu nắm mũi thì Tạ Lê Sinh đã không phải là ông lớn sát phạt quả quyết ở hắc đạo rồi... Hắn nắm cằm Cố Nhiêu, cầm con cặc cứng phát đau nhét vào trong cái miệng nhỏ đỏ hồng.

Ăn một lần hết nguyên cây gậy thịt, thân thể Cố Nhiêu sắp hóa thành vũng nước, miễn cưỡng vịn đùi đối phương mới không ngã xuống, rõ ràng con cặc kia đang ra vào trong miệng nhưng lỗ đít trống rỗng bên dưới lại bắt đầu hưng phấn. Mông thịt bự không nhịn được co rút lại, giống như đang có gậy bự yêu thương nó... Cố Nhiêu say mê bú mút nhóc con trong miệng, cánh tay vô lực rũ xuống đụng vào chân người đàn ông, thế nhưng cậu lại yêu thích không buông tay bắt đầu vuốt ve, mê luyến nắm lấy ngón chân người nọ, cái mông dâm loạn đong đưa, tựa như đang có con cặc bự cắm trong lỗ đít.

Tạ Lê Sinh bị sự phóng đãng của cậu gợi lên hứng thú, bàn chân dẫm lên mông Cố Nhiêu, toàn bộ cơ thể đều run rẩy, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào con cặc trong miệng, lỗ đít không được chạm vào lại chảy ra dịch nhầy...

Trên người Cố Nhiêu ướt đẫm nên tất nhiên không biết cái động nứng của mình đã chảy thành suối, chỉ cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, trong đầu ảo tưởng có con cặc thật lớn đang điên cuồng đụ địt mình, cái mông vặn đến lẳng lơ không chịu nổi, nước dâm vẫn luôn chảy tới trên mặt đất, làm cho bắp đùi cũng ướt đẫm.

Rốt cuộc Tạ Lê Sinh cũng không nhịn được nữa, hung hăng đưa đẩy vài cái rồi rút cặc ra, bắn hết đống tinh dịch đặc sệt lên mặt Cố Nhiêu. Trên mặt Cố Nhiêu toàn vẻ say mê, bị bắn lên mặt còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi, tinh dịch từ mặt chảy xuống cổ, cậu cũng không quan tâm, chỉ lo nỉ non: "Ba nuôi chơi con đi, chơi chết con..."

Tạ Lê Sinh nửa ôm cậu đi tới cửa, đá văng cánh cửa để cho Cố Nhiêu quỳ dẩu mông hướng ra ngoài, thân trên quay vào bên trong, từ xa nhìn qua cũng chỉ có thể thấy được cái mông trắng nõn đang chu lên cao, dâm đãng không nỡ nhìn thẳng.

Tạ Lê Sinh trần truồng đi ra ngoài, con cặc thẳng tắp đâm vào trong mông Cố Nhiêu, trêu đùa: "Thế nào hả, ba nuôi địt em có sướng không, hàng lang lúc nào cũng có người tuần tra, để cho bọn họ đều nhìn thấy em bị đàn ông đụ, đều biết em là con điếm chỉ biết câu dẫn ba nuôi."

Cố Nhiêu bị đâm bò về phía trước, cậu dùng chút sức còn sót lại không ngừng đẩy ngược về sau, muốn làm cho đối phương tiến vào càng sâu, tiếng thân thể va chạm vang khắp hành lang, Cố Nhiêu sảng khoái kêu dâm: "Ưm, sướng muốn chết, a a... Mạnh quá, ba nuôi thật mạnh... Để cho bảo tiêu đều tới nhìn điếm nhỏ bị địt, Tiểu Nhiêu là con đĩ của ba nuôi, ha a... Luôn banh mông cho ba nuôi đụ..."

Tạ Lê Sinh địt sướng lại kéo Cố Nhiêu lên, để cậu đứng dựa tường, tiện cho mình vừa đâm thọc vừa dâm loạn cơ thể cậu. Tạ Lê Sinh không ngừng hôn lên da thịt trơn bóng thơm ngọt của Cố Nhiêu, nói nhỏ bên tai cậu: "Toàn bộ hàng lang đều là mùi dâm của em, sáng mai toàn bộ nhà họ Tạ đều biết bé đĩ em bị tôi túm ra cửa chơi đùa, lắc mông mạnh lên, đúng, cứ như vậy... Ha... sướng chết ông đây... dùng sức kẹp, để cho ông đây nhìn xem em có thể nứng đến mức nào..."

Hai người kích động lăn lộn ngoài cửa, không biết rằng người hầu và bảo tiêu bên dưới đã nghe thấy nên đang lén lút đi ra ngoài, nhưng mà thân phận tình nhân của Cố Nhiêu đã được chứng thực, coi như đạt thành tâm nguyện.

Ngày hôm sau lúc Cố Nhiêu tỉnh lại cũng không cảm thấy đau eo hay đau lưng, ngược lại còn thoải mái chưa từng có. Cậu nằm trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông, hạnh phúc không chịu nổi. Nhưng nếu muốn giữ lấy người nọ lâu dài thì thân phận tình nhân nhỏ không đủ...

Cố Nhiêu ôm lấy eo Tạ Lê Sinh, Tạ Lê Sinh cũng tỉnh lại, mơ hồ gọi: "Tiểu Nhiêu..."

Cố Nhiêu đánh đòn phủ đầu, nhu thuận nói: "Ba nuôi... Cảm ơn ba đã giúp con chữa bệnh... Con, con không nghĩ nhiều đâu, trước sau người vẫn là người ba mà con kính yêu nhất, con vĩnh viễn là đứa con ngoan ngoãn của người. Ba nuôi, con không muốn bị người đàn ông khác chạm vào, hức... Nhưng mà kiềm nén rất khổ sở, về sau ba nuôi có thể giúp Tiểu Nhiêu trị bệnh nứng không?"

Tạ Lê Sinh đang nghĩ ngợi về sau nên định nghĩa quan hệ của hai người như thế nào, không nghĩ tới Cố Nhiêu đã mở miệng trước. Tiểu Nhiêu thật là làm cho người ta đau lòng, đã xảy ra chuyện như vậy mà còn đáng thương cầu xin hắn giúp chữa bệnh, có lẽ Tiểu Nhiêu không muốn mất đi người ba nuôi luôn thương yêu cậu. Một khi đã như vậy, hắn sẽ làm một người ba đủ tư cách, trên mặt tình cảm thì cưng chiều cậu, về mặt thân thể thì thỏa mãn cậu, để cho Tiểu Nhiêu vui vẻ mà sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro