11. Đầu vú phun sữa trắng đục ^ nước tiểu màu trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

niệu tinh, ngày hôm sau lỗ lồn sưng mọng, mệt nhọc vuốt ve cùng trêu đùa

Chất lỏng màu trắng loãng hơn tinh dịch, trọng lượng tương đương nước tiểu, khi phun ra còn mang theo độ cong, một lượng lớn bắn trên giường, giống như sữa mẹ phun ra từ dương vật đã cương cứng. Nghiêm Sở không ngờ mình lại địt người đi tiểu tinh, bị cảnh tượng như vậy kích thích, hắn cũng bắn ra ngoài. Rõ ràng là hắn đã bắn nhiều lần, nhưng tinh dịch vẫn còn đặc quánh, đem người trên người hắn bắn đến liên tục lên đỉnh, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Khương Từ tiểu xong mệt mỏi dựa vào trong ngực Nghiêm Sở, bụng phập phồng kịch liệt, sữa chảy ra trước đó đã khô lại, dính lên trên ngực và bụng y. Trên giường đã sớm ướt không còn hình dáng, nhìn hỗn hợp tinh dịch và nước tiểu, Nghiêm Sở như có điều suy nghĩ.

"Cậu lại đi tiểu nữa, trước kia cậu cũng như vậy sao?"

Giọng điệu nghiêm túc của Nghiêm Sở khiến Khương Từ xấu hổ không ngẩng đầu lên được, vừa nhìn thấy mình đi tiểu ra ngoài đã rất bối rối, còn tưởng rằng mình bị ảo giác, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Làm sao có thể ... "

"Đây là lần đầu tiên?"

"Ừ." Khương Từ dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nhưng lại mang theo nức nở.

Thấy người kia bị "khi dễ" mà khóc, Nghiêm Sở cúi đầu hôn lên tai y:"Không sao, nếu như là thường xuyên bị vậy thì là tuyến tiền liệt có vấn đề. Thỉnh thoảng một lần thì là bình thường, chỉ có thể nói rằng cậu bị con cặc tôi đụ quá đã thôi."

Mẹ anh mới bị vấn đề về tuyến tiền liệt! Khương Từ chỉ cảm thấy huyệt thái dương trên trán nhảy lên hai lần, kìm lòng không được từ phía sau ném người xuống giường.

Nghiêm Sở biết mình đã khi dễ Đội trưởng Khương hơi quá, hiếm thấy nhẹ nhàng cười nhấc người khỏi người mình, đưa tay xoa nhẹ lên bụng y.

"Không thoải mái sao?" Cả đêm không kiềm chế được mà đụ người đó muốn chết, sau khi kết thúc Nghiêm Sở mới nhớ ra người này còn đang mang thai, tuy rằng đứa nhỏ không phải của mình, nhưng hắn vẫn một lòng thương xót, thậm chí bản thân Nghiêm Sở cảm thấy không thể tin được, trong lòng không nhịn được cười, nghĩ nhiều năm như vậy chính mình là một kẻ chết tâm, nhất là sinh mệnh, đối với hắn sinh mạng giống như con kiến, mặc dù hắn là một cảnh sát đặc nhiệm.

Khương Từ lắc đầu một cái.

"Xem ra loài hoang dã nhỏ trong bụng cậu thật khỏe, sau này nên gọi là Khương Kiên Cường đi."

Khương Từ lần này rốt cuộc không chịu nổi, mặc dù đã cao trào rất nhiều lần, cơ thể đã kiệt sức rồi, nhưng vẫn không biết sức lực của mình ở đâu, lạnh lùng ném hắn xuống đất.

Khương Từ mơ mơ màng màng động thân thể một chút, phát hiện có chút chật chội... lại còn nóng... Tưởng đang ở trên giường của mình, không nhịn được trở mình, nhưng lại đụng vào ngực ai đó, nhìn thoáng qua thì phát hiện y đang ngủ trên ghế sô pha, bên cạnh là tên cảnh sát cấp dưới đang trần truồng đã phát hiện ra bí mật của mình, đụ mình cả đêm hôm qua.

Ánh nắng xuyên qua của sổ, Khương Từ đoán bây giờ đã là buổi trưa. Những cảnh tối hôm qua bắt đầu từ từ ghép lại với nhau trong tâm trí, sầm mặt ngồi dậy từ ghế sô pha, không dám nhìn xem Nghiêm Sở bên cạnh đã thức chưa, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Thời điểm đi vào phòng ngủ Khương Từ mới nhớ tại sao tối hôm qua hai người lại nằm trên sô pha, cả giường lộn xộn, sau khi làm xong hầu như không có chỗ nào khô ráo, đến bây giờ đã trở nên có chút nhàu nhĩ, buổi chiều người phục vụ tới quét dọn, Khương Từ căn bản không dám nhìn vào mắt người phục vụ, chỉ cảm thấy mặt nóng đến nỗi có thể luộc trứng gà, hai người đàn ông, mới ngủ một buổi tối... Đã làm giường thành như vậy, sao không khiến người ta tưởng tượng được...

Cuối cùng khi người phục vụ rời đi, Nghiêm Sở thậm chí còn yêu cầu anh ta để thêm một bộ khăn trải giường trong phòng.

"Đừng mặc loại quần áo như vậy, dù sao trong phòng cũng chỉ có cậu và tôi. Có chỗ nào trên người cậu tôi chưa nhìn thấy đâu, cũng không cần phải che giấu làm gì." Nghiêm Sở liếc cái bọc tên Khương Từ kia, nhớ tới hôm qua bị mình cởi ra từng món trên người y, trong lòng có chút rung động. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn rằng trong đội y cũng mặc loại quần áo đó, nếu không bụng nhô lên căn bản không thể giấu dưới lớp cảnh phục, nghĩ đến đây Nghiêm Sở chợt nhớ ra điều gì đó, "Đứa trẻ được bao nhiêu tháng rồi?"

Khương Từ do dự một chút mới nói: "Sáu tháng."

Mặc dù không biết nhiều về chuyện mang thai, nhưng Nghiêm Sở vẫn có chút kỳ quái: "Bụng của cậu nhìn không lớn lắm."

"Có lẽ là vì bị trói suốt."

"Cậu không sợ con mình xảy ra chuyện gì sao? Tống Thành không quan tâm đến cậu sao?"

Khương Từ cúi đầu ăn một chút thức ăn, sau đó ngẩng đầu: "Tôi không quan hệ gì với cậu ấy, đứa trẻ không phải của cậu ấy."

"Ai?"

"Tôi cũng không biết."

"Oh."

"Trong bữa tối đừng nói chuyện, anh còn năm phút nữa." Khương Từ đứng dậy cầm bát vừa ăn xong đi phòng bếp nhỏ trong phòng khách rửa sạch.

Nghiêm Sở không nhịn được cười một tiếng, bởi vì ở trong quân đội mà Khương Từ khống chế thời gian ăn tối, dẫn đến thói quen này ngay cả khi đang đi nghỉ phép.

Hai người thức dậy muộn nên có cảm giác chưa bao lâu sau khi dùng bữa xong trời lại bắt đầu tối. Khương Từ thay băng trên vai, mặc tốt quần áo, ngồi ở trên sô pha xoa xoa eo, bởi vì ân ái đêm qua nên vẫn còn đau, hơn nữa môi sò bên dưới sưng tấy, vừa đi liền cọ vào quần lót, khiến khắp nới đều dính nước.

Nghiêm Sở từ phòng tắm đi ra, thân trên trần trụi, thản nhiên lau mái tóc ướt đẫm, sau đó phát hiện Khương Từ đang ngồi trên sô pha xem tin tức.

"Nếu mệt thì lên giường nằm đi."

"Nghiêm sở."

"Ừ ?"

"Tôi để bên kia sắp xếp phòng cho anh, tôi có thể trả tiền."

"Đội trưởng Khương thật là giàu có." Nghiêm Sở cong cong khóe miệng.

Thần sắc Khương Từ lãnh đạm, trong lòng không nhịn được nôn mửa, nêu không phải anh tôi còn lấy ra chút tiền tiết kiệm của mình sao?

"Nhưng tôi không muốn."

"Tại sao."

"Ngủ với cậu là được rồi." Nghiêm Sở ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, sau đó sờ soạng hạ thể của y, nhẹ nhàng xoa nắn, "Đội trưởng Khương đã quên mất tối qua cậu hưởng thụ bao nhiêu rồi sao? Có muốn nhớ lại không?"

"Ưm ưm... Đừng....Chạm vào tôi."

"Hình như cứng lên rồi, quả nhiên vẫn là thân thể dễ phát tình nhỉ?" Nghiêm Sở chậm rãi hạ tay xuống, chạm vào lỗ lồn, ở bên ngoài ấn một cái,"Hình như vẫn còn ướt, chậc chậc, bé dâm đãng, tối hôm qua địt chưa đủ?"

"Ừm ... đừng đụng vào ... a ha ... không thể làm tiếp!"

Khương Từ khó chịu kẹp chặt chân, nhưng cũng kẹp chặt tay Nghiêm Sở chặt hơn.

"Vậy thì không làm, chỉ cần chạm vào là có thể đạt được cực khoái rồi." Chờ chút nữa đừng cầu xin tôi, trong lòng Nghiêm Sở âm thầm bổ sung một câu.

"Đội trưởng Khương, dáng vẻ bây giờ của cậu thật mê người."

Mọi người nhớ vote và follow cho mình có động lực edit truyện nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro