16. Cậu mặc đồng phục thật đặc biệt, muốn đụ cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mặc đồng phục cảnh sát bị lộ ra bên ngoài h, hít đất play, người đàn ông ghen tuông)

Khi Khương Từ trở về nơi ở của mình, câu nói của Đường Cận Nghiêu vẫn vang lên trong đầu y "Nghe nói Lý Duy Xu là đồng tính luyến ái, không biết con trai hắn có như vậy không, cho nên tôi cũng rất lo lắng cho em trai cậu." Nghe được câu này trong lòng y có mấy phần tức giận, cuối cùng chỉ trả lời một câu "Đồng tính luyến ái không có lỗi, chỉ cần bọn họ đối xử tốt với Tiểu Triệt là được." Đường Cận Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó cũng gật đầu bày tỏ đồng ý.

Đây là suy nghĩ từ trong lòng của Khương Từ, y thực sự không quan tâm đến những lời đàm tiếu này, không quan tâm đến việc Lý Duy Xu có phải là gay hay không, y rất biết ơn công ơn dưỡng dục của họ đối với em trai mình, chỉ hy vọng những năm nay Khương Triệt có một cuộc sống tốt, chờ khi thân thể mình thuận lợi hơn, nhất định phải tự mình đến thăm.

Khương Từ vừa lập kế hoạch vừa bước tới cửa, vừa mở cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói.

"Đi đâu."

Khương Từ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên thấy Nghiêm Sở đang đứng cạnh cửa, tựa hồ đang đợi y.

"Anh về sớm vậy?"

"Người đàn ông ăn cơm với cậu hôm nay là ai? Hả?" Nghiêm Sở không trả lời câu hỏi của y mà đi thẳng vào vấn đề.

"Anh cũng ở trong Phong Hòa lâu?" Khương Từ có chút kinh ngạc, không ngờ đối phương lại hỏi mình vấn đề này, càng không nghĩ hắn nhìn thấy mình ăn cơm ở đó.

"Ừ, Đội trưởng Khương chắc sẽ không biết chuyện trùng hợp như vậy, hôm nay tôi cũng ở đó." Nghiêm Sở cười một tiếng, sau đó nhìn bụng Khương Từ, "Bụng to như vậy còn đi ra ngoài?"

"Có chút việc."

"Chuyện gì? Hẹn hò?" Nghiêm Sở có chút không vui, đột nhiên đóng cửa lại, ép người vào góc, trịch thượng nhìn y. "Thấy hai người ăn cơm thật vui vẻ, mặt đỏ bừng."

Bàn tay sờ lên mặt Khương Từ lạnh lẽo như băng, khoảng thời gian này nhiệt độ hạ xuống, buổi sáng còn có chút nắng, buổi chiều lại bắt đầu có gió lạnh thổi qua, mấy lần vào ban đêm Khương Từ thường chui vào trong ngực hắn ngủ.

"Một chút chuyện riêng." Khương Từ nghiêng mặt tránh đi sự đụng chạm của Nghiêm Sở, lúc này đối phương cũng thức thời rút tay ra.

"Ồ." Nghiêm Sở buông tay ra, sau đó gật đầu đầy ẩn ý, ​​không biết là ưu tư cái gì, đột nhiên không kịp chuẩn bị ôm Khương Từ kiểu công chúa lên, sau đó đặt y ở trên giường, Khương Từ ngớ người, liền thấy đối phương kéo rèm ở cửa kính trong suốt từ trần đến sàn của ban công.

"Cởi quần áo."

"?"

"Đội trưởng Khương muốn tự mình cởi, hay là tôi cởi cho cậu?"

Khương Từ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác xuống.

"Bên trong cũng cởi hết ra."

Vẻ mặt của Nghiêm Sở nghiêm túc mà Khương Từ chưa từng thấy, biết rằng chọc giận người đàn ông này sẽ chỉ gây bất lợi cho mình, Khương Từ chỉ có thể cởi từng cái quần áo ra.

Hai mắt Nghiêm Sở tối sầm lại khi nhìn thấy những thứ quấn quanh bụng và ngực của Khương Từ, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

"Khương Từ, cậu không muốn sống cũng đừng không muốn mạng của đứa nhóc chứ?! Cậu không sợ làm như vậy sẽ đem đứa trẻ siết thành hình dạng quái dị sao?!"

Động tác trên tay Khương Từ đột nhiên dừng lại, y không ngờ rằng Nghiêm Sở đột nhiên hung với mình, hơn nữa y rất hiếm khi nghe thấy hắn gọi thẳng tên đầy đủ của mình, mặc dù giọng điệu không hề tốt, nhưng đối với Khương Từ không có họ hàng người thân mà nói, y thực sự cảm thấy Nghiêm Sở đang quan tâm đến mình, trong lòng có loại cảm giác không thể giải thích.

"Cởi hết toàn bộ đồ trên người cậu xuống, sau đó banh chân ra hướng về phía tôi."

Khương Từ xấu hổ mở hai chân ra, dùng bộ phận tư mật của mình đối mặt với nam nhân trước mặt, sau khoảng thời gian hồi phục này, hai cái lỗ nhỏ bên dưới lại trở nên hồng nhuận, mềm mại như chưa từng bị đụ. Nghiêm Sở đưa tay sờ lên, ngoài thứ nước trong suốt do Khương Từ tự tiết ra thì không còn chất lỏng khả nghi nào khác khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Hừm ..." Khương Từ giật bắn người khi bị hắn chạm vào, không nhịn được rên rỉ một tiếng, bướm nộn đói khát nhạy cảm lại phun ra chất lỏng trong suốt.

"Có cảm giác?"

Khương Từ dùng đôi mắt lạnh như băng trợn lên nhìn hắn, trong lòng oán thầm chẳng nhẽ anh bị sờ chỗ đó sẽ không có cảm giác ?! Hơn nữa....Đã một thời gian dài không làm chuyện đó... Nội tiết tố mà Nghiêm Sở tiết ra khi gần gũi khiến y không thể cưỡng lại được chút nào.

Thực ra Nghiêm Sở cũng bị âm thanh của y làm cho toàn thân khô nóng, nhiệt lưu chạy thẳng xuống thân dưới, nhưng hắn không quên chuyện mình phải làm hôm nay, vì vậy hắn đứng dậy lấy bộ đồng phục cảnh sát của Khương Từ từ trong tủ quần áo ra vứt lên trên giường.

"Mặc cái này vào."

Khương Từ không hiểu Nghiêm Sở định làm gì, chỉ nghe đối phương tiếp tục nói: "Sau này khi để lại lời nhắn cho tôi, cậu phải viết rõ ràng là cậu sẽ đi ra ngoài với ai, đi ra ngoài làm cái gì, nếu không phải ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt."

"Tại sao muốn mặc đồng phục."

"Đội trưởng Khương, cậu có biết khi cậu mặc bộ quần áo này... thật khiến người ta, đặc biệt muốn địt." Nghiêm Sở thấp giọng thì thào bên tai Khương Từ.

Thời điểm Khương Từ mặc cảnh phục dáng người cao ngất, eo thon mông vểnh, cả người nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, thần thánh không thể xâm phạm, nhưng càng như vậy càng khiến người muốn hung hăng xâm phạm, từ lần phát sinh quan hệ đầu tiên của hai người, Nghiêm Sở vẫn luôn muốn làm điều đó. So với thân thể trân truồng của Khương Từ, Nghiêm Sở càng muốn đụ y trong bộ cảnh phục hơn.

"Không cho phép quấn bụng, mặc luôn vào."

Hôm nay Nghiêm Sở càng có cảm giác áp bách hơn trước đây, nghe được những lời nói của hắn bên tai mình, hô hấp Khương Từ cũng trở nên rối loạn.

Hai phút sau.

Khương Từ loay hoay thay quần áo, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, ngay cả giọng nói cũng vì xấu hổ đến mức tận cùng mà mang theo nức nở:"Nghiêm Sở... Cái này...Không cài được cúc..."

Đứa trẻ gần bảy tháng tuổi. Nếu không có biện pháp gì, bụng bự khiến bộ đồng phục cảnh sát không thể cài cúc được, mặc lên người trông càng lôi thôi lếch thếch, quần cũng không kéo lên được, chỉ có để vướng ở thân dưới, thắt lưng thì càng khỏi phải nói... Nhìn bộ cảnh phục từng là thiêng liêng trong mắt bị mình mặc thành như thế này, không có hình dáng cao ngất như trước kia, cũng không có uy nghiêm của một đặc cảnh, Khương Từ chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

"Không cài được thì cũng không cần cài." Nghiêm Sở nhìn thẳng Khương Từ, chỉ cảm thấy thân dưới càng ngày càng căng trướng, Khương Từ không biết bộ dáng của mình so với dáng vẻ quy quy củ củ bình thường còn hấp dẫn hơn, nhất là trong bộ quần áo nhô lên một cái bụng tròn trắng.

Thấy Nghiêm Sở nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt quái dị, Khương Từ vừa xấu hổ vừa lúng túng, biết rằng dáng vẻ hiện tại của mình nhất định rất khó nhìn.

"Có thể cởi ra không?"

    "Không. Hình phạt vẫn chưa kết thúc đâu, đội trưởng Khương." Nghiêm Sở nở một nụ cười xấu xa, "Đội trưởng Khương trước đây không phải chống đẩy rất tốt sao? Làm vài cái cho tôi xem chút."

"Hít đất?"

"Ừ, nếu đội trưởng Khương làm được 10 cái, tôi sẽ để cậu cởi."

Hóa ra chỉ có 10 cái, Khương Từ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bây giờ bụng to, nhưng 10 cái chỉ là chuyện nhỏ.

Nhìn thấy động tác chuẩn bị quỳ trên sàn nhà của Khương Từ, Nghiêm Sở liền ngăn lại.

"Đội trưởng Khương lần này sẽ làm trên giường, hơn nữa, tôi nằm ở bên dưới, cậu làm ở bên trên tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro