30. Thuận lợi sinh bánh bao nhỏ!~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Thân thế đặc thù của đứa trẻ, cùng lời thú nhân của tiểu công Nghiêm)

Khương Từ chỉ cảm thấy ngực có chút nhột, còn hơi căng... Hình như có thứ gì đang chạm vào nơi đó của mình... Thời điểm mở mắt ra trời đã sáng, lúc đầu có chút không phản ứng được mình đang ở đâu, cho đến khi mơ mơ màng màng thấy bóng người bên mép giường... Cùng cái đầu nhỏ đang loạn củng ngậm vú mình... Đầu óc Khương Từ "Oanh" một cái, nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Ý thức của cơ thể từ từ khôi phục, cảm thấy trong bụng nhẹ đi rất nhiều, nhưng địa phương khó có thể mở miệng vẫn còn từng đợt đau nhức như bị xé rách. Tuy rằng Khương Từ vẫn có chút không thể tin được, y ... sinh con rồi sao? !

"Tỉnh rồi?" Khương Từ không để ý, thời điểm y tỉnh lại, Nghiêm Sở mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn không chờ Khương Từ mở miệng, Nghiêm Sở liền đưa đứa nhỏ trên tay đến trước mặt y.

"Em...Sinh?"

"Chẳng lẽ là tôi sinh?" Nghiêm Sở bật cười một tiếng, cảm thấy Khương Từ như vậy thật đáng yêu.

Khương Từ chỉ không ngờ rằng mình sẽ sinh ra đứa nhỏ, cho nên mới hỏi những lời như vậy. Nhìn đứa nhỏ trong tã, lỗ mũi liền chua xót.

Nghiêm Sở đỡ Khương Từ ngồi dậy dựa vào giường, sau đó đặt đứa trẻ vào tay y. Có lẽ là bởi vì đói bụng, đứa nhóc đột nhiên bị ngắt sữa đang uống có chút không hài lòng, vừa bị Khương Từ ôm vào trong lòng liền nắm lấy đầu vú của y mút lấy. Thật may Khương Từ nhiều sữa, nhóc con không phải bú mạnh, cũng sẽ tự động chảy ra, để đứa nhỏ bú no nê.

Nhìn đứa con do mình sinh ra, Khương Từ có một cảm giác vô cùng vi diệu, đủ loại mùi bị hỗn hợp. Rõ ràng chỉ nhỏ chút xíu như vậy, nhưng đã hành hạ mình đến quá sức, tay của Khương Từ run run chạm vào khuôn mặt của đứa bé, một lúc lâu sau không nói ra được.

"Đứa trẻ sinh non. Nó hơi quá nhỏ. Tôi ước tính nó sẽ hơn năm kg. Nhưng thằng bé có thể lực rất tốt, trông rất khỏe mạnh. Nó vừa ra ngoài đã quậy cả đêm". (1 cân TQ = 0,5kg)

Nghe vậy trong lòng Khương Từ mới ổn định hơn chút.

"Là bé trai hay bé gái..."

Nghiêm Sở không trực tiếp trả lời, mà cởi bỏ quần áo quấn trên người đứa nhỏ, chỉ cho Khương Từ nhìn chỗ bên dưới.

Khương Từ ngẩn người:"Là...Song tính?"

"Ừ." Nghiêm Sở không có biểu hiện gì khác lạ, lại nhẹ nhàng quấn lấy đứa nhỏ, "Tôi cũng cảm thấy không thể tin được, giống như thân thể của em, cảm giác như một món quà vô cùng quý giá."

Khương Từ không ngờ rằng Nghiêm Sở sẽ nói ra lời này, trong lòng có chút kinh ngạc. Trên thực tế, Khương Từ sinh ra trong một gia đình không tệ lắm, nhưng vì thân thể của bản thân, cha mẹ y đã gửi y cho bà ngoại ở quê không lâu sau khi y được sinh ra, và sau đó y đã sống với bà ngoại. Gia đình dần quên đi sự tồn tại của y. Nhưng vì bà ngoại đối với y rất tốt nên Khương Từ cũng không có nhiều mặc cảm, chẳng qua là thói quan chịu đựng sự cô đơn, đặc biệt là sau khi bà qua đời.

Nhìn đứa trẻ đang uống sữa trong tay, ánh mắt Khương Từ càng trở nên dịu dàng. Thật ra y không hề cảm thấy đả kích, chỉ là hơi đau lòng, nhưng dù thế nào đi nữa, nhất định y sẽ đối xử tốt với con, sẽ không giống cha mẹ mình.

"Song tính không quan trọng, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh là được." Khi Nghiêm Sở nhìn thấy đứa nhỏ giống hệt Khương Từ tối hôm qua, trong lòng không có cự tuyệt, ngược lại vừa cảm thấy xót xa vừa thích, luôn cảm thấy như số phận trong bóng tối. Mặc dù Khương Từ đã ngất xỉu trước khi trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Nghiêm Sở biết rằng bất kể đứa trẻ là ai, chỉ cần Khương Từ bằng lòng, hắn có thể nuôi nấng nó cùng với y.

(Ôi, mình cũng cảm thấy vừa đau lòng vừa yêu thương đứa bé T.T)

"Em đã ngất sau khi sinh đứa nhỏ, dọa tôi sợ không nhẹ, Em ngược lại không sao, trực tiếp ngủ đến sáng."

Lúc này Khương Từ mới để ý đến hai quầng thâm trên mặt Nghiêm Sở: "Cả đêm anh không ngủ?"

"Đương nhiên." Đứa nhỏ từ khi mới sinh ra đã khóc, hơn nữa như là có cảm ứng vậy, hai tay nhỏ bé ôm chặt Khương Từ, nhưng Khương Từ đã ngất đi không thấy cảnh này. Sau đó, Nghiêm Sở đi tìm quần áo quấn đứa nhỏ, đứa nhỏ rốt cuộc cũng mệt mỏi khóc thiếp đi, hắn lại vội vàng nắm chặt thời gian thu dọn đống hỗn độn, giúp Khương Từ lau người. Vấn đề của hai cái xác bên ngoài thực ra rất dễ giải quyết, dù sao bọn họ cũng là những kẻ giết người được đám tàn dư của "Diều Hâu đen" mời đến, dù có bị giết cũng không phải chịu trách nhiệm quá lớn. Sau khi Nghiêm Sở xử lý xong ở đây, không bao lâu đứa nhỏ lại tỉnh lại, đói bụng muốn uống sữa, Nghiêm Sở cứ thế ôm nhóc bú đầu vú của Khương Từ, giày vò như vậy đến buổi sáng. Hắn cảm thấy không phải Khương Từ sinh đứa nhỏ mà chính là mình sinh ra một đứa trẻ, sau một đêm này, Nghiêm Sở đối xử với đứa trẻ giống như ruột thịt của mình.

Đứa nhỏ uống sữa xong lại đi ngủ, Khương Từ nhẹ nhàng đặt nó qua một bên. Sau khi định thần lại, nhận ra Nghiêm Sở vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng đột nhiên rối rắm.

"Cảm ơn." Cho dù có chuyện gì xảy ra tối hôm qua, y cũng nợ hắn một lời cảm ơn, Khương Từ không thể tưởng tượng được rằng nếu y thực sự chỉ có một mình mà ngất đi sau khi sinh đứa trẻ, đứa trẻ coi như sinh được cũng sẽ không thể sống sót.

Không ngờ người như Khương Từ sẽ nói lời cảm ơn, một lúc lâu Nghiêm Sở cũng không hồi phục được tinh thần, tim "thình thịch" vang lên mấy lần, chờ đến khi phản ứng lại đã đè Khương Từ ra hôn. Chẳng qua là hôn một cái, hạ thân đã cứng rắn như que sắt, nhưng Nghiêm Sở cũng không làm gì nhiều.

"Không cần nói cảm ơn với tôi." Giọng nói nhẹ nhàng như khiến người ta say trong gió đêm mùa hè, Nghiêm Sở đứng thẳng người, "Đói bụng không, tôi đi làm cho em chút đồ ăn."

"Khoan hãy đi, chuyện tối hôm qua... Em vẫn chưa nói xong..." Khương Từ mở miệng gọi hắn lại, mặc dù biết như vậy rất phá hỏng bầu không khí, nhưng có một số chuyện phải nói rõ ràng. Nhớ tới Thương Kiêu, trong lòng Khương Từ liền không bình tĩnh được, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Em muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho em."

"Trên cây súng có khắc "CX" có nghĩa là Thương Kiêu phải không?"

"Ừ, đúng."

Cái tên Thương Kiêu này, không chỉ là xã hội đen, ngay cả những người người làm cảnh sát bọn họ, cũng hầu như không ai không biết. Nhưng đối với một kẻ giết người đứng đầu nổi tiếng như vậy, họ không bắt không phải vì không hành động, mà bởi vì họ không thể bắt được ... Ngay cả khi biết mật danh, cũng không ai biết hắn là ai, cũng chưa từng có ai nhìn thấy mặt mũi thực sự của người này, Thương Kiêu giết người cho tới bây giờ đều không theo thông lệ, và tài thiện xạ thậm chí còn ấn tượng hơn, nhưng không phải ai hắn cũng giết, hơn nữa không dễ dàng giết người. Người muốn thuê hắn rất nhiều, nhưng chân chính có thể mời hắn thực sự rất ít. Người như vậy chỉ có trong tin đồn, Khương Từ sao cũng không thể nghĩ ra tiểu cảnh sát đội cảnh sát đặc nhiệm Nghiêm Sở có liên quan với nhau.

Tháng trước thời điểm Khương Từ nhìn thấy khẩu súng kia, trong lòng mơ hồ bắt đầu bất an, sau đó nhìn thấy "CX" phía trên, khi đó y đoán có thể không phải chữ cái đầu của tên "Thương Kiêu", nhưng lại khó mà tin tưởng, mình là một cảnh sát đặc nhiệm, mà đây là...Người mình muốn bắt nhiều năm...Lại là thành viên của đội cảnh sát đặc nhiệm.

Tên Thương Kiêu theo pinyin là Cang Xiao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro