Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Hoa Hoa

"Xin chào, vui lòng cho tôi xem thông tin của cậu."

Trước cổng Quân khu A, một thiếu niên trông sạch sẽ bị cảnh vệ ở cổng chặn lại.

"Ồ... Xin chào, tôi là kỹ sư của công ty **. Tôi chịu trách nhiệm về một chuyên án của các anh. Đây là chứng chỉ của tôi." Lâm Tiểu Mạch là một nhà kỹ thuật. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cậu làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước. Cậu vẫn luôn cần cù, đối xử với mọi người nhã nhặn, ba giờ một đường, có một cuộc sống bình thường. Nhưng cậu có một bí mật, cậu là một người song tính. Từ nhỏ không dám gần gũi với người khác, cũng sợ người khác phát hiện ra bí mật của mình, tuy nhiên cha mẹ đều rất yêu quý và tôn trọng cậu.

Nhưng là một người song tính, từ nhỏ cậu đã kiềm chế hết mức, dẫn đến cơ thể bây giờ càng ngày càng nhạy cảm, cậu không dám đi ra ngoài hẹn loạn, cũng chỉ có thể mỗi ngày chịu đựng tình dục hành hạ, mong đợi người yêu đích thực xuất hiện.

"Chúng tôi đã kiểm tra, xin đợi một chút, đội trưởng Cao nói rằng anh ấy đã cử người đến đón", người cảnh vệ ở cửa nói.

"Vâng được" Lần này cậu nhận được một dự án mật từ công ty, phải giúp đại đội đặc chủng thành phố A mã hóa thiết bị liên lạc.

Một lúc sau, một thanh niên thanh tú mặc quân phục bước đến, nhìn thấy Lâm Tiểu Mạch liền tươi cười chào hỏi.

"Xin chào, là Lâm Tiểu Mạch sao? Tôi là Cố Bạch, đội trưởng Cao của chúng tôi để tôi đến đón anh."

"Vâng, là tôi, phiền cậu đã đến đón." Nhìn cậu nhóc cười lên còn có cái răng hổ đáng yêu, Lam Tiểu Mạch không khỏi xúc động, cậu nhóc đáng yêu như vậy lại là bộ đội đặc chủng.

"Ha ha nói cái gì mà phiền toái với không phiền toái, chúng tôi đã không được gặp người mới trong sáu tháng rồi, tôi chỉ mong được chạy ra ngoài nhìn người ha ha ha, anh gọi tôi Tiểu Bạch là được, người trong đội cũng gọi tôi như vậy." Đứa nhỏ gọi là Cố Bạch nhiệt tình dẫn Lâm Tiểu Bạch đi vào trong.

"Được, Tiểu Bạch, chúng ta phải đi mất bao lâu nữa?" Cậu không nhịn được hỏi.

"Nhanh thôi, sân huấn luyện ở phía trước, đội trưởng Cao đang hướng dẫn đội huấn luyện, hắn nói để anh chờ ngoài sân một lát, sẽ kết thúc ngay." Tiểu Bạch vừa nói vừa chỉ tay về phía trước.

Phía trước là một sân huấn luyện rất lớn, từ đó lần lượt vang lên tiếng huấn luyện, khắp nơi tràn ngập kích thích tố nam, cậu nhìn thấy một người đàn ông trên con dốc nhỏ, khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, áo lót màu đen bị mồ hôi thấm ướt, trong lúc vô tình lắc lắc hạt mồ hôi trên đầu, dùng còi ra lệnh cho những người lính bên dưới, chắc đây là đội trưởng Cao nhỉ.

Cùng Tiểu Bạch đợi một hồi bên sân huấn luyện, thấy binh lính bên trong đã giải tán, đội trưởng Cao tiện tay đưa còi cho một người lính, sau đó, vừa cởi áo lót, vừa đi tới bên này. Trong nháy mắt đó, Lâm Tiểu Mạch chỉ cảm thấy bộ phận nào đó trên người mình bắt đầu ướt át, cậu bị người đàn ông gợi cảm này làm cho động tình.

Phản ứng bất ngờ không kịp đề phòng khiến Lâm Tiểu Mạch không biết phải làm sao, nhìn đội trưởng Cao đi ủng quân đội từ từ bước tới, cậu ngượng ngùng đỏ mặt...

"Lâm Tiểu Mạch?" Giọng nói vừa trầm ấm vừa từ tính của người đàn ông vang bên tai Lâm Tiểu Mạch, không ngờ giọng nói của người đàn ông cũng dễ nghe như vậy, toàn thân nam nhân này đối với cậu như một liều thuốc kích dục.

"Vâng, tôi... Tôi là Lâm Tiểu Mạch, kỹ sư của dự án này." Lâm Tiểu Mạch lắp ba lắp bắp nói.

"Ừ, chào cậu, tôi là Cao Phàn, Đại đội trưởng đội đặc chủng, nếu có thắc mắc gì về dự án này, cậu có thể liên lạc với tôi." Dứt lời, đưa tay ra muốn bắt tay Lâm Tiểu Mạch.

Lâm Tiểu Mạch mắc cỡ đưa tay ra, nắm tay đội trưởng Cao. Tay Cao Phàn rất lớn, ấm áp khô ráo, bọc lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lâm Tiểu Mạch, tạo cho Lâm Tiểu Mạch cảm giác được đàn ông chặt chẽ vây lấy, cậu cảm giác tất cả hơi thở đều là hương vị kích thích tố nam.

Sau đó cậu đi theo đội trưởng Cao đến phòng làm việc, vừa mới bước vào phòng làm việc đội trưởng Cao đã nói, "Cậu ngồi một lát đi, tôi một thân toàn mồ hôi, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo, cậu muốn uống nước thì tự mình rót." Dứt lời liền tiến vào phòng tắm.

Lâm Tiểu Mạch âm thầm cảm thán: Thật tuyệt nha, phòng làm việc còn có cả phòng tắm.

Khoảng năm phút sau Cao Phàn đi ra, phía dưới chỉ quây một cái khăn tắm, những giọt nước thuận theo cơ bụng từ từ trượt xuống, cuối cùng biến mất trên mép khăn tắm. Lâm Tiểu Mạch nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, tình dục vừa kìm nén xuống lại nổi lên.

"Xin lỗi, quên cầm quần áo, Lâm kỹ sư bỏ qua cho." Cao Phàn nhìn người trước mắt mặt đỏ đến mang tai nói.

"Không... Không sao, vậy anh mau đi thay quần áo đi." Lâm Tiểu Mạch khẩn trương nói, cậu ở trong lòng mắng mình không biết bao nhiêu lần, sao mình có thể dâm đãng như vậy, chỉ nhìn cơ thể đàn ông cũng có thể nứng.

Người đàn ông bước vào một gian phòng khác thay quần áo xong liền đi ra, mặc quần rằn ri giản dị và đi ủng da, bắp thịt cuồn cuộn trên người chống căng chiếc áo phông đen. Lâm Tiểu Mạch âm thầm nuốt nước miếng một cái, nội tâm OS người đàn ông này dù mặc cái gì cũng gợi cảm như vậy a!

Sau đó, họ nói về việc sắp xếp dự án, cũng như giờ làm việc và vị trí của các nhân viên kỹ thuật. Lần này cậu không cần phải tự mình bắt tay vào dự án, cậu đã đào tạo cho các kỹ thuật viên của quân đội của bọn họ trước khi đến, chỉ cần có vấn đề gì thì nói với cậu là được. Sau cuộc nói chuyện, đội trưởng Cao mời Lâm Tiểu Mạch đi ăn tối, Lâm Tiểu Mạch không chút từ chối đáp ứng.

Cao Phàn đưa Lâm Tiểu Mạch đến bãi đậu xe của quân khu, dừng lại trước một chiếc Land Rover. Cao Phàn mở cửa bên ghế phụ, đỡ Lâm Tiểu Mạch ngồi vào xong mới đi vòng sang bên kia ngồi vào trong xe. Lâm Tiểu Mạch thầm cảm thấy người đàn ông này thật sự vừa A vừa dịu dàng, người thích hắn nhất định rất nhiều đi, mình tầm thường như vậy, lại với thân thể này, cũng không cần mơ mộng giữa ban ngày. Lâm Tiểu Mạch đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu quay đầu liền đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

Sau khi Cao Phàn lên xe, nhìn thấy Lâm Tiểu Mạch một mình xuất thần nên hắn cũng yên lặng ở bên cạnh nhìn cậu, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai này cảm thấy cậu rất sạch sẽ, giống như một dòng nước suối chảy vào đáy lòng mình. Hắn kinh ngạc không hiểu cảm giác của mình, nhiều năm như vậy, hắn hẹn pháo không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người mà suy nghĩ đầu tiên không phải muốn cùng cậu hẹn pháo, mà là tìm hiểu cậu, thật ra thời điểm tắm hắn cố ý không mặc quần áo, chính là muốn trêu chọc vật nhỏ này một chút, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, hắn nghĩ mình có thể thật sự đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

"Ừm, cái đó, đội trưởng Cao, có chuyện gì vậy?" Lâm Tiểu Mạch ngượng ngùng hỏi.

Một câu nói dễ thương nho nhỏ cũng khiến Cao Phàn định thần lại, Cao Phàn nhìn Lâm Tiểu Mạch, khóe môi chậm rãi nhếch lên, thản nhiên nhìn cậu. Lâm Tiểu Mạch bị đội trưởng Cao nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lưu manh như vậy, xấu hổ vô cùng, không biết bây giờ mình nên làm cái gì, tay chân có chút luống cuống.

Cao Phàn trêu chọc nhìn người ta xong mới mở miệng nói:

"Dây an toàn."

"? Eh? A ồ ồ, dây an toàn..." Lâm Tiểu Mạch lúc này mới nhớ ra cậu chưa cài dây an toàn.

"Được... Được rồi." Sau khi cài dây an toàn cậu ngẩng đầu nói với người đàn ông, Cao Phàn bị bộ dạng ngốc nghếch của cậu chọc đến thích thú.

Cao Phàn lái xe đến một nhà hàng cao cấp ở thành phố A, đây là nhà hàng được bình chọn tốt nhất trên mạng ở thành phố A. Sau khi đậu xe ở bãi đậu xe, Cao Phàn đưa Lâm Tiểu Mạch đi vào.

"Tiên sinh, ngài đi hai người sao?" Người phục vụ hỏi.

"Ừ." Cao Phàn đáp.

"Hai vị tiên sinh, mời đi bên này ~"

Sau khi vào chỗ ngồi, Cao Phàn đưa thực đơn cho Lâm Tiểu Mạch, nói: "Cậu chọn đi, muốn ăn cái gì cứ tùy ý, nhà hàng này làm món Tứ Xuyên không tệ, ăn cay được có thể gọi." Dứt lời lại yêu cầu phục vụ một chai rượu vang đỏ, Lâm Tiểu Mạch gọi vài món ăn đặc sắc của nhà hàng rồi đưa thực đơn trả lại cho Cao Phàn, đội trưởng Cao thuận tay gọi hai món tráng miệng xong thì đưa thực đơn cho người phục vụ.

"Anh có hay đến đây ăn không?" Lâm Tiểu Mạch không nhịn được hỏi khi thấy Cao Phàn thành thạo gọi món như vậy.

"Đây là cửa hàng do bạn tôi mở, mùi vị không tệ. Thời điểm nghỉ phép tôi thường đến đây." Cao Phàn chậm rãi trả lời.

"Nghề này của các anh, một năm nghỉ phép nhiều..."

"Cứu, cứu mạng! A a ưm ưm ư..." Lâm Tiểu Mạch còn chưa kịp nói hết đã bị tiếng một người phụ nữ cầu cứu cắt đứt, quay đầu lại thì thấy một tên cướp đang bắt giữ một người phụ nữ. Cậu lập tức bị dọa đến bối rối, cậu lớn như vậy, loại tình cảnh này chỉ nhìn thấy trên bản tin, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, có chút không phản ứng kịp. Xung quanh là tiếng la hét chói tai của mọi người, tiếng bàn ghế bị xô đổ, nhưng cậu không thể thốt lên được lời nào.

"Đừng hét nữa! Ai mẹ nó kêu một tiếng, tao liền con mẹ nó đánh chết người đó! Tao còn đang mang theo một quả lựu đạn trên người! Báo cảnh sát, nói cho lũ cảnh sát, chuẩn bị năm triệu cho tao, tao đã chuẩn bị trực thăng trên tầng thượng, nếu ai dám động một cái, tao sẽ cho nổ nơi này!" Tên cướp lớn tiếng hét, Lâm Tiểu Mạch đột nhiên cảm giác bả vai bị người ta bóp một cái.

"Ngồi yên, đừng sợ, có tôi ở đây." Cao Phàn đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Mạch chặn lại tầm mắt của cậu, sau đó lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Cao Phàn vừa nhìn chằm chằm hành động của tên cướp, vừa hơi nghiêng đầu nói với Lâm Tiểu Mạch: "Nghe tôi nói, đừng sợ, tôi đã gọi đội cảnh sát đặc nhiệm, sẽ có chuyên gia đàm phán đến thương lượng, khi đó cậu nằm xuống bò về phía sau, tôi ở đằng trước chắn cho cậu. Cậu đi đến chỗ khúc quặt kia, tìm phòng bếp, nơi đó có cửa sau, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây, càng xa càng tốt!"

Lâm Tiểu Mạch mơ mơ màng màng nghe lời đội trưởng Cao, nhưng lại lo lắng, "Vậy, vậy anh thì sao? Những người khác làm thế nào, có cách khác không?"

"Tôi là đội trưởng đội đặc chủng, tin tưởng tôi, tôi có thể cứu những người khác ra ngoài, cậu đi trước, nếu không tôi sẽ phân tâm... Tiểu Mạch, nghe lời." Cao Phàn thấy đứa nhỏ lo lắng, trong lòng lúc này lại có chút vui vẻ, hắn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Lâm Tiểu Mạch.

Lâm Tiểu Mạch được đội trưởng Cao gọi một tiếng "Tiểu Mạch" thì suýt khóc, cậu nghĩ mình không thể trở thành gánh nặng cho người đàn ông, nam nhân tốt như thế này, không thể để hắn lo lắng gì khác vào thời điểm nguy hiểm. Cậu cũng dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông, nói: "Được, đội trưởng Cao, anh... Anh nhất định phải chú ý an toàn."

Sau đó đúng như lời Cao Phàn nói, đại đội đặc chủng nhanh chóng đến, chuyên gia đàm phán cũng có mặt để đàm phán với tên cướp, Cao Phiền đẩy Lâm Tiểu Mạch một cái, Lâm Tiểu Mạch nghe lời nằm xuống bò về phía trước.

Sau khi ra khỏi cửa sau, Lâm Tiểu Mạch liền liều mạng chạy về phía trước, cậu chỉ biết là mình phải nghe lời Cao Phàn, cách nơi này càng xa càng tốt, không thể để cho Cao Phàn phân tâm. Không biết đã chạy bao lâu, đến khi cậu không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, tiếng ồn ào của đám đông, cậu mới dừng lại thở hổn hển từng ngụm.

Sau đó Lâm Tiểu Mạch đón một chiếc taxi về nhà, ngồi trên ghế salon, mở ti vi, gắt gao nhìn chằm chằm tin tức, nhưng tin tức vẫn chưa phát sóng sự kiện mới đây. Cậu lo lắng, lo lắng cho đội trưởng Cao, cậu không muốn đội trưởng Cao bị thương, đó là người đàn ông đầu tiên cậu yêu trong suốt hơn 20 năm qua, hắn không thể có chuyện gì được!

Có lẽ là bởi vì lúc đầu tinh thần căng thẳng cao độ, Lâm Tiểu Mạch ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ miên man rồi ngủ mất.

"Bru... bru...." Tiếng điện thoại vang lên đánh thức Lâm Tiểu Mạch. Cậu nhìn điện thoại di động, đã là ba giờ sáng, nhấc điện thoại, Lâm Tiểu Mạch chỉ nghe thấy tiếng còi xe toe toe của cảnh sát cùng tiếng thở của người đàn ông. Trong nháy mắt đó, Lâm Tiểu Mạch không kìm được bật khóc, cậu mở miệng gọi: "Đội trưởng Cao..." Sau đó cậu khóc nức nở trên điện thoại.

"Tiểu Mạch, đừng khóc đừng khóc, đừng lo lắng, tôi không sao, ngoan, đừng khóc." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông an ủi Lâm Tiểu Mạch, nghe đứa nhỏ khóc thút thít, trái tim Cao Phàn tăng tốc, cánh tay bị tên cướp cắt trúng cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.

"Tiểu Mạch, tôi thật sự không sao, tên cướp đã được giải quyết, những người khác cũng được giải cứu an toàn. Em mau nghỉ ngơi cho tốt, đừng cho lắng cho tôi nữa. Tôi còn một số việc bên này cần phải giải quyết, có thể hai ngày nay không liên lạc được với em, em tự chăm sóc kỹ cho mình." Lời nói của người đàn ông khiến Lâm Tiểu Mạch yên tĩnh lại, Lâm Tiểu Mạch dùng giọng nói nức nở nói: "Vâng... Đội trưởng Cao, anh cũng chăm sóc tốt cho bản thân.".

Cúp điện thoại xong, Lâm Tiểu Mạch mới đứng dậy khỏi ghế sô pha, vào phòng tắm tắm rửa, bò lên giường ngủ, chỉ cần Cao Phàn không sao là tốt, chỉ cần hắn bình an là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro