Chương 20: Xác nhận mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Hoa Hoa

Mèn ơi, càng về sau mỗi chương càng dài. Tui bắt đầu cả thèm chóng chán rùi, hi vọng vẫn giữ được hứng thú hoàn thành truyện

Hôm sau, Lâm Tiểu Mạch từ từ tỉnh lại, theo bản năng ủn sang bên cạnh, khi phát hiện bên cạnh trống trơn, Lâm Tiểu Mạch mới mở bừng mắt ra, ánh mặt trời chói chang xuyên qua rèm cửa khiến Lâm Tiểu Mạch híp mắt lại, Lâm Tiểu Mạch phát hiện cả phòng chỉ có mình cậu. Ngồi dậy, Lâm Tiểu mạch đỡ đỡ cái eo đang đau nhức của mình, xuống giường kéo rèm cửa ra, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ! Lâm Tiểu mạch hơi oán trách người đàn ông không đánh thức cậu, sáng nay vốn là cùng bộ kỹ thuật đi khảo sát đoạn băng tần mới mã hóa, nghĩ tới đây Lâm Tiểu Mạch vội càng tìm điện thoại di động, nhưng mở điện thoại lên, một cuộc gọi từ bộ phận kỹ thuật cũng không có, Lâm Tiểu Mạch nghi ngờ gãi đầu một cái, nhưng vẫn nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, quấn ngực hôm qua đã bị đội trưởng Cao xé rách không mặc được nữa, Lâm Tiểu Mạch chỉ có thể mặc thêm một cái áo khoác mỏng, để hai bầu vú không nhìn rõ lắm. Sau đó khi Lâm Tiểu Mạch đi tới phòng khách thì phát hiện trên bàn để nước cam, bánh mì và một tờ giấy, Lâm Tiểu Mạch bước tới cầm tờ giấy lên.

"Bảo bối, tối hôm qua em mệt nên không gọi em dậy, ông xã đến sân huấn luyện, Tư lệnh nói với tôi là em đến đây làm dự án trước đó, tôi đã xin nghỉ cho em một ngày, chút vấn đề kia ông xã tạm thời có thể giải quyết được, em trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, ăn xong thì ngoan ngoãn chờ ông xã buổi trưa sẽ về, Cao."

Nhìn nét chữ đầy sức sống của người đàn ông, Lâm Tiểu Mạch đặt từ giấy trên ngực hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên lộ ra tâm trạng ngọt ngào của cậu, nếu đã vậy, cậu sẽ chờ đội trưởng Cao trở về cùng cậu ăn trưa ~ Lâm Tiểu Mạch ngồi ở trên ghế, chậm rãi uống nước cam rồi ăn bánh mì kẹp, còn lắc lư hai chân, tựa như ăn món gì hiếm thấy ngon lành vô cùng. Sau khi ăn xong bánh mì, Lâm Tiểu Mạch ở trong phòng lượn một vòng, cậu phát hiện phòng của nam nhân thực sự rất ngăn nắp và sạch sẽ, nghĩ lại trước đây thì dù là nhà tiểu khu kia hay căn biệt thự ngoại ô, việc nhà đều là do Cao Phàn làm, cậu vẫn luôn được người đàn ông cưng chiều, sợ cậu bị va chạm, có lẽ đây chính là sự dịu dàng của một con người sắt đá? Nghĩ tới đây Lâm Tiểu Mạch phụt cười thành tiếng.

"Lâm! Tiểu! Mạch!"

Lâm Tiểu Mạch còn đang đắm chìm trong mộng tưởng thì bị tiếng gọi từ loa phóng thanh ngoài cửa sổ đánh thức, cậu vội vàng chạy đến bên cửa sổ, đây là tầng ba, cậu nhìn thấy dưới lầu đều là binh lính vừa từ bãi huấn luyện đi ra ngoài, mà người đàn ông ở trong một đám lính đen thui lại vô cùng nổi bật, chỉ thấy đội trưởng Cao lưu manh vô lại một cước giẫm lên tảng đá lớn cạnh vườn hoa, đặt cùi chỏ lên cái chân đang giẫm, cầm loa ngẩng đầu hét lên với cậu, mà hầu như tất cả các binh lính xung quanh đều dừng lại ở dưới lầu xem náo nhiệt, liên tục la ó và huýt sáo.

Lâm Tiểu Mạch vốn là da mặt mỏng, loại cảnh tượng này khiến mặt cậu đỏ như sắp bốc khói, trong lòng không ngừng la mắng hành động ngu ngốc của đội trưởng Cao nhà mình, nhưng cậu vẫn nghiêng người qua cửa sổ nhìn xuống người đàn ông.

"Bảo bối, xuống, đưa em đi ăn cơm!"

Lâm Tiểu Mạch ngượng đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể vội vàng làm một động tác tay ròi chạy xuống lầu ký túc xã, Cao Phàn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng chạy ra khỏi hành lang, cưng chiều nhếch khóe môi, kéo người vừa chạy đến đang thở hổn hển vào trong ngực.

"Ồ ~~~" Binh lính xung quanh rống lên.

"Chào chị dâu."

Cao Phàn nghe vậy tự nhiên thoải mái, nhưng Lâm Tiểu Mạch trong ngực lại xấu hổ hận không thể tìm cái hố chui xuống, Lâm Tiểu Mạch nghiêng đầu vùi mặt vào trong ngực của người đàn ông, quả đấm nhỏ đánh nhẹ người đàn ông một cái: "Đều là anh! Làm gì mà đứng dưới lầu hô em! Thật đáng ghét!"

Cao Phàn khẽ cười, sau đó giải tán binh lính tham gia náo nhiệt xung quanh, ôm đứa nhỏ đi nhà ăn, tất cả những chuyện này đều bị Tư lệnh cũng đến ăn nhà ăn nhìn thấy, quả nhiên là đứa nhỏ kia, Tư lệnh lắc đầu cười một tiếng, có chút vui vẻ yên tâm lại có chút lo lắng, hy vọng chị gái có thể chấp nhận đứa bé này, đối xử tốt với cậu ấy, một đứa trẻ ngoan như vậy chính là phúc khí của gia đình Cao Phàn họ.

Cao Phàn để Lâm Tiểu Mạch ngồi vào chỗ trước, sau đó đi đến cửa sổ gọi cho Lâm Tiểu Mạch hai món, một sườn heo om, một tôm ngô và thêm một quả cà chua tươi Cao Phàn phát hiện ra lúc ở nhà ăn trước đó, Lâm Tiểu Mạch luôn thích trộm cầm một hai quả cà chua cắn ăn, vì vậy hắn gọi thêm một quả, mình thì gọi một bát mì. Sau khi Cao Phàn bưng đồ ăn lên bàn, Lâm Tiểu Mạch liền mở to đôi mắt đen tròn vo nhìn quả cà chua trên tay Cao Phàn, Cao Phàn buồn cười đưa quả cà chua cho cậu: "Biết em thích ăn, đặc biệt cho em."

Lâm Tiểu Mạch cười đôi mắt cong lên, sau đó hơi ghé người đến gần sát bên tai người đàn ông nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ông xã ~"

Nói xong lập tức trở về chỗ ngồi, ăn cà chua như một chú chuột hamster nhỏ, Cao Phàn nhíu mày, chuyển đĩa và đũa đến trước mặt Lâm Tiểu mạch: "Đừng chỉ ăn cà chua. Ăn cơm trước, nếu không chút nữa em ăn sẽ không ngon." Lâm Tiểu Mạch lại cắn một miếng lớn, mới đặt cà chua xuống, ăn thức ăn.

Hai người đều không để ý chút nào đến ánh mắt của những người khác trong nhà ăn, Cố Bạch khẽ giương đũa lắc đầu: "Thật là ăn thức ăn cho chó cũng thấy no."

Những người khác ngồi cùng bàn cũng đều oán thầm, lúc này lại có một tên lính khác nói đùa: "Vậy thức ăn cho chó của đội phó Cố của chúng ta khi nào mới có thể ăn vậy, ha ha ha" Những người khác cũng ồn ào theo, Cố Bạch nhịn đến ngứa răng: "Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng các anh! Ai còn nói nữa, buổi chiều chạy việt dã 10km sau núi!"

Lần này cả bàn đều im lặng, nhưng mọi người vẫn ở trong tối to nhỏ hí mắt nhìn Cố Bạch cứ như đang ngồi xem kịch, bây giờ Cố Bạch chỉ muốn kéo Phương Viêm qua đánh cho hắn một trận!

Bên này Cao Phàn cùng Lâm Tiểu Mạch đang có một bữa cơm ngọt ngào, Lâm Tiểu Mạch thỉnh thoảng sẽ gắp cho Cao Phàn mấy miếng sườn, nhưng sau khi rút hết xương Cao Phàn lại trực tiếp đút vào trong miệng Lâm Tiểu Mạch: "Em phải ăn nhiều một chút, mập hơn chút."

Lâm Tiểu Mạch bị nhét vào hai má phồng lên, mồm miệng nói không rõ: "Mới không cần mập!"

"Được được được ~ Không mập thì không mập" Cao Phàn cưng chiều dỗ dành, Lâm Tiểu Mạch hừ hừ dùng cái muỗng múc một thìa tôm ngô lớn bỏ vào miệng, Cao Phàn nhìn hai cái má phồng của cậu thật đáng yêu, định đưa tay chọc chọc, nhưng còn chưa kịp đụng vào, Lâm Tiểu Mạch đã che miệng đứng dậy chạy như bay đến bên cạnh thùng rác ói ra, cảm giác cả bánh mì kẹp ăn lúc sáng cũng đều phun ra ngoài. Cao Phàn lo lắng vỗ nhẹ thuận khí cho Lâm Tiểu Mạch, có người lính vội vàng cầm một chai nước suối tới, Cao Phàn nhận lấy mở nắp chai đưa vào tay Lâm Tiểu Mạch, Lâm Tiểu Mạch cảm thấy mình ói xong có hơi mất sức, nhận lấy nước suối súc miệng, nhổ hết mùi vị kỳ quái trong miệng ra, mấy ngày nay thật sự rất kỳ lạ, chỉ cần cậu ăn phải thứ dầu mỡ hoặc hơi tanh sẽ có cảm giác buồn nôn, Cao Phàn cầm giấy ăn lau sạch sẽ vết nước đọng trên miệng cậu: "Bảo bối thế nào rồi, còn muốn nôn không?"

"Được.... Tốt hơn nhiều."

"Xảy ra chuyện gì, đi, tôi mang em đến bệnh viện quân khu." Dứt lời Cao Phàn liền bế người đi tới bãi đậu xe, Cố Bạch ở phía sau chạy nhanh đến: "Đội trưởng! Huấn luyện buổi chiều để tôi đến xem?"

Cao Phàn quay đầu đáp một tiếng, trước để Cố Bạch hỗ trợ trong buổi huấn luyện chiều nay, sau đó thì vội vã đến bãi đậu xe. Sau khi Lâm Tiểu Mạch ói xong đã đỡ hơn nhiều, nhưng nôn mất sức, chỉ có thể mặc cho người đàn ông ôm cậu, đến bãi đậu xe, Cao Phàn một tay mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt người ngồi lên ghế phó lái, thay Lâm Tiểu Mạch thắt chặt dây an toàn, rồi lo lắng lái xe đến bệnh viện quân khu.

Bên trong khoa tiêu hóa.

Cao Phàn trực tiếp ôm người phá cửa vào trong, bác sĩ giật mình: "Đội trưởng Cao bị sao vậy?"

"Mau xem một chút, ngay sau khi ăn thì nôn, nôn đến mềm người rồi." Cao Phàn sốt ruột nói.

Bác sĩ chưa bao giờ thấy đội trưởng Cao tiếng tăm lừng lẫy quân khu gấp gáp khẩn trương như vậy, trước đây có nghe các bác sĩ phẫu thuật nói, đội trưởng Cao không dùng thuốc mê lúc lấy đạn cũng không nói tiếng nào.

"Nào, đặt người lên giường này." Cao Phàn nhẹ nhàng đặt Lâm Tiểu Mạch xuống, bác sĩ đi tới, mở miệng xem xét, sau đó hỏi mấy ngày qua cậu đã ăn gì, có bị cảm không. Cao Phàn trả lời lần lượt từng cái thay Lâm Tiểu Mạch, bác sĩ lại làm kiểm tra nội soi cho Lâm Tiểu Mạch, vì Lâm Tiểu Mạch đều đã nôn hết, nên ảnh hưởng của kết quả nội soi cũng không có gì lớn, nhưng bác sĩ cũng không phát hiện vấn đề lớn lao gì.

"Không phải là vấn đề của dạ dày sao?" Lâm Tiểu Mạch yếu ớt hỏi, lúc nãy khi kiểm tra nội soi dạ dày Cao Phàn vẫn luôn nắm chặt tay cậu, cậu có thể cảm giác được người đàn ông đang khẩn trương, đang lo lắng cho cậu.

"Hiện tại không có gì, tôi làm kiểm tra toàn thân cho cậu trước nhé?" Bác sĩ cũng có chút kỳ quái.

Nhưng Cao Phàn lại từ chối kiểm tra: "Hôm nay không kiểm tra, em ấy hơi yếu."

"Được, vậy tôi sẽ kê một ít thuốc dạ dày, buổi tối uống." Bác sĩ kê đơn thuốc, đưa mắt nhìn Cao Phàn ôm người rời đi.

Mà Cao Phàn không đến phòng thuốc lấy thuốc, thay vào đó trực tiếp ôm người đến bãi đỗ xe, Lâm Tiểu Mạch nghi hoặc nhìn người đàn ông, nhưng Cao Phàn đang cau mày, nhìn ra được đội trưởng Cao của cậu đang có chuyện trong lòng: "Ông xã, không cần quá lo lắng, sau khi nôn xong em đã đỡ hơn nhiều rồi, chắc do gần đây nghỉ ngơi không tốt nên dạ dày không được khỏe."

Cao Phàn quay người thắt chặt dây an toàn cho cậu, hôn lên trán cậu: "Bảo bối, nói chô ông xã biết địa chỉ của bác sĩ Hà."

"Hả? Anh định đến bác sĩ Hà làm gì?" Lâm Tiểu Mạch bị hỏi mơ hồ, bác sĩ Hà không khám dạ dày.

Cao Phàn thâm trầm nhìn Lâm Tiểu Mạch, thanh âm có chút ám ách mở miệng: "Bảo bối, tôi nghĩ, hình như em có thai."

"!!" Lâm Tiểu Mạch đột nhiên bị đánh tỉnh, nếu như là mang thai, vậy thì tất cả cũng đã được giải thích, ăn xong rất dễ buồn nôn, ngực càng ngày càng lớn, mập hơn, thật sự là mang thai sao? Lâm Tiểu Mạch không thể tin được, bảo bảo của cậu và đội trưởng Cao lại đến bất ngờ vui mừng như vậy sao? Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên bụng dưới xoa xoa, lòng bàn tay to lớn của Cao Phàn bao lấy tay cậu dán vào bụng dưới, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của Lâm Tiểu Mạch, hai người vành tai chạm vành tai quấn quít một lúc, sau đó Cao Phàn lái xe đến chỗ bác sĩ Hà.

Bác sĩ Hà không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Tiểu Mạch, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn mặc quân phục, Lâm Tiểu Mạch ngồi vào phòng làm việc của ông, ngượng ngùng giới thiệu: "Đây... Đây là cháu... Cháu..."

"Bạn trai của em ấy, chào bác sĩ Hà." Cao Phàn tiếp lời, đưa tay ra bắt tay với bác sĩ Hà.

"Hai người đến đây có chuyện gì không?"

Cao Phàn nhấp nhấp đôi môi mỏng nói: "Tôi đoán Tiểu Mạch mang thai, nên tới đây kiểm tra."

"Ừm... Trước đây cháu hay nôn, hơn nữa lần trước hỏi chú việc ngực mình to lên, nên... Nên đoán là..." Lâm Tiểu Mạch cảm thấy dù từ nhỏ mình đã được bác sĩ Hà khám bệnh cho, nhưng cậu vẫn rất khó nói ra chuyện mình mang thai, dẫu sao cậu cũng là đàn ông, nhưng nếu là sinh bảo bảo cho đội trưởng Cao, cậu sẽ cam tâm tình nguyện.

Bác sĩ Hà nhìn đứa bé trai sạch sẽ trước mặt nép vào vòng tay của người đàn ông cao lớn, mà ánh mắt dịu dàng nóng bỏng của người đàn ông kia luôn dừng lại trên người đứa nhỏ, ông đột nhiên có loại cảm giác gả con gái mình đi, lại có chút muốn khóc.

"Chú Hà?" Lâm Tiểu Mạch nhìn đôi mắt đỏ hoe của bác sĩ Hà, nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, nhìn cháu có thể tìm được hạnh phúc, chú rất vui vẻ yên tâm, nào, chú sẽ kiểm tra cho cháu."

Sau đó Lâm Tiểu Mạch và bác sĩ Hà bước vào phòng khám thai, Cao Phàn được Lâm Tiểu Mạch yêu cầu đợi ở bên ngoài, Cao Phàn cảm thấy thời gian hắn chờ đợi bên ngoài dài như cả thế kỷ. Hắn đang mong đợi bảo bảo của bọn họ, nhưng nếu thật sự có bảo bảo, hắn có chút tay chân luống cuống.

Cánh cửa mở ra cùng với tiếng lách cách, Lâm Tiểu Mạch chậm rãi bước ra, Cao Phàn nhanh chóng đứng dậy nhìn Lâm Tiểu Mạch, ánh mắt đầy mong đợi và căng thẳng, Lâm Tiểu Mạch ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Cao Phàn, cậu từ từ tiến lại gần người đàn ông, quàng tay qua cổ người đàn ông, khóe miệng câu lên nói từng câu từng chữ: "Đội trưởng Cao, anh sắp được làm cha ~"

Cao Phàn vui sướng nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ biết ôm chặt người vào lòng, mổ và hôn lên cổ và vành tai của người trong tay, hơi thở có chút không ổn định, vừa kích động vừa vui mừng: "Bảo bối, Tiểu Mạch của tôi, cảm ơn em ... Cảm ơn em bảo bối, tôi yêu em ..."

Bác sĩ Hà đi ra thấy cảnh tượng này, ông liền thức thời trở về phòng làm việc, viết các biện pháp phòng ngừa khi mang thai và một số phương pháp điều dưỡng. Mặc dù Tiểu Mạch có hệ thống sinh sản của phụ nữ, nhưng dù sao cậu cũng không phải là phụ nữ, phương diện mang thai tự nhiên càng cần chú ý hơn. Chờ hai người dính nhau đủ rồi, bác sĩ Hà mới ra ngoài và đưa cho Cao Phàn ghi chú những gì hắn cần chú ý hơn. Sau khi cảm ơn bác sĩ Hà, Lâm Tiểu Mạch muốn đi vệ sinh, nên cậu đến nhà vệ sinh, Cao Phàn cầm tờ giấy, kéo bác sĩ Hà sang một bên: "À, bác sĩ Hà, cho tôi hỏi chút, Tiểu Mạch như vậy, khi nào tôi có thể ... ờ..."

"Ồ, sau ba tháng, đợi đến khi thai nhi ổn định mới có thể, nhưng xem cơ thể của Tiểu Mạch, estrogen của cậu ấy đã bắt đầu tăng lên đáng kể, có thể nhu cầu kia sẽ có chút nhiều, khoảng thời gian này cậu chịu đựng đi." Sau đó, bác sĩ Hà vỗ vai Cao Phàn, hài hước cười rời đi.

Cao Phàn đỡ đỡ trán, bác sĩ này tuổi tác lớn như vậy mà vẫn thật cởi mở, chờ Lâm Tiểu Mạch từ phòng vệ sinh đi ra, hai người liền trở về quân khu. Dù hai người đều tràn đầy mong đợi và vui mừng cho đứa con trong bụng nhưng trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc khiến họ không được phép đắm chìm trong hạnh phúc của một gia đình ba người, Cao Phàn muốn để Lâm Tiểu Mạch nghỉ ngơi trong ký túc xá của mình trước. Nhưng Lâm Tiểu Mạch nhất quyết đến phòng kỹ thuật để kiểm tra hệ thống mã hóa mới, nói rằng nếu không nhanh chóng cài đặt lại nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và mức độ luyện tập của họ. Cao Phàn không còn cách nào khác phải theo Lâm Tiểu Mạch đến bộ phận kỹ thuật.

Những kỹ thuật viên trong phòng kỹ thuật rất ít khi nhìn thấy Đội trưởng Cao. Đội trưởng Cao nghiêm túc và lạnh lùng ngày thường hôm nay lại để cho người ta nhìn thấy một tia dịu dàng và ấm áp. Đi theo bên cạnh Lâm Tiểu Mạch, ai cũng có thể thấy được sự cưng chiều của Đội trưởng Cao, không khỏi khiến người ê răng.

Thử nghiệm hệ thống mã hóa mới rất thành công, lúc này Lâm Tiểu Mạch và Cao Phàn ngay lập tức đến văn phòng chỉ huy để báo cáo. Tư lệnh Trương đã sống nhiều năm như vậy, lại là người ở vị trí cao, đương nhiên là thâm sâu khó lường, sau khi hai người báo cáo xong thì đặc biệt bảo một mình Cao Phàn ở lại: "Là đứa nhỏ đó?"

Cao Phàn dường như đã sớm đoán được cậu hắn đã biết, thoải mái thừa nhận.

"Buổi trưa cậu nghe nói cháu mang người đến bệnh viên quân khu, có chuyện gì sao?"

"Thân thể Tiểu Mạch không thoải mái, đưa em ấy đi khám chút." Cao Phàn cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói cho gia đình biết Tiểu Mạch đang mang thai, sau khi cuộc thi đặc chủng này kết thúc, hắn tự có sắp xếp.

"Được, nếu ở cùng nhau thì chăm sóc cho người ta thật tốt, Tiểu Mạch là một đứa trẻ ngoan, thông minh lại có năng lực, lớn lên xinh xắn như vậy, thật là tiện nghi cho tiểu tử cháu, đối với người ta tốt một chút!" Tư lệnh Trương vỗ vỗ vai Cao Phàn.

"Vâng, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Sâu trong ánh mắt Cao Phàn tràn đầy kiên định.

"Kiều Kim kia, lần trước tới đây hỏi cậu cháu ở đâu, đoạn thời gian trước cậu có tìm người tra một chút, có tín hiệu liên lạc của bộ phận kỹ thuật trong quân khu, cụ thể là ai còn cần tra thêm, nhưng bên nhận đã tra được, chính là di động của Kiều Kim, xác nhận đúng suy đoán trước đó của chúng ta, sở dĩ y đến là vì cháu, có thể do phát hiện mấy ngày nay cháu không ở đây nên y hoài nghi, nhưng cũng may cháu đã trở lại, còn một tuần nữa là thi đấu, dẫn quân thật tốt, cậu sẽ thương lượng vấn đề này." Tư lệnh Trương nói xong thì để Cao Phàn đi.

Khi Cao Phàn đi ra khỏi phòng làm việc thì thấy Lâm Tiểu mạch đang đứng ngoài hàng lang chờ hắn, ngay sau đó tiến lên ôm lấy người đi về phía trước.

"Tư lệnh nói với anh chuyện gì vậy?" Lâm Tiểu Mạch hỏi.

"Chuyện tiết lộ bí mật trước đây, đã tra được rồi, có nội gián."

"A ~ Vậy làm sao bây giờ?"

"Tư lệnh có biện pháp, em nha, suy nghĩ chăm sóc tốt mình cùng bảo bảo tốt là được, những chuyện này không cần quan tâm, đã có ông xã của em rồi."

Lâm Tiểu Mạch nhéo eo Cao Phàn: "Anh lắm chuyện, hừ."

"Được rồi được rồi, bảo bối ngoan của tôi, bây giờ có thể về nghỉ ngơi chưa? Buổi tối ông xã bảo nhà ăn đặc biệt làm cho em mấy món đưa qua cho em. Còn một tuần nữa là thi đấu, chút nữa ông xã muốn ra sau núi xem xét tình hình huấn luyện, buổi tối không cần chờ ông xã, mệt thì ngủ sớm đi." Cao Phàn xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu Lâm Tiểu Mạch.

"Được, ông xã, các anh nhất định sẽ thắng ~"

"Xuy ~"

Cao Phàn đưa người đến ký túc xá rồi vội vã chạy tới sau núi, hiện tại hệ thống mã hóa đã được khôi phục, kế hoạch của hắn cũng có thể bắt đầu ... Ha, Kiều Kim, lần này tôi không thể thua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro