Chương 7: Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Dùng quần lót của nam nhân tự an ủi)

Editor + Beta: Hoa Hoa

Đừng bất ngờ tại sao nay tui lại đăng truyện. Vì tui mới trót lọt trải qua 2 bài kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm nên muốn đăng cho mn đọc.

Bên này đưa mắt nhìn Cao Phàn bước vào thang máy xong, Lâm Tiểu Mạch mới mềm người đóng cửa lại, vừa mới bị đụ mạnh, hai chân lúc này đứng một hồi liền run rẩy, thiếu chút nữa không đứng vững được. Vịn tường, Lâm Tiểu Mạch khập khiễng đi vào phòng ngủ của người đàn ông, cậu nhìn quần áo vứt loạn trên sàn nhà, cùng với ga giường ướt át lộn xộn trên giường, không khỏi ngượng ngùng che mặt ~, hồi tưởng lại, cậu vừa mới kịch liệt cùng đội trưởng Cao, xấu hổ quá xấu hổ quá!

Có lẽ đây là lần đầu tiên cảm thụ cao triều chân chính sau nhiều năm như vậy. Lâm Tiểu Mạch nhớ sâu sắc về đêm đầu tiên này, mỗi một chi tiết về người đàn ông, mỗi một động các của người đàn ông, cũng làm cậu không tự chủ được nhớ kỹ trong đầu. Mặc dù sau chuyện này không có nam nhân ấm áp ôm cậu trong ngực cùng nhau ngủ, nhưng Lâm Tiểu Mạch vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cảm giác này giống như một tia sáng bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời, luôn sưởi ấm bạn, bất kể đêm tối hay rạng đông. Trong trái tim có một người như vậy, khiến cậu cảm thấy mình có thể dựa vào bất cứ lúc nào, người ấy vô cùng dũng mãnh và mạnh mẽ, vì mình che chở mưa gió, bảo vệ mình thật chặt, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời! Lâm Tiểu Mạch cảm thấy rằng đây có lẽ là món quà trời cao ban cho mình, cậu luôn tin rằng một ngày nào đó tình yêu sẽ bất ngờ đến với mình, tất cả những gì cần làm là được là chính mình và chào đón người mình yêu.

Trên miệng Lâm Tiểu Mạch nở một nụ cười ngọt ngào, cậu nhanh chóng thu dọn đống quần áo lộn xộn trên sàn, rồi bước vào phòng tắm. Sau khi xả nước vào, Lâm Tiểu Mạch chậm rãi nằm xuống, làn nước ấm áp bao quanh cơ thể loang lổ dấu hôn của cậu, Lâm Tiểu Mạch thoải mái thở dài, cầm lấy sữa tắm chậm rãi xoa lên người mình, dùng những thứ mà người đàn ông đã dùng khiến cho Lâm Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc, điều này lấp đầy sự trống trải khi người đàn ông rời đi.

Bàn tay Lâm Tiểu Mạch làm sạch cơ thể cuối cùng cũng chạm tới hạ thể của mình, cậu dang hai chân gác lên thành bồn tắm, một tay thăm dò háng mình. Lâm Tiểu Mạch tách mở môi âm hộ bị đụ sưng tấy đỏ bừng, ngón tay cắm vào miệng bướm, dẫn tinh dịch còn sót lại bên trong ra ngoài. Thật ra Lâm Tiểu Mạch rất không muốn, cậu muốn để tinh dịch của nam nhân mỗi ngày đều ở trong thân thể mình, lấp đầy bướm nhỏ của mình, nhưng hôm nay quá mệt mỏi, cậu sợ chút nữa không đổi ga trải giường, buổi tối lại bị mình làm ướt, ngày mai cậu cũng không có sức đổi lại lần nữa. Sau khi tắm xong Lâm Tiểu Mạch phát hiện trong phòng tắm không có khăn tắm, lại nghĩ đến có lẽ chỉ có một chiếc, vừa bị người đàn ông mặc đi ra ngoài, nên Lâm Tiểu Mạch cứ vậy trần truồng rời khỏi phòng tắm, cậu đến gần tủ quần áo, cầm từ trong tủ một cái áo sơ mi trắng rộng lớn của người đàn ông mặc vào người. Lâm Tiểu Mạch cảm thấy mình từ trong ra ngoài đều có mùi vị của người đàn ông, nam nhân thật xấu xa, người đã đi rồi, vẫn còn để lại trên người cậu hơi thở mạnh mẽ của hắn. Sau đó Lâm Tiểu Mạch lật lại, tìm một tấm ga trải giường đổi đi, làm xong những việc này cậu đã mệt không được, vì vậy trực tiếp nằm trên giường lớn của nam nhân, ôm lấy gối của nam nhân. Vốn tưởng rằng sẽ mau thiếp đi, nhưng cậu vẫn lo lắng an toàn của người đàn ông, cậu tin tưởng nhất định đội trưởng Cao nhà cậu sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Một đêm này, Lâm Tiểu Mạch ở trong lo âu cùng mệt mỏi bất an thiếp đi.

Lâm Tiểu Mạch ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, bị tiếng chuông cửa đánh thức, Lâm Tiểu Mạch lười biếng lê thân thể bủn rủn xuống giường, mặc áo sơ mi của nam nhân đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, cậu cùng người bên ngoài đều sững sờ, người ngoài cửa không ngờ lại có thể thấy một cảnh hương diễm như vậy, mà Lâm Tiểu Mạch cũng kinh ngạc khi thấy một người đàn ông mặc quân phục tay xách hộp cơm đứng ở cửa.

"Ờm.... Cái đó, tôi là nhân viên cảnh vệ của đội trưởng Cao, đội trưởng Cao vừa hoàn thành nhiệm vụ đêm qua, phải làm một loạt báo cáo trong đội trong hai ngày nay. Đội trưởng Cao đặc biệt bảo tôi hôm nay tới đưa cơm trưa cho ngài, thuận tiện để tôi nói cho ngài, anh ấy đã giúp ngài xin nghỉ ở công ty, và có thể tối nay anh ấy mới gọi được cho ngài." Người ở cửa nói.

"A a, thế sao, cảm ơn, cảm ơn, thật là phiền toái anh! Cái đó... Có muốn vào trong ngồi chút không?" Lâm Tiểu Mạch không ngờ sẽ là người đàn ông gọi, cầm hộp cơm trưa đưa cho mình, trái tim Lâm Tiểu Mạch hạnh phúc như sắp tràn ra.

"Không được, tôi phải trở về đội ngay lập tức, đội trưởng Cao nói rằng cậu nhất định phải ăn hết cơm, vậy... Tôi về trước." Nhân viên cảnh vệ đi rồi, Lâm Tiểu Mạch xách hộp cơm vào phòng khách, đặt hộp cơm trên bàn trà nhỏ, đi rửa mặt trước, sau khi xong Lâm Tiểu Mạch suy tư một hồi, cuối cùng vẫn không đổi áo sơ mi trắng của nam nhân. Chờ cơm nước xong cậu trở lại phòng ngủ ngồi trên giường, cậu chán quá đi à ~ đội trưởng Cao xin nghỉ ở công ty cho cậu, bây giờ cũng không biết phải làm gì, nghĩ tới đây cậu liền nhớ tới những quần áo bị ném xuống hôm qua còn chưa giặt, vì vậy vào phòng tắm, lôi đống quần áo tối hôm qua gom thành một chồng mang đi giặt. Lâm Tiểu Mạch lật ra, không chỉ có quần áo của hai người, mà có cả... quần lót của người đàn ông!

Lâm Tiểu Mạch ngượng ngùng nhặt chiếc quần lót lên. Có dấu vết ướt đẫm ở đáy quần bởi chất dịch của tuyến tiền liệt của người đàn ông đêm qua. Cậu ngây người nhìn nó một lúc, si mê vùi mặt vào chiếc quần lót của người đàn ông, nháy mắt trong hơi thở đều là mùi vị của nam nhân.

Cậu rất nhớ đội trưởng Cao, cậu muốn được đội trưởng Cao ôm chặt vào trong ngực, cậu nhớ hắn vô cùng.

Viên cảnh vệ vừa nói với cậu, buổi tối đội trưởng Cao mới có thể liên lạc cho cậu, nhưng cậu không thể đợi được nữa, cậu nhớ người đàn ông này rất nhiều, nỗi nhớ ngọt ngào như vậy thật là hành hạ người ta mà.

Lâm Tiểu Mạch chậm rãi giặt sạch quần áo rồi đem phơi nắng xong, chỉ có quần lót của Cao Phàn bị Lâm Tiểu Mạch giữ lại bên cạnh, không có giặt, cậu cảm thấy có chút không bỏ được mùi hương của người đàn ông.

Đến buổi tối, Lâm Tiểu Mạch đã quen thuộc nhà Cao Phàn, cậu làm ổ trên ghế sô pha xem tin tức, tin tức đang phát là một vụ mua bán ma túy ở thành phố A vào lúc nửa đêm. Ống kính thoáng lướt qua một người, Lâm Tiểu Mạch có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là Đội trưởng Cao của cậu, người đàn ông mặc quân trang, trong tay cầm súng bắn tỉa, nam nhân anh tuấn xoay mình lên xe, đó là người đàn ông của cậu, đó là người đàn ông đêm qua địt dương vật vào lồn nhỏ của cậu.

Lâm Tiểu Mạch cảm thấy mình muốn người đàn ông đến phát điên rồi, tại sao nam nhân còn không gọi điện cho cậu! Lâm Tiểu Mạch ủy khuất bĩu môi đi vào trong phòng tắm, cầm cái quần lót của người đàn ông, lại đặt ở chóp mũi hít sâu một cái. Không biết là do tác dụng của tâm lý hay là cái gì, Lâm Tiểu Mạch cảm thấy trên quần lót đều dính hương vị tinh dịch của người đàn ông, cậu không nhịn được vươn cái lưỡi nhỏ, liếm liếm lên đáy quần lót.

"Hừ ưm ~ Tinh dịch của ông xã ~ Ừ ~ Tiểu Mạch đang liếm quần lót của ông xã, ăn tinh dịch của ông xã, ưm a ~ Thật nhớ tinh dịch ông xã ~" Lâm Tiểu Mạch vừa liếm vừa nứng tình rên rỉ, tựa như là không đủ, thiếu niên đặt quần lót trên chóp mũi hung hăng hít ngửi rồi đi vào phòng ngủ, ngồi lên giường, cởi quần lót đã hơi ẩm ướt, mở toang hai chân ra, trực tiếp đưa đũng quần lót dán vào cái bướm nhỏ, bàn tay cách quần lót mạnh mẽ xoa nắn môi sò cùng hòn le.

"Ha a a ~ A ~ Sướng quá ~ A  ha ~ Quần lót ông xã mài người ta thật thoải mái, bướm nhỏ bị quần lót ông xã mài ra nước hưm a ~" Dưới sự cọ xát thô bạo của quần lót, miệng lồn kịch liệt mấp máy, dường như muốn ăn một góc quần lót vào trong.

"Ừ a ~ Quần lót của ông xã bị lồn nhỏ Tiểu Mạch ăn mất rồi, hức a a a ~ Còn muốn ~ Tiểu Mạch muốn ông xã" Lâm Tiểu Mạch đói khát nhét quần lót của người đàn ông vào lỗ bướm, nước dâm thấm quần lót ướt đẫm, còn từ bên bờ quần lót chảy xuống.

"Bướm... Bướm nhỏ thật căng, bướm đĩ bị quần lót ông xã lấp đầy a a hừ a ~~" Tựa như lồn dâm mở cửa, nước dâm từng dòng phun ra ngoài, thịt dâm bên trong vách bướm bị vải vóc sần sùi kích thích co bóp kịch liệt, cậu chỉ có thể nhét càng nhiều quần lót vào sâu hơn, muốn chặn lại nước nhờn không ngừng phun ra, cậu càng nhét quần lót vào trong, khoái cảm ở thịt bướm càng làm cậu điên cuồng, ép dặm nước lồn chảy ra càng ngày càng nhiều hơn.

"Ư hư ưm ~ Ông xã ~ Ông xã mau về đi, Tiểu Mạch không thể ngăn nước lồn ngừng được ~ Ừ ha a ~ Muốn con cặc bự ông xã chặn lại nước lồn cho Tiểu Mạch ~ Di a a a, nước nhiều quá ~~" Thịt bướm dâm đãng ép dồn co rút càng thêm nhanh, Tiểu Mạch Mạch chỉ cảm thấy một cỗ trống rỗng cực lớn ập tới. Cậu rất muốn nam nhân, dùng ngón tay thô bạo nhét quần lót vào trong lỗ bướm, sau đó chuyển vòng va chạm thành bên trong, sau đó lại từ từ rút ra, rồi hung hăng nhét vào. Sau khi qua lại nhiều lần, nước nhờn bị mang ra ngoài khiến khăn trải giường thấm đẫm nước dâm.

"Hức a ~ Ông xã mài lồn đĩ của em, mau về nhà đi ~ Ông xã hức a a a ~ Không được, ông xã dùng sức mài em ~ Ừ a ~" Lâm Tiểu Mạch cảm thấy mình sắp cao trào, vì vậy trực tiếp thọc quần lót vào chỗ sâu trong lồn, dang rộng hai chân ngồi trên gối của người đàn ông, ép thịt bướm sát vào gối của nam nhân, đưa tay bắt đầu nhanh chóng xoa bóp âm vật đã cứng như đá của mình.

"A a a a a!! Mau ! Ông xã a a a ! Xoa em! Dùng sức! A a a a a a a ~ Sắp bắn! A a a bắn ~ bắn! A a a a a phun a a a a a a a!" Hòn le bị kích thích mãnh liệt thô bạo khiến Lâm Tiểu Mạch nhanh chóng lên đỉnh, lồn điếm ở trong cao triều kẹp chặt quần lót của người đàn ông, một phần nước dâm bị quần lót ngăn căn, một phần từ trong khe hở phun lên gối của nam nhân. Sau khi đạt được cực khoái, Lâm Tiểu Mạch cũng không mềm nhũn ngã xuống như trước, thay vào đó là chống đỡ tủ đầu giường, tiếp tục dùng lồn dâm ma sát cái gối của người đàn ông. Âm vật và môi âm hộ sưng đỏ cọ mài qua lại trên gối. Nếu Cao Phàn quay lại nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm thấy bảo bối nhà hắn đúng là đĩ muốn chết.

"Hừ ~ Ông xã ~ Tiểu Mạch làm ướt gối anh rồi hừ a ~ Tiểu Mạch rất nhớ anh nha ~" Lâm Tiểu Mạch một bên mài miệng lồn, một bên nói nhớ nam nhân. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lâm Tiểu Mạch kinh hỉ ngồi ở trên giường nghe điện thoại.

*kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro