Chương 3: Thẳng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu Hạ

Beta: Thư Thư

Đọc chương sớm nhất tại https://nhatnguyet2966.wordpress.com

Cảm xúc ướt át làm lưng Lê Sơ tê rần, như có dòng điện chạy từ xương sống xông thẳng lên đại não, làm cậu nhất thời quên động tác, thân mình cứng đờ.

Lạc Mông thấy thân thể Lê Sơ có chút cứng đờ, cũng không phản đối, liền vô cùng cao hứng đem lưng Lê Sơ liếm sạch sẽ. Trên lưng Lê Sơ che kín miệng vết thương lớn nhỏ, mới cũ đan xen, không còn máu che giấu, Lạc Mông nhìn thấy rõ ràng những vết thương dữ tợn đó. Liếc mắt nhìn một cái liền có thể nghĩ ra được cái giống cái này đến cuối cùng đã gặp phải những gì.

Lạc Mông không rõ lắm, tại sao lại có giống cái trân quý một mình sống ở sâu trong rừng Vân Mộng, chẳng lẽ do thú nhân lang thang không có bộ lạc sinh hạ? Người nhà cũng thật là vô tâm, Lạc Mông âm thầm phỉ báng

Phía trước miệng vết thương mới khép lại lộ ra làn da màu hồng phấn, lần này thêm vài miệng vết thương, trong đó nặng nhất là chỗ xương bả vai, Lạc Mông tận lực thu liễm gai trên đầu lưỡi cẫn thận liếm láp giọt máu trên miệng vết thương.

Miệng vết thương bị nước bọt đụng vào đau đớn khiến Lê Sơ tỉnh lại, thoáng chốc mới phản ứng lại đã xảy ra cái gì. Chuyện này nhìn như thế nào cũng qua mức thân mật làm mặt cậu đỏ một mảng, vội vàng đứng lên.

Lạc Mông còn vươn đầu lưỡi liếm, mở to hai mắt mê mang nhìn Lê Sơ.

"Ngao"- Có phải ta liếm làm đau ngươi không.

Nghe thấy lời này, Lê Sơ không biết nghĩ tới cái gì, mặt càng đỏ dữ dội hơn.

"Không, không có, ngươi ăn trước, ta đi đắp thuốc". Nói rồi cầm một nửa sơn linh trong tay ném về phía Lạc Mông, chạy về sơn động.

Lạc Mông nghiêng nghiêng đầu, đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lê Sơ có chút khó hiểu, cái đuôi vẫy vẫy, chợt bừng tĩnh, giống cái nhất định là thẹn thùng, cũng tại mình, chưa chính thức cầu yêu mà lại trực tiếp hành động thân mật, quả thật là càn rỡ! Chờ vết thương tốt lên, nhất định phải mau chóng cầu yêu giống cái, sau đó mang giống cái về bộ lạc ở, nhờ tộc trưởng lập khế ước, như vậy là có gia đình rồi. Lạc Mông trong lòng có mỹ nhân, lông xù xù nhìn không ra biểu tình dao động trên mặt, nhưng cái đuôi vẫy đến vui vẻ.

Hắn nhìn con mồi trước mắt, vừa mở miệng ngậm sơn linh, đuổi theo hướng mà Lê Sơ rời đi.

Lê Sơ chạy về sơn động, lượng nhiệt thừa trên mặt còn chưa tiêu hết, cậu chỉ mơ hồ nhớ rõ khi ở cùng a ba, a cha hai người đều thân mật liếm láp da lông của cậu. Kí ức mơ hồ, Lê Sơ không dám xác định, sợ rằng cảnh tưởng tốt đẹp như vậy là do mình ảo tưởng nên. Nhưng mới vừa rồi Lạc Mông liếm láp mình cảm giác phần lưng vẫn còn rõ ràng, đây là sự thật, nếu không phải sự thật thì Lê Sơ tình nguyện ảo tưởng. Tuy rằng cậu thiếu hụt một chút kiến thức về giáo dục giới tính nhưng cũng biết hành động vừa rồi có bao nhiêu thân mật. Lần đầu tiên cùng thú nhân giống đực hành động thân mật, cậu có chút sợ hãi, nói đến cùng cậu cũng chỉ là một con báo ngây thơ.

Không đợi Lê Sơ chuẩn bị tốt tâm lý, Lạc Mông ngậm sơn linh về tới cửa sơn động.

"Ngao"- Lê Sơ mau tới ăn cơm.

Lạc Mông một bên kêu Lê Sơ, một bên dùng móng vuốt đem thịt cắt ra, lấy phần thịt có chất dinh dưỡng nhiều nhất, ngon nhất đặt sang bên cho Lê Sơ.

Thấy Lê Sơ đi ra, Lạc Mông liếc mắt một cái liền thấy miệng vết thương sau lưng vẫn chưa đắp thuốc.

"Ngao"- Thương thế của ngươi sao...

Lê Sơ vừa ra nghe thấy liền nghĩ cái tên báo tuyết này lời hay không nói lại toàn nói lời xui xẻo, lập tức lên tiếng đánh gãy lời nói của Lạc Mông "Lạc Mông thương thế của ngươi là bị làm cho như thế nào a."

Lạc Mông: ...Báo tuyết chột dạ jpg.

Căn bản chỉ vì thuận miệng nói sang chuyện khác nhưng hỏi ra về sau Lê Sơ cũng có chút tò mò. Nhìn báo tuyết trước mặt chỉ lo ăn cơm không ngẩng đầu lên, càng tò mò.

Lạc Mông: Ngươi nói cái gì nha, ta chỉ là chỉ mới vừa thành niên. Tiểu báo tuyết, nghe không hiểu nga!

Thấy Lạc Mông không lên tiếng, Lê Sơ nghĩ tới một loại khả năng, hứng thú nói, "Chẳng lẽ là vì tranh đoạt giống cái khác sao?"

"Bang"- Miếng thịt trong miệng Lạc Mông rớt ra, lại lập tức che giấu đem miếng thịt rớt xuống nuốt vào.

Lê Sơ mới gặp cảnh này, cũng hiểu rõ cúi đầu ăn xong miếng thịt kia của chính mình.

Lạc Mông dùng móng vuốt gãi gãi đầu, hắn vừa trì độn cũng hiểu giống cái hẳn là giận rồi.

Thời điểm đầu mùa xuân, ở bộ lạc của Lạc Mông- Bộ Lạc Thor, một đám thú nhân thành niên cả giống cái lẫn giống đực cùng cử hành lễ thanh niên. Sau khi thành niên liền có thể cùng thú nhân mình yêu quý thành lập khế ước. Nhưng điều này chỉ giới hạn trong số ít thú nhân

Ở thú nhân đại lục, giống đực nhiều giống cái ít là chuyện bình thường, trong một bộ lạc giống cái thành niên ít hơn rất nhiều so với giống đực thành niên.

Lúc này muốn cùng giống cái lập khế ước nhóm giống đực gặp phải hai lựa chọn. Một lựa chọn là cùng giống cái khác đã có giống đực để lập khế ước, , bởi vì số lượng giới tính chênh lệch lớn, đại đa số gia đình thú nhân đều sẽ là một giống cái nhiều giống đực tạo thành một gia đình. Một lựa chọn khác là rời bộ lạc thú nhân đi tìm kiếm giống cái mình quý mến ở các đại lục khác, tạo thành gia đình một giống cái một giống đực, nhưng cũng không ít tình huống rời khỏi bộ lạc nhưng lại vẫn cùng giống đực khác cùng ở bên một giống cái. Cũng có trường hợp hai thú nhân giống đực tạo thành một gia đình.

Này hết thảy đều là tùy lựa chọn của bản thân, định đoạt. Các thú nhân đều là tự mình sáng tỏ.

Tuy rằng trong bộ lạc, không thiếu một giống cái một giống đực tạo thành gia đình, nhưng chung quy là số ít, nhiều nhất vẫn là một giống cái nhiều giống đực. Tộc trưởng bộ lạc cũng rất vui lòng nhìn thấy thú nhân giống đực ra ngoài tìm kiếm bạn tình, nhưng nếu có thể đem giống cái mang về bộ lạc thì tốt, cũng không phải không có giống đực đi rồi không trở về, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy thú nhân cùng bộ lạc, tiện thể nhắn cho tộc trưởng nơi giống cái ở trong bộ lạc

Lạc Mông là báo tuyết bá đạo, hắn không muốn cùng thú nhân giống đực khác chia sẻ giống cái của chính mình, ở bộ lạc hắn cũng từng đối với một thú nhân giống cái cùng nhau lớn lên có tình cảm, chính là thú nhân giống cái của mình cùng thú nhân giống đực khác qua lại. Cho nên sau lễ thành niên hắn liền rời bộ lạc.

Nghe nói rừng Vân Mộng rất nhiều bộ lạc, Lạc Mông nghĩ đến đó thử vận may, đi ba tháng mới đến rừng Vân Mộng. Mới đến mấy ngày, Lạc Mông đi săn liền phát hiện một thú nhân giống cái, Lạc Mông sợ xuất hiện sẽ dọa đến giống cái, đành phải theo đuôi thú nhân giống cái từ ngoài rừng tiến vào sâu bên trong rừng rậm.

Mới đầu chỉ muốn nhìn chút bộ lạc giống cái ở đâu, kết quả lần đầu tiên tới rừng Vân Mộng, đi tới đi lui liền đem người bỏ xa, còn gặp được một cái thú nhân giống đực tự xưng là cái kia của thú nhân giống cái

Là thú nhân tộc tê giác, tộc này da dày thịt béo, tuy rằng Lạc Mông chưa từng cùng tộc này đánh nhau, nhưng bằng kinh nghiệm của mình thì cảm thấy tộc này không dễ đối phó lắm.

Chợt nghe thấy tê giác bá đạo đem giống cái thuộc về phạm vi của mình, Lạc Mông khinh bỉ nhìn tê giác, Giống đực có phải hay không giống cái chẳng lẽ sẽ không nghe thấy được sao. Hơn nữa lớn lên xấu như vậy làm sao mà tìm được giống cái.

Đại khái sở hữu lông xù xù đều là xu hướng thẩm mỹ nên cho rằng loài vật trên người không có lông thì xấu vô cùng.

Sau đó Lạc Mông hắn niên thiếu khinh cuồng liền bị đánh.

Ngay từ đầu chỉ là trận đánh nhỏ, hai bên tới lui vài lần, cũng bị khơi dậy tâm huyết. Tê giác đang ở độ tuổi sung sức nhất, đối với báo tuyết Lạc Mông mới vừa thành niên như vậy khinh thường nhìn lại.

Kết quả đương nhiên không có xoay ngược, chính là như vậy Lê Sơ mới nhìn thấy, bị khai tràng phá bụng.

Nhưng tê giác có tài giỏi cũng không kiếm được chỗ tốt, đỉnh đầu tê giác đều bị chắt đứt, nhưng thoạt nhìn, thảm vẫn là hắn thảm.

Cái gì gọi là trong họa có phúc, bị đánh, lại được giống cái xinh đẹp nhặt.

Một lão bà trắng đến xinh đẹp, mỹ tư tư.

Chính tình huống trước mắt này, thú nhân giống đực thông minh đều không thể thẳng thắn a, giống cái nào nguyện ý nghe chuyện cũ phong lưu đến như vậy. Dựa vào việc giống cái đều không có nhìn đến Lạc Mông.

Hắn một bên cẩn thận liếc thần sắc của Lê Sơ, một bên suy nghĩ gặp tình huống này a cha nên xử lí như thế nào.

Lê Sơ nhìn báo tuyết chỉ biết ăn, khí từ tâm tới, ăn ta uống ta, còn không thành thật thẳng thắn! Tưởng tượng đến giống đực mình nhìn trúng đã có giống cái, hắn liền tức giận nga! Càng nghĩ càng giận! Cậu hung tợn cắn miếng thịt trọng miệng, tưởng tượng rằng miếng thịt trong miệng là Lạc Mông. Thời điểm Lê Sơ bộc phát, hắn liền buông miếng thịt trong miệng, dùng cái trán cọ cọ cánh tay Lê Sơ.

"Ngao." Ngươi đừng nóng giận, ta cùng ngươi nói là được.

Lạc Mông theo sau Lê Sơ ngao ngao kể sự tình đã trải qua, từ lúc mình rời bộ lạc lại đến lúc bị thương, toàn bộ quá trình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nói một lần, ngay cả trên đường thấy con bướm có hoa văn kì lạ loại chuyện nhỏ này cũng kể nốt. Lúc sau có chút khẩn trương nhìn phản ứng của Lê Sơ, liền muốn cắn cái đuôi.

Chờ Lê Sơ tiêu hóa xong, liền thấy Lạc Mông ngồi xổm một bên, mắt báo gâu gâu nhìn hắn, trong miệng còn cắn đuôi to lông xù xù.

Mặt ngoài Lê Sơ ra vẻ đứng đắn: "Xem ra ngươi không có quan hệ cùng giống cái khác, lần này tạm tha cho ngươi."

Kỳ thật trong nội tâm điên cuồng thét chói tai: A a a a a quá đáng yêu, cùng ta cắn cái đuôi giống nhau quá đáng yêu.

Lạc Mông: Thật tốt, cùng a cha học chiêu này thực sự có có ngày dùng đến , giống cái quả nhiên liền hết tức giận.

Biết sự tình trải qua Lê Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ nhỏ thiếu a cha cùng a ba dạy dỗ, ở phương diện nào đó luôn là thiếu hiểu biết hắn chỉ biết một con liệp báo chính trực không thể cướp thú nhân giống đực đã có gia đình, cho dù thú nhân giống đực nguyện ý bị đoạt cũng không được!

Tác giả có lời muốn nói: Lê Sơ: "Tìm thú nhân giống đực lông xù xù làm phiếu cơm."

Lạc Mông: "Muốn đem giống cái xinh đẹp về bộ lạc"

Pass cho chương 4+5+6

Câu hỏi: Con mồi gần nhất Lê Sơ săn được là gì?

Gợi ý pass: 7 ký tự, không dấu, không hoa, không cách 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro